Ngày
23 tháng 9 năm 2001
Chúa
Nhật 25 Thường Niên Năm C
Ðọc Tin Mừng Lc 16,1-13
(1)
Ðức Giêsu còn nói với các môn đệ rằng: "Một nhà
phú hộ kia có một người quản gia. Người ta tố cáo với ông
là anh này đã phung phí của cải nhà ông. (2) Ông mới gọi
anh ta đến mà bảo: "Tôi nghe người ta nói gì về anh đó?
Anh hãy phúc trình về công việc quản lý của anh, vì từ nay
anh không được làm quản gia nữa !" (3) Người quản gia
liền nghĩ bụng: "Mình sẽ làm gì đây? Vì ông chủ đã cất
chức quản gia của mình rồi. Cuốc đất thì không nổi, ăn mày
thì hổ ngươi. (4) Mình biết phải làm gì rồi, để sau khi mất
chức quản gia, sẽ có người đón rước mình về nhà họ!"
(5)
"Anh ta liền cho gọi từng con nợ của chủ đến, và hỏi
người thứ nhất: "Bác nợ chủ tôi bao nhiêu vậy?"
(6) Người ấy đáp: "Một trăm thùng dầu ôliu".
Anh ta bảo: "Bác cầm lấy biên lai của bác đây, ngồi xuống
mau, viết năm chục thôi". (7) Rồi anh ta hỏi người khác:
"Còn bác, bác nợ bao nhiêu vậy?" Người ấy đáp:
"Một ngàn thùng lúa". Anh ta bảo: "Bác cầm lấy
biên lai của bác đây, viết lại tám trăm thôi".
(8)
"Và ông chủ khen tên quản gia bất lương đó đã hành động
khôn khéo. Quả thế, con cái đời này khôn khéo hơn con cái
ánh sáng khi xử sự với người đồng loại.
(9)
"Phần Thầy, Thầy bảo cho anh em biết: hãy dùng tiền của
bất chính mà tạo lấy bạn bè, phòng khi hết tiền hết bạc,
họ sẽ đón rước anh em vào nơi ở vĩnh cửu. (10) Ai trung tín
trong việc rất nhỏ, thì cũng trung tín trong việc lớn; ai bất lương
trong việc rất nhỏ, thì cũng bất lương trong việc lớn. (11) Vậy
nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng tiền của bất chính,
thì ai sẽ tín nhiệm mà giao phó của cải chân thật cho anh em?
(12) Và nếu anh em không trung tín trong việc sử dụng của cải
người khác, thì ai sẽ ban cho anh em của cải dành riêng cho anh
em?
(13)
"Không gia nhân nào có thể làm tôi hai chủ, vì hoặc sẽ
ghét chủ này mà yêu chủ kia, hoặc sẽ gắn bó với chủ này
mà khinh dể chủ nọ. Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa,
vừa làm tôi tiền của được".
Gợi ý để sống và chia sẻ Tin Mừng
Thánh
Hồ Ðình Hy
Dưới thời vua Tự
Ðức, một người Công Giáo được nhà vua trọng dụng đến
nỗi cho lên chức Thái bộc, hàm tam phẩm, đặc trách ngành
dệt tơ lụa vải vóc trong cả nước.
Ðó là quan Micae Hồ Ðình Hy sinh năm 1808 tại Nhu Lâm, tỉnh
Thừa Thiên, vốn là con một gia đình quan chức.
Một
con người lương tâm
Ðã một thời địa
vị của quan Thái bộc họ Hồ vững vàng đến nỗi khi một số
quan lại ghen tương xin truất chức ông, vua Tự Ðức liền trả
lời: "Không thể truất nhiệm ông ta được, vì ông ta chu
toàn trách nhiệm theo lương tâm.
Trước đây chưa ai giữ chức ấy được hai năm cả.
Cho đến nay, ta chưa có gì phải khiển trách ông ta.
Có lẽ ta sẽ tăng lương cho xứng với việc của ông ấy
nữa là khác."
Không
che dấu niềm tin
Mặc dầu làm quan dưới
triều một ông vua bắt bớ đạo Công Giáo, ông Micae Hồ Ðình
Hy không che dấu niềm tin Kitô giáo của mình.
Khách ra vào nhà ông đều biết có bàn thờ Chúa đặt
ở nơi xứng đáng nhất, có thắp đèn chưng hoa mỗi ngày.
Niềm tin ấy được biểu lộ cả đối với lỗi lầm sa
ngã trong đời sống riêng của ông.
Số là một thời ông có quan hệ ngoại hôn với một
thiếu nữ trẻ và sinh được ba người con.
Ðể chuộc lại lỗi lầm, ông đã rửa tội và đưa chúng
về nhà nuôi nấng như con chính thức của ông.
