Ngày
8 tháng 7 năm 2001
Chúa
Nhật 14 Thường Niên Năm C
Ðọc Tin Mừng Lc. 10, 1-12.17-20
(1)
Sau đó, Chúa chỉ định bảy mươi hai người khác, và sai các
ông cứ từng hai người một đi trước, vào tất cả các
thành, các nơi mà chính Người sẽ đến. (2) Người bảo các
ông:
"Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít. Vậy anh em hãy
xin chủ mùa gặt sai thợ ra gặt lúa về. (3) Anh em hãy ra đi.
Này Thầy sai anh em đi như chiên con đi vào giữa bầy sói. (4)
Ðừng mang theo túi tiền, bao bị, giày dép. Cũng đừng chào
hỏi ai dọc đường. (5) Vào bất cứ nhà nào, trước tiên
hãy nói: "Bình an cho nhà này !" (6) Nếu ở đó, có
ai đáng hưởng bình an, thì bình an của anh em sẽ đến đậu trên
người ấy; bằng không, thì bình an đó sẽ quay về với anh em.
(7) Hãy ở lại nhà ấy, và người ta cho ăn uống thức gì,
thì anh em dùng thức đó, vì làm thợ thì đáng được trả
công. Ðừng đi hết nhà nọ đến nhà kia. (8) Vào bất cứ
thành nào mà được người ta tiếp đón, thì cứ ăn những
gì người ta dọn cho anh em. (9) Hãy chữa những người đau yếu
trong thành, và nói với họ: "Triều đại Thiên Chúa đã
đến gần các ông". (10) Nhưng vào bất cứ thành nào mà
người ta không tiếp đón, thì anh em ra các quảng trường mà
nói: (11) "Ngay cả bụi trong thành các ông dính chân chúng
tôi, chúng tôi cũng xin giũ trả lại các ông. Tuy nhiên các
ông phải biết điều này: Triều Ðại Thiên Chúa đã đến gần".
(12) Thầy nói cho anh em hay: trong ngày ấy, thành Xơđom còn
được xử khoan hồng hơn thành đó".
(17)
Nhóm Bảy Mươi Hai trở về, hớn hở nói: "Thưa Thầy,
nghe đến danh Thầy, cả ma quỷ cũng phải khuất phục chúng
con". (18) Ðức Giêsu bảo các ông: "Thầy đã thấy
Xatan như một tia chớp từ trời sa xuống. (19) Ðây, Thầy đã
ban cho anh em quyền năng để đạp lên rắn rết, bọ cạp và mọi
thế lực Kẻ Thù, mà chẳng có gì làm hại được anh em.
(20) Tuy nhiên, anh em chớ mừng vì quỷ thần phải khuất phục
anh em, nhưng hãy mừng vì tên anh em đã được ghi trên trời".
Gợi
ý để sống và chia sẻ Tin Mừng
Một
cậu bé 15 tuổi ngồi bên cạnh bố là người đang lái xe
ngang qua một phi trường tí hon tại một thị trấn thuộc tiểu
bang Ô-hai-ô (Ohio) của Hoa Kỳ, thì thình lình một phi cơ đang
bay thấp mà người lái không còn kiểm soát được nữa,
chúi mũi xuống đường. Thấy
thế cậu bé hét lên: "Bố ơi, bố ơi! Dừng lại ngay!"
Vài
phút sau, cậu bé lôi chàng phi công ra khỏi chiếc máy bay ngộ
nạn. Ðó là một chàng
sinh viên 20 tuổi đang tập cất cánh và hạ cánh máy bay lên
xuống. Chàng thanh niên ấy
đã tắt thở trong tay cậu bé.
Vừa
về tới nhà, cậu bé liền chạy lại ôm má vừa khóc vừa
nói: "Mẹ ơi! Anh ấy là bạn con!
Anh ấy chỉ mới có 20 tuổi!"
Cậu bé rơi vào một cơn khủng hoảng tâm thần nên không
ăn uống gì. Cậu liền vào
phòng, đóng cửa lại và leo lên giường nằm.
Ðiều
khiến cậu bé rơi vào cơn khủng hoảng là vì chính cậu đang
cố công dành lấy bằng lái may bay cho bằng được sang năm
ở tuổi 16. Cậu đi làm
ngoài giờ ở một tiệm tạp hóa, kiếm được đồng nào liền
dốc hết vào việc học tập lái máy bay.
Bố mẹ cậu rất lo lắng về hậu quả của thảm kịch nói
trên. Họ nghĩ thảm kịch ấy
có thể gây hại không nhỏ cho con mình.
