Tìm hiểu và chia sẻ
đời sống Tin Mừng

Linh Mục Augustine, SJ. phụ trách

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


Ngày 11 tháng 04 năm 1999
Chúa Nhật II Phục Sinh Năm A, B, C

Ðọc Tin Mừng Ga 20,19-31

Gợi ý để sống và chia sẻ Tin Mừng

Chống lại sợ hãi

Một đêm nọ, có người đập cửa nhà người Kinh từ xa đến truyền đạo. Người Kinh đó là linh mục Ðỗ Ðình Bộ (Dourisboure) thuộc hội thừa sai Ba Lê. Người đập cửa nói: "Thưa Cha, xin Cha đến nhà con ngay để xem một người trong nhà con có thực sự mắc bệnh đậu mùa chăng?" Cha Bộ liền đi theo người dân tộc Bana ấy và đã phát hiện ra bệnh nhân đáng thương kia đúng là bệnh nhân của dịch đậu mùa. Phản ứng tức khắc của mọi người trong nhà là bỏ bệnh nhân lại để chạy thoát thân! Nhưng Cha Bộ nói với họ: "Ðừng chạy! Nếu Thiên Chúa muốn thử thách chúng ta thì xin cho Danh Người được chúc tụng. Riêng chúng ta là người Công Giáo, chúng ta không thể hành động như dân ngoại là bỏ rơi bệnh nhân để chạy thoát thân. Cha sẽ triệu tập dân làng sáng mai để sắp xếp việc này. Hãy can đảm lên!" Liền sau đó, Cha Bộ bảo những người mạnh khoẻ trong gia đình cùng đi với một số thanh niên người kinh, để dựng ngay một chòi tranh trong rừng. Trước khi trời sáng, bệnh nhân đã được chuyển đến ở đó. Cha Bộ và một số người kinh đã được chủng đậu mùa khi còn nhỏ, nên không sợ bị lây.

Vậy sáng ngày hôm sau, dân làng tập họp tại nhà hội. Họ được cho biết bệnh đậu mùa khủng khiếp đã xuất hiện. Cha Bộ khuyên họ trong mọi trường hợp không được bỏ rơi bệnh nhân. Cha nói: "Chúng ta là con cái Chúa. Có một điều đáng sợ là chết mà không được giúp đỡ và chịu các bí tích. Nếu các con phân tán trong rừng sâu thì làm sao Cha đến với từng người để giúp đỡ và ban các bí tích được. Cha biết các con ở đâu mà đến giúp đỡ!" Nhiều tiếng nói vang lên từ đám thính giả "Không khi nào chúng con bỏ nhau! Chúng con sẽ ở với nhau để được Cha thăm viếng." Như vậy Cha Bộ đã thuyết phục được dân làng ở lại săn sóc cho nhau. Cha liền cho dựng sẵn một số chòi trong rừng để tiếp đón bệnh nhân đậu mùa.

Suốt thời gian hai tháng bệnh nhân kia ở chòi để một mình Cha Bộ và mấy người kinh săn sóc cho tới khi người đó được lành. Khi ấy dân làng Kôn Kơ Xâm đã tưởng họ thoát được cơn tai biến. Nhưng vì bầu khí của toàn khu rừng đã bị nhiễm độc nên một ngày kia, bệnh đậu mùa lại tái xuất hiện ở Kôn Kơ Xâm. Nó chỉ biến đi sau khi đã hành hạ hầu như mọi người trong dân làng. Kế hoặch săn sóc bệnh nhân của Cha Bộ đã tỏ ra khá hữu hiệu. Ai mắc bệnh liền được đưa ra ở chòi ngoài rừng. Những người mắc bệnh nặng được đặt riêng ra để săn sóc kỹ hơn. Với những người này Cha Bộ đóng vai vừa là linh mục vừa là y tá. Nhờ vậy mà dân làng Kôn Kơ Xâm không bị phân tán mỗi người một nơi trong rừng rậm. Chính nhờ tình yêu, sự hy sinh lớn lao và ý chí của Cha Bộ mà sự sống của làng Kôn Kơ Xâm được cứu để ngày một trở nên vững mạnh hơn sau cơn dịch đậu mùa.

Câu truyện kể trên khởi đi từ sự sợ hãi. Sợ hãi là một xúc cảm mạnh phát sinh do nguy hiểm trước mắt. Nguy hiểm nói đây là bệnh dịch đậu mùa. Dân làng Kôn Kơ Xâm mắc tật xấu là bỏ rơi người ngã bệnh để chạy thoát thân vào rừng sâu. Theo hướng ấy bản năng chạy thoát thân khống chế mọi hành động của cá nhân và đe dọa sự sống còn của dân làng.

