TIN MỪNG: Mc 13, 33 - 37
PHẢI TỈNH THỨC VÀ SẴN SÀNG
Khi ấy, Ðức Giê-su nói với các môn đệ: "Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức, vì anh em không
biết khi nào thời ấy đến. Cũng như người kia trẩy phương xa, để nhà
lại, trao quyền cho các đầy tớ của mình, chỉ định cho mỗi người một
việc, và ra lệnh cho người giữ cửa phải canh thức. Vậy anh em phải
canh thức, vì anh em không biết khi nào chủ nhà đến: Lúc chập tối hay
nửa đêm, lúc gà gáy hay tảng sáng. Anh em phải canh thức, kẻo lỡ ra
ông chủ đến bất thần, bắt gặp anh em đang ngủ. Ðiều Thầy nói với
anh em đây, Thầy cũng nói với hết thảy mọi người là: phải canh thức
!"
SUY NIỆM 1:
LUÔN
TỈNH THỨC
Từ thuở tiểu học
chúng ta đã thuộc lòng 2 câu ca dao:
Có nàng
Tô Thị có chùa Tam Thanh".
Nàng Tô Thị ôm con chờ chồng, mỏi mòn đợi chờ,
mịt mù xa thẳm để rồi hóa đá. Hòn vọng phu là một di tích văn hóa
của dân tộc. Hòn Vọng Phu như là một biểu tượng lòng thủy chung của
người vợ đợi chờ chồng. Linh Mục Thiện Cẩm, Dòng Ða-minh, đã ví von: "Ðối với tôi, Hòn Vọng Phu có một ý
nghĩa biểu tượng khác. Nó như là biểu tượng Giáo Hội đang ôm ấp cả
nhân loại trong lòng và đứng thẳng trên cao, nhìn vào chân trời xa
thẳm, đợi chờ Ðức Giê-su - vị Hôn Phu của mình đang ngự đến, như lời
sách Khải Huyền đã viết: Thần Khí và Tân nương nói: "Xin Ngài ngự
đến... Lạy Chúa Giê-su, xin Ngài ngự đến" ( Kh 22, 17 - 20 ).
Toàn bộ cuốn Thánh Kinh kết thúc như vậy. Hình ảnh Hôn Thê
chờ Hôn Phu. Kinh Thánh là một câu chuyện tình giữa Thiên Chúa và
nhân loại mà phần lớn được diễn tả bằng ngôn ngữ tình yêu nam nữ,
vợ chồng. Xin nhắc lại vài câu Thánh Kinh cũng đủ nói lên điều ấy:
Như trai tài sánh duyên cùng thục nữ
Ðấng tác tạo ngươi sẽ cưới ngươi về
Ngươi cũng là niềm vui cho thiên Chúa ngươi
thờ". ( Is 66, 4 - 5 )
Thánh Phao-lô trong 2 Cr 11, 2; Ep 5, 26 - 27
đã diễn tả Giáo Hội là Hiền thê, là bạn trăm năm của Ðức Ki-tô.
Hình ảnh Hôn Thê chờ Hôn Phu là một hình ảnh đẹp biểu trưng lòng tín
trung của Giáo Hội đối với Chúa Ki-tô.
Phụng Vụ Giáo Hội đã bước vào năm mới với
khởi đầu là Mùa Vọng. Mẹ Giáo Hội đang ôm ấp tất cả con cái nhân
loại đợi chờ Ðức Ki-tô đến trong hai lần Người ngự đến. Ngự đến
trong thời gian là Nhập Thể và kết thúc thời gian là Quang Lâm.
Từ Chúa Nhật I Mùa Vọng đến ngày 16.12, Phụng
Vụ nói lên sự mong đợi ngày Chúa đến khi kết thúc thời gian; tám
ngày cuối cùng trực tiếp nói đến Sinh Nhật của Ðức Giê-su.
Theo tinh thần canh tân Phụng Vụ, Mùa Vọng không
còn là mùa thống hối nữa mà là mùa hân hoan mong đợi. Các Chúa
Nhật trong Mùa Vọng không đọc Kinh Vinh Danh không phải vì đặc tính
đền tội của Mùa Chay, nhưng là để bài ca của các Thiên Thần được
xem như là một tiếng hát mới mẻ trong đêm Giáng Sinh.
