Thời
ấy, hoàng đế Au-gút-tô ra chiếu chỉ, truyền kiểm tra dân số trong khắp
cả thiên hạ. Ðây là cuộc kiểm tra đầu tiên, được thực hiện thời
ông Qui-ri-ni-ô làm tổng trấn xứ Xy-ri-a. Ai nấy đều phải về nguyên
quán mà khai tên tuổi. Bởi thế, ông Giu-se từ thành Na-da-rét, miền
Ga-li-lê, lên thành Bê-lem, miền Giu-đê, là thành vua Ða-vít, vì ông
thuộc về nhà và gia tộc vua Ða-vít. Ông lên đó khai tên cùng với
người đã đính hôn với ông là bà Ma-ri-a, lúc ấy đang có thai.
Khi hai người đang ở đó, thì bà Ma-ri-a đã tới
ngày mãn nguyệt khai hoa. Bà sinh con trai đầu lòng, lấy tã bọc con,
rồi đặt nằm trong máng cỏ, vì hai ông bàkhông tìm được chỗ trong nhà
trọ. Trong vùng ấy, có những người chăn chiên sống ngoài đồng và
thức đêm canh giữ đàn vật. Và kìa sứ thần Chúa đứng bên họ, và
vinh quang của Chúa chiếu toả chung quanh, khiến họ kinh khiếp hãi
hùng. Nhưng sứ thần bảo họ: "Anh em đừng sợ. Này tôi báo cho
anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn dân: Hôm
nay, một Ðấng Cứu Ðộ đã sinh ra cho anh em trong thành vua Ða-vít, Người
là Ðấng Ki-tô Ðức Chúa. Anh em cứ dấu này mà nhận ra Người: anh em
sẽ gặp thấy một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong máng cỏ". Bỗng
có muôn vàn thiên binh hợp với sứ thần cất tiếng ngợi khen Thiên
Chúa rằng: "Vinh danh Thiên Chúa trên trời, bình an dưới thế cho
loài người Chúa thương".
Khi
các thiên sứ từ biệt mấy người chăn chiên để về trời, những người
này bảo nhau: "Nào chúng ta sang Bê-lem, để xem sự việc đã
xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết". Họ liền hối hả ra đi.
Ðến nơi, họ gặp bà Ma-ri-a, ông Giu-se, cùng với Hài Nhi đặt nằm
trong máng cỏ. Thấy thế, họ liền kể lại điều đã được nói với họ
về Hài Nhi này. Nghe các người chăn chiên thuật chuyện, ai cũng ngạc
nhiên. Còn bà Ma-ri-a thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ
lại trong lòng. Rồi các người chăn chiên ra về, vừa đi vừa tôn vinh
ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe, đúng
như đã được nói với họ.
SUY NIỆM:
TIN MỪNG CHO
TOÀN DÂN
Có
một ca khúc xuất xứ từ Phương Tây được du nhập vào Việt Nam khá lâu
rồi, nhưng mấy năm gần đây nhờ ăn theo thời buổi kinh tế thị trường
nên ca khúc ấy bỗng trở nên thịnh hành được nhiều người biết đến
và dùng đến hơn. Ðó là bài hát "Happy birthday to you". Mong
rằng Lễ Giáng Sinh này không chỉ là ngày sinh nhật của Ðức Giê-su
mà sẽ là ngày sinh nhật chung của tất cả chúng ta, những người đã
được tái sinh nhờ Mầu Nhiệm Nhập Thể và Phục Sinh của Người.
Ngay trong
đêm Giáng Sinh năm xưa, sứ thần Chúa đã trịnh trọng loan tin: "Này
tôi báo cho anh em một tin mừng trọng đại, cũng là tin mừng cho toàn
dân" ( Lc 2, 10 ). Vâng, quả là một tin vui lớn lao cho mọi người
ở mọi thời. Niềm vui ấy chúng ta dễ dàng bắt gặp khắp nơi trong
những ngày này: từ trong nhà ra ngoài phố, tại mọi nẻo đường, trên
mọi khuôn mặt. Thế nhưng, đâu mới là niềm vui đích thực của Lễ
Giáng Sinh ?
Niềm
vui Giáng Sinh không thể gặp được hời hợt qua những trang trí bên
ngoài như ông già No-en hay cây thông với quả châu đèn chớp. Niềm
vui Giáng Sinh cũng không thể tìm thấy vội vàng nơi những cánh thiệp
hay những món quà mà người ta trao nhau. Những thứ ấy chỉ thực sự có
ý nghĩa khi nó được diễn tả ra từ nơi tâm hồn đã cảm nghiệm được ý
nghĩa của niềm vui ngày Lễ.
Niềm vui đích thực của Lễ Giáng Sinh là
ánh sáng đã đến soi bóng tối trần gian, là Ðấng Cứu Thế đã Giáng
Sinh cho nhân loại, là Thiên Chúa đã làm người để con người được
trở nên con Thiên Chúa. Như thế, Lễ Giáng Sinh trước hết và trên
hết là lễ chúng ta vui mừng vì Thiên Chúa ban tặng cho nhân loại một
món quà cao quý nhất đó chính là Con Một Yêu Dấu của Người. Bởi
vậy, thái độ trước tiên chúng ta cần phải có là hãy vui mừng đón
nhận món qùa cao qúi ấy.
Khi chúng ta đã biết đón nhận
Ðức Giê-su vào tâm hồn và vào cuộc đời mình, chúng ta sẽ học theo
gương của Thiên Chúa để biết chia sẻ và trao tặng cho người khác
những món qùa chúng ta có. Cảm nghiệm được tình Chúa và niềm vui
chân thật của ngày Lễ Giáng Sinh như thế thì chỉ một nụ cười, một
cái bắt tay, một cử chỉ thân thiện cảm thông chúng ta trao cho nhau
đã đủ giá trị hơn muôn vàn thứ khác. Và chính lúc ấy người ta mới
cảm nhận được sự bình an thật sự của lời ca: "Vinh danh Thiên Chúa
trên trời, bình an dưới thế cho người thiện tâm".
Thiên
Chúa đã làm người để cho con người nên người hơn và trở nên con
Thiên Chúa. Tiếc rằng ngay khi tin vui Giáng Sinh được loan báo thì vẫn
còn đó những người đang ngủ mê, những kẻ đóng kín cửa lòng trước
tin mừng trọng đại. Ðó là những chủ quán tham lam hẹp hòi không hề
động lòng trước nhu cầu của người khác. Ðó còn là một Hê-rô-đê
ngông cuồng ích kỷ bất chấp sinh mạng đồng loại để chạy theo giấc mơ
quyền lực. Thật trớ trêu, Con Thiên Chúa làm người lại gặp phải
những con người chưa nên người như thế.
Thành thật mà nhìn nhận
rất nhiều người trong xã hội chúng ta cũng đang bị tha hóa, chưa thực
sự nên người theo ơn gọi làm người mà Chúa muốn. Bởi vì họ đã để
cho quyền tự do của mình bị nô lệ dưới quyền lực ma quỉ, tiền tài,
xác thịt và thế tục. Bởi vì họ đã quá chăm chút cho cái tôi mà đánh
mất cái tâm của mình.
Mỗi
người chúng ta, cách này hay cách khác, có thể đang đóng vai người
chủ quán. Chúng ta đang rộng tay đón kẻ này, vung tay xua đuổi người
khác. Có lẽ chúng ta cũng thường xuyên treo một tấm bảng "không
rảnh", "bận việc", qua những thái độ thiếu tế nhị, những cử chỉ
thiếu niềm nở với một ai đó; và như thế là ta đã vô tình quay lưng
với Ðức Giê-su rồi.
