Mỗi Ngày Một Tin Vui
Những Bài Suy Niệm Lời Chúa Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Thứ Ba sau Chúa Nhật III Phục Sinh
Bánh Trường Sinh
(Ga 6,30-35)
Trong
những thập niên cuối cùng của thế kỷ 20, mức tiêu thụ đã
gia tăng nhanh chóng và xâm nhập vào hầu hết mọi chiều kích
của cuộc sống con người, đến độ chúng ta gọi nền văn
minh hiện nay là văn minh tiêu thụ. Từ năm 1975 đến nay, mức
tiêu thụ của thế giới đã gia tăng gấp đôi. Tổng cộng mức
tiêu thụ của thế giới trong hai mươi lăm năm qua đã lên đến
hai mươi bốn ngàn tỉ Mỹ kim. Ðây là một hiện tượng tích cực
hay tiêu cực.
Sự
gia tăng của mức tiêu thụ có gia tăng với sự phát triển
đích thực của con người không? Ðây là những câu hỏi cơ
bản mà bản báo cáo cuối cùng của chương trình phát triển
của Liên Hiệp Quốc đã nêu lên, để rồi cuối cùng đưa ra
khẳng định như sau: "Sự tiêu thụ của cải và các dịch vụ
là một sinh hoạt thường hằng trong đời sống mỗi ngày. Tuy
nhiên, đó không phải là cứu cánh tối hậu của mỗi cá
nhân. Hơn nữa, cho dẫu của cải và và các dịch vụ có thừa
mứa và mức tiêu thụ có gia tăng theo một mức độ làm
chóng mặt, trật tự xã hội vẫn không tốt đẹp hơn."
Theo
bản báo cáo của chương trình phát triển của Liên Hiệp Quốc,
hiện nay một gia đình trung lưu tại Phi Châu tiêu thụ hai mươi
phần trăm ít hơn cách đây hai mươi lăm năm. Hai mươi phần
trăm dân số thế giới vẫn còn đứng bên lề sự gia tăng
mức tiêu thụ của thế giới. Trong bốn tỉ bốn những người
đang sống trong các quốc gia đang phát triển, gần ba phần năm
vẫn chưa có được những hạ tầng cơ sở về vệ sinh. Một
phần ba thiếu nước uống. Một phần tư không có được cái
bếp ăn chốn ở cho đàng hoàng. Một phần năm không biết
thế nào là các phương tiện chăm sóc sức khỏe hiện đại.
Một phần năm trẻ em không được cắp sách đến trường cho
hết bậc tiểu học và một phần năm khác không có đủ chất
đạm và một chế độ ăn uống đầy đủ. Trong số hai tỉ người
thiếu máu trên khắp thế giới chỉ có năm mươi lăm triệu
sống tại các nước tiên tiến. Chênh lệch giữa các nước
giàu và các nước nghèo, chênh lệch ngay trong cùng một nước.
Ðây là hiện tượng không thể chối cãi được trong nền văn
minh tiêu thụ ngày nay. Khoảng cách giữa các nước giàu và
những nước nghèo càng xa; khoảng cách giữa người giàu và
người nghèo trong cùng một nước lại càng xa hơn. Nguyên nhân
của sự chênh lệch ấy chắc chắn chỉ có thể là sự ích kỷ
của con người mà thôi, càng có con người càng muốn có
thêm và chỉ muốn chiếm giữ cho riêng mình. Sự giàu có về
của cải vật chất do đó cũng đương nhiên làm cho con người
được phong phú hơn. Ðây là chân lý mà Giáo Hội không ngừng
nhắc nhở cho con cái mình.
Qua
đoạn Tin Mừng hôm nay, Giáo Hội mời gọi chúng ta hướng về
cùng đích của cuộc sống chúng ta là chính Chúa. Chỉ có Chúa
mới có thể thỏa mãn được khát vọng thâm sâu của con người.
Ðám đông những người Do Thái được Chúa Giêsu cho ăn no
nê ngày hôm trước, ngày hôm sau đã tìm đến Ngài. Chúa
Giêsu biết rõ họ đi tìm Ngài không phải vì đã thấy
được ý nghĩa của phép lạ hoặc lắng nghe lời giáo huấn
của Ngài, mà chỉ vì của ăn nuôi thân xác. Ngài kêu gọi
họ hãy tìm kiếm những giá trị vĩnh cửu mà Ngài đã muốn
thể hiện qua phép lạ nhân bánh và cá ra nhiều. Quả thật,
qua phép lạ ấy, Chúa Giêsu báo trước bánh trường sinh là
Ngài. Ngài chính là tấm bánh được bẻ ra để trao ban cho mọi
người, ai tin nhận Ngài, đón nhận sự sống của Ngài, người
đó sẽ được trường sinh, người đó sẽ tham dự vào chính
sự sống của Ngài, nghĩa là cũng sẽ trở thành tấm bánh
được bẻ ra để san sẻ và trao ban cho người khác. Chỉ có
một cuộc sống như thế mới thực sự đáng sống, vì nó
mang lại ý nghĩa đích thực cho cuộc sống con người. Với năm
chiếc bánh và hai con cá, Chúa Giêsu đã có thể nuôi nấng
một đám đông trên năm ngàn người. Quả thật, Ngài chỉ cần
nói một lời, múa cây đũa thần cũng đủ để nuôi sống
cả nhân loại, nhưng Chúa Giêsu đã không đến như một phù
thủy, Ngài cũng chẳng đến để mang lại bất cứ một giải
pháp kinh tế nào, Ngài đến là để trở thành tấm bánh
được bẻ ra và trao ban. Ai thực sự ăn tấm bánh ấy cũng
có thể trở thành một tấm bánh được bẻ ra để trao ban
cho người khác. Nhân loại thiếu ăn không phải vì thiếu cơm
bánh mà chỉ vì thiếu lòng quảng đại khi những bàn tay
được mở ra để trao ban và san sẻ với người khác mà thôi.
Cái đói khủng khiếp của nhân loại hẳn không là đói cơm
bánh mà chính là đói tình thương và lòng quảng đại của
con người.
Ước gì được nuôi sống bằng tấm bánh bẻ ra là Chúa Giêsu, các tín hữu cũng trở thành tấm bánh được bẻ ra cho người khác.