Ngày
28 tháng 04 năm 2002
Chúa Nhật 5 Phục Sinh Năm A
Ðọc
Tin Mừng Ga 14, 1-12
Tại
bữa tiệc ly, Ðức Giêsu nói cùng các môn đệ rằng: 1
"Lòng anh em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin
vào Thầy. 2 Trong nhà Cha Thầy có nhiều chỗ ở; nếu
không, Thầy đã nói với anh em rồi, vì Thầy đi dọn chỗ cho
anh em. 3 Nếu Thầy đi dọn chỗ cho anh em thì Thầy lại
đến và đem anh em về với Thầy, để Thầy ở đâu, anh em cũng
ở đó. 4 Và Thầy đi đâu, thì anh em biết đường
rồi." 5 Ông Tôma nói với Ðức Giêsu: "Thưa Thầy,
chúng con không biết Thầy đi đâu, làm sao chúng con biết
được đường?" 6 Ðức Giêsu đáp: "Chính Thầy
là con đường, là sự thật và là sự sống. Không ai đến
với Chúa Cha mà không qua Thầy. 7 Nếu anh em biết Thầy,
anh em cũng biết Cha Thầy. Ngay từ bây giờ, anh em biết Người
và đã thấy Người." 8 Ông Phi-líp-phê nói: "Thưa
Thầy, xin tỏ cho chúng con thấy Chúa Cha, như thế là chúng con
mãn nguyện." 9 Ðức Giêsu trả lời: "Thầy ở với
anh em bấy lâu, thế mà anh Phi-líp-phê, anh chưa biết Thầy ư?
Ai thấy Thầy là thấy Chúa Cha. Sao anh lại nói: Xin tỏ cho chúng
con thấy Chúa Cha. 10 Anh không tin rằng Thầy ở trong
Chúa Cha và Chúa Cha ở trong Thầy sao? Các lời Thầy nói với
anh em, Thầy không tự mình nói ra. Nhưng Chúa Cha, Ðấng luôn
ở trong Thầy, chính Người làm những việc của mình. 11
Anh em hãy tin Thầy: Thầy ở trong Chúa Cha và Chúa Cha ở trong
Thầy; bằng không thì hãy tin vì công việc Thầy làm. 12
Thật, Thầy bảo thật anh em, ai tin vào Thầy, thì người đó cũng
sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm
những việc lớn hơn nữa, bởi vì Thầy đến cùng Chúa
Cha."
Gợi
ý để sống và chia sẻ Tin Mừng
Buông cành ra
Một người vô thần chẳng may trượt chân rơi xuống một vách đá hiểm trở, phía dưới là một vực sâu. Trong lúc rơi xuống ông ta bám đại được vào một cành cây nhỏ và bị treo lơ lửng giữa trời và hố thẳm muôn trùng. Biết chắc không thể nào bám sâu mãi như thế, cũng chẳng biết cách nào để thoát thân, ông ta mới chợt nảy ra một ý tưởng và kêu lớn:
-
Chúa! Chúa!
Vắng
lặng như tờ, không một lời đáp trả.
Ông
ta lại kêu to hơn:
-
Chúa! Chúa! Nếu có Chúa
thì xin Chúa cứu tôi đi. Tôi hứa sẽ tin Chúa và dạy cho người
khác tin nữa.
Vẫn
im lặng! Chẳng một tiếng trả lời. Thế rồi ông ta quá mỏi
tay gần như không còn bám nổi nữa, thì đột nhiên ông ta sửng
sốt khi nghe có tiếng vang lớn vọng ra từ vách đá:
-
Khi gặp gian nguy chúng đều nói như vậy cả.
Người
vô thần vội kêu lên với giọng tin tưởng hơn trước:
-
Không, không đâu Chúa! Tôi không như những người khác đâu.
Ðó, tôi bắt đầu tin rồi, Chúa thấy không? Vì chính tôi đã
nghe được tiếng Chúa. Bây giờ thì Chúa chỉ còn việc kéo
tôi ra khỏi vực thẳm này và tôi sẽ loan truyền danh Chúa tới
tận cùng trái đất.
Có
tiếng nói:
-
Ðược, ta sẽ kéo ngươi ra khỏi đây. Nào! Buông tay ra!
Ông
vô thần thất vọng kêu lớn:
-
Buông tay ra! Chúa bảo tôi điên rồi sao?
Sống Ðức Tin
Cuộc
đời Kitô hữu trên hành trình đi về nhà Cha luôn đối diện
với những thách đố vượt quá sức mình. Họ luôn cảm thấy
để sống trung tín, yêu thương giữa cuộc đời trần thế luôn
là một điều, đối với sức loài người, hầu như bất khả
thi. Thế mà ơn gọi của ngươiøi Kitô hữu luôn phải là: làm
chứng cho sự trung tín và tình yêu tuyệt đối phát xuất từ
Thiên Chúa. Kitô hữu cảm thấy bị giằng co giữa một bên là
ơn gọi và bên kia là khả năng thực thi ơn gọi đo ù của mình.
Chính đây là điều khiến họ lắm lúc xao xuyến lo âu.
Khi
tự nguyện đảm nhận phận làm người, Con Thiên Chúa cũng
trải qua kinh nghiệm lo âu xao xuyến như bao người tin. Ðã có
lúc chính Ngài cũng phải "lớn tiếng kêu van khóc lóc mà
dâng lời khẩn nguyện nài xin lên Ðấng có quyền năng cứu
Người khỏi chết" (Dt 5,7). Trong Vườn Dầu, chính Ngài cũng
từng "lâm cơn xao xuyến bồi hồi" đến nỗi "mồ hôi Người
như những giọt máu rơi xuống đất" (Lc 22,44). Chính Ðức Giêsu
"đã chịu thử thách về mọi phương diện" cũng như người
tín hữu Kitô, nên Ngài biết rõ và cảm thương mọi nỗi yếu
hèn của họ (x. Dt 4,15).