Mùa
Vọng cũng là mùa của những lời loan báo. Loan báo việc Chúa Giê-su
sinh ra, loan báo thời gian cứu độ, loan báo ngày trở lại của Chúa
Ki-tô. Những lời loan báo này được công bố rõ ràng trong các bài
đọc Chúa Nhật.
- Bài đọc 1 trích trong sách I-sai-a, đó là những
lời tiên tri về Ðấng Cứu Thế mà đỉnh cao là Chúa nhật IV, loan báo
một trinh nữ sẽ sinh hạ tại Bê-lem một Hài Nhi thuộc chi tộc Ða-vít
và sẽ được gọi là Em-ma-nu-en.
- Bài
Tin Mừng Chúa Nhật I Mùa Vọng nói lên niềm mong đợi ngày Chúa Ki-tô
trở lại với lời nhắn nhủ: Hãy tỉnh thức. Chúa nhật II, III
dành cho Gio-an tiền Hô với lời mời gọi: Dọn đường cho Chúa.
Chúa nhật IV là Chúa Nhật Truyền Tin cho Ðức Mẹ và Thánh Giu-se.
- Các
bài đọc 2 là các bài Thánh Thư của các Thánh Phao-lô, Gia-cô-bê,
Phê-rô, đặc biệt làm cho Mùa Vọng trở thành một mùa loan báo việc
Chúa Ki-tô trở lại lần thứ hai.
Lời Chúa Chúa Nhật I Mùa Vọng dặn dò mỗi người
Ki-tô hữu là hãy tỉnh thức, tỉnh thức để để đón chờ ngày tái ngộ
với Chúa Ki-tô. Cuộc tái ngộ có thể xảy đến bất ngờ đối với mỗi
người và đối với cả nhân loại. Tỉnh thức là thái độ của một gia
nhân trung thành. Tỉnh thức vì đó là ý muốn, là mệnh lệnh của Chúa.
Tỉnh thức và đợi chờ là lời mời gọi của Chúa đối với mỗi ngày
sống của mỗi người.
Ki-tô
giáo là tôn giáo của hy vọng vì dựa trên lời hứa của Thiên Chúa.
Thiên Chúa hứa và Ngài sẽ thành tín thực hiện lời hứa. Thiên Chúa
thực hiện từng giai đoạn và ngày càng trọn vẹn hơn. Vì thế người
Ki-tô hữu luôn hướng về tương lai chờ đợi Lời Hứa Cứu Ðộ đã được
thực hiện trong lịch sử và sẽ hoàn tất sau lịch sử.
Chờ đợi hướng về tương lai tức là hy vọng.
Hy vọng luôn gắn liền với lòng tin. Không có đức tin hy vọng chỉ là
ảo tưởng. Không có hy vọng đức tin sẽ chết khô. Nhờ đức tin chúng
ta chọn đúng hướng. Nhưng chỉ có hy vọng mới làm cho ta đi tới cùng
đường. Niềm hy vọng cánh chung không cản trở công cuộc xây dựng
trần thế và mưu tìm hạnh phúc hiện tại. Trái lại, đó là một động
lực thúc đẩy mỗi người góp phần kiến tạo gia đình, làng xóm, xã
hội sống công bình, huynh đệ và hạnh phúc hơn. Ai thấy rõ đường đi
thì càng vững tâm mà đi.
Chỉ có một Ðức Ki-tô, chỉ có một Giáo Hội là
bạn trăm năm của Người. Giáo Hội không chỉ là Trinh Nữ, là Hiền
Thê mà còn phải là Mẹ. Do đó hình ảnh người Mẹ bồng con là hình
ảnh thích hợp để biểu tượng cho Giáo Hội. Hình ảnh Hòn Vọng Phu
tượng trưng cho Mẹ Giáo Hội đứng trên đỉnh núi giữa trời mây sông
nước, ẵm chặt vào lòng đứa con của sự sống là tương lai và hạnh
phúc của mình hướng về trời cao với niềm hy vọng là Ðức Ki-tô. Mẹ
Giáo Hội cưu mang các thực tại của mọi dân tộc là sự sống, là
tương lai, là hạnh phúc để nuôi dưỡng và ấp ủ cho đến ngày hoàn
toàn viên mãn, ngày Ðức Ki-tô ngự đến.
Mùa Vọng được khai mở với lời mời gọi của Ðức Giê-su:
Hãy tỉnh thức.