Có lần ông tâm sự với bạn bè rằng: "Tôi nghĩ
dù lấy nước của các con sông trên địa cầu, cũng không
thể rửa sạch tội của tôi được.
Có lẽ chỉ có thể rửa sạch chúng bằng chính máu của
tôi."
Ông là người biết
quan tâm tới ơn cứu độ của tha nhân.
Nơi địa phương ông ở có một người quá nghèo đến
nỗi phải bán hai bé gái cho người ngoài đạo Công Giáo.
Ông Hồ Ðình Hy đã bỏ tiền ra chuộc lại hai cháu này
và đem về nuôi.
Tới khi chúng trưởng thành, ông đã quảng đại để
cho hai người con nuôi này được ra đi theo sở thích: một người
xin đi tu và một người lập gia đình.
Ðức
ái thực thi đến nơi đến chốn
Ông Micae Hy cũng là
một giáo dân biết thực thi đức ái đến nơi đến chốn.
Số là có một người nghiện thuốc phiện mắc bệnh trầm
trọng.
Người này được giới thiệu đến xin ông giúp đỡ.
Ông đón tiếp bệnh nhân này một cách rất thân tình
đến nỗi cho ở một căn lều phía sau nhà.
Mỗi ngày trước khi đi làm cũng như khi ở sở về, ông
đều ghé thăm và săn sóc người đó.
Khi có người trách, ông liền trả lời: "Phải làm
nhiều việc thiện để đền bù tội lỗi chúng ta.
Mà đã làm thì đừng làm một cách máy móc qua lần,
chiếu lệ, phải làm với thiện ý.
Có thế mới lập được nhiều công phúc."
Ông tiếp tục săn sóc bệnh nhân này suốt 15 ngày cho tới
khi người đó qua đời và ông đã tổ chức một lễ an táng
chu đáo cho người đó.
Ðức cha Phan Lê
Ðình (Pellerin), Giám mục giáo phận Ðàng Trong yêu cầu ông hỗ
trợ các thầy giảng thuộc tỉnh Thừa Thiên.
Sau này Ngài còn ủy thác cho ông việc coi sóc tài sản
và cơ sở truyền giáo của giáo phận.
Ngoài việc quản trị khôn ngoan, ông còn đóng góp nhiều
tiền của và công sức cho tài sản chung của giáo phận.
Lần kia khi thuyền của Ðức cha bị một chiếc thuyền ngược
chiều tông vào.
Chủ thuyền lạ này đòi tiền bồi thường.
Ông Hy lanh trí khôn, liền cởi áo quí ông đang mặc,
trao cho chủ thuyền đó, để bảo đảm an toàn cho vị giám mục
đang ở trong thuyền.
Cuối năm 1856, quân
Pháp bắn phá cảng Ðà Nẵng.
Quan Thái bộc Hồ Ðình Hy bị bắt về tội đã gởi con đi
học với người ngoại quốc ở chủng viện Pi-năng, nghĩa là
có giao thiệp với người nước ngoài.
Một lần chính vua Tự
Ðức xét xử và khuyên ông nên nghĩ lại, ít nữa là giả
bộ bước qua Thập Giá thì sẽ được tha.
Ông thưa với nhà vua: "Tâu bệ hạ, đã 30 năm phục
vụ dưới ba triều vua, lúc nào hạ thần cũng là người hết
lòng yêu nước và là tôi trung.
Hạ thần cam chịu mọi cực hình để nên giống Ðức Kitô,
đền bù tội lỗi và được chết thánh thiện."
Trở về ngục ông
Micae Hy nói với các bạn rằng "Tôi thấy đời tôi sắp
tận số rồi, chỉ mong sao giữ vững được đức tin đến giờ
phút cuối đời."
Thanh
liêm và tốt bụng
Sáng ngày 22 tháng
5, 1875, ông bị đưa ra pháp trường.
Dân chúng đi theo rất đông, lương hay giáo đều bùi ngùi
thương tiếc một vị quan thanh liêm tốt bụng.
Khi qua cầu An Hoà, ông nói với lính rằng: "Ði xa làm
chi, ở đây tôi có nhiều bạn hữu bà con."
Thế là thay vì đi đến cống Ðốc Sơ, ông được trảm
quyết ngay tại đó.
Và vì ông là một quan nổi tiếng, lính dành cho ông một
sự tự do hoàn toàn.
Ông thong thả rửa chân tay, rồi ngồi bằng trên chiếu,
bình tĩnh hút hết một điếu thuốc.
Sau đó, đứng lên thật bình thản sửa soạn đầu tóc,
y phục cho chỉnh tề, rồi sốt sắng quỳ xuống cầu nguyện.