Tệ hại hơn, có những
người đang là những chủ quán khi chỉ biết lo làm đầy cái túi của
mình: túi tham lam, túi đua đòi, túi hưởng thụ, túi dục vọng... Tuần
trước, trên đường đi tôi gặp một chiếc xe bít bùng của cảnh sát
chạy ngang qua. Trên đó đàng sau những song sắt, tôi bắt gặp những
ánh mắt còn trong veo trên những khuôn mặt chưa hết nét ngây thơ của
tuổi thiên thần. Chẳng khó trả lời cho câu hỏi: tại sao thiên thần
lại trở thành tội phạm? Và ngay hôm nay thôi, sẽ có bao nhiêu người
lợi dụng dịp Chúa sinh ra để chiều theo lối sống ích kỷ, tổ chức
những cuộc vui thấp hèn, những trò chơi sa đọa... Như thế thì thật
đáng tiếc! Ðêm Giáng Sinh năm xưa chỉ có vài nốt nhạc buồn, còn hôm
nay lại có biết bao chủ quán và Hê-rô-đê đem pha lẫn vô số những
âm thanh lạc điệu vào bầu khí thánh thiện vui tươi của Lễ Giáng Sinh.
3. TƯƠI
MÙA HỒNG ÂN
Người ta nói nỗi buồn thì hay
lây hoặc gần mực thì đen. Nhưng có ai đành chấp nhận ngồi nhìn thế giới
này bị ám ảnh bởi nỗi buồn, cuộc đời này mãi chìm trong đen tối ?
Ánh Sáng đã chiếu soi thế giới, Tình Yêu Cứu Ðộ đã được ban tặng
cho nhân loại. Thời gian biến gươm đao thành cuốc thành cày, khúc ca
hòa bình thay tiếng đạn bom đã bắt đầu, nhưng còn cần đến sự đóng
góp của từng người trong chúng ta mới thành hiện thực.
"Hôm nay, một Ðấng Cứu Ðộ đã sinh ra cho anh em".
Niềm vui cứu độ đã thành hiện thực nơi những con người thiện tâm như
lời ca của các thiên thần: "Bình an dưới thế cho người thiện tâm".
Họ là những người như Ma-ri-a, Giu-se và các mục đồng. Họ là những
người giàu tình thương và tận tâm trong trách nhiệm được trao phó. Họ
là những người có tấm lòng khiêm tốn, chân thành, đơn sơ và quảng
đại. Chính trong cái cảnh đơn nghèo vây quanh bởi những con người
thiện tâm đó, niềm vui và sự bình an thật của Lễ Giáng Sinh đã chan
hòa lan tỏa. Ðể cho thế giới hôm nay có bình an đích thực, trước hết
chính chúng ta phải trở nên những con người thiện tâm như thế.
Hơn nữa, theo gương Ngôi Lời
Nhập Thể đã hoàn toàn nhập cuộc với kiếp sống con người, chúng ta
cũng phải tích cực dấn thân đẩy lui cái xấu, loại trừ những nốt
nhạc buồn trong nhịp sống của xã hội. Ðàng khác, mỗi chúng ta hãy
nguyện chứng tỏ những cái mới trong tâm tình, thái độ, hành vi của
mình cho xứng với những cái mới mà Thiên Chúa đã thực hiện và trao
tặng. Một thế giới mới sẽ hình thành bởi những con người mới.
Như
thế, hôm nay chúng ta có đủ lý do để hòa chung với ca đoàn các
thiên thần mà hát tặng nhau: "Happy birthday to you". Xin cho ánh
sáng huy hoàng của Chúa Hài Ðồng làm cho con tim chúng ta bừng cháy
trong bình an và hạnh phúc.
SUY NIỆM
2:
Lễ Giáng Sinh
là ánh sáng bừng lên trong đêm tối, một ánh sáng không bao giờ tắt
lịm. Ðó là một Lễ Thánh luôn ngự trị và nâng đỡ đời sống thiêng
liêng của chúng ta. Mầu nhiệm này quá súc tích và phong phú đến nỗi
chúng ta phải sống và chiêm niệm trong suốt cuộc đời. Lễ Giáng Sinh
như một giòng suối suy tư sống động, lưu lại và tất yếu phải lưu lại
như một ngày không bao giờ qua đi, cứ tiếp nối mãi, ngày lại ngày
dàn trải nguồn ánh quang nhiệm mầu...
Ðể
Lễ Giáng Sinh trở nên một thứ máng có thể chuyển hồng ân từ Thiên
Chúa và chiếu rọi ánh sáng vào cõi tâm sâu kín của mỗi người,
chúng ta không nên chỉ gói ghém trong một cuộc lễ cử hành long trọng
xong rồi thôi ! Máng Cỏ Nhập Thể không chỉ giới hạn vào việc soi
dẫn cho chúng ta về một bài học nhất thời và chóng qua. Máng Cỏ
còn phản ánh một đời sống diễn đạt theo lời mời gọi của Tin Mừng.
Mầu nhiệm này hàm chứa một nội dung sâu kín, chỉ có thể tỏ hiện cho
những ai thao thức kiếm tìm...
Chúng
ta nhớ đến Ðức Ma-ri-a, Mẹ đã dành trọn tâm hồn để suy đi gẫm lại
những điều đã xảy ra nơi Mẹ và quanh Mẹ. Ánh quang của mầu nhiệm
Giáng Sinh phải thật sự soi dẫn toàn bộ cuộc hành trình hướng lên
của một đời sống Ki-tô hữu đích thực...
V. NICOLIER, nữ Trợ Tá
Tông Ðồ.
ÐỨC KI-TÔ Ở ÐỈNH CAO CỦA LỊCH SỬ
Ðức Ki-tô Giáng Sinh đã
chia giòng thời gian nhân loại thành hai, và Người là nhân vật ở đỉnh
cao của lịch sử. Ðêm Giáng Sinh rực rỡ hào quang chính là bản lề của
lịch sử loài người, như thể cắt đôi lịch sử. Nhân loại xác định niên
đại một biến cố, một sự kiện là xảy ra thế kỷ thứ mấy trước hoặc
sau Thiên Chúa Giáng Sinh, nay đổi cách gọi là công nguyên. Theo từ
diển, công nguyên là "thời gian lịch sử tính từ năm Chúa Giê-su ra
đời". Năm 1979, nghĩa là trước chúng ta 1979 năm, Ðức Ki-tô đã
sinh ra ở Bê-lem. Dẫu cho các nhà thông thái tranh luận về sự chính
xác của niên đại ấy, dẫu họ tìm ra sai biệt ba, bốn năm, thì đó vẫn
là một sự kiện, cách tính đó được khắp hoàn vũ công nhận.
Cách Mạng Pháp 1789 mưu toan áp đặt lối
tính niên đại khởi từ năm đầu cách mạng, nhưng đã thất bại... Vì lý
do Ðức Ki-tô đích thật là nhân vật ở đỉnh cao lịch sử. Thật vô phương
tìm thấy dưới gầm trời bất cứ một danh hiệu nào được cả thế giới
chấp nhận hơn Danh Thánh Chúa.
Chúng ta mừng kỷ niệm
đêm Chúa xuống trần vào ngày 25 tháng 12 dương lịch. Người ta chọn
ngày này, vì tại những xứ ven Ðịa Trung Hải, kế cận xứ Pa-lét-tin,
ngày đó nhằm tiết Ðông Chí, đêm bắt đầu ngắn dần, ngày sẽ dài thêm,
và ánh sáng bắt đầu đẩy lui bóng tối. No-en, ngày lễ kỷ niệm Thiên Chúa tặng
quà cho thế gian. No-en, ngày lễ Vượt Qua từ đêm tối tiến ra ánh
sáng. Từ đó trở đi, tại hầu hết các nước, No-en là ngày Lễ của
Ánh Sáng, vui nhất, phổ biến nhất, tưng bừng nhất, ảnh hưởng sâu
rộng nhất đối với trái tim nhân loại, vì No-en nhắc nhở đến "Tặng
Phẩm", đến ân sủng Thiên Chúa đã ban cho thế gian là Ðức Giê-su
Ki-tô.
