Mỗi Ngày Một Tin Vui
Những Bài Suy Niệm Lời Chúa Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Thứ Sáu sau Chúa Nhật VI Phục Sinh
Niềm Vui Của Các Môn Ðệ
(Ga 16, 20-23a)
Ðoạn
Phúc Âm vừa đọc nối tiếp với đoạn suy niệm hôm qua về
mối tương quan mới cần phải có giữa Chúa Giêsu và các môn
đệ. Người đồ đệ cần khám phá ra Chúa Giêsu với đôi
mắt đức tin và sống kết hiệp khắng khít mỗi ngày một hơn
với Người. Sự sống kết hiệp với Chúa là nền tảng vững
chắc với niềm vui không bao giờ mất đi nơi tâm hồn người
đồ đệ.
Suy
niệm bài Phúc Âm vừa đọc lại trên, chúng ta hãy đào sâu
thêm về niềm vui mà Chúa muốn trao ban cho mọi đồ đệ của
Người. Ðể được hưởng niềm vui của Chúa, người đồ đệ
phải thực hiện một điều kiện căn bản, liên kết với cuộc
khổ nạn của Chúa để được ân sủng Chúa thanh luyện. Trong
khung cảnh những lời tâm sự mạc khải về cuộc ra đi, tức
cuộc vượt qua của Người, Chúa Giêsu long trọng loan báo:
"Thật, Thầy bảo thật các con, các con sẽ khóc lóc và than
van, còn thế gian sẽ vui mừng".
Khóc
lóc và than van là hành động của một người thương khóc cái
chết của những người thân yêu nhất. Dùng hai từ này để
diễn tả hoàn cảnh các môn đệ sắp trải qua, Chúa Giêsu như
muốn mạc khải cho các ông về cái chết sắp đến của Người,
vừa đồng thời hé mở cho các ông nhìn thấy mối liên hệ
của cuộc đời các ông với cuộc vượt qua của Người. Ðây
là điều mà sau này thánh Phaolô tông đồ dùng một từ ngữ
khác để diễn tả, mang lấy cuộc Thương Khó của Chúa nơi mình,
hoàn tất nơi mình những gì còn thiếu trong sự Thương Khó của
Chúa là chịu đóng đinh vào thập giá làm một với Chúa.
"Chúng con sẽ khóc lóc và than van vì Chúa sắp chịu chết trên
thập giá tủi hổ". Trong khi đó thì thế gian, tức những kẻ
thù của Chúa Giêsu vui mừng, vì họ nghĩ rằng đã loại trừ
được một đối thủ, có những lời nói phơi bày tật xấu
của họ và không ngừng quấy rầy lương tâm họ.
"Các
con sẽ khóc lóc và than van", lời cảnh tỉnh này còn nhắc
cho các môn đệ sự thử thách họ sẽ trải qua trong cuộc khổ
nạn và chịu chết trên thập giá của Chúa Giêsu. Chúa bị bắt,
các ông chạy tán loạn. Chúa bị treo chết trên thập giá và
an táng trong mồ, các ông lo sợ, ẩn mình trong phòng, đóng kín
cửa; vài người khác thất vọng bỏ về quê. Làm môn đệ
của Ðấng chịu đóng đinh không phải là chuyện dễ dàng, êm
xuôi: "Ai muốn theo Thầy thì hãy vác lấy thập giá mình hằng
ngày mà theo Thầy"; "Các con có uống nổi chén Thầy sắp
uống không?" Nhưng cái chết
của Chúa Giêsu chỉ là một giai đoạn dù là giai đoạn không
thể tránh né được, Chúa chết đi để rồi sống lại, Chúa
ra đi để rồi trở lại, Chúa phục sinh trở lại gặp các môn
đệ và biến đổi nỗi buồn thành niềm vui: "Thầy sẽ gặp
lại các con và lòng các con sẽ vui mừng và niềm vui của các
con không ai có thể lấy mất đi được".
Niềm
vui của các môn đệ đến từ Chúa, do Chúa ban cho, chứ không
do những nguyên do nào khác. Nền tảng của niềm vui trong cuộc
đời của các môn đệ là sự hiện diện của Chúa Giêsu
Kitô Phục Sinh trong chính cuộc đời họ. Chúa Phục Sinh đến với
các môn đệ phục hồi niềm tin đã bị lung lay chao đảo. Chúng
ta cần làm sao để Chúa Phục Sinh có thể đến và hiện diện
luôn mãi trong cuộc đời.
Lạy
Chúa, xin đến ngự trong con, ban tràn đầy Thánh Thần tình yêu
giữa Cha Con, kết chặt con vào Chúa để con được sống an vui
mãi mãi, dù giữa những khó khăn thử thách.
Lạy Chúa, xin ở lại với chúng con luôn.