Mỗi Ngày Một Tin Vui
Những Bài Suy Niệm Lời Chúa Hằng Ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Chúa Nhật IV Mùa Chay Năm C
Người Cha Nhân Hậu
(Lc 15, 1-3.11-32)
Ta
thường gọi dụ ngôn này là dụ ngôn Người Con Hoang Ðàng.
Cách gọi này không được chính xác. Trước hết, vì sự trở
về của đứa con không đáng làm khuôn mẫu cho ta, hơn nữa,
xét theo bối cảnh và nội dung, Chúa Giêsu khi kể dụ ngôn này
có ý đề cao tình yêu thương, lòng khoan dung nhân hậu của người
cha, đối lại với cảnh nhóm pharisiêu và các kinh sư chê trách
Chúa Giêsu vì đã ngồi ăn với những kẻ tội lỗi. Ðể trả
lời cho họ, Chúa Giêsu kể một chuỗi ba dụ ngôn: Con chiên bị
mất; Ðồng bạc bị mất; và Người cha nhân hậu. Nội dung của
dụ ngôn này có thể được chia ra làm hai màn.
Màn
thứ nhất: Người cha và đứa con út. Màn thứ nhất này
cho thấy sự tương phản sâu xa giữa lối suy nghĩ và hành động
của đứa con với suy nghĩ và hành động của người cha.
Ðứa con ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân. Sự ích kỷ được
biểu lộ trước hết trong việc xin chia gia tài. Ở nhà chung mà
chỉ nghĩ đến việc vun quén riêng, không đóng góp mà chỉ muốn
rút tỉa, không làm việc mà chỉ muốn hưởng thụ. Sự ích kỷ
đạt đến mức tồi tệ đáng kinh tởm, khi nó dám mở miệng
xin chia gia tài. Theo truyền thống phương đông, gia tài chỉ
được chia sau khi cha mẹ đã qua đời. Xin chia gia tài lúc cha
mẹ còn sống có khác nào cầu mong cho cha mẹ mau chết đi. Có
tiền bạc trong tay, nó bắt đầu ăn tiêu phung phí. Cách ăn
tiêu nói lên tính ích kỷ của đứa con, nó tiêu tiền mà
không nghĩ đến mồ hôi nước mắt của cha mẹ, nó tiêu tiền
chỉ để thỏa mãn dục vọng, nó dùng tiền bạc để cung phụng
bản thân, khi có tiền nó chẳng nghĩ gỉ đến ai nên khi hết
tiền chẳng còn ai gắn bó, sẵn sàng giúp qua cơn túng thiếu.
Túng cùng quá mới phải trở về. Sự ích kỷ vẫn còn đó
trong toan tính trở về. Nó không hề nghĩ đến cha mẹ, không
hề nghĩ đến tình thương, nó chỉ nghĩ đến cái bụng, về nhà
để ăn cho no, chỉ có thế. Nó còn một chút lương tri để
hiểu rằng nó không xứng đáng làm con nữa. Tuy nhiên, nó
không tha thiết đến quyền làm con, chỉ mong sao có ăn no bụng
là được, thật là ích kỷ đến tận xương tủy.
Nếu
đứa con út ích kỷ chỉ nghĩ đến bản thân, thì trái lại người
cha hoàn toàn quên mình vì con. Khi đứa con xin chia gia tài, ông
đã chia ngay, không so đo tính toán, không hạch sách khó khăn.