Vì vậy, ngày ấy người ta cho nhau quà, cha
mẹ tặng con cái, con cái tặng cha mẹ, cha mẹ tặng nhau, người khá
giả tặng người thiếu thốn. Vì vậy, ngày ấy người ta dễ làm hoà,
quên đi những lỗi lầm của nhau; người ta ngưng chiến, vì người ta cảm
thấy hơn bao giờ hết, chia rẽ, ghen ghét, tranh chấp là dại dột, điên
khùng. Người ta hội nhau để hợp hát lên câu châm ngôn trích trong
Bài Ca Thiên Thần: "Bình an dưới thế
cho loài người Chúa thương".
Thật đáng tiếc khi chúng ta thấy trong
ngày No-en có một số lạm dụng, một số tập tục ngoài tôn giáo đã
chiếm chỗ những tục lệ tôn giáo đáng quý. Cây thông trang trí với
những dải băng màu, những giây đèn nhấp nháy, có đẹp thật, nhưng
không được thay thế cho hang đá với những tượng nhỏ người và vật, vì
chỉ hang đá mới khiến trẻ em nhớ đến sự kiện lịch sử No-en...
Bữa ăn thịnh soạn ngày lễ trọng, là
đúng chỗ, vì ngày này tất cả mọi sự phải biểu lộ niềm vui, những
tiệc réveillon xa xỉ, thật ra là một niềm tủi phận cho kẻ
nghèo, kẻ không nhà, cho những dân tộc kém mở mang, đáng được giới
dư ăn dư mặc rộng tay giúp đỡ nhân dịp Lễ Giáng Sinh, khi hồi tưởng
cảnh Ðức Ki-tô không tìm đâu được một chỗ trong các quán trọ
Bê-lem, phải ra đời nằm trong một máng ăn của gia súc...
Chúng ta biết nói gì về sự đột nhập của
ông già No-en, một nhân vật hoàn toàn bịa đặt của thế kỷ 19, đáng
lý phải đem xếp chung với những anh hề chọc cười của những gánh
xiếc. Ông ban phát đồ chơi cho trẻ em, người lớn để mặc cho chúng
gởi thư xin ông cái này cái nọ, không nghĩ xa đến việc ông chiếm
chỗ của Ðức Giê-su trong tình quyến luyến của trẻ nhỏ, sau này khi
đứa trẻ khôn lớn sẽ có xu hướng coi thường những chân lý quan
trọng, cho đó là loại "chuyện ông già No-en".
Lợi
ích của Lễ Giáng Sinh là đem nguồn sáng rọi chiếu vào những tâm hồn
ảm đảm. "Ðêm đông lạnh lẽo Chúa
sinh ra đời". Người ta không chỉ hát mừng kỷ niệm Chúa Giáng Sinh
ở Bê-lem, mà chính là hát mừng Ðức Ki-tô luôn luôn đến sống giữa
chúng ta và trong tâm hồn chúng ta. No-en đối với nhiều người là một
cuộc Vượt Qua mới, từ đêm tối tiến ra ánh sáng...
Trích "Faites le
Passage" của P. Thivollier, bản dịch của cụ An-tôn LÊ VĂN LỘC
SUY NIỆM 3:
Ðêm Giáng Sinh chìm trong lớp
lớp bóng tối dày đặc.
Bóng tối tự nhiên của một
đêm mùa đông ảm đạm. Bóng tối cay đắng của đêm dài nô lệ khi đất
nước chìm trong ách thống trị ngoại bang. Bóng tối âm thầm nhẫn nhục
của những kiếp người nghèo hèn lam lũ. Bóng tối âm u trong túp lều
lúc nhúc súc vật hôi tanh. Bóng tối u mê của tội lỗi nhơ nhớp.
Giữa
màn đêm dày đặc, Hài Nhi Giê-su xuất hiện như một làn ánh sáng rực
rỡ.
Ðó là ánh sáng tình
yêu.
Tình yêu vốn là một ngọn lửa vừa chiếu sáng vừa
sưởi ấm. Hài Nhi Giê-su là kết tinh tình yêu của Thiên Chúa dành cho
nhân loại. Tình yêu đã đi đến tận cùng vì đã trao ban cho nhân loại
món quà cao quí nhất không gì có thể so sánh được. Trao ban Ðức
Giê-su là cho tất cả, không còn có thể cho thêm gì nữa. Ðức Giê-su
là hiện thân của tình yêu Thiên Chúa đi tìm con người. Thiên Chúa đã
hạ mình thẳm sâu để xuống gặp con người. Thiên Chúa đã tìm thấy con
người trong những khốn cùng tột độ của nó. Thật lạ lùng, Thiên
Chúa quá yêu thương đến độ kết hợp với sự khốn cùng của nhân
loại. Thiên Chúa đã cưới lấy bản tính nhân loại. Bóng đêm nhân
loại nhận được ánh sáng của Thiên Chúa. Bóng đêm khổ đau nhận được
ánh sáng yêu thương. Ánh sáng Thiên Chúa soi sáng kiếp người tăm
tối. Ánh sáng Thiên Chúa sưởi ấm cho nhân loại lạnh lẽo.
Ðó là ánh sáng niềm
tin.
Ánh sáng Giáng Sinh chiếu
toả trên những tâm hồn thiện chí. Ðêm nhân gian vẫn còn mê đắm.
Nhưng vẫn có những tâm hồn thiện chí tỉnh thức. Ðó là những tâm hồn
bé nhỏ nghèo hèn. Ðó là những cuộc đời khiêm tốn sống âm thầm
trong bóng tối. Ðó là những người nghèo của Thiên Chúa. Ðó là
thánh Giu-se, Ðức Ma-ri-a. Ðó là Ba Vua. Ðó là các mục đồng. Khiêm
nhường nên các ngài sẵn sàng đón nhận thánh ý Thiên Chúa. Tỉnh
thức nên các ngài nhạy bén đón nhận những dấu chỉ Thiên Chúa gửi
đến. Thiện chí nên các ngài hăng hái lên đường ngay khi nhận được
tín hiệu. Ðơn sơ nên các ngài nhận được ánh sáng. Hê-rô-đê và
Giê-ru-sa-lem chìm trong mê đắm nên ngôi sao đã tắt. Trái lại "vinh quang của Chúa chiếu toả chung
quanh các mục đồng". Và ngôi sao xuất hiện dẫn đường cho Ba Vua.
Ánh sáng đã bao phủ các ngài. Ánh sáng đã dẫn đưa các ngài đến
bên máng cỏ. Ánh sáng đã khiến các ngài nhìn thấy "một trẻ sơ sinh bọc tã, nằm trong
máng cỏ" và các ngài đã tin.
Ðó
là ánh sáng hi vọng.
Hài
Nhi Giê-su là hạt giống bé bỏng Thiên Chúa gieo vào thế giới. Những
tâm hồn thiện chí là mảnh đất phì nhiêu. Những người nghèo của Thiên
Chúa âm thầm kiên trì chờ đợi. Những tâm hồn thiện chí như Ba Vua
ngước mắt lên trời tìm kiếm. Niềm khao khát đã được đáp ứng. Ðã
đến mùa Thiên Chúa gieo hạt. Hạt mầm thần linh gieo vào xác phàm sẽ
thần hoá cả nhân loại. Hạt giống Giê-su sẽ triển nở thành cây cao
bóng cả cho muôn loài trú ngụ. Mặt trời bé nhỏ Giê-su sẽ trở
thành mặt trời chính ngọ soi chiếu đêm tối nhân gian. Ánh bình minh
Giê-su hứa hẹn một ngày mới chan hoà ánh sáng. Với Hài Nhi Giê-su,
một thời đại mới khởi đầu: những người bé nhỏ được nâng lên,
những người nghèo hèn được kính trọng. Giê su chính là hạt mầm hi
vọng Thiên Chúa gieo vào thế giới.
Ðó
là ánh sáng Tin mừng.
Ðược thắp lửa, những tâm hồn thiện chí trở thành
những ngọn đuốc, không chỉ sáng lên niềm vui, niềm tin, niềm hi vọng,
mà còn chia sẻ ánh sáng với những người chung quanh. "Họ kể lại điều đã được nói với họ về Hài Nhi này".
