Ngày
7 tháng 10 năm 2001
Chúa
Nhật 27 Thường Niên Năm C
Ðọc Tin Mừng Lc. 17, 5-10
(5) Khi ấy các Tông
Ðồ thưa với Chúa Giêsu rằng: "Thưa Thầy, xin thêm lòng
tin cho chúng con". (6) Chúa đáp:
"Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù
anh em có bảo cây dâu này: "Hãy bật rễ lên, xuống dưới
biển kia mà mọc", nó cũng sẽ vâng lời anh em."
(7) "Ai trong anh em có người đầy tớ đi cày hay đi chăn chiên, mà khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó: "Mau vào ăn cơm đi", chứ không bảo: "Hãy dọn cơm cho ta ăn, thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong đã, rồi anh hãy ăn uống sau !"? (9) Chẳng lẽ ông chủ lại biết ơn đầy tớ vì nó đã làm theo lệnh truyền sao? (10) Ðối với anh em cũng vậy: khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói: chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi".
Gợi
ý để sống và chia sẻ Tin Mừng
Máy bay rớt vỡ
tan tành
Trưa ngày 12.10.1972
một chiếc máy bay cất cánh bỏ phi trường Monte Video của nước
Uruguay để đi Santiago nước Chilê.
Khi băng qua dãy núi An-dê, chiếc máy bay ấy bị trục trặc.
Nó bất ngờ mất thăng bằng và lao mình trên đỉnh cao
phủ đầy tuyết. Toàn thể
chiếc máy bay bị vỡ tan tành.
Thật rất khó tin là
trong số 45 hành khách 28 người vẫn còn sống!
Tất cả đều thuộc đội banh bầu dục nước Uruguay.
Không một ai trong đội banh được trang bị để đối phó
với thời tiết dưới Zêrô độ cả.
Cũng may họ tìm thấy một số vali đựng quần áo mà họ
có thể mặc tạm.
28 người sống sót
Khi màn đêm buông
xuống, 28 hành khách chụm lại với nhau trong một mảnh máy bay
vỡ. Vào ngày thứ 8, các
đoàn tìm kiếm từ 3 nước Chilê, Uruguay và Argentina tuyên bố
họ không tìm ra nơi máy bay bị rớt.
Tin đó đến qua máy thu thanh trên máy bay mà một cậu
thanh niên phục hồi lại được. Thế là cả nhóm thấy rõ họ phải tự cứu
lấy mình vì không ai đi tìm cứu họ nữa.
Còn lại 16 người
chụm lại cầu nguyện
Những ngày kế tiếp
con số những người sống sót giảm xuống, từ 28 còn 16 người.
Trong cảnh cùng cực họ quyết định sẽ cùng nhau cầu
nguyện mỗi buổi tối trong mảnh vỡ của máy bay.
Ðó là lúc mọi người đều ở lặng nhường lời cho
một người trong nhóm đứng lên hướng dẫn cả nhóm cầu
nguyện với chuỗi Mân Côi. Cầu
nguyện là nguồn lực duy nhất cho họ.
Cả những cậu thanh niên khô đạo nhất nay cũng bắt đầu
cảm nghiệm được sâu sắc rằng Chúa luôn hiện diện.
Trong số những thanh niên khô đạo nhất trong nhóm phải
kể đến chàng An-Ðô (Arturô). Buổi
tối hôm đó cả nhóm đều sửng sốt khi thấy An-Ðô yêu cầu
nhóm cho chàng đứng lên hướng dẫn nhóm cầu nguyện.
An-Ðô đã thốt lên niềm cảm nghiệm thâm sâu từ đáy
lòng mình khiến mọi người nghe đều xúc động.
An-Ðô từng là một con người khép kín, xa cách cả đối
với những người thân yêu trong gia đình.
Nay An-Ðô khác hẳn, được mọi người trong nhóm trìu
mến. An-Ðô cầu nguyện xong,
mọi người đều yên lặng nghe tiếng nức nở của chính An-Ðô.
Một bạn trẻ hỏi An-Ðô: "Tại sao bồ lại khóc?" An-Ðô đáp: "Tại vì mình thấy được gần
gụi Chúa quá sức!"
Ngày qua ngày, vào
tuần lễ thứ tám, thời tiết bắt đầu bớt băng giá.
Hai thanh niên khoẻ nhất trong nhóm đồng ý thử leo xuống
núi tìm người đến cứu. Cuộc
hành trình vô cùng khó khăn. Hai
bạn này được cột vào nhau bằng một sợi dây ni-lông.
Chỉ cần xẩy chân một chút cả hai sẽ nhào xuống vực
thẳm. Một trong hai người
thấy cần phải củng cố nhau bằng lời cầu nguyện.
