Mỗi Ngày Một Tin Vui
Những Bài Suy Niệm Lời Chúa Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Thứ Sáu sau Chúa Nhật 14 Quanh Năm
Con Ðường Của Giáo Hội
(Mt 10,16-23)
Ra
đi là hình ảnh hào hùng nhất, đẹp nhất và đúng đắn nhất
về Giáo Hội. Chúa Giêsu gọi các môn đệ là để sai các ông
ra đi. Sau khi Ngài sống lại, các môn đệ lại càng hiểu rõ
hơn tư thế phải ra đi không ngừng của mình. Các tông đồ đã
ra đi, các nhà truyền giáo đã ra đi.
Toàn
bộ lịch sử của Giáo Hội là một cuộc ra đi. Nhưng với Giáo
Hội ra đi không phải là chết trong lòng một ít mà là chết
cả con người của mình. Chết đi với những rong rêu của quyền
lực và tiền của lúc nào cũng bám lấy Giáo Hội và làm
cho Giáo Hội trì trệ trong việc canh tân. Chết đi với những
giam hãm Giáo Hội trong những an toàn giả hiệu. Chết đi với
những bóng tối của sự dữ luôn đè nặng trên cơ cấu của
Giáo Hội.
Ra
đi và chết đi, đó là con đường tất yếu của Giáo Hội.
Một Giáo Hội không có can đảm ra đi và chết đi sẽ chỉ là
một pháo đài bên ngoài thì kiên cố nhưng bên trong thì giá
lạnh không có sức sống. Giáo Hội phải không ngừng lên
đường ra đi và chết đi bởi vì Giáo Hội là thân thể nhiệm
mầu của Ðấng là đường đi. Ngài đã dừng lại lập nghiệp
ở Bethlem, ở Nazareth. Ngài đã ra đi và đi mãi cho đến tận
cùng con đường là Núi Sọ. Ðường của Ngài là đường
của chống đối, của bỏ rơi và của bách hại và của thập
giá. Giáo Hội sẽ không là Giáo Hội của Chúa Kitô nếu Giáo
Hội không bị bách hại. Giáo Hội sẽ không là Giáo Hội của
Chúa Kitô nếu Giáo Hội không đi con đường thập giá của
Ngài. Bách hại là con đường của Giáo Hội từ hai ngàn năm
qua. Trốn tránh con đường ấy, tìm cách thỏa hiệp với trần
thế để không bị bách hại là che lấp khuôn mặt đích thực
của Chúa Kitô. Ra đi như chiên giữa bầy sói, không gì vinh dự
và hiên ngang bằng một cung cách ra đi như thế. Trong bài giảng
cho cộng đoàn công giáo tại Bakos năm 2001 nhân dịp viếng thăm
Azecbaizan. Ðức cố Giáo Hoàng Gioan Phaolô II đã ca ngợi những
ai đã từng bị bách hại như sau:
"Giáo
Hội hoàn vũ nghiêng mình trước những ai đã thành công
trong việc giữ mình trung tín với những cam kết khi chịu phép
rửa. Tôi nghĩ đặc biệt đến những ai đã sống thường
xuyên tại quốc gia này, và những ai đã phải chịu tấn thảm
kịch bách hại và gánh lấy những hậu quả và đức tin của
họ vào Chúa Kitô. Anh chị em đã thấy tôn giáo của mình bị
chế giễu như một trò mê tín dị đoan hay như một cố gắng để
trốn tránh trách nhiệm lịch sử. Vì lý do đó mà anh chị em bị
coi là công dân hạng hai, bị nhục mạ và bị gạt ra ngoài lề
xã hội bằng nhiều cách. Vinh dự cho anh em là những người
tin".
Ước gì mọi thành phần dân Chúa đều cảm nhận được vinh dự ấy, vinh dự của những người ra đi trên con đường thập giá của Chúa Kitô.