Tin mừng được loan đi. Niềm vui lan tới mọi tâm hồn. Ánh sáng bừng
lên phá tan đêm tối.
Hài
Nhi Giê-su như mầm cây vừa nhú. Mầm cây cần bàn tay ân cần chăm
bón để vươn thành cổ thụ cành lá xum xuê. Hài Nhi Giê-su như ngọn
nến đem ánh sáng vào đêm tối. Ngọn nến cần được nhiều bàn tay liên
đới chuyền nhau cho ánh sáng lan rộng.
Xin cho con được trái tim của các mục
đồng biết mở lòng ra đón nhận ánh sáng và biết đem ánh sáng của
Chúa đi khắp nơi, để đêm tối trần gian được ngập tràn ánh sáng huy
hoàng của Chúa.
Gm. NGÔ QUANG KIỆT, Giáo Phận Lạng Sơn
CHỨNG
TÁ:
Ðây là bản dịch Việt ngữ của
anh Nguyễn Thế Bài ( Nha Trang ) của bài viết do cha FX. Nguyễn Ngọc
Tâm, cựu chủng sinh Kontum, quản xứ Christ The King, địa phận Tulsa,
Oklahoma, Mỹ, đăng trong "The Herald", trang tin tức của Giáo Xứ, phát hành
mỗi tháng một số... Tựa đề do người dịch đặt.
Các bạn ở Giáo Xứ Chúa Ki-tô Vua thân mến, tôi muốn chia
sẻ cùng các bạn cách mà những người Công Giáo ở các vùng Tây
Nguyên Việt Nam mừng Lễ Giáng Sinh.
Người Pháp gọi họ là
"Người Thượng", vì họ sống trên núi. Họ thuộc về một trong khoảng
hai mươi sắc tộc thiểu số phân biệt nhau nhờ thổ ngữ và các tập
tục. Họ là người Ba-Na, Sê-đang, Gia-rai, v.v... Ki-tô giáo được mang
đến cho họ bởi các nhà truyền giáo người Pháp và người Việt vào
thế kỷ thứ 19.
Sau năm 1975, tất cả các
Linh Mục người Pháp đều bị trục xuất. Rất nhiều Linh Mục người Việt
hoặc phải đi cải tạo, hoặc bị chết và không có người thay thế, bởi
vì một thời gian dài, việc phong Linh Mục mới rất khó khăn. Các Xứ
Ðạo không có Thánh Lễ Chúa Nhật. Dù vậy, Ðức Tin của họ rất kiên
vững và sống động, nhờ những Giáo Lý Viên hy sinh phục vụ.
Lễ Giáng Sinh đến, mà trong
Giáo Xứ họ lại không có Thánh Lễ. Nhưng họ muốn tham dự Thánh Lễ
Mừng Chúa Giáng Sinh. Họ muốn mừng ngày Chúa sinh hạ. Với họ, Lễ
Giáng Sinh là ngày Lễ đẹp đẽ nhất, với đủ thứ ánh sáng, cảnh
tượng Chúa ra đời và những bài Thánh Ca du dương. Bởi thế, ít ngày
trước Lễ, họ lên đường và đi về thị xã Kontum, ở đó Ðức Giám Mục
sẽ cử hành Thánh Lễ đêm.
Họ đi ngày này sang đêm
khác. Họ không mang giày dép, nhưng cũng chẳng hế hấn gì, vì bàn
chân trần của họ đã quen với mặt đất thô nhám. Ban đêm trời giá
rét, họ dừng chân nghỉ ngơi. Họ đốt lửa để sưởi ấm, rồi lại tiếp
tục đi. Trẻ em cũng đi bộ, trừ các cháu nhỏ được địu sau lưng cha mẹ.
Họ mệt mỏi, nhưng thấy hạnh phúc. Ðó là một cuộc hành hương và sẽ
dẫn họ tới ngày mừng Lễ vui tươi.
Việc đầu tiên họ làm ngay
khi tới Nhà Thờ Lớn, là đi xưng tội. Những hàng người chờ xưng tội dài
ngoằng. Và họ cảm thương cho các Linh Mục phải ngồi cả ngày để nghe
lập đi lập lại bằng ấy tội lỗi. Trước nửa đêm, mọi người đã sẵn
sàng, vì Ðức Giám Mục sẽ đến và dâng Thánh Lễ ngoài trời. Thánh
Ðường quá bé nhỏ cho bằng ấy đám đông. Ðèn nến được thắp sáng
khắp nơi.
Thánh Lễ bắt đầu và mọi
người hợp tiếng hát với ca đoàn. Những anh em dân tộc được trời phú
cho giọng hát rất tuyệt vời. Một vài bản hát như "Ðêm Thánh Vô Cùng"
và "Adeste fideles" được hát bằng ngôn ngữ của họ. Họ cảm thấy gần
gũi với Chúa Giê-su. Ngài cũng sinh ra giống như họ, đơn sơ và khó
nghèo.
Họ là những người mà, thời
tôi còn là chủng sinh cách nay hơn 25 năm, tôi đã được huấn luyện
để sau này phục vụ họ. Tôi biết hết các Linh Mục của địa phận
Kontum. Mỗi khi cử hành Thánh Lễ Giáng Sinh, tâm trí tôi luôn hướng
về họ. Họ nghèo khổ và đơn sơ, nhưng họ mừng ngày Chúa sinh ra với tất
cả niềm vui và hy vọng chan chứa trong tim. Họ chiến đấu, nhưng kiên
trung và chịu đựng trong Ðức Tin. Khi thế gian không đem cho họ và cho
con cháu họ một tương lai sáng sủa nào, thì họ vẫn tìm thấy lẽ sống
cho cuộc đời, vì họ tin vào Chúa Giê-su.
Chính vì thế mà Chúa Giê-su
được sinh ra cho chúng ta. Ngài đến để đem ánh sáng vào nơi tối tăm,
đem trông cậy vào nơi thất vọng. Ngài đến để chỉ cho chúng ta Ðường,
để ta biết phải sống thế nào cho đúng với Chân Lý Lời Ngài. Từ
đó, cuộc sống chúng ta sẽ trở thành Một Ngày Giáng Sinh Vui Tươi và
Một Năm Mới Hạnh Phúc, xứng đáng và có ý nghĩa cho mọi người.
Lm. NGUYỄN NGỌC TÂM ( Hoa
Kỳ)
CHIA
SẺ:
CHÚA XUỐNG TRẦN CỨU THẾ
Văn hào Guenter Eich có viết một vở kịch
nhan đề: "Festiamus, Người-Tử-Ðạo", với đại ý như sau:
Festiamus là người tốt lành, đơn sơ hiếm có. Mặc dù sống giữa những
người gian ác, chàng vẫn luôn luôn cư xử đoan chính, giàu lòng thương
đối với những kẻ bần cùng. Sau khi chết, chàng bay tới thiên đàng.
Ở đó, sau khi làm quen với các thánh, chàng để mấy ngày để đi kiếm
cha mẹ, anh em và những bạn hữu xưa, nhưng không thấy ai. Chàng liền
hỏi các thánh, nhưng không ai trả lời. Cuối cùng, thánh Phê-rô bảo:
"Cha mẹ và bạn hữu con, họ hàng con, ngày xưa đều ăn ở gian ác,
nên bây giờ họ đều ở dưới kia kìa, dưới hỏa ngục ấy !"
Nghe tới đây, Festiamus liền hiểu ngay, chàng cáo biệt các
thánh và xin với thánh Phê-rô: "Con không thể ở nơi đây được khi
còn nhiều người phải chịu đau khổ dưới kia..." Rồi chàng rời bỏ
thiên đàng, xuống hỏa ngục để thăm cha mẹ, bạn hữu với những người
thân yêu khác. Chàng làm điều đó với tất cả xác tín rằng khi một
người vô tội từ trời cao đến và sống với những người bị kết án,
cùng chia sẻ thân phận của họ, thì người đó có thể phá tung địa ngục
và vòng phong tỏa của quỷ ma.