Hai linh mục Việt Nam ẩn trong đám đông ra dấu tha tội
cho ông.
Cuối cùng ông đưa đầu ra cho lính trảm quyết.
Ðúng là một cái chết thánh thiện mà ông đã ước
ao trước vua Tự Ðức.
Ðời sống và cái
chết của thánh tử đạo Micae Hồ Ðình Hy quả thật làm sáng
tỏ điều gợi ý do câu kết của dụ ngôn về người quản
gia bất lương là:
con cái của ánh sáng, tức người môn đệ Ðức Kitô,
có bổn phận phải khôn khéo hơn con cái đời này (x. c.8).
Người quản gia bất
lương được bài dụ ngôn đề cao như một điển hình tiên
tiến đối với người môn đệ Ðức Kitô vì anh quản gia này
đã khôn ngoan vận dụng khả năng anh hiện có để bảo đảm
cho tương lai đời anh.
Anh được chủ cho biết là sẽ mất chức quản gia vì tội
phung phí tài sản của chủ (c.1).
Tương lai anh hết sức mù mịt vì anh không có sức lao động
chân tay.
Anh thấy mình chỉ còn có cách đi ăn xin!
Nhưng đó lại là việc quá xấu hổ đối với anh.
Vậy anh đã khôn khéo lợi dụng thời gian ngắn ngủi
anh chưa mất chức quản gia, để gây ảnh hưởng đối với những
con nợ của chủ.
Anh hy vọng họ sẽ đón tiếp anh khi anh mất chức.
Anh gây ảnh hưởng bằng cách giảm bớt nợ nần cho họ
(cc.6-7).
Quản gia vùng Trung Ðông thời Ðức Giêsu thường
được trả công bằng lợi tức do những món nợ loại đó.
Cho nên việc người quản gia sắp mất chức giảm bớt nợ
nần cho các con nợ của chủ (cc.6-7) không phải là việc gian
lận, vì anh chỉ giảm bớt điều lẽ ra thuộc về anh mà thôi.
Sách Xh 22,24, còn cấm chủ nợ không được bắt người
nghèo trả lãi.
Cho nên người quản gia trong bài dụ ngôn càng tỏ ra khôn
khéo trong việc giảm bớt nợ cho các con nợ để họ đón rước
anh về nhà họ (c.4).
Ðược
chính Chúa Kitô đón tiếp
Riêng người Kitô hữu là con cái của sự sáng (1Th 5,5; Eph 5,8) càng phải khôn khéo hơn biết bao để đảm bảo cho tương lai vĩnh cửu của đời mình. Thánh Micae Hy quả thực đã tỏ ra hết sức khôn khéo nhằm mục đích đó. Ông đã khôn ngoan thực thi đức ái đến nơi đến chốn cả trong thời gian ông còn là một viên quan có uy tín vững vàng trước nhà vua. Về điều này Thánh Hy đã tỏ ra khôn ngoan hơn cả người quản gia trong bài dụ ngôn thuộc loại người "nước đến chân mới chạy"! Aáy là chưa nói tới tài năng trổi vượt của Thánh Hy được chính Ðức cha Phan Lê Ðình (Pellerin) tín nhiệm. Và cũng chưa nói đến tiền của khá nhiều mà Thánh Hy đã dành cho người nghèo và cho Giáo Hội để đền bù tội lỗi riêng hầu đảm bảo sự sống đời đời. Vị thánh này đã hy sinh tất cả, kể cả 30 năm phục vụ dưới ba triều vua, để qua cái chết tử đạo, ông được Ðức Kitô đón rước vào sự sống vĩnh cửu. Thử hỏi còn có bước đường nào khôn ngoan hơn bước đường Thánh Hy đã đi?
Một số câu hỏi gợi ý
1.
Về thánh Hồ Ðình Hy, bạn thán phục điều gì hơn cả:
a) Ngài chu toàn trách nhiệm theo lương tâm đến nỗi vua
Tự Ðức cũng phải thán phục?
b) Dầu làm quan lớn dưới triều một ông vua cấm đạo
Công Giáo, ngài không che dấu niềm tin tôn giáo của mình?
c) Ngài biết thực thi đức ái đến nơi đến chốn?
d) Ngài hy sinh mạng sống để nên giống Ðức Kitô?
e) Bạn có ý kiến khác?
2.
So sánh với người quản gia bất lương trong bài Tin Mừng
hôm nay, bạn nhận thấy thánh Hy khôn ngoan hơn người ấy về
những phương diện nào và nhằm mục đích nào rõ ràng?
3. Bạn hiểu thế nào để có thể đưa ra thực hành Lời Chúa dạy hôm nay là "Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa, vừa làm tôi tiền của được" (c.13).