Tìm hiểu và chia sẻ
đời sống Tin Mừng

Linh Mục Augustine, SJ. phụ trách

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


Ngày 06 tháng 9 năm 1998
Chúa Nhật 23 Quanh Năm

Ðọc Tin Mừng Lc 14,25-33

Gợi ý để sống và chia sẻ Tin Mừng

Bài Tin Mừng hôm nay đưa ta trở về với những điều kiện phải có để trở nên môn đệ Ðức Giêsu. Những điều kiện ấy ngay ở đầu cuộc hành trình lên Giêrusalem Ðức Giêsu đã nêu một cách triệt để. Nào là phải gắn bó với con người siêu thoát của Thầy (Lc 9,58) phải dứt khoát dấn thân cho Nước Thiên Chúa (c.60) và phải mau mắn lên đường sứ vụ không chút trì hoãn (c.62).

Ðiều đặc biệt trong bài Tin Mừng hôm nay là Ðức Giêsu ngỏ lời cùng đám rất đông người (Lc 14,25), thế mà những điều kiện Ðức Giêsu nêu vẫn không giảm thiểu về tính triệt để. Người đòi kẻ bước theo Người phải dứt bỏ cha mẹ, vợ con, anh chị em và cả mạng sống mình nữa (c.26). Một cách tổng quát, họ phải từ bỏ hết những gì họ có (c.33). Thử hỏi những điều kiện loại đó còn có thể được lãnh hội và được thể hiện giữa đám đông ngày nay chăng.

Thực thi Tin Mừng cách triệt để trong đời thường

Mời bạn cùng cô Alma C. tới một cuộc họp rất đông người thuộc đủ mọi lứa tuổi và thành phần xã hội, gọi là thành phố của Ðức Maria, để nghe một bạn trẻ chia sẻ kinh nghiệm bản thân. Bạn sẽ lấy làm lạ về sự triệt để theo đó Tin Mừng được đưa ra thực thi trong đời sống thường ngày. Cô Alma C. kể lại:

Tôi được mời ăn trưa kiểu picnic với nhóm cô cậu từ tỉnh Mindoro, Phi Luật Tân... Vậy tôi bước trên thảm cỏ xanh tới nơi có bóng mát chính là nơi họ đang vui vẻ ngồi ăn. Ðó là màn ăn trưa bình thường trong những ngày họp thành phố của Ðức Maria (...)

Bữa trưa diễn ra trong bầu khí quang tĩnh gia đình với câu nói tiếng cười qua lại giữa những người trẻ. Người ta chú ý nhiều tới cô con gái thân hình cao là người linh hoạt của nhóm. Ở nơi cô, tôi đã sớm để ý tới dung mạo quang tĩnh và nét mặt luôn sẵn sàng nở nụ cười tươi. Nhưng tôi chưa dám hỏi cô điều gì vì đó là lần gặp gỡ đầu tiên.

Sau bữa trưa, mọi người đều họp nhau nơi hội trường kế bên. Tôi ngỡ ngàng thấy người được mời chia sẻ kinh nghiệm bản thân lại chính là cô linh hoạt viên nói trên. Cho nên tôi dồn mọi chú ý để nghe người mà tôi bây giờ tôi mới được biết tên là Bennette. Cô Bennette nói:

"Tôi đã gặp gỡ nếp sống hiệp nhất này vào ngày tôi tới thăm Trung Tâm Tổ Ấm tại thành Ðô Tây năm 1991. Tôi đã cảm thấy ngay một sức mạnh lôi kéo tôi từ những người trẻ. Và tôi đã quyết định từ bỏ mọi việc tôi đang làm, để đến thành Ðô Tây này học hỏi cách yêu thương cách cụ thể.

Vậy tôi đã sống chung với một nhóm các cô mà đầu tiên tôi thấy bản thân tôi phải khó khăn lắm mới thích ứng nổi. Nhưng tôi đã khám phá ra Thiên Chúa là Tình Yêu, chính Người yêu thương tôi cách riêng tư. Ðể đáp lại, tôi muốn yêu thương người thân cận tới mức yêu cả những thù địch với tôi. Tôi cũng đã khám phá ra khả năng yêu mến Thiên Chúa vượt ngoài những giới hạn của tôi khi tôi gặp sầu khổ và chịu thử thách.

