Khi ấy Ðức Giêsu ra khỏi vùng Ghenêxaret, lui về miền Tia và Xiđon, thì này có một người đàn bà Canaan, ở miền ấy đi ra, kêu lên rằng: "Lạy Ngài là con vua Ðavít, xin dủ lòng thương tôi! Ðứa con gái tôi bị quỷ ám khổ sở lắm!" Nhưng Người không đáp lại một lời.
Các môn đệ lại gần xin với Người rằng: "Xin Thầy bảo bà ấy về đi, vì bà ấy cứ theo sau chúng ta mà kêu mãi!" Người đáp: "Thầy chỉ được sai đến với những con chiên lạc của nhà Ítraen mà thôi". Bà ấy đến bái lạy mà thưa Người rằng: "Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi!" Người đáp: "Không nên lấy bánh dành cho con cái mà ném cho lũ chó con". Bà ấy nói: "Thưa Ngài, đúng thế, nhưng mà lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống". Bấy giờ Ðức Giêsu đáp: "Này bà, lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì sẽ được vậy". Từ giờ đó, con gái bà được khỏi.
Ðường hầm tối om
Tạ Ðức Kính (Ted King) bỏ nhà đi bụi đời từ tuổi 17. Ðược tự do Kính tha hồ tham gia ban nhạc trẻ. Anh chơi ghi-ta. Sau vài năm, anh gặp cô gái tên Xuyên (Sylva) 18 tuổi. Hai người yêu nhau, lấy nhau tại tòa thị chính. Nhưng một hôm trở về nhà, Kính thấy vợ đã ra khác. Xuyên nói Xuyên không còn kiên nhẫn đợi chồng về mỗi tối, nên đã chích Hêrôin. Thế là Kính phải chọn hoặc vợ hoặc ban nhạc trẻ. Kính đã chọn ở nhà. Nhưng vì yếu tâm lý, cả hai vợ chồng đều chích Hêrôin, và để có tiền chích tiếp, cả hai đều tham gia buôn lậu ma túy, ra tù vào khám như cơm bữa. Ngồi tù, đã có lần Kính thấy tự tử là con đường giải thoát duy nhất và không hiểu sao Kính đã không tự tử mà còn chấp nhận đi chữa trị. Quả thật, đã có những lần Kính thầm kêu cầu Chúa giúp nhưng khi được khỏi, chàng lại sa ngã đâu vào đó. Có lần cả hai vợ chồng được chữa khỏi và lên tinh thần tới mức đã quyết định đi nước ngoài, chỉ để nhận ra rằng cả vợ lẫn chồng đều không có khả năng nuôi sống nhau. Ðó là lúc hai người đã phải chia tay anh đi đường anh, em đi đường em.
Ánh sáng ló rạng
Ði đâu bây giờ? Kính biết một người cậu ruột luôn sẵn sàng đón nhận Kính đến ở với mình nhưng vì nghe biết người cậu này hoạt động trong một phong trào đạo đức khiến Kính như bị dị ứng. Trải qua nhiều năm, Kính đã giã từ tất cả những gì liên quan tới Giáo Hội, Lời Chúa hoặc Ðức Giêsu, vì Kính đã từng bị vỡ mộng về người Công giáo.
Cuối cùng Kính cũng phải chấp nhận đến ở với người cậu ấy chỉ vì không tìm được nơi nào khác. Nhưng Kính được đặt trong bầu khí hoàn toàn khác với điều chàng tưởng. Những người họ hàng này quá biết hoàn cảnh xưa nay của chàng nhưng họ không hề nhắc tới. Ngược lại, họ còn tỏ một lòng tôn trọng khiến chàng phải sửng sốt. Chàng khám phá ra bản thân chàng thực sự có thể liên hệ được với những con người bình thường này. Kính thoáng thấy niềm hy vọng: mặc dầu chưa hiểu gì về cuộc sống của gia đình cậu ruột, Kính như phần nào tìm được điều chàng khao khát! Chàng hỏi cậu về đủ mọi vấn đề đến trong ý nghĩ chàng và được cậu ân cần trả lời, trong khi mợ cứ âm thầm lặng lẽ lo sao cho người cháu nay trở về ăn ngủ đầy đủ, lấy lại sức khỏe. Ðặc biệt là người em họ, con của cậu mợ, ảnh hưởng không ít trên Kính. Người sinh viên này đã hy sinh một ít ngày nghỉ học để tiếp đón chàng. Nàng không nói nhiều nhưng luôn sẵn sàng trả lời những câu hỏi người anh họ nêu lên. Bao giờ nàng cũng tỏ ra cởi mở, chân thành và tôn trọng khách. Kính được biết nàng là thành viên giới trẻ (a Gen) của phong trào Tổ Ấm Focolare nhưng Kính chỉ để ý tới lối sống chân thành tự nhiên của nàng hơn là sinh hoạt của Phong Trào.
