Ngày
26 tháng 05 năm 2002
Lễ Chúa Ba Ngôi
Ðọc
Tin Mừng Ga 3, 16-18
Khi
ấy, Ðức Giêsu nói cùng ông Nicôđêmô rằng: 16
"Thiên Chúa yêu thế gian đến nỗi đã ban Con Một, để ai
tin vào Con của Người thì khỏi phải chết, nhưng được sống
muôn đời. 17 Quả vậy, Thiên Chúa sai Con của Người
đến thế gian, không phải để lên án thế gian, nhưng là để
thế gian, nhờ Con của Người mà được cứu độ. 18
Ai tin vào Con Người thì không bị lên án; nhưng kẻ không tin,
thì bị lên án rồi, vì đã không tin vào danh của Con Một Thiên
Chúa.
Gợi
ý để sống và chia sẻ Tin Mừng
Thiên Chúa trổi vượt trên
cha mẹ trần thế
Trong
phòng xử án Toà án nhân dân TP. Saigon sáng ngày 16-8-1996,
ngay ở hàng ghế đầu, suốt những giờ xét xử của Hội đồng
xử án, một người đàn bà với đôi mắt ướt đẫm nước
mắt, cứ nhìn đăm đăm vào chiếc lưng của bị cáo đang
đứng trước vành móng ngựa. Ðó là chiếc lưng của đứa
con đầu lòng của bà trong chiếc áo tù, và có in ký hiệu
"AB". Cho đến khi công tố viên đọc xong lời buộc tội và
đề nghị mức án "hai mươi năm tù vì tội giết người"
bà bỗng nấc lên một tiếng rồi ngất xỉu. Bà ngất xỉu có
lẽ vì bà chịu đựng không nổi mức án dành cho con bà: 20
năm tù vì cái tội giết người; mà người nó định giết
không ai khác hơn là chính bà. Bà là mẹ của bị cáo và cũng
chính là người bị hại!
Hơn
một năm trước đây, vào ngày 16 tháng 7, 1995, chính nó đã
cầm một thanh gỗ tròn dài nửa mét đánh vào đầu bà, rồi
cầm một con dao đâm vào ngực bà. Người đầm đìa máu bà
ngã xuống ngất xỉu - vì con. Hôm nay bà lại ngã xuống, ngất
xỉu... cũng vì con.
Con
bà - Lương Quốc Tuấn, sinh năm 1976, ở quận 11, làm thợ cửa
sắt. Từ khi lên 5 tuổi, cha của Tuấn đã bỏ mẹ con Tuấn đi
sống với người khác. Mẹ của Tuấn lặn lội nuôi hai đứa
con thơ lớn lên. Thế mà...
Sáng
hôm đó, chúa nhật, Tuấn dậy trễ. Tuấn hỏi xin mẹ mấy ngàn
ăn hủ tiếu. Mẹ Tuấn không cho, bảo lấy mì ăn liền nấu ăn.
Tuấn khai trước toà: "Mẹ nói từ ngày quen con nhỏ đó thân
ốm nhom ốm nhách, không tiền không bạc... mẹ không cho tiền
còn nói nọ nói kia..." Thế là Tuấn đã làm cái điều mà
có lẽ nghe đến, ai cũng phải thấy rợn cả người: đánh,
giết mẹ!
Với
10 vết thương, chỉ có hai vết ở tay, còn lại toàn ở đầu
và ngực nhưng khi từ bệnh viện sau sáu ngày điều trị trở
về, bà lại ráng sức để xách đồ ăn vào thăm con đang bị
giam trong tù! Sợ con bị đưa ra toà, bà đã viết giấy bãi nại
xin xóa tội cho con. Và trước toà, bà cứ khóc nói: "Từ
nhỏ đến khi lớn nó ngoan lắm. Nó không uống rượu, không
hút thuốc, xin toà giảm tội!" Rồi bà nức nở tỏ ra ray rứt,
ân hận, trách mình: "Tôi không nuôi nó ăn học đến nơi
đến chốn. Nó phải đi làm sớm, lúc học xong lớp 8." Hoàn
toàn bà không hề nhắc gì đến cái tội tày trời mà đứa
con của mình đã mắc phải.