Ông bà chưa rõ cậu bé 15 tuổi này còn dám tiếp tục
học lái may bay nữa không. Nhưng
ông bà đã nhất trí để cho cậu bé tự do quyết định về
vấn đề đó.
Những
đức tính của Chúa Giêsu
Hai
ngày sau tấn thảm kịch nói trên, mẹ cậu mang bánh bích qui bà
mới nướng lên cho cậu ăn. Bà nhìn vào ngăn kéo bàn học của con và thấy
có một tập vở mở trang. Ðó
là tập vở cậu bé còn giữ lại từ hồi thơ ấu.
Ngay ở trang đầu bà đọc thấy hàng chữ hoa:
"ÐỨC TÍNH CỦA CHÚA GIÊSU".
Kế đến, bà thấy con mình liệt kê những đức tính sau
đây:
-
Chúa Giêsu không hề phạm tội.
-
Chúa Giêsu khiêm nhường và nâng đỡ người nghèo.
-
Chúa không ích kỷ
-
Chúa sống rất gần gũi với Thiên Chúa Cha là Cha của Người
Bà
hiểu ngay con bà cũng biết theo gương Chúa Giêsu để cầu nguyện
mỗi khi phải quyết định điều gì quan trọng.
Thế là bà quay về phía con mà hỏi:
-
Con quyết định thế nào về vấn đề học bay?
Cậu
bé liền nhìn vào mắt mẹ mà trả lời:
-
Thưa mẹ, con hy vọng rằng mẹ và bố sẽ hiểu cho con, nhưng với
ơn Chúa giúp, con sẽ phải tiếp tục học bay.
Người
đầu tiên đặt chân lên mặt trăng
Cậu
bé đó chính là Nguyễn An Ðông (Neil Armstrong) ngày 20.7.1969 đã
trở thành người đầu tiên đặt chân lên mặt trăng.
Câu
chuyện kể lại cho thấy con người của Ðức Giêsu đã ảnh hưởng
không nhỏ trên Nguyễn An Ðông. Ngay
từ thời thơ ấu, cậu đã biết chiêm ngưỡng cuộc đời
Ðức Giêsu. Rồi khi gặp
gian nan thử thách, cậu đã không quên cậy dựa vào Ðức
Giêsu để lãnh lấy trách nhiệm cho tương lai đời mình.
Bài
Tin Mừng hôm nay chủ yếu nói về những con người như Nguyễn
An Ðông, mà Thầy Giêsu chỉ định và sai đi cứ từng hai người
một đi trước, vào tất cả các thành, các nơi mà chính Thầy
sẽ đến (c.1). Những người
ấy là loại người nào? Tại
sao Thầy Giêsu chọn con số bảy mươi hai?
Họ phải trở nên những con người như thế nào khi Thầy
sai họ đi? Họ có đạt
được điều Thầy chờ đợi nơi họ chăng?
Chỉ
có thánh Luca ghi lại cuộc sai phái các môn đệ đợt hai này
sau cuộc sai phái thứ nhất (Lc 9,1-6) liên quan tới Nhóm Mười
Hai. Tác giả có thể dành
cho đợt hai một ý nghĩa đặc biệt về sinh hoạt truyền giáo
của Giáo Hội sau khi Ðức Giêsu đã ra đi.
Con số bảy mươi hai, theo các thầy ráp-bi của Do Thái giáo,
chỉ về toàn cầu theo sách Sáng Thế chương 10 của bản văn Hy
Lạp. Các môn đệ "được
sai đi trước" (c.1) để chuẩn bị cho việc rao giảng thay vì
đảm đang chính việc rao giảng. Họ
được phái đi cứ từng hai người một để việc họ làm
chứng về Ðức Giêsu và về Nước Thiên Chúa mang tính cách
chính thức (x. Mt 8,16). Nước
Thiên Chúa phải do chính Thiên Chúa làm chủ.
Do đó các môn đệ được cổ võ cầu nguyện để chính
chủ mùa gặt sai thợ gặt đi gặt lúa về (c.2)
Tránh
mọi ảo tưởng
Các
môn đệ phải tránh mọi ảo tưởng.
Trong thực tế họ phải kể mình như những con chiên ở
giữa sói rừng nên phải hoàn toàn cậy dựa vào Chúa về
tất cả những điều họ cần. Một
số những điều Ðức Giêsu căn dặn Nhóm Mười Hai (9,1-5) cũng
được nhắc lại ở đây. Những
người được sai đi phải ý thức về tính cấp bách của Tin
Mừng, nên họ không được dừng lại thăm hỏi người này
người kia vì đó là việc thường tốn phí nhiều thời giờ
theo phong tục người Trung Ðông.
Tin
Mừng được công bố chính là Lời của Thiên Chúa.