Câu chuyện nêu trên không thể nào có
thật, nhưng xét trên một khía cạnh, nó nói lên mầu nhiệm Giáng Sinh của
Chúa Cứu Thế, Ngài đã từ trời cao xuống trần trong thân phận con
người, sinh ra trong máng cỏ để chia xẻ kiếp người với mọi người.
Ngài đã chịu chết thay cho con người để cứu chuộc họ ra khỏi xích
xiềng tội lỗi và ma quỷ, đưa con người ra khỏi chốn hư mất mà vào
sự sống muôn đời trên Nước Trời.
Trích NỐI LỬA CHO ÐỜI số 8
CÂU
TRUYỆN 1:
NIỀM VUI NGÀY CHÚA GIÁNG
SINH
Mùa đông năm ấy, tại vương quốc Ðan-mạch, chỉ
còn gần một tuần là tới Ðại Lễ Mừng Chúa Giáng Sinh, chợt khắp nơi
mọi người đều xôn xao vì đài truyền hình, truyền thanh và các tờ
nhật báo đều đưa tin: Một bà mẹ trong lúc vào mua hàng, đã bị thất
lạc một cháu bé trai mới 2 tháng tuổi, đặt trong một chiếc xe nôi
bên ngoài một siêu thị lớn ở thủ đô Copenhagen. Ðây thật sự là một
tin gây chấn động, vì kể từ sau Ðệ Nhị Thế Chiến ( 1939 - 1945 ) đến
nay, chưa bao giờ lại có một vụ phạm pháp trầm trọng tương tự.
Bản tin còn thông báo, chính hoàng hậu tha thiết
yêu cầu mọi đơn vị cảnh sát và quân đội, cùng tất cả mọi công dân
trong vương quốc hãy nỗ lực tìm cho bằng được đứa bé bị bắt cóc
trước Lễ Noel bởi trong một ngày vui mừng trọng đại như thế của mọi
Ki-tô hữu trên đất nước Ðan-mạch và trên toàn thế giới, không thể
để cho một bà mẹ, một gia đình phải gánh chịu nỗi bất hạnh đau xót
quá mức như vậy.
Thế là Ðan-mạch, một vương quốc thuộc khối Bắc
Âu, như thể lên cơn sốt ngay giữa mùa đông tuyết giá. Ảnh chụp em
bé nạn nhân được rửa ra hàng loạt để giao cho các cảnh sát viên,
yết lên ở các công sở hành chánh dân sự, ở sân bay, ở nhà ga xe
lửa, ở các quảng trường, ở các khu công viên. Các tài xế xe Taxi
đều kín đáo liếc nhìn hành khách của mình, nếu đó là một người có
bồng ẵm một đứa bé. Các bà bán hàng ở chợ, các chủ tiệm tạp
hóa, các nhân viên siêu thị đều lưu ý xem có ai đó mua một lượng
thực phẩm trẻ em nhiều hơn một cách bất thường. Các thành viên đội
cứu hỏa và cứu hộ đều mở to mắt quan sát để truy tìm ở khắp mọi
ngõ ngách xó xỉnh nơi thành thị và ngoại ô; mọi hốc kẹt, khe ngòi,
vực sâu và hố thẳm ở nông thôn và vùng đồi núi; mọi cánh rừng thưa
hay rậm rạp ở các khu bảo tồn thiên nhiên quốc gia.
Các thầy cô giáo ở tất cả các trường phổ
thông, ngoài giờ dạy và học, cùng tỏa ra đi khắp làng xã nông
thôn, hoặc các phường khóm nội thị để nghe ngóng hỏi han. Các nhân
viên sở vệ sinh, các người đưa báo, đưa thư, những người giao sữa tận
nhà, những người thợ sửa điện nước hay ống khói lò sưởi... tất cả
đều không quên khéo léo quan sát mọi căn hộ ở các khu chung cư bình
dân hoặc biệt thự sang trọng, xem có bóng dáng một kẻ khả nghi hoặc
chút dấu tích nào về một em bé sơ sinh.
Hàng ngày, báo chí, các phương
tiện truyền thanh, truyền hình đều liên tục dành những trang đầu tiên,
những mục tin tức đầu giờ cho việc cung cấp thêm những chi tiết liên
quan đến gia đình nạn nhân, đến nhân dạng và hình ảnh của bản thân
em bé, đồng thời nhắc nhở toàn dân nỗ lực hơn nữa trong việc tìm
kiếm...
Cứ cách một ngày, hoàng gia
và chính phủ lại gửi một bức thư an ủi khích lệ cha mẹ em bé. Thủ
tướng và bộ trưởng an sinh xã hội tuyên bố sẽ từ chức trong vòng
một tuần lễ nữa nếu vẫn không tìm ra được tung tích nạn nhân bị bắt
cóc. Các Linh Mục kêu gọi các tín hữu trong họ đạo tích cực góp
phần tìm kiếm, các vị Bề Trên đề nghị các nam nữ tu sĩ đặc biệt
thành khẩn cầu nguyện xin ơn bình an cho gia đình em bé đáng thương...
Tất cả đều đã giốc sức, tất
cả đều đã bắt tay vào việc, vậy mà, từng ngày từng ngày qua đi,
vẫn chưa có tin tức gì khả quan, ngoại trừ đồn cảnh sát ven đô khẩn
báo đã tìm được chiếc xe nôi của em bé nằm chỏng trơ ở bên lề một
con lộ nhỏ vắng vẻ. Công tác điều tra được triển khai cấp tốc về
khu vực này trong vòng bán kính mấy trăm cây số, nhưng ở khắp các
miền trong đất nước, việc truy tìm vẫn được đẩy mạnh, không loại trừ
khả năng bọn tội phạm đã cố tính đánh lạc hướng. Bộ phận biên
phòng và cảnh sát quốc tế ( Interpol ) cũng đã được thông tin chi
tiết và nhập cuộc rất sớm để có thể kịp thời chặn đứng việc đưa
nạn nhân ra nước ngoài...
Ngày 24 tháng 12 đã đến, cả đất nước Ðan-mạch
dường như bao trùm một không khí ủ rũ buồn thảm. Vua và hoàng gia
phối hợp với chính phủ, đã phải đành lòng ra một sắc chỉ chưa từng
có trong lịch sử, ngoại trừ trong thời gian chiến tranh trước đây hơn 30
năm, đó là: Ðại Lễ Giáng Sinh năm nay, sẽ không có bất cứ một hình
thức liên hoan vui chơi nào: pháo hoa sẽ không được bắn lên ở quảng
trường trước hoàng cung, trận chung kết giải bóng đá quốc gia hoãn
lại sau Tết Dương Lịch, các rạp hát, các điểm hội chợ, các công
viên giải trí đều tạm thời đóng cửa...
Tất cả chỉ vì, làm sao còn có thể thư thái vui
chơi khi trong đất nước đang có một chuyện đau lòng: em bé sơ sinh vẫn
bặt vô âm tín ! Nhân dân Ðan-mạch, với con số Ki-tô hữu chiếm tuyệt
đại đa số, sẽ chỉ còn hướng về việc dâng Thánh Lễ Nửa Ðêm Giáng
Sinh trong tâm tình ăn năn sám hối với Ðức Giê-su Hài Ðồng và với
nhau trong tình liên đới anh em và trong nghĩa đồng bào !
Thế rồi, vào lúc 8 giờ sáng ngày 24, một người
đưa thư ở nông thôn, với chiếc túi xắc trên vai vừa leo xong một quả
đồi ngập tuyết trắng, đến trước một căn nhà bằng gỗ nghèo nàn,
nằm biệt lập với ngôi làng nhỏ bé gần đó. Ông gõ cửa, một người
đàn ông tươi tỉnh bước ra, reo lên mừng rỡ, rồi cứ thế nói chuyện
hồ hởi không dứt lời với người đưa thư quen thuộc: "A ! Bác phát thư ! Hôm nay
nhà tôi có thư đấy à ? Ô, đây là thư của cô em tôi sống bên Pháp.
