Mỗi Ngày Một Tin Vui
Những Bài Suy Niệm Lời Chúa Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Thứ Tư sau Chúa Nhật 32 Quanh Năm
Dâng Lời Tạ Ơn
(Lc 17,11-19)
Phúc Âm: Lc 17, 11-19
"Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại bang này".
Khi Chúa Giêsu đi lên Giêrusalem, Người đi qua biên giới Samaria và Galilêa. Khi Người vào một làng kia thì gặp mười người phong cùi đang đứng ở đàng xa, họ cất tiếng thưa rằng: "Lạy Thầy Giêsu, xin thương xót chúng tôi". Thấy họ, Người bảo họ rằng: "Các ngươi hãy đi trình diện với các tư tế". Trong lúc họ đi đường, họ được lành sạch. Một người trong bọn họ thấy mình được lành sạch, liền quay trở lại, lớn tiếng ngợi khen Thiên Chúa, rồi đến sấp mình dưới chân Chúa Giêsu và tạ ơn Người: Mà người ấy lại là người xứ Samaria. Nhưng Chúa Giêsu phán rằng: "Chớ thì không phải cả mười người được lành sạch sao? Còn chín người kia đâu? Không thấy ai trở lại tôn vinh Thiên Chúa, mà chỉ có người ngoại này". Rồi Người bảo kẻ ấy rằng: "Ngươi hãy đứng dậy mà về: vì lòng tin của ngươi đã cứu chữa ngươi".
Suy
Niệm:
Dâng
Lời Tạ Ơn
Chờ
đợi Chúa đến là một trong những chủ đề trọng tâm của
Kinh Thánh. Vì không nắm bắt và sống sứ điệp này nên chúng
ta thường thiếu kiên nhẫn và do đó hầu hết những khó khăn
của cuộc sống đều là kết quả của thái độ vội vã của
chúng ta. Chúng ta thường không chờ đợi cho cây trái
được chín muồi nhưng lại vội vã hái lấy khi nó còn xanh.
Chúng
ta không thể chờ đợi sự đáp trả của Chúa cho lời cầu
nguyện của chúng ta, bởi vì chúng ta quên rằng Chúa muốn chúng
ta phải mất nhiều ơn thánh để chuẩn bị đón nhận ơn Ngài.
Chúng ta được mời gọi để tiến bước với Chúa nhưng Chúa
thường đi những bước rất chậm rãi. Thật ra, không phải
chúng ta chờ đợi Chúa mà chính Chúa đang chờ đợi chúng
ta. Lắm khi chúng ta không muốn đón nhận ơn Chúa đã dọn sẵn
bởi vì chúng ta không muốn đến với Ngài. Có những lúc
chúng ta phải sẵn sàng tiến tới với những bước đi đầy
tin tưởng. Tất cả những lời hứa của Chúa đều có điều
kiện. Chúa chờ đợi sự đáp trả của chúng ta. Chúng ta chỉ
cần nhìn lại cuộc đời của tổ phụ Abraham để thấy rõ điều
đó. Chúa đã hứa ban cho Abraham rất nhiều điều cả thể nhưng
chắc chắn không một lời hứa nào sẽ được thực hiện nếu
tổ phụ vẫn ở lại xứ Canđê. Abraham phải lên đường, ông
phải bỏ lại đàng sau nhà cửa, bạn bè, xứ sở và dấn bước
vào cuộc hành trình mà ông không thể nào lường trước
được những gì có thể xảy ra. Hành trang duy nhất của tổ
phụ Abraham là lời hứa của Chúa và lòng tin tưởng của ông.
Trong
Tin Mừng hôm nay, Chúa Giêsu cũng mời gọi chúng ta mặc lấy
thái độ tin tưởng phó thác ấy của tổ phụ Abraham. Chúa
Giêsu quả thật là người đã chữa trị cho mười người
phong cùi, nhưng khác với những phép lạ khác, ở đây thay
vì sờ vào những người phong cùi hoặc nói một lời, Chúa
Giêsu sai họ đi trình diện với các tư tế theo như luật Môisen
qui định. Thánh Luca ghi lại rõ ràng rằng trong khi họ đi, họ
được lành sạch. Quả thật, nếu họ đứng yên tại chỗ để
chờ đợi, họ sẽ chẳng bao giờ được lành bệnh. Chúa chờ
đợi để chữa trị họ và chính lúc họ tin tưởng để ra đi,
ơn Chúa mới đến. Chúa luôn chờ đợi lòng tin, sự kiên
nhẫn và cả sự chờ đợi của chúng ta. Có khi ơn Ngài chỉ
đến sau nhiều năm tháng chờ đợi và nhất là sau nhiều năm
tháng chiến đấu hy sinh của chúng ta. Một sự thất bại, một
nỗi mất mát lớn lao, một căn bệnh bất trị, bao nhiêu đau
khổ là bấy nhiêu tiến tới và chờ đợi để ơn Chúa
được chín muồi.
Thật
ra, đối với những ai có lòng tin thì tất cả mọi sự đều
là ân sủng của Chúa. Có điều gì thuộc về chúng ta mà không
do Chúa ban tặng, có điều gì chúng ta làm được mà không
là hồng ân của Chúa, và ngay cả những thất bại, rủi ro và
đau khổ trong cuộc sống cũng đều là những cơ may của muôn
ơn lành Chúa không ngừng tuôn đổ trên chúng ta. Con người
vốn chỉ vô ơn bạc nghĩa. Trong mười người phong cùi được
chữa lành chỉ có một người biết quay trở lại để cám ơn
Chúa Giêsu. Biết ơn, xem ra không phải là điều tự nhiên của
con người. Tâm tình ấy cần được dạy dỗ trau dồi ngay từ
lúc con người vừa bập bẹ biết nói và nuôi dưỡng trong
suốt cuộc sống. Tâm tình cảm mến tri ân cũng cần phải
được trao dồi trong cuộc sống của người tín hữu Kitô.
Trong một kinh Tiền Tụng, Giáo Hội dạy chúng ta cầu nguyện rằng:
"Dâng lời tạ ơn Chúa cũng là một hồng ân Chúa ban tặng
cho chúng ta". Cầu nguyện trong tin tưởng phó thác và không
ngừng dâng lời tạ ơn, đó phải là tâm tình cơ bản và thường
hằng của người tín hữu Kitô chúng ta.
Nguyện xin Chúa gìn giữ chúng ta luôn được sống trong tâm tình ấy.