Ngày
26 tháng 8 năm 2001
Chúa
Nhật 21 Thường Niên Năm C
Ðọc Tin Mừng Lc. 13, 22-30
(22) Trên đường lên Giêrusalem, Ðức Giêsu đi ngang qua các thành thị và làng mạc mà giảng dạy. (23) Có kẻ hỏi Người: "Thưa Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?" Người bảo họ: (24) "Hãy chiến đấu để qua được cửa hẹp mà vào, vì tôi nói cho anh em biết: có nhiều người sẽ tìm cách vào mà không thể được.
(25) "Một khi chủ nhà đã đứng dậy và khoá cửa lại, mà anh em còn đứng ở ngoài, bắt đầu gõ cửa và nói: "Thưa ngài, xin mở cho chúng tôi vào !", thì ông sẽ bảo anh em: "Các anh đấy ư? Ta không biết các anh từ đâu đến !" (26) Bấy giờ anh em mới nói: "Chúng tôi đã từng được ăn uống trước mặt ngài, và ngài cũng đã từng giảng dạy trên các đường phố của chúng tôi". (27) Nhưng ông sẽ đáp với anh em: "Ta không biết các anh từ đâu đến. Cút đi cho khuất mắt ta, hỡi tất cả những quân làm điều bất chính !".
(28) "Ở đó anh em sẽ khóc lóc nghiến răng, khi thấy các ông Ápraham, Ixaác và Giacóp cùng tất cả các ngôn sứ được ở trong Nước Thiên Chúa, còn mình lại bị đuổi ra ngoài. (29) Thiên hạ sẽ từ đông tây nam bắc đến dự tiệc trong Nước Thiên Chúa.
(30) "Và kìa có những kẻ đứng chót sẽ lên hàng đầu, và có những kẻ đứng đầu sẽ xuống hàng chót".
Gợi
ý để sống và chia sẻ Tin Mừng
Anh Hướng đã chia
sẻ kinh nghiệm anh sống liên quan tới "cửa hẹp" (c.24)
trong bài Tin Mừng hôm nay như sau.
Hy sinh mười ngàn
đô
Ðã 32 năm nay anh vẫn
làm cho một công ty. Trong những
năm ấy, 5 lần anh được đề cử thăng chức.
Nếu nhận, anh sẽ không có đủ thời giờ cho vợ và 4
con trai của anh vì anh sẽ phải làm các ngày cuối tuần nữa.
Bù vào đó lương anh sẽ được tăng thêm mười ngàn
đô. Nhưng anh Hướng đã khước từ vì tin rằng
"tình yêu" mà anh dành cho vợ con quí giá hơn nhiều.
Cách đây hai năm
ban điều hành của công ty một lần nữa, đề cử để anh
được thăng chức. Lần này
anh nhận, lý do vì các con anh đã khôn lớn mà vợ anh lại
không thể đi làm được. Không
may cho anh là vào đúng thời gian ấy, người chị ruột của
anh qua đời khiến anh không chú tâm học hành được nên về
cuối khóa anh đã thi rớt. Trở
về công ty anh bị ông giám đốc quăng hồ sơ lên bàn rồi
giận dữ nói: "Ðáng lý tôi không cho anh đi học.
Ðáng lý ra tôi không nghe lời ai hết.
Anh đánh mất cơ hội cuối cùng này của anh rồi, biết
chưa!"
Thật là ê chề nhục
nhã cho anh Hướng. Anh chia
sẻ nguyên văn như sau: "Lòng tôi tan nát.
Ðiều đáng buồn là tôi đã để cho lời lẽ ông giám
đốc hủy diệt tôi. Mọi sự
đều trở nên vô nghĩa. Ý
chí quyết tâm phụng sự Chúa bấy lâu nay bỗng trở nên vô
dụng. Tôi thấy tôi không
thể nào bước theo Chúa trong tình trạng này.
Tôi tự hỏi "Tại sao lại xảy ra việc này?"
Có vẻ như tôi không còn có thể yêu thương được nữa. Tệ hơn nữa là tôi cảm thấy như Chúa đã bỏ
rơi tôi. Cái chết của người
chị làm tôi đau khổ nay lại đưa đến việc ông chủ hạ nhục
tôi."
"Mọi sự như sụp
đổ quanh tôi. Tôi thấy tôi
không còn đối diện được với việc làm ở sở cũng như
với gia đình và cuộc sống. Tôi
ngại ra khỏi giường mỗi sáng và chỉ muốn thu mình để tránh
né thế giới bên ngoài. Mỗi
khi gặp mặt ông giám đốc, tôi càng thấy thêm phẫn uất tức
giận. Tôi trở nên cay đắng
thù hằn. Suốt đời tôi chưa bao giờ cảm thấy như thế
đối với ai cả. Tôi thấy
tôi có bổn phận yêu thương nhưng vẫn bướng bỉnh cãi lại."