Chắc là một tấm thiệp mừng Giáng Sinh, cũng là thiệp chia vui với
gia đình chúng tôi đây ! Mời bác vào nghỉ chân một chút đã, chẳng
giấu gì bác, gia đình tôi có chuyện hết sức vui mừng, tôi đi công
tác xa nhà đã hơn 3 tháng, hôm qua về tới thì mới biết bà nhà tôi
đã sinh được một cháu trai gần 2 tháng nay. Bà ấy chẳng chịu đánh
điện báo tin, cứ bảo là để tôi về, bất ngờ càng vui. Bác xem, tôi
năm nay đã gần 50 tuổi rồi còn gì, bà nhà tôi lại hiếm muộn, nay
thì nhờ Chúa thương, vợ chồng tôi đã được một mụn con. Thằng bé
kháu khỉnh ra phết... À, bà nó ơi, bế thằng cu ra chào bác đi nào !"
Từ căn phòng nhỏ bên cạnh,
một người đàn bà lặng lẽ rụt rè bồng một đứa bé còn quấn tã và
bọc khăn lông vì sợ lạnh. Bác đưa thư hơi ngạc nhiên vì, khác với
ông chồng quá đỗi vui vẻ và hãnh diện, bà vợ lại có vẻ gượng gạo
và ủ dột. Linh tính thầm kín như mách bảo người đưa thư già và độc
thân một điều gì đó. Vẫn biết bà chủ nhà này đã có thai từ lâu,
lần đưa thư trước, bà ta đã ra đón ông với niềm vui rạng rỡ vì sắp
có con, nhưng sao hôm nay lại có cái gì khác lạ.
Bác đưa thư bước hẳn vào nhà,
khép cánh cửa để ngăn gió lạnh mùa đông lùa vào. Bác tiến lại
gần người mẹ đang bồng con, âu yếm vén mép chiếc khăn bông nhìn
khuôn mặt bầu bĩnh kháu khỉnh của thằng bé. Ông chợt thấy lóe lên
một tia sáng trong trí nhớ. Ðúng rồi, tấm ảnh ông đang có trong túi
cũng có khuôn mặt y như thế...
Và, ông cố gắng kềm giữ cơn xúc động, nhỏ nhẹ
lên tiếng: "Chị ơi, sao chị lại nỡ làm như vậy ? Chị có biết trong suốt những
ngày qua, và ngay trong giờ phút này, có một người mẹ cũng đang muốn
bồng ẵm chính đứa bé này trong vòng tay không ?" Người đàn
bà như khuỵu xuống trên chiếc ghế đẩu gần đó, ôm ghì đứa bé trong tay,
bật khóc nức nở trong sự bỡ ngỡ kinh ngạc của người chồng vì không
hiểu đầu đuôi sự tình gì cả.
Trong khi người đưa thư chạy vội về ngôi làng gần
đó để gọi điện thoại cho đồn cảnh sát tỉnh lỵ, thì bà vợ khốn khổ
đã kể lại cho chồng tất cả. Thì ra khi chồng của chị phải đi công
tác xa, đến ngày đến tháng, chị đã một mình về thủ đô cách đây hơn
100 cây số, xin vào một bệnh viện phụ sản. Không may, đứa con sinh ra
chỉ sống được mấy giờ đồng hồ, các bác sĩ đều bó tay vì cháu bé bị
bệnh tim bẩm sinh.
Sau hai ngày lưu lại dưỡng sức, chị đã xuất viện
trong tâm trạng đau khổ cùng cực, vì biết được từ nay gia đình chị sẽ
vĩnh viễn không bao giờ có bóng dáng của con trẻ, nếu lại có thai,
đứa bé sau cũng sẽ không sống được vì bị di truyền bệnh tim nan y từ
người mẹ. Chị lại nghĩ đến nỗi tuyệt vọng của người chồng khi trở
về. Chị tự dằn vặt, cho rằng tất cả mọi bất hạnh đều do lỗi của
mình.
Thế rồi, đang khi thất thểu lang thang đưa bước
chân vô định, chị thấy mình đứng trước một siêu thị chỉ chuyên bán
mọi thứ hàng hóa thực phẩm cho trẻ em. Chị quyết định bước vào để
hưởng một chút cái cảm giác hạnh phúc của một người mẹ đi tìm mua
quần áo cho con mình. Ngang qua cửa vào, chị chợt nghe tiếng khóc trẻ
thơ sơ sinh bật từ một trong những chiếc xe nôi đậu trong một khu vực
riêng, chị lại gần nhìn ngắm thằng bé. Ôi, sao nó giống đứa con đã
mất của chị thế ! Thằng bé nhìn thấy chị thì nín khóc ngay, lại còn
nhoẻn chiếc miệng xinh xắn cười với chị.
Thế là chị không còn suy nghĩ gì nữa, lặng lẽ
đẩy chiếc xe nôi ra cửa. Mọi người đều nhìn "mẹ con" chị một cách
trìu mến, thậm chí nhiều lần chị đã phải gượng mỉm cười cám ơn khách
qua đường vì một lời chúc Giáng Sinh hạnh phúc cho gia đình của chị.
Không một ai ngờ rằng chị đã đánh cắp đứa bé. Có người còn cho chị
đi nhờ xe ra ngoại ô ven đô. Ở đây, chị bỏ lại chiếc xe nôi cồng
kềnh bên vệ đường, rồi lại đón xe đi nhờ nhiều chặng cho đến khi về
tới nhà.
Ðến lúc này thì tin tức lan đi nhanh chóng, chị đã
nghe được trên ra-đi-ô bản tin và chính giọng nói khẩn cầu nghẹn
ngào của người mẹ mất con được phát đi trực tiếp. Thế nhưng, thằng
bé đã nằm trong vòng tay của chị, chị không còn muốn rời nó ra nữa.
Tuy lương tâm không một lúc nào thôi dằn vặt, chị vẫn lần lữa tự
hứa khi chồng chị trở về, sẽ thú nhận tất cả sự thật với anh rồi
để anh quyết định. Thế rồi, đến ngày chồng chị hoàn tất công tác để
về nhà, vừa mở cửa, khi thấy anh đẩy một chiếc xe nôi mới mua vào
nhà, vừa cười vừa la toáng lên vì vui sướng như một đứa con nít. Chị
thấy nhói lên trong tâm hồn vì biết rằng chị sẽ không còn có can
đảm để nói sự thật phũ phàng cho anh. Mãi mãi đây sẽ là một bí
mật ám ảnh suốt cuộc đời chị !
Vậy mà giờ đây tất cả đã
chấm dứt ! Trong khi bác đưa thư ngồi khư khư ôm thằng bé trong vòng
tay, vợ chồng chị ủ rũ ngồi trên băng sau chiếc xe của sở cảnh sát
thủ đô được biệt phái về đón. Bên ngoài là đoàn xe mô-tô của đồn
cảnh sát địa phương tự nguyện rầm rộ đi áp tải. Ra-đi-ô trong xe đang
phát đi bản tin vui nóng hổi, mô tả đã có một đám đông hàng ngàn
người đã nhanh chóng tập họp lại ở trước quảng trường hoàng cung vì
biết được quyết định mới nhất: cuộc hội ngộ của gia đình cháu bé sẽ
được diễn ra ngay trong phòng lễ tân của cung điện, với sự chứng
giám của chính đức vua và hoàng hậu, của chính phủ và đại diện báo
chí cả nước !
Giây phút cảm động nhất là lúc bác đưa thư rưng
rưng nước mắt trao trả đứa bé vào vòng tay bà mẹ cũng đang nghẹn
ngào không nói nên lời. Vâng, chính nhà vua và hoàng hậu cùng mọi người
có mặt cũng không cầm được nước mắt mừng vui trong tràng pháo tay
vang động cả hoàng cung.