Ông không nghĩ đến bản thân, không tự ái, chỉ mong sao con
cái được vui lòng. Khi con đã ra đi, ông ngày đêm thương
nhớ, ngày nào cũng ra ngõ đứng chờ. Thật tội nghiệp. Nhưng
con ra đi chẳng hề nhớ nhung gì đến cha mà cha thì chẳng phút
giây nào ngừng thương nhớ con. Con chỉ biết tìm vui cho bản
thân trong khi Cha mỏi mòn trông đợi. Con chỉ biết đến tiền
bạc còn cha chẳng quan tâm gì đến tiền của mà chỉ cần có
con. Cảm động nhất và cũng là chan chứa tình thương nhất là
phút giây gặp gỡ, một phút giây vắn vỏi mà nói lên bao
nhiêu điều về tình thương của cha, "anh ta còn ở đàng xa
thì người cha đã trông thấy", khi con chưa nhìn thấy cha thì
cha đã nhìn thấy con. Mắt chàng trai trẻ hẳn phải tinh anh hơn
mắt ông cụ già nhòa dòng lệ vì thương nhớ, thế mà cha đã
nhìn thấy con trước. Vì cha không nhìn bằng mắt mà nhìn bằng
trái tim, trái tim yêu thương có đôi mắt tinh tường giúp
nhận ra ngay bóng người yêu dấu. Trái tim con chẳng còn yêu
thương nên nhìn mà chẳng thấy cha, trái tim con khô cằn nên
mắt vẫn sáng mà chẳng khác mù lòa, trái tim cha đầy ắp yêu
thương nên đã lòa rồi mà vẫn thấy rõ con ngay từ đàng
xa. Ông chạnh lòng thương, trái tim dạt dào yêu thương quên
hết tất cả lầm lỗi của đứa con. Tình cảm đầu tiên dâng
lên trong tim ông không phải là tiếc xót nửa gia tài đã mất,
cũng không phải là tức giận thằng con phá gia chi tử, nhưng
lại là chạnh lòng thương. Yêu quá nên người cha chẳng còn
nhìn thấy gì khác hơn là đứa con tiều tụy rách rưới, yêu
quá nên người cha chẳng nhìn thấy lầm lỗi mà chỉ nhìn thấy
nỗi khổ của con. Trong trái tim ông, chỉ có tình thương dành
cho con, nên vừa gặp con là tim đã rộn ràng xúc động. Chạy
lại ôm cổ con, lại một cử chỉ lạ lùng, cha không chờ con
tới cho đúng lễ phép mà đã vội vàng chạy lại ôm con. Tình
yêu thương thúc đẩy, niềm vui dâng dạt dào khiến người
cha không chần chờ được nữa. Bất chấp thân phận cao quí
của mình, ông chạy đi như một đứa trẻ được quà. Bất
chấp tuổi tác của mình, ông chạy đi như một thanh niên sung sức.
Ðứa con tuổi còn trẻ mà sao chẳng nhanh nhẹn bằng ông già,
vì trong tim nó thiếu tình yêu. Trái tim không tình yêu cũng
giống như cơ thể không sức sống. Ông già mà nhanh nhẹn vì
ông không chạy bằng sức lực của đôi chân nhưng lại bằng
trái tim, ông bay bằng tình yêu, tình yêu chấp cánh cho ông.
Hôn lấy hôn để, chẳng còn bút nào tả xiết niềm vui của
người cha khi gặp lại đứa con. Những nụ hôn không ngớt
đủ nói lên tình cảm dạt dào của ông dành cho nó, ông ôm
chặt như để giữ cho nó không ra đi nữa. Trong một thoáng,
khi đứa con chưa có một động tác nào thì cha đã có bốn
động tác: nhìn thấy, chạnh lòng thương, chạy đến, ôm hôn.
Trong một thoáng ngắn ngủi, khi chàng trai tuổi trẻ còn bất động
thì ông lão già nua đã thực hiện bốn động tác rất nhanh
nhẹn. Ông thật là người cha phung phí, ông đã phung phí sức
lực trong cuộc gặp gỡ với đứa con trở về, ông đã
phung phí tiền bạc khi chia gia tài một cách dễ dàng, ông đã
phung phí khi đem áo mới, giày mới, nhẫn vàng, lại còn tổ
chức một bữa tiệc có cả đàn hát múa may nhảy nhót để
đón đứa con trở về. Làm thế, chẳng sợ hàng xóm cười
cho. Nói tóm lại, ông đã phung phí tình yêu thương, yêu thương
quá độ, yêu thương đến vô lý. Có lẽ nào giải nghĩa
được yêu thương, chỉ có tình yêu thương mới giải nghĩa
được những điều vô lý đó.
Ðó là người cha nhân hậu.