Bước ngoặt của đời chàng
Dù sao người em họ ấy làm Kính tò mò về Phong trào Tổ Ấm, nên khi được cậu mợ mời đi dự bốn ngày họp gọi là Thành Phố của Ðức Maria (Mariapolis) do Phong trào Tổ Ấm tổ chức, chàng đã không ngần ngại cùng đi. Ðây chính là bước ngoặt của đời chàng. Bước vào Thành Phố của Ðức Maria, là bước vào bầu khí của một rừng người nhưng cá nhân không bị mất hút đi trong đó, bởi lẽ ai cũng thuộc vào nhóm trong đó mình có thể chia sẻ kinh nghiệm sống dưới ánh sáng của Lời Chúa. Kính đặc biệt được cuốn hút vào bầu khí của giới trẻ đến nỗi ngay buổi sáng ngày thứ hai của cuộc họp, chàng đã dốc bầu tâm sự với hai dự viên. Chàng nhớ rõ đã nói với họ: "Mặc dầu quá khứ còn đè nặng trên tôi nhưng nơi đây được chung hiệp với tất cả các bạn, tôi cảm thấy mình như đứa bé mới lọt lòng mẹ… Tôi thật sự muốn sống như các bạn."
Kính thấy rõ đời chàng được vươn lên từ cuộc họp Tổ Ấm đó. Chàng trải qua hết khám phá này đến khám phá khác dọc theo bốn ngày họp. Trước hết chàng nhận ra tình yêu Thiên Chúa hết sức mênh mông, tình yêu ấy chàng có thể nghiệm được nhờ lời Phúc Âm mà chàng cố công lãnh hội và đem ra thực thi.
Bước ra khỏi cuộc họp Thành Phố của Ðức Maria, đời sống của người thanh niên này không còn như trước nữa. Dĩ nhiên nhưng vấn đề cũ còn đó, nhưng Kính có ấn tượng như mọi sự đã mang một ý nghĩa hoàn toàn mới. Chàng nhận thấy mọi sự kể cả những điều xem ra chẳng tốt đẹp gì, đều trở nên dấu chỉ của tình yêu vô hạn của Thiên Chúa. Tình yêu ấy chính chàng được tham dự khi gặp lại vợ đang nằm nhà thương. Chàng chưa nói gì về kinh nghiệm bốn ngày Tổ Ấm mà chỉ cần sống mối tình chân thực với vợ. Ðó là điều chẳng dễ dàng. Một hôm Kính lái xe đưa vợ ra một nơi thoáng khí nói chuyện nhưng câu chuyện đã kết thúc với cơn giận bùng nổ. Vợ anh òa lên khóc, tạt vào mặt chồng, mở xe hơi bước ra và đóng cửa cái rầm. Lần đầu tiên Kính nhẫn nại chịu đựng và tiếp tục viết cho vợ nằm nhà thương. Kết quả là vợ chồng đã chung sống với nhau mười ngày, trong đó lần đầu tiên Xuyên cởi mở cách trong suốt cho chồng biết về mình. Xuyên thú thật Xuyên còn phải ra hầu tòa lần nữa với án phạt ngồi tù khá chắc chắn.
Trở nên như chiếc phao cho vợ bám
Kính vẫn chưa có thể nói gì về Chúa cho nàng. Một cách đơn sơ, anh chỉ bày tỏ tình yêu chân thực như Chúa dạy. May mắn nhờ bạn bè giúp đỡ trong môi trường mới, anh có việc làm và có nhà ở. Chính Xuyên, vợ anh yêu cầu được kết hôn với anh nơi nhà thờ. Rồi từ bầu khí yêu thương mới mẻ Xuyên bắt đầu nối lại tương quan với gia đình, nhất là với người bố của nàng.