Thế nhưng, có duy nhất một người cũng đang khóc,
mà là khóc cho sự đau khổ và niềm ân hận sám hối, "bà mẹ giả" ấy
quỳ sụp xuống dưới chân bà mẹ đích thật để xin thứ lỗi, chị sẵn
sàng chấp nhận mọi hình phạt nặng nhất mà pháp luật quy định ! Bên
cạnh đó, người chồng khốn khổ cũng lặng lẽ đến cúi đầu đứng trước
người chồng vừa tìm lại hạnh phúc. Hoàng hậu tiến lại gần cả hai
đôi vợ chồng và lên tiếng: "Ta xin hỏi anh chị một câu chân thành: Anh
chị có tức giận oán ghét gì đối với đôi vợ chồng đã gây ra nỗi
bất hạnh khủng khiếp cho anh chị trong suốt gần một tuần lễ vừa qua
không ?"
Bà mẹ trẻ cười tươi trong nước
mắt mừng vui trả lời ngay: "Bẩm đức hoàng hậu khả kính, giờ
đây, chúng con đã tìm lại được cháu bé. Bồng nó trong tay, ngay phút
đầu, chúng con đã hiểu được ngay rằng trong những ngày vừa qua, cháu
bé đã được anh chị đây chăm sóc yêu thương đến mức nào. Chúng con
cũng vừa biết được nguồn cơn mọi bất hạnh
của anh chị ấy. Là phụ nữ với nhau, bản thân con hiểu hơn ai hết,
thế nào là nỗi đau khổ của một người mẹ mất con, một người vợ
không còn có thể sinh cho chồng một đứa con khác. Con thành khẩn xin
hoàng hậu và chính phủ được bãi nại tất cả cho chị ấy. Còn anh ấy
thì thật sự vô can vì không cố tình..."
Hoàng hậu lại trìu mến và chậm rãi nói với cả hai
đôi vợ chồng: "Ta
đề nghị thế này: vì ta biết anh chị vẫn chưa kịp đưa cháu bé đến Nhà
Thờ để chịu Bí Tích Thanh Tẩy, hình phạt dành cho người vợ "chủ mưu"
và người chồng "vô tình đồng lõa" này, đó là: họ sẽ "phải" nhận
trở thành cha mẹ đỡ đầu cho cháu bé trong Thánh Lễ Vọng Giáng Sinh
đêm nay. Chính ta sẽ đề nghị với Ðức Tổng Giám Mục chủ lễ việc
trọng đại này. Phần ta, ta hứa sẽ nhận là "bà ngoại" của thằng bé
để trợ cấp cho việc nuôi nấng dạy dỗ nó suốt đời. Vậy các khanh
có đồng ý với một "bản án" như thế không ?"
Lại thêm những tràng pháo tay không dứt thay cho
câu trả lời của cả hai đôi vợ chồng. Niềm vui xúc cảm như òa vỡ.
Tất cả diễn tiến cuộc gặp gỡ kỳ diệu trong hoàng cung được trực
tiếp truyền hình cho cả nước. Mọi người ùa đến quây lấy cả hai đôi
vợ chồng để chúc mừng và tặng quà. Chỉ duy có một người vẫn đứng
yên một chỗ, dáng vẻ buồn buồn cam chịu, đó là bác đưa thư già độc
thân, người đã có công phát hiện đứa bé mất tích. Chi tiết này
không qua khỏi đôi mắt tinh tế và từ ái của hoàng hậu.
Hoàng hậu tiến lại phía người
đưa thư khiêm tốn, kéo theo sau những phóng viên đài truyền hình không
bỏ lỡ bất cứ một hình ảnh đặc biệt nào trong một dịp vui như thế
này. Trong phút chốc, bầu khí dịu lại rồi im ắng hẳn. Mọi người
hướng mắt nhìn về phía hoàng hậu và bác phát thư. Bà trang trọng
tuyên bố: "Thay mặt cho toàn vương quốc Ðan-mạch, ta ban
thưởng Huân Chương Danh Dự của hoàng gia cho người đưa thư có công lớn
này ! Và để mừng cho sự kiện hôm nay, ta đã xin đức vua ban lệnh kịp
thời tổ chức mọi cuộc vui trọng thể nhất trong cả nước !"
Bác đưa thư già đưa mắt nhìn sang đôi vợ chồng
hạnh phúc, rồi cúi đầu rụt rè thưa: "Tâu hoàng hậu khả kính,
thần dân xin đón nhận niềm vinh dự mà cả đời phục vụ trong ngành
bưu chính thần không bao giờ dám mơ ước tới. Nhưng thần cũng xin ban
cho thần một đặc ân: đó là cho phép thần được nhận làm "ông nội
đỡ đầu" của thằng bé. Thần chỉ có một thân một mình, cũng đã gần
ngày phải nghỉ hưu, thần sẽ xin được dọn về ở gần gia đình anh chị
đây để sớm hôm qua lại thăm nom chơi đùa với cháu. Suốt dọc đường
về đây, thần đã lãnh nhiệm vụ bồng ẵm thằng bé, và bây giờ thì
thần sẽ rất buồn nếu phải xa nó ! Xin hoàng hậu và cũng là xin anh
chị đây chấp thuận cho thần lời khẩn nài chân thành nhất ấy..."
Không đợi hoàng hậu và cha mẹ em bé kịp lên
tiếng, cả phòng lễ tân rộng lớn như vỡ tung vì tiếng hoan hô của
mọi người. Ðúng lúc ấy, chuông Nhà Thờ Chính Tòa ở thủ đô
Copenhagen rộn rã báo hiệu giờ Thánh Lễ Vọng Giáng Sinh đã đến gần.
Vâng, đêm nay, Chúa Giê-su đã sinh xuống làm người, làm một trẻ bé
dễ thương ngay giữa lòng đất nước và dân tộc Ðan-mạch như thế đó...
Lm.
LÊ QUANG UY ghi lại từ một truyện đăng trên báo TIN VUI
CÂU TRUYỆN 2:
MÓN QUÀ NHỎ ÐÊM GIÁNG
SINH
Tại một đất nước Âu Châu,
mùa đông năm ấy, một em bé 13 tuổi ở vùng ngoại ô, nghe biết nhà
trường, nơi cậu đang đeo đuổi bậc trung học, thông báo về một đợt
lạc quyên tiền bạc và phẩm vật làm quà Giáng Sinh cho các trẻ em
nghèo trong vùng.
Thế là, em bé vốn đã dành
dụm từ những món chi tiêu ít ỏi hàng ngày trong suốt nhiều tháng
qua, nay được vừa tròn 15 đồng, cậu quyết định đón xe đò từ ngôi
làng ở ngoại ô để về thành phố cách xa gần 10 cây số. Bất ngờ,
một trận bão tuyết ập đến dữ dội, làm tắc nghẽn mọi hoạt động
giao thông. Không hề bỏ cuộc, cậu bé xuống xe, co ro lội bộ băng qua
cánh đồng tràn ngập tuyết trắng xóa và gió lốc lạnh buốt.
Ông hiệu trưởng nghe báo có một người muốn gặp, hiện đang
đợi ở phòng tiếp khách. Ông đã thật sự kinh ngạc và xúc động khi
nhận được món tiền nhỏ bé từ tay cậu học trò, bởi vì, không phải
ai khác, chính cậu là một trong những trẻ em nghèo mà ông và nhà
trường đã đưa vào danh sách sẽ được nhận quà Giáng Sinh năm ấy !
Trích NỐI LỬA CHO ÐỜI tập 4
THÔNG TIN:
NHỮNG KHOẢN TIỀN ÂN
NHÂN MỚI CHIA SẺ
- Một Linh Mục ẩn danh giúp bữa cơm Ðêm Noel cho
đồng bào dân tộc Kontum về dự Lễ.........................
500.000 VND
- Giáo Dân và ca đoàn GX. Giu-se, Bàn Cờ ( Sài-gòn
) tặng quà Noel cho GLV dân tộc Kontum................................................