Từ Một Căn Phòng Ðóng Kín Vì Sợ

Bài Tin Mừng hôm nay cũng đặt ta trước một hoàn cảnh sợ hãi. Các môn đệ Ðức Giêsu vừa mới trải qua ba ngày hết sức đen tối. Nhóm gồm mười hai người nòng cốt được Thầy Giêsu quy tụ và huấn luyện. Cả nhóm đã từng hy vọng Thầy mình sẽ làm lớn và môn đệ thân cận như họ, sẽ có chỗ đứng trong Vương Quốc Thầy Giêsu đứng ra thiết lập. Nhưng những biến cố dồn dập ba ngày qua cho thấy hiện tại của họ đen tối và tương lai mù mịt. Một người trong nhóm mười hai đã phản bội nộp Thầy cho người ta đem giết, người đó đã thắt cổ vì tuyệt vọng. Phêrô là trưởng nhóm, đã chối Thầy mình ba lần tại sân của dinh Thượng tế Caipha, bây giờ không khỏi ngượng ngùng. Vài môn đệ không thuộc nhóm nòng cốt đã bỏ Giêrusalem lên đường đi Emau. Ðó là bối cảnh của bài Tin Mừng hôm nay. Ta được cho thấy mười một người còn lại của nhóm mười hai như bị co rúm lại trong một căn phòng mà các cửa đều đóng kín vì sợ người Do Thái (c. 19). Chính trong bối cảnh không mấy sáng sủa như Gioan trình bày, Ðấng Phục Sinh xuất hiện cho các môn đệ được tin vào Người. Tin để được sống nhờ Danh Người, đó chính là mục đích của sách Tin Mừng Gioan (Ga 20,31) trong đó có chương 20 bao gồm bài Tin Mừng hôm nay.

Ðức Tin Chớm Nở và Tăng Trưởng

Chương 20 này xem ra có ý cho độc giả thấy một loạt những nhân vật, mà qua họ ta thấy đức tin chớm nở và tăng trưởng như thế nào, nơi mỗi người xem ra mỗi khác.

Nhân vật đầu tiên là cô Mai đệ Liên. Cô này tới mộ sáng sớm Chúa Nhật Phục Sinh. Khi thấy cửa mộ mở trống trơn, phản ứng của cô là: "Người ta đã đem Chúa đi khỏi mộ" (c. 1). Cô chưa tin.

Kế đến là hai môn đệ Phêrô và người môn đệ Chúa Giêsu yêu, tới mộ thì thấy những băng vải và khăn che đầu được xếp lại mỗi thứ một nơi. Ông Phêrô băn khoăn. Còn ông Gioan đã thấy và đã tin. (c. 8).

Cô Mai đệ Liên khi trở lại mộ vẫn chưa tin (cc. 13,15). Cô chỉ tin khi đã được nghe tiếng Ðức Giêsu gọi cô và chính cô được thấy Người. (cc. 16,18).

Kế đến trong bài Tin Mừng hôm nay (cc. 19-25), nhóm mười một tiến từ sợ hãi đến niềm vui mà họ nghiệm thấy khi họ được thấy Thầy Giêsu (c. 20).

Cuối cùng là môn đệ Tôma. Ông này đã khởi đi từ tình trạng không tin nếu mắt không thấy và tay không sờ được vào Thầy. Chính Ðức Giêsu mời gọi ông tin qua trông thấy và sờ thấy (c. 27).

Nhưng tin không phải chỉ là chuyện gật gù chấp nhận một số tín điều. Trọn con người của các môn đệ phải gặp gỡ Ðấng Phục Sinh và nhận được ơn biến đối theo mức Ðấng Phục Sinh muốn trao ban. Ơn biến đổi đầu tiên phải là ơn nhận ra Ðấng Phục Sinh ấy cũng chính là Ðấng đã bị đóng đinh chân và tay vào khổ hình thập giá và cạnh sườn đã bị đâm thủng (c. 20). Ðó là những dấu chứng của tình yêu lớn lao khiến các môn đệ tràn ngập một niềm vui (c. 20).

Quan trọng hơn nữa là thiên tính của Ðấng Phục Sinh. Thiên tính ấy suốt ba mươi mấy năm qua như được ẩn dấu, bây giờ tỏ hiện với tất cả rực rỡ ngoài sức tưởng tượng của loài người. Chính các môn đệ được nhận lấy Thánh Thần của Ðấng Phục Sinh (c. 22). Họ cũng nhận được cả ơn tha tội cho chúng sinh (c. 23).

Rồi đây, các môn đệ sẽ được Ðấng Phục Sinh phái đến với muôn dân để làm cho họ trở thành môn đệ (Mt 28,19). Các môn đệ được bảo đảm rằng "Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế" (c. 20). Do đó mới có vụ Cha Ðỗ Ðình Bộ được phái đi rao giảng Tin Mừng cho dân tộc Bana vùng Cao Nguyên Việt Nam, cứu họ khỏi bị tan rã vì sợ hãi.

Một số câu hỏi gợi ý

1. Bạn nghĩ gì về việc Cha Bộ cứu dân làng Kôn Kơ Xâm khỏi tật xấu là bỏ rơi những người mắc bệnh đậu mùa? Việc Cha Bộ làm có phải là điều thiết yếu thuộc về Nước Thiên Chúa mà Chúa Giêsu đến để thiết lập chăng? Tại sao?

2. Bạn nghĩ gì về mối phúc của những người không thấy mà tin? (c. 29). Chính bạn có phải là người được Chúa Giêsu tuyên phúc chăng? Làm thế nào để trở nên xứng đáng với lời tuyên phúc đó?

3. Từ tình trạng sợ người Do Thái (c. 19), các môn đệ sau này đã trở nên những con người can đảm như thế nào nhờ Chúa Giêsu Phục Sinh? Bạn nghĩ gì về lòng can đảm của Cha Bộ trong câu chuyện gợi ý nói trên?


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page