Mỗi Ngày Một Tin Vui
Những Bài Suy Niệm Lời Chúa Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Thứ Năm sau Chúa Nhật V Mùa Chay
Niềm Tin Và Lý Trí
(Ga 8, 51-59)
Trong
cuốn tiểu thuyết được dịch sang tiếng Việt với nhan đề Chàng
Hải Âu Kỳ Diệu, tác giả kể về một chàng hải âu kiên cường
đã thực hiện được ước mơ lướt cánh tung trời. Chàng
bay tới những vùng mà các con chim khác trong bầy chưa bao giờ
biết tới. Sau chuyến bay mở rộng chân trời đó, chàng hải
âu trở lại với bầy, chàng kể cho bầy chim nghe về những gì
mình đã tai nghe mắt thấy. Cả bầy chim từ già đến trẻ đều
chế nhạo chàng, họ kết án chàng là con chim khoác lác. Chàng
vẫn không nản lòng, cứ tiếp tục nói về vùng trời rộng
mở. Có một số chim nghe chàng nói, lòng chợt dậy lên khát
vọng bay xa. Họ bắt đầu kiên trì luyện tập để thực hiện
ước mơ mà chàng hải âu kỳ diệu đã gợi lên cho họ.
Khi
Chúa Giêsu nói với người Do Thái về thế giới của Thiên
Chúa, họ đã chế nhạo Người, cho rằng Người bị quỉ ám nên
mới ăn nói lung tung như thế. Chúa Giêsu vẫn không nản lòng,
và vẫn tiếp tục nói về nguồn gốc thần linh của mình, một
lần nữa. Người dùng danh xưng Hằng Hữu để khẳng định rằng
mình từ Thiên Chúa mà đến. Câu nói ấy đã khiến người
Do Thái phẫn nộ và định ném đá Người.
Ðược
sống mãi không phải chết là ước mơ muôn thuở của con người,
thế nhưng khi Chúa Giêsu nói với người Do Thái rằng nếu họ
tuân giữ Lời Người dạy bảo thì họ sẽ khỏi phải chết,
họ lại chế nhạo Người là bị quỉ ám. Nếu xét thêm mặt
ngoài của sự kiện thì quả thật họ là người có lý. Họ
lý luận như sau: "Bây giờ chúng tôi biết chắc là ông bị
quỉ ám. Ông Abraham đã chết, các ngôn sứ cũng vậy. Thế mà
ông lại nói: ai tuân giữ lời tôi thì sẽ không bao giờ
phải chết. Chẳng lẽ ông lại cao trọng hơn cha chúng tôi là
ông Abraham hay sao?" Họ lý luận rất chặt chẽ, nhưng chính cái
chặt chẽ ấy lại là một sợi xích cột chặt họ lại khiến
họ không thể cất cánh bay cao. Họ có lý nhưng tổ phụ
Abraham ngày xưa đã chẳng lý luận gì khi nghe theo lời Giavê
Thiên Chúa kêu gọi mà từ bỏ quê cha đất tổ để ra đi.
Những người Do Thái có lý nhưng theo lối lý luận của con
người. Thiên Chúa thì không dựa theo lý lẽ của con người
để thực hiện công việc của mình, Thiên Chúa làm theo cách
của Ngài. Những ai muốn nhận ra chương trình của Thiên Chúa
thì cũng phải tập nhìn mọi sự theo cách nhìn của Ngài. Những
người Do Thái không muốn nhìn như thế, họ nhìn vào Chúa Giêsu
và họ chỉ thấy đó là một con người tuổi chưa đầy năm mươi
mà dám khoác lác nói rằng mình đã thấy tổ phụ Abraham, lại
còn dám xưng mình ngang hàng với Thiên Chúa nữa. Họ không
thể chấp nhận thái độ cao ngạo và phạm thượng ấy. Họ
phải ném đá kẻ ngông cuồng này. Quả đúng như lời mở
đầu Tin Mừng theo thánh Gioan: "Ngôi Lời là ánh sáng thật,
ánh sáng đến thế gian và chiếu soi mọi người. Người ở
giữa thế gian và thế gian đã nhờ Người mà có nhưng lại
không nhận biết Người. Người đến nhà mình nhưng người
nhà chẳng chịu đón nhận" (Ga 1, 9-11).
Cũng
như tình yêu, đức tin không dựa trên lý lẽ. Lý trí có
thể đưa chúng ta đến bên bờ của đức tin, rồi để mặc
chúng ta ở đấy. Không phải lý trí bỏ rơi chúng ta nhưng lý
trí không thể giúp chúng ta vượt qua được mép bờ huyền
nhiệm của đức tin. Ðứng trên mép bờ huyền nhiệm ấy, tác
động thích hợp duy nhất là yêu mến và phó thác. Tổ phụ
Abraham đã yêu mến Thiên Chúa và đã phó thác mọi sự cho
Ngài và đã được toại nguyện. Ðức Maria cũng đã khẳng
định tương tự. Các thánh cũng hành động như thế; còn chúng
ta, chúng ta hành động ra sao?
Lạy
Chúa Giêsu, Chúa đã nói: "Ai tuân giữ Lời Ta thì sẽ không
bao giờ phải chết". Con không thể hiểu được lời này bằng
lý luận mà chỉ có thể và sống lời ấy với tâm tình yêu
mến và hoàn toàn phó thác vào Chúa mà thôi.
Lạy Chúa, xin hãy gia tăng đức tin cho con. Con tin nhưng xin Chúa thương trợ giúp cho sự cứng lòng kém tin của con.