Chọn theo một con
người bị bỏ rơi
"Ngày kia tôi
phải thú thực với vợ tôi: Anh không thể sống nổi mãi
thế này. Vợ tôi chú ý
lắng nghe và đề nghị cùng nhau cầu nguyện để xin Chúa giúp
sức. Chúng tôi cùng nhau
cầu nguyện và khi ấy tôi biết mình phải chọn theo Chúa Giêsu,
chịu đóng đinh và bị bỏ rơi. Tôi
cảm thấy được bình an và mạnh mẽ hơn."
"Ngày kia khi rời
khỏi văn phòng ông giám đốc, tôi cảm thấy có sức thôi
thúc tôi quay lại nói với ông: "Tôi xin thưa là không
phải tôi muốn lên án ai hoặc xin xỏ điều gì.
Sau khóa huấn luyện khi ông nói chuyện với tôi, tôi bị
mất tinh thần đối với công ty.
Tôi trở nên oán hờn và nhiều lần tôi đã có những
thái độ không tốt đối với ông."
"Ông giám đốc
ngắt lời anh Hướng khi nói: "Tôi chẳng bao giờ cố y làm
cho anh buồn. Anh biết tôi giận thì la lối rồi sau lại quên
ngay." Khi anh Hướng xin ông
giám đốc tha cho anh về cách anh đối xử với ông ta thì người
đàn ông thường có vẻ lạnh nhạt ấy đã ứa đầy nước
mắt. Ông thinh lặng một lúc
rồi cất tiếng: "Tôi xin lỗi ông, tôi thật không ngờ
việc tôi làm khiến ông phải buồn phiền."
Rồi ông bắt đầu thăm hỏi về tôi và gia đình tôi một
cách thân mật. Tôi thấy
chúng tôi đã nối lại được nhịp cầu đã đứt đoạn."
Ðiều bất ngờ xảy
ra là khi ông giám đốc về hưu, một người đàn ông trẻ hơn
nhiều, đứng đầu công ty. Anh
chỉ mới có 32 tuồi. Vì
thiếu kinh nghiệm, anh gặp khó khăn.
Anh đã xin gặp riêng tất cả các nhân viên trong công
ty, mỗi lần bốn người. Chỉ
có anh Hướng một mình được ông giám đốc mới mời riêng
tới văn phòng để gặp. Kết
quả là anh đã được gởi đi học một khóa huấn luyện rồi
được thăng chức một cách ngon lành.
Câu chuyện kể trên
gợi ý để ta suy nghĩ về cửa hẹp trong bài Tin Mừng.
Chúa Giêsu khuyến cáo ta "Hãy chiến đấu để qua cửa
hẹp mà vào" (c.24). Nhưng
lời dạy đó được nêu trong bối cảnh nào?
Làm thế nào hiểu và áp dụng lời khuyên đó một cách
chính xác? Nhất là ta
được Chúa Giêsu khuyến cáo phải chiến đấu để qua cửa
hẹp nhằm đạt tới điều gì đáng kể?
Bài Tin Mừng hôm
nay cho thấy đây là lần thứ hai tác giả Luca nhắc nhớ ta về
cuộc hành trình của Ðức Giêsu nhắm tới đích điểm là Giêrusalem
(c.27).
Luca cho thấy khó
khăn và thử thách
Lần thứ nhất Luca
gắn liền Giêrusalem dưới đất với Giêrusalem trên trời, dĩ
nhiên ngang qua sự chết và sự sống lại của Ðức Giêsu.
Ðó là lúc Luca trịnh trọng loan báo: "Khi đã tới
ngày Ðức Giêsu được rước lên trời, Người nhất quyết
đi lên Giêrusalem" (9,51). Ngay
ở lần loan báo đầu tiên về cuộc hành trình đi Giêrusalem,
Luca đã cho thấy khó khăn và thử thách.
Thoạt tiên Ðức Giêsu và các môn đệ bị một làng
Samari từ khước (cc. 53-54). Kế
đến chính Ðức Giêsu muốn thách đố những ai muốn bước
theo Người. Người thứ
nhất xin theo liền được cho biết rằng "Con chồn có hang,
chim trời có tổ, nhưng Con Người không có chỗ tựa đầu."
Người thứ hai xin về chôn táng cha già trước đã, thì
đã không được phép vì "Cứ để kẻ chết chôn kẻ chết
của họ. Còn anh, anh hãy đi
loan báo triều đại Thiên Chúa."
Người thứ ba cũng được yêu cầu phải có thái độ
dứt khoát vì "Ai đã tra tay cầm cày mà còn ngoái lại
đàng sau, thì không thích hợp với Nước Thiên Chúa."