Bên
trong phòng xử án, khi bà tỉnh lại, phóng viên Hoàng Chức
Nguyên đến xin hỏi chuyện bà, bà lại khóc nói: "Tôi không
nói được gì đâu, đau đớn quá." Khi có các phóng viên
đến chụp ảnh con bà đang bị một tay còng vào ghế, bà van nài:
"Xin đừng chụp ảnh con tôi..."
Khi
những người công an còng hai tay con bà giải đi, bà đã lao
người với theo, bà ngã trong vòng tay của người quen. Lúc ấy
phóng viên lại thấy rất rõ một vết thẹo trên trán bà. Vết
thẹo do chính tay con bà cầm một thanh gỗ đập vào để lại...
(theo Tuổi Trẻ 17-8-1996, trang 2).
Chắc
không ai lại không bị đánh động do câu chuyện vừa kể. Một
đàng là khối tình quá lớn nơi người mẹ, đàng khác là
điều gì đó hơn là sự vô ơn bạc nghĩa về phía người
con, có khi những con vật không xử sự với mẹ chúng cách
tàn nhẫn đến như vậy! Nhưng như vậy lại càng làm nổi bật
khối tình trước sau như một, vô điều kiện và cho không nơi
người mẹ. Thử hỏi do đâu mà người mẹ có được thứ
tình yêu cao cả đến như thế? Ta nên để ý về lời cắt nghĩa
của sách Giáo Lý của Giáo Hội Công Giáo về vấn đề này
liên quan tới Thiên Chúa Ba Ngôi như sau:
"Khi
gọi Thiên Chúa là "Cha", ngôn ngữ đức tin chủ yếu muốn
nêu lên hai khía cạnh: Thiên Chúa là nguồn gốc đầu tiên của
mọi sự và là Ðấng uy quyền siêu việt, đồng thời là Ðấng
nhân hậu yêu thương chăm sóc mọi con cái. Nơi Thiên Chúa, tình
cha con trìu mến này cũng có thể diễn tả qua tình mẫu tử. Hình
ảnh này làm rõ nét hơn tính nội tại của Thiên Chúa, mối
thâm tình giữa Thiên Chúa vă thụ tạo. Như vậy, ngôn ngữ
đức tin được hình thành từ kinh nghiệm về cha mẹ trần thế,
những người dưới một khía cạnh nào đó, là đại diện
đầu tiên của Thiên Chúa nơi con người. Nhưng kinh nghiệm đó
cũng cho thấy là cha mẹ trần thế có thể làm sai lệch và bóp
méo hình ảnh làm cha làm mẹ. Cho nên, cần phải nhắc lại là
Thiên Chúa vượt trên sự phân biệt phái tính của người
phàm. Người không là nam mà cũng không là nữ. Người là
Thiên Chúa. Vì Người là nguồn gốc và là chuẩn mực cho chức
năng làm cha làm mẹ, nên Người luôn trổi vượt trên cha
mẹ trần thế: không ai là cha một cách trọn hảo như Thiên
Chúa (GLGHCG,239).
Bạn có tin vui nào để nói với
gia đình này?
Nhưng
câu chuyện lại cho thấy một hình ảnh của một gia đình bi đát.
Chồng đã bỏ vợ và hai con nhỏ, nay đứa con đầu lòng lớn
lên dám đâm chém người mẹ đã sinh ra mình, để rồi lãnh
20 năm tù! Nếu Thiên Chúa là nguồn gốc đầu tiên của mọi
sự và là Ðấng uy quyền siêu việt, đồng thời là Ðấng
nhân hậu yêu thương chăm sóc mọi con cái, Ngài có kế hoạch
nào hữu hiệu để cứu vãn gia đình này chăng? Nếu bạn là
người từng tìm hiểu và chia sẻ đời sống Tin Mừng của
Ðức Kitô, Ðấng cứu độ trần gian, chính bạn có tin vui nào
để nói với gia đình này, với người mẹ đáng kính, người
con ngồi tù, hoặc với người bố đi hoang cần được kêu gọi
trở về? Ở đây không bàn về công tác xã hội nhưng chủ
yếu bàn về niềm tin, khởi đi từ niềm tin đối với Thiên
Chúa Ba Ngôi.