6.000.000 VND
- Một người ẩn danh và bà Thanh Sơn ( Hoa Kỳ )
tặng quà Noel cho GLV dân tộc Kontum ................................... 250 USD
- Giáo Xứ Mẫu Tâm, Tân Bình ( Sài-gòn ) giúp
người nghèo ............................................................................ 7.700.000 VND
- Giáo Xứ Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp, quận 3 (
Sài-gòn ) giúp Quỹ Gospelnet ................................................ 13.000.000
VND
- Một Giáo Dân Giáo Xứ Giu-se, Bàn Cờ ( Sài-gòn
) giúp người nghèo ............................................................. 500.000 VND
- Gia đình bà Trần Kim Hoan, Xóm 4, Giáo Xứ ÐMHCG (
Sài-gòn ) giúp người nghèo ............................... 1.000.000 VND
- Một ân nhân ẩn danh ( Hoa Kỳ ) qua chị Cao Thị
Bình giúp trại phong đào giếng nước .......................... 1.540.000 VND
NHỮNG KHOẢN
TIỀN CHI ÐỘT XUẤT
- Tiền xe chuyên chở về DCCT số quà và quần áo
cũ các nơi gửi tặng GLV dân tộc Kontum .................... 100.000 VND
- Tiền mua bao ny-lon gói quà và đóng thùng gửi
cho GLV dân tộc ở Kontum ................................................ 200.000 VND
- Tiền mua thuốc và xét nghiệm cho một bệnh nhân
nghèo ở Bảo Lộc ............................................................ 200.000 VND
CHƯƠNG TRÌNH ÐỞ ÐẦU GIÁO LÝ VIÊN NGHÈO NGƯỜI
DÂN TỘC Ở KONTUM
Kể từ ngày 15.10.2002 mở lời kêu gọi trên Gospelnet cho
đến hết ngày 16.12.2002, Gospelnet đã nhận được tất cả 160 phần
quà đỡ đầu của các ân nhân tại các Giáo Xứ Tân Việt, Giu-se
( Bàn Cờ ), Giáo Xứ Mẫu Tâm và của gia đình các bạn học viên
lớp Giáo Lý Bồi Dưỡng Ðức Tin của Giáo Xứ Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp
( Sài-gòn ), của một số Dòng Tu nữ có trụ sở tại Sài-gòn, gửi về
Giáo Phận Kontum cho gia đình các Giáo Lý Viên người dân tộc. Số
tiền mặt bỏ trong các bao thư ước độ 12.000.000 VND, ngoài ra
còn rất nhiều ảnh Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp, lịch năm 2003, sách
truyện kể Giáo Lý, quần áo cũ mới, mì tôm, chai nước tương, đường
cát, sữa hộp, đồ chơi trẻ em, mũ nón, tập vở, bút viết, xà bông
cục... Chúng tôi đã nhờ chuyển về Nha Trang để xe vận tải sẽ
chuyên chở lên Kontum kịp cho dịp Ðại Lễ Giáng Sinh 2002.
CHƯƠNG TRÌNH HỌC
BỔNG CHO 11 EM Ở KONTUM
Thầy Trần Xuân Sang, Dòng Ngôi Lời, giới thiệu danh sách 11
em học sinh nghèo người Kinh và người dân tộc hiện cư ngụ tại các
buôn làng xa xôi của tỉnh Kontum ( tên có chữ A là nam và có chữ Y
là nữ ). Gospelnet xin trợ giúp bắt đầu từ tháng 1.2003, mỗi em mỗi
tháng được 50.000 VND. Ðợt 1 xin trợ giúp liên tiếp trong ba tháng
1, 2 và 3.2003, tổng cộng: 11 em x 3 tháng x 50.000 VND = 1.650.000
VND. Số tiền này trích từ khoản tiền Hội HELP THE POOR mới
gửi về. Xin thay mặt thầy Sang và các em tỏ lòng biết ơn đến
quý ân nhân trong Hội.
01. A TƯ, sinh 1980, học lớp 11, ngụ tại làng Kontum Kơ
Nâm.
02. A PHI, sinh 1985, học lớp 9, ngụ tại huyện Thống
Nhất, tỉnh Kontum.
03. A TUYÊN, sinh 1985, học lớp 8, ngụ tại huyện Sa
Thầy, tỉnh Kontum.
04. A WEANG, sinh 1986, học lớp 7, ngụ tại làng Ngọc
Năng, xã Daktơ-kan, tỉnh Kontum.
05. Y NHIT, sinh 1990, học lớp 6, ngụ tại làng Ngọc
Năng, xã Daktơ-kan, tỉnh Kontum.
06. Y HA, sinh 1985, học lớp 10, ngụ tại làng Dak-brong,
xã Daktơ-kan, tỉnh Kontum.
07. Y RỖI, sinh 1990, học lớp 6, ngụ tại làng Kon
Xơ-lang, xã Daktơ-kan, tỉnh Kontum.
08. NGUYỄN ÐÌNH MINH TÂM, sinh 1991, học lớp 6, ngụ tại
huyện Thống Nhất, tỉnh Kontum.
09. NGUYỄN TUẤN LÂM, sinh 1992, học lớp 5, ngụ tại
huyện Thống Nhất, tỉnh Kontum.
10. ÐOÀN LINH PHƯƠNG, sinh 1992, học lớp 5, ngụ tại
làng Kontum Kơ Nâm.
11. NGUYỄN THỊ YẾN NHI, sinh 1993, học lớp 4, ngụ tại
làng Kontum Kơ Nâm.
Sr. Tuyết Trinh, Dòng Ða-minh Rosa Lima, giới thiệu 10 bạn trẻ trong số các bạn đang theo học
khóa đào tạo Giáo Lý Viên tại Giáo xứ Thừa Ðức của cha
Nguyễn Văn khanh, thuộc Giáo Phận Xuân Lộc. Vì mỗi giáo xứ, giáo họ
ở cách xa nhau 10 - 12 cây số, đa số gia đình các bạn đều rất nghèo,
sống bằng nghề cạo mủ cao-su, hoặc đi làm mướn, phần đông các bạn
đã từng phải dở dang việc học vì không có phương tiện để di chuyển.
Gospelnet xin trợ giúp cho 10 bạn ở xa Nhà Thờ nhất, mỗi bạn
một chiếc xe đạp, trị giá 1 xe là 400.000 đồng, để các bạn có
phương tiện đến tham dự khóa học Giáo Lý Viên. Tổng cộng: 4.000.000
VND.
01. HOÀNG VĂN HÙNG, sinh 1985.
02. NGUYỄN VĂN THÔNG, sinh 1987
03. PHẠM THỊ THU LINH, sinh 1985
04. LÃ THỊ LAI, sinh 1987
05. VŨ THỊ NGỌC TUYẾT, sinh 1987
06. NGUYỄN ANH TUẤN, sinh 1985
07. PHẠM THỊ HẠNH, sinh 1987
08. ÐINH VĂN HIỆP, sinh 1985
09. DƯƠNG THỊ LAN, sinh 1985
10. NGUYỄN THỊ MỸ LINH, sinh 1985
Như Gospelnet số 80 đã thông tin, nay xin
tiếp tục trợ giúp học bổng tháng 12.2002 cho 25 em học sinh
nghèo nhưng hiếu học, ngụ tại làng Thượng Trang, xã Liêm Phong, huyện
Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam, thuộc Giáo Xứ Hạ Trang, Giáo Phận Hà Nội,
danh sách do cha Nguyễn Văn Phủ, Giáo Xứ Hạ Trang, Giáo Phận Hà
Nội, và thầy Nguyễn Văn Phượng, DCCT, giới thiệu. Tổng cộng: 25
em x 50.000 VND = 1.250.000 VND. Số tiền này trích từ khoản tiền Hội
HELP THE POOR mới gửi về. Xin thay mặt cha Phủ, thầy Phượng
và các em tỏ lòng biết ơn đến quý ân nhân trong Hội.