(cc. 57-62).
Bây giờ là lần
thứ hai, Luca cho biết Ðức Giêsu đang trên đường lên Giêrusalem
(c. 22). Vấn đề được nêu
trầm trọng hơn lần thứ nhất nhiều với câu hỏi "Thưa
Ngài, những người được cứu thoát thì ít, có phải không?"
(c.23). Bởi lẽ ơn cứu thoát
nói đây là chính sự sống còn của con người, tức là ơn
cứu độ, chứ không phải chỉ là vấn đề từ bỏ mọi sự
hoặc phải từ bỏ ngay như nói ở trên (Lc 9,56-62).
Chính Ðức Giêsu
là cửa hẹp
Và để trả lời,
Ðức Giêsu đòi hỏi một sự chính xác.
Người muốn người ta nhắm thẳng bản thân Người theo
bề sâu, tức là biết Người. Không
có gì có thể thay thế được cái biết nội tâm đó.
Cho nên cả những kẻ sống sát bên Người, "ăn uống
trước mặt Người, và Người cũng đã từng giảng dạy trên
các đường phố" của họ (c.26), họ cũng vẫn bị loại ra
ngoài nếu họ thực sự không biết Người.
Như vậy, chính Ðức
Giêsu là cửa như Người tuyên bố trong Tin Mừng của Gioan:
"Tôi là cửa. Ai qua tôi mà vào thì sẽ được cứu." (Ga
10,9). Cửa hẹp trong Luca còn
có ý nói về chính bản thân Ðức Giêsu chứ không thể là
ai khác. Ðiều này Tin Mừng
của Gioan cũng nói rõ với lời tuyên bố của Ðức Giêsu
là "Chính Thầy là con đường, là sự thật và là sự
sống. Không ai đến được
với Chúa Cha mà không qua Thầy" (Ga 14,6).
Ðức Giêsu còn là cửa hẹp theo nghĩa Tân Ước như lời
tông đồ Phêrô lớn tiếng công bố trong ngày lễ Ngũ Tuần
rằng: "Toàn thể nhà Israen phải biết chắc điều này:
Ðức Giêsu mà anh em đã treo trên thập giá, Thiên Chúa
đã đặt Người làm Ðức Chúa và làm Ðấng Kitô" (Cv
2,36) và "Dưới gầm trời này, không có một danh nào khác
đã được ban cho nhân loại, để chúng ta phải nhờ danh đó
mà được cứu độ." (4,16).
Biết Ðức Giêsu
nơi con tim
Nhưng như vậy thì
phải cắt nghĩa thế nào về Tin Mừng của Matthêu về cuộc phán
xét chung? Nếu biết Ðức Giêsu là điều kiện tiên quyết
để vào hưởng Nước Thiên Chúa, theo bài Tin Mừng hôm nay,
thì phải hiểu như thế nào về tình trạng hết sức sửng sốt
của những người công chính chưa hề nhận biết Chúa khi họ
thấy Chúa đói mà cho ăn, khát mà cho uống, v.v… (Mt 25,37tt)?
Thưa, những người công chính ấy đã được biết
Ðức Giêsu tận gốc do họ được đánh động bởi chính Thần
Trí của Ðức Giêsu phục sinh là Thần Trí luôn được ban cho
họ để giúp họ làm việc lành. Họ không chỉ biết Ðức Giêsu theo cái biết hời
hợt nông cạn theo ý nghĩ mà thôi, nhưng còn biết Người
thâm sâu nơi con tim mình.
Quả thật, cũng chính
cái biết nội tâm ấy đã giúp anh Hướng sống tinh thần chiến
đấu để vào cửa hẹp. Anh
và vợ anh đã cùng nhau cầu nguyện xin Chúa giúp sức để lướt
thắng cơn khủng hoảng. Nhờ
vậy anh nhận ra mình phải chọn theo Chúa Giêsu chịu đóng đinh
và bị bỏ rơi. Ðó là lúc
anh được bình an và có sức mạnh để giải quyết trực diện
vấn đề khó khăn với ông giám đốc nơi sở làm việc của
anh.
Một
số câu hỏi gợi ý
1.
Trong câu chuyện anh Hướng chia sẻ, anh đã chọn dành thì
giờ mỗi cuối tuần cho vợ con thay vì nhận làm việc thêm cuối
tuần để lương được thêm 10 ngàn đô.
Bạn nghĩ chọn lựa như anh Hướng, theo cái nhìn của bạn,
có lợi hay có hại? Theo cái
nhìn của những người cùng xóm ngõ của bạn thì chọn lựa
ấy đúng hay sai?
2. Dưới ánh sáng của bài Tin Mừng hôm nay, bạn thấy anh Hướng đã phấn đấu để sống tinh thần "cửa hẹp" như thế nào?