Anh này thưa với Chúa rằng: "Lạy Chúa, Chúa có thể
làm cho cuộc hành trình này trở nên gai góc nhưng xin đừng
để cho nó trở nên vô vọng."
Quả thật sau 9 ngày
trèo xuống núi đầy thử thách, hai người đã tiếp xúc
được với những người có thể cứu cả nhóm.
Chỉ trong vòng hai giờ đồng hồ những chiếc trực thăng
quân đội đã bay lên đỉnh núi để cứu vớt 14 thanh niên
sống sót còn lại.
Bốn điều về Nước
Thiên Chúa
Bài Tin Mừng hôm
nay cũng đặt chúng ta vào một cuộc hành trình.
Luca cho biết đây là cuộc xuất hành mới do Ðức Giêsu
là Môsê Mới lãnh đạo (Lc 9,51).
Ngay từ bước khởi hành, Ðức Giêsu đã đòi hỏi môn
đệ phải bỏ mọi sự (Lc 9,57-62).
Người tiếp tục huấn luyện các môn đệ trong suốt cuộc
hành trình lên Giêrusalem bằng lời nói, việc làm và gương
sáng của Người. Bài Tin Mừng
hôm nay nằm giữa dụ ngôn người giàu có và La-da-rô (Lc
16,19-31) và biến cố Chúa chữa lành mười người bệnh phong
(Lc 17,11-19). Ðức Giêsu lần
lượt dạy các môn đệ bốn điều sau đây thuộc về Nước
Thiên Chúa:
+ "Không thể không
có những cớ làm cho người ta vấp ngã; nhưng khốn cho kẻ
làm cớ cho người ta vấp ngã" (Lc 17,1). Do đó phải quyết tâm thà chết còn hơn trở
nên cớ khiến cho người khác vấp ngã.
Ðó là điều Ðức Giêsu có ý nói khi dạy các môn
đệ rằng "Thà buộc cối đá lớn vào cổ nó và xô xuống
biển còn lợi cho nó hơn là để nó làm cớ cho một trong kẻ
bé nhỏ này vấp ngã" (Lc 17,2).
+ Ðàng khác, Ðức
Giêsu còn dạy các môn đệ cách đối xử với những người
gây cớ vấp ngã theo con đường sửa chữa và tha thứ tới
bảy lần (Lc 17,3-4). Con số tượng
trưng bảy lần chỉ về mọi lần.
+ Nghe vậy, mười
hai môn đệ đã được Thầy Giêsu chọn làm tông đồ (Lc
6,13) bị dội liền thưa: "Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng
con" (Lc 17,5). Với câu
nói "Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải thì dù anh
em có bảo cây dâu này: "Hãy bật rễ lên, xuống dưới
biển kia mà mọc", nó cũng sẽ vâng lời anh em" (c.6).
Ðức Giêsu dùng một hình ảnh có vẻ phóng đại nhưng
sống động giúp các tông đồ đặt nghi vấn là chưa hẳn các
ông đã có niềm tin dù chỉ bằng hạt cải mà thôi! (c.6).
Có khi các ông quá tự tin về việc các ông đang tháp
tùng Thầy Giêsu lên Giêrusalem.
+ Chính để giúp các
môn đệ tránh ảo tưởng về mình, Ðức Giêsu đã dạy các
ông phải ý thức mình là ai đối với Thiên Chúa trong Nước
của Người (Lc 17,7-10). Các
ông cũng giống như những
người tôi tớ trong xã hội các ông đang sống.
Với họ, việc cày bừa hay chăn chiên ở ngoài đồng
cũng như việc dọn cơm và hầu bàn ở trong nhà, đó là những
chuyện hết sức bình thường. Không
người tôi tớ nào vào thời Ðức Giêsu lại dám nghĩ tới
việc chủ phải cám ơn mình về những việc bổn phận đó.
Phương chi là các môn đệ của Ðức Giêsu trong tương
quan với Thiên Chúa trong Nước của Người.
Họ càng phải tỏ ra khiêm tốn hơn biết chừng nào đối
với những việc bổn phận họ đã làm.
Dù là bổn phận đề phòng để tránh không nên cớ vấp
phạm cho người khác (Lc 17,3-4; 11,4).
Vấn đề vô dụng
và hữu ích
Nhưng tại sao Ðức
Giêsu lại khuyến cáo các môn đệ thưa với Chúa:
"Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi
đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi" (Lc 17,10)?
Tại sao nói là những đầy tớ vô dụng khi những đầy
tớ ấy chu toàn bổn phận khiến cho công việc xuôi chảy?
Có lẽ câu chuyện
tai nạn máy bay nói trên có thể phần nào giúp ta trả lời
câu hỏi vừa nêu.