Với bố tôi

Qủa thật, đó là những năm bố tôi ngồi tù. Từ từ tôi cảm thấy tình yêu mà tôi dành cho bố tôi bị giảm dần, mặc dầu tôi biết tôi là con cưng của bố tôi. Khi ở nhà hai bố con thường ưa trò chuyện gần gụi nhau. Từ từ tôi khám phá ra bố tôi đã thất tín với mẹ tôi. Mặc dầu các anh các chị tôi ngưng không thăm viếng bố tôi nữa. Riêng tôi đã hiểu rằng tôi nhận ra có Ðức Giêsu hiện diện nơi bố tôi, nên tôi phải đi bước trước để yêu thương bố tôi, hầu có thể hồi lại tình hiệp nhất trong gia đình. Ðó là điều chẳng dễ dàng vì tôi là con thứ mười trong gia đình có mười một con. Các anh và các chị lớn tuổi hơn tôi chẳng chú ý tới những nỗ lực của tôi. Chính nhờ trợ giúp của các bạn là những người cùng chia sẻ nếp sống mới mà tôi đã khám phá ra, tôi tìm được lòng can đảm để viếng thăm bố tôi đều đặn. Ðó là điều khiến bố tôi rất lấy làm hạnh phúc.

Ngày kia tôi nhận thấy những vết thương xuất hiện nơi bàn chân bố tôi không chịu lành, nên tôi sắp xếp để có người tháp tùng tôi đến chữa cho bố tôi. Tôi đã chia sẻ về tình trạng sức khỏe của bố khi thấy cuộc chữa trị không đạt được tiến bộ, nhưng các anh tôi không có phản ứng.

Cùng với một người bạn, tôi đã kiếm được một bác sĩ lo cho bố tôi được chăm sóc tại một bệnh viện khi bệnh tiểu đường của bố tôi trở nên trầm trọng. Người ta đã phải cưa chân có vết thương không lành. Một lần nữa, tôi vận động để các anh tôi lo cho bố tôi được tại ngoại khỏi ngồi tù nhưng vẫn không có phản ứng về phía các anh tôi. Chính nhờ tình hiệp nhất và nâng đỡ của các bạn tôi trong nếp sống mới nhằm yêu mến Chúa Giêsu trên thập tự bất chấp mọi khó khăn gặp phải, tôi đã xin cho bố tôi thoát khỏi nhà tù. Nhưng gia đình tôi lâu nay đã quen với nếp sống không có mặt bố tôi, nên bố đã bị thử thách nhiều qua những nỗi chua cay. Chính tôi đã có lúc cũng bị cám dỗ ngưng không yêu bố tôi nữa, nhưng vì thấy mẹ tôi kiên trì săn sóc cho bố tôi đêm ngày nên tôi đã chống trả được cám dỗ đó. Tôi cũng cầu nguyện xin Chúa thay lòng đổi dạ bố tôi nhưng như Chúa muốn chứ không như chúng tôi muốn.

Với mẹ tôi

Thế rồi tôi nhận ra sức khỏe của mẹ tôi xuống cấp. Bác sĩ khám cho chúng tôi biết mẹ chúng tôi bị bệnh tim nặng. Mọi người trong gia đình đều chia sẻ với nhau về cây thánh giá phải vác và nhận ra tình thương Chúa dành cho mỗi người. Mẹ chúng tôi phải nằm nhà thương hai tháng. Trước khi bất tỉnh, mẹ tôi đã tha thứ cho bố tôi về mọi lỗi lầm bố tôi đã gây nên. Cái chết của mẹ tôi là nỗi khổ lớn xảy đến cho tôi nhưng tôi để nỗi khổ ấy sang một bên hầu có thể làm chứng cho các anh các chị tôi thấy tình thương Thiên Chúa dành cho chúng tôi hết sức bao la.

Với các anh các chị

Sau khi mẹ tôi qua đời, chính tôi nằm nhà thương để được chữa trị về căn bệnh của tôi. Trong những tháng đó tôi vẫn thăm bố tôi, đồng thời ra sức giúp cho các anh các chị tôi thấy tình yêu một người mẹ mặc dầu họ đều lớn tuổi hơn tôi. Tôi nhận ra các anh các chị tôi bắt đầu đáp lại tình yêu tôi bày tỏ cho họ. Chúa Nhật nào chúng tôi cũng tụ họp để ăn trưa với nhau. Chúng tôi thực sự được hiệp nhất lại trong một gia đình.