Nhờ
lý trí tự nhiên, con người có thể nhận biết Thiên Chúa
cách chắc chắn, dựa vào những công trình của Người. Hãy
coi người mẹ trong câu chuyện nói trên là công trình kỳ diệu
biết bao về yêu thương. Nhưng còn có một loại nhận biết khác,
mà con người không thể đạt tới bằng sức lực của chính
mình, đó là loại nhận biết nhờ mạc khải của Thiên Chúa.
Ðức
Giêsu đã mạc khải cho ta biết Thiên Chúa là CHA theo một nghĩa
chưa từng có: Người không chỉ là cha vì là Tạo Hoá, từ
muôn thuở Người là Cha trong tương quan với Con duy nhất, Ngôi
Con từ muôn thuở cũng chỉ là Con trong tương quan với Ngôi
Cha: "Không ai biết Người Con trừ Chúa Cha, cũng như không
ai biết Chúa Cha trừ Người Con và kẻ mà Người Con muốn mạc
khải cho." (Mt 11,27) - GLGHCG, 240.
Trước
lễ Vượt Qua, Ðức Giêsu báo tin sẽ cử một Ðấng Bào Chữa
khác, đó là CHÚA THÁNH THẦN. Người tác động từ thuở
khai thiên lập địa (x. St 1,2). Người đã dùng các ngôn sứ
mà phán dạy (Kinh Tin Kính Nixêa Contantinôpôli). Nay Người sẽ
ở lại với và trong các môn đệ (x.Ga 14,17) để dạy bảo (Ga
14,26) và dẫn đưa họ đến sự thật trọn vẹn" (Ga 16,13). Chúa
Thánh Thần được mạc khải như một Ngôi Vị Thiên Chúa, khác
với Ðức Giêsu và với Chúa Cha (GLGHCG, 243).
Mọi
người trong gia đình phạm nhân Lương Quốc Tuấn trong câu chuyện,
đều cần được vén màn cho thấy Thiên Chúa là hạnh phúc
trường cửu, sự sống bất diệt, ánh sáng không tàn lụi.
Thiên Chúa là tình thương tràn lan giữa Ba Ngôi vị tựa như
sức nóng và ánh sáng tràn lan từ mặt trời. Thiên Chúa tự
ý muốn thông chia vinh quang sự sống hạnh phúc của Người.
Ðó là "kế hoạch yêu thương của Thiên Chúa từ thuở
đời đời" (x.Ep 1,9). Người đã cưu mang kế hoạch đó từ
trước khi tạo dựng vũ trụ nơi Con yêu dấu của Người là
Ðức Giêsu Kitô. "Người đã tiền định cho ta làm nghĩa tử
trong Con của Người" (Ep 1,4-5). Ta được mời gọi "trở nên
đồng hình đồng dạng với Con của Người" (Rm 8,29) nhờ
"Thần Trí làm nên nghĩa tử" (Rm 8,15), kế hoạch này đúng
là "ân sủng được trao ban từ muôn thuở" (2Tm 1, 9-10) xuất
phát trực tiếp từ tình thương Ba Ngôi. Tình thương này
được trải ra trong cuộc sáng tạo, trong toàn bộ lịch sử cứu
độ sau khi nguyên tổ sa ngã, trong sứ mạng của Chúa Con và
Chúa Thánh Thần, Thánh Thần mà sứ mạng Hội Thánh nối tiếp
(Sắc lệnh Truyền Giáo AG 2-90).
Chính
theo kế hoạch yêu thương của Ba Ngôi mà mọi người trong gia
đình phạm nhân Lương Quốc Tuấn, kể cả chính phạm nhân, người
bố của phạm nhân và người mẹ đáng mến của anh, đều
được mời gọi đạt tới hạnh phúc bất diệt chính họ hằng
ao ước.
Một
số câu hỏi gợi ý
1.
Bạn được đáng động nhất do điều gì trong câu chuyện kể
về phạm nhân Lương Quốc Tuấn và người mẹ của anh?
2. Bạn có thể nói gì về kế hoạch yêu thương của Ba Ngôi đối với những người như Lương Quốc Tuấn, người mẹ đáng mến của anh, hoặc người bố của anh?