Bài
Tin Mừng hôm nay là lời mời gọi Ðức Giêsu ngỏ với các
môn đệ cũng như với hết thảy mọi Kitô hữu: "Lòng anh
em đừng xao xuyến! Hãy tin vào Thiên Chúa và tin vào Thầy!"
(Ga 14,1). Ngài không mời họ tin "có" Thiên Chúa và tin
"có" Ngài. Ngài mời họ hãy tin "vào" Thiên Chúa và
tin "vào" Ngài. Ðây là sự trao phó trọn vẹn tất cả những
gì mình có cho Thiên Chúa và cho Ðức Giêsu, Ðấng ban bình an
đích thực, khiến cho mọi sợ hãi xao xuyến nơi lòng người
tín hữu Kitô sẽ không còn tồn tại. (x. Ga 14,27).
Lên Ðường
Ðức
Giêsu Kitô Phục Sinh vẫn đang hiện diện, đồng hành với mọi
người tin (x. Mt 28,20). Ngài vẫn thầm lặng ban bình an cho họ (x.Ga
20,19). Ngài không chỉ là bạn đồng hành, nhưng còn là "Ðường"
(Ga 14,6) dẫn người tin đến cùng Cha.
Cuộc
đời sống đạo là một cuộc lên đường. Người tín hữu
gắn bó với Chúa Phục Sinh đang đồng hành với mình tựa như
người lữ khách gắn bó với con đường. Kitô hữu nên một
với Ðấng là "Ðường, Sự Thật và là Sự Sống". Lúc
này, người tín hữu có thể nói như thánh Phaolô
"Tôi
sống nhưng không còn là tôi, mà là Ðức Kitô sống trong tôi."
(Gl 2,20).
Ðức
Giêsu đã sống trọn vẹn phận người, hằng luôn làm đẹp
lòng Cha (c.Mt3,17). Chính Ngài luôn vâng phục ý Cha cho đến hiến
mạng (x. Pl 2,8) hầu bày tỏ một tình yêu tuyệt đối dành cho
Cha. Ngài cũng yêu con người bằng một tình yêu tuyệt đối ấy,
tình yêu hiến mạng: "Người đã yêu thương họ cho đến cùng"
(Ga 13,1). Tin vào Ðức Giêsu chính là đưa cuộc đời của Ngài
vào trong chính cuộc đời của người tin. Người tín hữu chỉ
thực sự là mình, xét như là người tin vào Chúa, khi họ
để cho đời mình được "Kitô hoá" để rồi chính họ cũng
thể hiện một tình yêu tuyệt đối "Yêu Thiên Chúa hết lòng,
hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực; đồng thời yêu
người thân cận như chính mình" (Mc 12,30-31). Kitô hữu chắc
chắn sẽ làm được việc này khi họ thực sự gắn bó mật
thiết, nên một với Ðức Giêsu Phục Sinh, vì chính Ngài đã
khẳng định "Thật, Thầy bảo thật anh em, ai tin vào Thầy, thì
người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người
đó còn làm những việc lớn hơn nữa, bởi vì Thầy đến
cùng Chúa Cha (Ga 14,12).
Người
Kitô hữu tin "có Chúa" thật là điều không gì dễ bằng.
Thế nhưng, để tin "vào Chúa" họ cần phải có ơn Chúa giúp,
bởi lẽ đức tin là một quà tặng nhưng không của Thiên Chúa,
chứ không căn cứ vào sự hợp lý của loài người. Nếu
không, người tin cũng có thể nói như anh chàng vô thần trên
kia "buông cuộc đời cho Chúa! Chúa bảo tôi điên rồi sao?"
Vậy, để sống đức tin, người Kitô hữu cần khiêm tốn cầu
xin Chúa ban cho mình ơn đức tin, nhất là lòng yêu mến. Bởi
lẽ khi yêu ai thì ta dễ tin vào người đó hơn. "Yêu" càng
nhiều thì "tin vào" càng lớn. Xin cho người Kitô hữu
được lòng "yêu Chúa tuyệt đối" để nơi họ cũng có
lòng "tin vào Chúa tuyệt đối".
Một
số câu hỏi gợi ý
1.
Có bao giờ bạn thấy đời sống "Tin vào Chúa" thách đố
mình chưa? Lúc ấy bạn đã làm gì?
2.
Có bao giờ bạn nghiệm thấy Chúa Phục Sinh vẫn đồng hành với
Giáo Hội, gia đình và bản thân của bạn một cách cụ thể
chưa?
3.
Câu chuyện về người vô thần trên đây có nói cho bạn điều
gì không?
---------------------------------------------
CHA RENÉ VOILLAUME nói với các tiểu đệ CHÚA GIÊSU: "Các anh nên nhớ rằng mỗi con người vì là hình ảnh của Thiên Chúa,nên chính là một hữu thể tuyệt đối. Không thể nói là mất giờ khi người ta yêu một người bé mọn nhất như là anh em của mình, yêu như chỉ có một mình họ trên trần gian này: cho rằng họ có đáng thương hại về phương diện luân lý đến mấy đi nữa, tôi dám nói rằng họ vẫn đáng được yêu mến như chính Thiên Chúa vậy. Ðức Giêsu mong ước rằng các anh phải dốc toàn lực yêu thương anh em."