Lễ Chúa Giáng Sinh năm 1991 quả là đặc biệt. Chúng tôi đã quây quần lại chung quanh bố tôi và tặng bố tôi những món quà, đồng thời nấu những món ăn bố tôi thích nhất. Mặc dầu bố tôi biết tôi phải trở về Manila 27 tháng 12, bố tôi vẫn hỏi xem tôi có trở về nhà ngày Tết dương lịch chăng. Vì có những bổn phận phải lo nên tôi chưa thể trả lời bố tôi được. Thế rồi khi đi đường tôi đã quyết định về nhà cách bất ngờ Tết dương lịch 1992.

Xảy ra khi vừa tới Manila tôi đã nhận được cú điện thoại cho biết bố tôi đã tắt thở giữa lúc tôi quyết định bất ngờ để biểu lộ tình yêu dành cho bố tôi."

Lời chia sẻ ở trên do cô Bennette chấm dứt cách đột ngột; Cô không thêm một lời bình luận. Cả hội trường chật ních những người như đang suy niệm. Theo người đã có mặt trong buổi chia sẻ hôm đó là cô Alma C., thì nổi bật trên nét mặt của cô Bennete là nụ cười tươi mà bí quyết chính là thái độ tự do nội tâm để đón nhận đau thương và sầu khổ hầu gắn bó với Thiên Chúa cách mãnh liệt hơn.

Tư do nội tâm là then chốt

Quả thật tự do nội tâm là then chốt giúp hiểu và sống lời Chúa dậy qua bài Tin Mừng hôm nay. Thiên Chúa mới là tình yêu đích thực. Ta cần được tự do thoát khỏi mọi ràng buộc xác thịt và thế gian, hầu có thể đón nhận và tham gia tình yêu đích thực đó của Thiên Chúa. Chính Chúa Giêsu dậy ta là hãy yêu thương kẻ thù và cầu nguyện cho những kẻ ngược đãi anh em. Như vậy anh em mới được trở nên con cái của Cha anh em, Ðấng ngự trên trời, vì Người cho mặt trời mọc lên soi sáng kẻ xấu cũng như người tốt, và cho mưa xuống trên người công chính cũng như kẻ bất chính" (Mt 5,44-45).

Hãy coi sức mạnh và sự phong phú của Tình Yêu đích thực đó nơi cô Bennette. Chính nhờ nhận ra sự hiện diện của Chúa Giêsu nơi người bố của cô, nên cô mới có thể yêu bố cô đến cùng và qui hướng tất cả các anh và các chị của cô vào sự hiệp nhất trong Tình Yêu đích thực đó. Nói cách khác, nhờ dứt bỏ được những tình yêu hạn hẹp, cô Bennette thực đã tham dự vào Tình Yêu lớn lao của chính Thiên Chúa.

Một số câu hỏi gợi ý

1. Nghe cô Bennette chia sẻ, bạn được đánh động nhất về: Chính tôi đã có lúc bị cám dỗ ngưng không yêu bố tôi nữa nhưng vì thấy mẹ tôi kiên trì săn sóc bố tôi đêm ngày, tôi đã chống trả được cám dỗ đó? Trước khi bất tỉnh mẹ tôi đã tha thứ cho bố tôi về mọi lỗi lầm bố tôi đã gây nên? Tôi ra sức giúp cho các anh các chị tôi thấy tình yêu của một người mẹ mặc dầu họ đều lớn tuổi hơn tôi? Chúng tôi thực sự được hiệp nhất lại trong một gia đình? Chúng tôi đã quây quần lại chung quanh bố tôi và tặng bố tôi những món quà? Tôi phải hiểu rằng tôi cần nhận ra Ðức Giêsu hiện diện nơi bố tôi, nên tôi phải đi bước trước để yêu thương bố tôi?

2. Lời chia sẻ của cô Bennette có giúp bạn áp dụng bài Tin Mừng hôm nay cách nào cụ thể chăng?


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page