Ngày mà cảnh sát tới giong nàng vào tù, chính nàng chuẩn bị đồ xách tay, có chồng tháp tùng. Khác hẳn các lần trước đây, lần này Xuyên hoàn toàn vững tâm vì có chồng và bạn bè mới bao bọc. Ðặc biệt Xuyên được phép ra ngoài làm việc bán thời gian nơi một gia đình có đứa con nuôi thiểu năng cần được săn sóc. Xuyên đã viết như sau cho gia đình này: "Tôi thực phải học để nói lên lời cám ơn. Nhưng đó là điều chẳng dễ dàng đối với tôi, bởi lẽ tôi từng nghĩ rằng bất cứ chút gì đó tôi có, tôi đều xứng đáng để có. Nay tôi không nghiệm thấy như vậy nữa. Giờ đây tôi thâm tín rằng tôi hiện nhận được quá nhiều điều hơn tôi xứng đáng, vì quả thật tôi đã nhận được nhiều điều mà các phụ nữ trong hoàn cảnh như tôi khó mà nhận được. Tôi chỉ cần đặt mình để cho biết bao người tốt lành hướng dẫn khi tôi bước ra khỏi nhà tù này. Chính khi tôi còn khép kín họ đã đến với tôi. Nhờ họ tôi bỗng khám phá ra tôi, và bắt đầu chấp nhận tôi như tôi hiện có! Bây giờ tôi có thể yêu thương. Tôi cảm thấy tôi thực sự được ưu đãi so với những người quanh tôi. Tôi biết tôi phải có khả năng tạ ơn Ðấng Siêu Việt trên mọi người, nhưng hiện tôi chỉ mới có thể cám ơn ông bà trước đã! Biết đâu sẽ có ngày tôi có thể cám ơn Ðấng Siêu Việt ấy! Dù sao, tất cả điều mà bây giờ tôi có thể viết thêm ở cuối thư này là tôi nghiệm thấy tôi rất hạnh phúc."
Niềm tin qua đường tình yêu
Câu chuyện vừa kể gợi ý để ta thấy hiệu quả mà niềm tin mãnh liệt có thể mang lại qua con đường yêu thương. Ta đọc được điều đó trong bài Tin Mừng hôm nay. Hãy để ý nghe lời kêu cứu của người mẹ túng quẫn. Ðứa con gái của bà bị quỉ ám khổ cực lắm (c.22) nhưng bà hoàn toàn bất lực chẳng làm được gì để nâng đỡ con. Ðó là lúc bà được biết người của Thiên Chúa đi ngang qua. Người đó là Ðức Giêsu đã từng chữa mọi kẻ ốm đau, kể cả những người bị quỉ ám (Mt 4,24). Thậm chí kẻ chết rồi mà Ngài còn cho sống lại (Mt 9,25)! Cho nên bà đặt trọn niềm tin của bà nơi vị mà người Do Thái nhìn nhận là con vua Ðavít (Mt 15,22). Bằng mọi giá, bà bám riết con người siêu việt này. Không gì có thể dập tắt niềm hy vọng của bà, dù là các môn đệ của Ðức Giêsu (c.23) hay là lời có vẻ như từ khước của chính Ðức Giêsu (c.26). Nhờ vậy bà đạt được điều bà xin: "Lòng tin của bà mạnh thật. Bà muốn sao thì được như vậy" (c.28).
Câu chuyện hai cô cậu bụi đời Kính-Xuyên xem ra chẳng ăn nhằm gì với nội dung của bài Tin Mừng hôm nay. Ít là phần đầu của câu chuyện không mang lại một tia hy vọng! Nhưng từ khi Kính tiếp cận với gia đình cậu ruột, chàng đạ chạm tới niềm tin và tình yêu thứ thiệt. Chàng đã được đưa tới thành phố của Ðức Maria. Chính nơi đây Kính đã được ơn biến đổi để trở nên chiếc phao cho vợ bám! Cuối cùng niềm tin đã chinh phục được những con người vô vọng này, cũng qua con đường tình yêu như ta thấy trong bài Tin Mừng hôm nay.
1. Bạn tâm đắc được điều gì về câu chuyện của hai cô cậu bụi đời Kính-Xuyên: Niềm tin và tình yêu kín đáo nhưng ân cần của cậu ruột? Của mợ? Của người em họ nghỉ học ít bữa để tiếp khách? Kính bị vợ tát mà vẫn kiên nhẫn yêu thương săn sóc vợ? Lá thư của Xuyên?
2. Bạn có lấy làm lạ về niềm tin mãnh liệt nơi người đàn bà ngoại đạo xứ Canaan trong bài Tin Mừng (cc.27-28)? Nhưng nơi Xuyên vợ của Kính là người ngoại đạo cũng đã thấy nhen nhúm niềm tin vào Ðấng Siêu Việt? Bạn có thấy điều gì tương tự nơi một số người bên lương?