Mỗi Ngày Một Tin Vui
Những Bài Suy Niệm Lời Chúa Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Thứ Tư Tuần Thánh
Dung Mạo Kẻ Phản Bội
(Mt 26, 14-25)
Trong
hai ngày qua, thứ Hai và thứ Ba Tuần Thánh, và hôm nay nữa,
thứ Tư Tuần Thánh, chúng ta được nghe nhắc đến dung mạo của
một người đồ đệ phản bội Chúa là Giuđa Iscariốt. Sự
phản bội này không phải là một điều bất ngờ, và lại càng
không phải là điều bất ngờ đối với Chúa Giêsu, Ðấng
đã biết trước mọi sự sẽ xảy ra cho Ngài như thế nào.
Giuđa đã đi đến việc phản bội Chúa, có lẽ vì ông ta đã
để cho sự quan tâm về lợi lộc vật chất dần dần chiếm hết
chỗ trong tâm hồn và đã để cho sự hăng say theo Chúa lúc
ban đầu bị phai lạt đi. Chúa Giêsu không còn là Thầy, là
Chúa và là tất cả của cuộc đời ông nữa, nhưng là một
món hàng mà Giuđa đem bán cho những kẻ muốn giết Ngài với
giá tiền ba mươi đồng, mức giá trị của một người nô lệ
đáng khinh.
Giuđa
đã âm mưu nộp Chúa cho các thượng tế và đã thành công
giấu ý định này không cho các môn đệ khác biết, nhưng Giuđa
đã không thể nào giấu điều đó với Chúa Giêsu được.
Chúa biết hết nhưng Ngài vẫn đối xử tốt với Giuđa cho đến
cùng. Chúa không bỏ qua những dịp may để giúp Giuđa hồi tâm.
Trước hết là bữa tiệc vượt qua giữa Chúa Giêsu và các
môn đệ. Dĩ nhiên, là người thủ quĩ, Giuđa thản nhiên tham
dự vào bữa tiệc, mặc dù đoạn Phúc Âm không nói ra. Tinh
thần hiệp thông của bữa tiệc không thức tỉnh Giuđa nổi. Rồi
những lời của Chúa: "Một người trong các con sẽ nộp Thầy",
và Giuđa chắc chắn được nghe rõ nhưng không làm cho Giuđa
giật mình tỉnh ngộ. Rồi sự buồn phiền của các môn đệ khác
trong bữa tiệc cũng không có tác dụng gì trên ý định của
Giuđa muốn nộp Chúa Giêsu. Thấy các môn đệ lần lượt hỏi
Chúa xem có phải là họ hay không, thì Giuđa cũng làm theo như
vậy. Tệ hơn nữa, Giuđa dùng từ ngữ không còn ý nghĩa kính
trọng đối với Chúa Giêsu trong câu hỏi đặt ra cho Chúa, vì
trong khi các môn đệ khác gọi Thầy là Chúa với lòng kính
trọng, thì Giuđa dùng một từ ngữ chỉ dành riêng cho một người
tầm thường là Rabbi (thưa thầy). Kể từ khi chấp nhận mức
giá trị đặt Chúa ngang hàng như một người tôi tớ chỉ đáng
giá ba mươi đồng bạc, Giuđa xem như đã mất đi niềm tin vào
Chúa như là Ðấng Cứu Rỗi. Giuđa không còn muốn trở lui,
không còn muốn rút lại âm mưu nộp Chúa cho đến khi quá trễ.
Khi Chúa bị kết án tử hình, thì Giuđa hối hận đi tự tử,
như được kể lại nơi đầu chương 27 Phúc Âm thánh Mátthêu.
Phần
Chúa Giêsu, Ðấng đã so sánh mình như người chăn chiên nhân
lành đi tìm con chiên lạc, Ngài vẫn kính trọng thể diện của
Giuđa, không nói thẳng thừng, không vạch mặt nêu tên Giuđa
cho mọi người biết, nhưng âm thầm tạo dịp để thức tỉnh lương
tâm Giuđa. Và lời cảnh tỉnh mạnh mẽ nhất là khi Chúa Giêsu
tuyên bố: "Con Người ra đi theo như lời đã chép về Người,
nhưng khốn cho người nào nộp Con Người, thà rằng người đó
đừng sinh ra thì hơn". Chúng ta không nên hiểu lời cảnh tỉnh
này như một lời kết án Giuđa phải hư mất mãi mãi. Không
phải như vậy, lời cảnh tỉnh mạnh mẽ của Chúa nhằm làm nổi
bật sự khốn cùng của người phản bội Chúa, một sự khốn
cùng mà người phản bội tự ý đi vào vì ngoan cố không chịu
quay trở về. Sống mà phản bội Chúa, chối bỏ ơn cứu rỗi
của Chúa một cách có ý thức và ngoan cố, thì tệ hơn là
không sống, không sinh ra trên trần gian này. Không phải tất
cả mọi người đều biết khám phá và đáp trả tình yêu của
Chúa đối với họ, thời nào cũng vậy, cũng có những người
không nhìn nhận tình yêu Chúa.
Lạy Chúa, xin đừng để con sống trong tự phụ mù quáng. Xin đừng để con bị những lợi lộc vật chất làm cho con trở nên ngoan cố chống lại Chúa. Xin cho con biết noi gương thánh Phaolô tông đồ quay về với Chúa và dùng phần cuộc đời còn lại cộng tác chặt chẽ với ơn Chúa, đến độ có thể nói như Ngài: "Nhờ ơn Chúa tôi được như ngày nay. Ơn Chúa đã không trở nên vô ích nơi tôi. Ước được như vậy".