Trước hết về tự
nhiên, câu chuyện gợi ý cho thấy sự bất lực hoàn toàn
của những hành khách sống sót không thể tự cứu lấy mình
trong hoàn cảnh bị nạn. Trong
thực tế, rõ ràng 14 người được cứu là do sự can thiệp
từ bên ngoài, không từ bên trong nhóm.
Chỉ có 2 người đã can đảm trèo xuống chân núi và
kể như đã tự cứu sống. Nhưng
lòng can đảm đó họ có được là do biết bao nhiêu buổi cầu
nguyện và bao nhiêu lời khích lệ của cả nhóm.
Nhưng quan trọng hơn
là ý nghĩa siêu nhiên áp dụng với Nước của Thiên Chúa
như Ðức Giêsu có ý dạy các môn đệ trong cuộc hành trình
lên Giêrusalem.
Trong cuộc hành trình
ấy Ðức Giêsu đòi các môn đệ phải gắn bó với một mình
Người mà thôi. Người đòi họ không những phải dứt bỏ cha
mẹ, vợ con, anh em, chị em nhưng "cả mạng sống mình nữa"
(Lc 14,26). Không những phải
dứt bỏ cả mạng sống mình, mà còn phải đảm nhận lấy hiện
hữu như được trao ban cho mình hầu theo sát gót bước Ðức
Giêsu. Nghĩa là: "Ai không
vác thập giá mình mà theo tôi, thì không thể làm môn đệ
tôi được." (Lc 14,27).
Như vậy tình trạng
hoàn toàn bất lực của các môn đệ không thể tự cứu (không
thể tự mình đạt được ơn cứu độ, tức là vô dụng đối
với ơn cứu độ) được hiểu ngầm rồi trong cuộc hành trình
lên Giêrusalem.
Còn về cuối cuộc
hành trình, khi đã tới đích là Giêrusalem, chính Ðức Giêsu
đã tự hiến để thế cho tất cả những điều các môn đệ
được yêu cầu từ bỏ. Ðó
là lúc Ðức Giêsu cầm lấy bánh, dâng lời tạ ơn, bẻ ra,
trao cho các ông và nói: "Ðây là mình Thầy, hiến tế vì
anh em." (Lc 22,19). Tới
tuần rượu cuối bữa ăn, Người cũng làm như vậy và nói:
"Chén này là Giao Ước mới, lập bằng máu Thầy, máu đổ
ra vì anh em." (Lc 22,20).
Cuộc hành trình lên
Giêrusalem thực ra không chỉ kết thúc ở cuộc hiến tế vừa
nói. Chính ở Giêrusalem,
Ðức Giêsu sẽ chết và ngày thứ ba sẽ sống lại (Lc 18,33).
Hơn nữa, Người còn lên trời để mang mọi sự mà các
môn đệ đã từ bỏ về cùng đích (x. Cv 1,11).
Chính nhằm mục đích
ấy các môn đệ sẽ nhận được "sức mạnh của Thánh
Thần khi Người ngự xuống trên anh em.
Bấy giờ anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giêrusalem,
trong khắp các miền Giuđê, Samari và cho đến tận cùng trái
đất." (Cv 1,8). Quả thật,
chính nhờ gắn bó với Ðức Giêsu trong cuộc hành trình lên
Giêrusalem, các môn đệ cuối cùng đã trở nên những con người
rất hữu ích trong Nước của Thiên Chúa.
Một
số câu hỏi gợi ý
1.
So sánh những người sống sót trong tai nạn máy bay bị rớt
với các môn đệ của Ðức Giêsu trong bài Tin Mừng hôm
nay, bạn nhận thấy vấn đề "vô dụng" và "hữu
ích" được đặt ra như thế nào?
Bạn có thể cắt nghĩa bài Tin Mừng hôm nay cho con em
trong gia đình bạn không?
2. Trong 4 điều Chúa Giêsu dạy các môn đệ về Nước Thiên Chúa (Lc 17,1-10), bạn tâm đắc điều gì hơn cả: phải quyết tâm thà chết còn hơn trở nên cớ vấp phạm cho người khác vấp ngã (Lc 17,1-3)? Với những ai gây cớ vấp phạm, ta có bổn phận sửa chữa họ tuy phải luôn tha thứ cho họ (Lc 17,3-4)? Cần phải theo gương các tông đồ xin Chúa thêm lòng tin cho ta (Lc 17,5-6)? Vì không thể tự mình đạt được ơn cứu độ, ta đúng là những đầy tớ "vô dụng" (c.10) nhưng một khi nhận được sức mạnh của Thánh Thần, ta sẽ là những con người rất hữu ích trong Nước Thiên Chúa (Cv 1,8)?