Lời đó không thể được kể như sứ điệp mà loài
người có thể nhận hoặc khước từ tùy ý.
Mọi người đều phải đối diện với ngày phán xét để
nhận ra trách nhiệm của mình đối với Lời của Thiên Chúa.
Tên
họ được ghi trên trời
Khi
bảy mươi hai môn đệ đi sứ vụ trở về, họ lấy làm lạ
về quyền lực đã được ban cho họ nhân danh Thầy Giêsu.
Chính họ đã trừ được quỉ khỏi những người chúng
ám. Như vậy là họ cùng với
Thầy Giêsu đẩy lui được quyền bá chủ của quỉ thần trên
mặt đất này. Thầy Giêsu
xác nhận điều đó là đúng khi nói "Thầy đã thấy
Satan như một tia chớp từ trời sa xuống." (c.18).
Nhưng Thầy có ý đặt các môn đệ trong viễn tượng cánh
chung với cuộc chiến thắng cuối cùng chính Thầy sẽ mang lại
(Ga 12,31; Rm 16,20). Các môn
đệ cần phải nhìn xa thấy rộng theo viễn tượng đó.
Họ phải tránh cái nhìn thiển cận khiến họ dừng lại
ở vinh quang và quyền lực trần thế mà quên rằng họ phải
theo Thầy Giêsu lên Giêrusalem cho tới đỉnh
Can-vê trước đã. Thầy
khuyến cáo họ chỉ nên mừng vì tên họ đã được ghi trên
trời mà thôi (c.20).
Toàn
Giáo Hội được sai đến với toàn thế giới
Bài
Tin Mừng hôm nay cho thấy bảy mươi hai môn đệ được sai phái
thêm sau chuyến sai phái Nhóm Mười Hai (Lc 9,1-6) vì "Lúa chín
đầy đồng mà thợ gặt lại ít" (Lc 10,2).
Bài Tin Mừng cũng hàm ý cho thấy việc tông đồ không
phải chỉ là việc giới hạn giữa mười hai môn đệ đầu
tiên mà Ðức Giêsu sai phái đi.
Ðó là việc của toàn thể Giáo Hội như sách Giáo Lý
của Giáo Hội Công Giáo dạy (số 863).
Toàn Giáo Hội được sai đến với toàn thế giới.
Mọi thành viên của Giáo Hội đều được dự phần vào
cuộc sai phái chung đó tuy mỗi người mỗi khác.
"Chính ơn gọi Kitô hữu tự bản chất đã là ơn gọi
để làm tông đồ" theo lời Công Ðồng Vaticanô II (Hoạt
Ðộng Tông Ðồ, số 2). Thực
ra mọi hoạt động của Giáo Hội là Nhiệm Thể của Chúa Kitô
nhằm trải rộng vương quyền của Chúa Kitô trên khắp mặt đất,
đều được gọi là việc tông đồ.
"Chính
Ðức Kitô được Chúa Cha sai đi là nguồn suối cũng như nguồn
gốc của toàn thể công cuộc tông đồ của Giáo Hội" (Hoạt
Ðộng Tông Ðồ, số 4). Việc
tông đồ của các thừa tác viên có chức thánh cũng như
của các Kitô hữu giáo dân, mang lại kết quả là do họ sống
gắn bó với Ðức Kitô. Việc
tông đồ mang những hình thức rất khác nhau do những ơn gọi
khác nhau và những hồng ân khác nhau từ Chúa Thánh Linh.
Nhưng đức ái luôn là linh hồn của mọi việc tông đồ,
nhất là đức ái phát sinh do Thánh Thể.
Một
số câu hỏi gợi ý
1.
Bạn hiểu thế nào về lời Chúa Giêsu nói rằng: "Lúa
chín đầy đồng mà thợ gặt lại ít" (c.12)?
Thợ gặt không những chỉ về các thừa tác viên có
chức thánh mà còn chỉ về mọi thành phần Dân Chúa.
Riêng bạn làm thế nào đáp ứng được điều Chúa chờ
đợi nơi phần đóng góp của bạn?
Hay coi biết bao người chung quanh bạn cần được nghe hoặc
được làm chứng về Chúa Giêsu, Ðấng cứu độ trong ngày
sau hết? Nhưng để được cứu
thì ngay trong hiện tại họ đã phải sống như thế nào?
2. Tập vở của cậu bé Nguyễn An Ðông trong câu chuyện nói trên có ghi một số những ÐỨC TÍNH của Chúa Giêsu, bạn có thể kể thêm một số những đức tính khác của Chúa Giêsu chăng? Ðể giới thiệu Chúa Giêsu với người thời nay, bạn nghĩ có những đức tính nào của Chúa Giêsu được người thời nay chú ý nhất?