Bước đầu là bước quyết định cho cả một cuộc
đời, một chương trình kế tiếp như sách Nho có câu: nhất nhật chi kế
tại ư thần, nhất niên chi kế tại ư xuân ( Kế hoạch một ngày hệ tại
giờ ban mai, kế hoạch một năm hệ tại mùa xuân ).
Tỉnh thức là thái độ sống của người tín hữu
suốt Năm Phụng Vụ.
Xin Chúa cho
chúng con như ngọn đèn chầu trong Nhà Thờ, thức luôn và sáng luôn
trước nhan Chúa.
SUY NIỆM 2:
TỈNH THỨC HAY MÊ NGỦ
1. NẾU TÔI BIẾT TUẦN NÀY KẺ TRỘM SẼ ÐẾN
NHÀ TÔI, THÌ...
Chúng ta thử xét một cách
thật nghiêm túc xem: phản ứng, tư tưởng và thái độ của ta sẽ thế
nào khi được báo tin chắc chắn một bọn trộm cướp đã dự định đến
"thăm" nhà ta tuần này. Ðược tin ấy, thử hỏi ban đêm ta còn ngủ yên
như mọi khi không ? Nếu ta đoán kẻ trộm cũng có thể đến cả vào ban
ngày nữa, thì ta có đề phòng cả ban ngày không ? Ta có dám bỏ nhà
đi đâu xa những ngày này, và giao phó nhà cửa cho đám con cái còn
bé nhỏ chưa kinh nghiệm không ? - Nếu đoán biết kẻ trộm sẽ đến,
chắc chắn ta sẽ gia tăng đề phòng, không để cho chúng lấy đi của ta
bất kỳ đồ vật gì. Muốn đề phòng hữu hiệu, ta phải canh thức liên
tục, không ngừng nghỉ. Ngừng đề phòng lúc nào là kẻ trộm có thể
đến lúc ấy, nhất là vào những lúc chúng biết ta mệt mỏi, lơ là.
Nếu đề phòng liên tục, chắc chắn kẻ trộm sẽ thất bại.
Chỉ vì sợ mất của cải vật
chất chóng qua mà ta lo canh phòng như vậy, lẽ nào mạng sống tâm linh
của ta, của cải tâm linh của ta là cái quí hơn hàng trăm ngàn lần,
ta lại không lo lắng canh giữ ?
2. CÁCH
SỐNG HIỆN TẠI QUYẾT ÐỊNH SỐ PHẬN VĨNH CỬU
Số phận vĩnh cửu của ta tùy
thuộc cách sống hiện tại của ta. Cuộc sống hiện tại trong thời gian là
mầm cho cuộc sống vĩnh cửu mai sau. Mầm tốt sẽ trở thành cây tốt,
mầm xấu sẽ trở thành cây xấu. Cuộc sống vĩnh cửu đã bắt đầu ngay
trong cuộc sống hiện tại, và định hình vĩnh viễn ngay khi ta chấm dứt
cuộc sống này, nghĩa là ngay khi ta chết. Nhưng ta chết lúc nào ?
Không ai biết được ! Những người chết trong hai tòa nhà cao tầng ở
New York ngày 11.9.2001, hay trong tòa nhà 6 tầng các Trung Tâm Thương
Mại tại Sàigòn ngày 29.10.2002 không ai ngờ được trước khi vào đó
rằng hôm ấy là ngày tận số cuộc đời mình. Không ngờ được vì thấy
rằng còn gì bảo đảm an toàn hơn khi ở trong những tòa nhà kiên cố
ấy ? Thế mới biết tai họa hay cái chết có thể đến bất kỳ lúc nào,
trong bất kỳ hoàn cảnh nào, ở bất kỳ nơi nào.
Ðối với cái chết, chẳng lúc
nào, chẳng nơi nào, chẳng tình trạng sức khỏe nào là an toàn cả !
Thật đúng như Thánh Phao-lô nói: "Khi người ta nói: "Bình an biết bao, yên ổn biết bao !" thì lúc
ấy tai họa sẽ thình lình ập xuống"
( 1 Tx 5, 3 ). Cái chết đến quả thật như kẻ trộm ! không thể biết
trước hay đoán trước được lúc nào, cách nào, và thế nào ! Tuy
nhiên, chết lúc nào, cách nào không phải là chuyện quan trọng. Vấn
đề hết sức quan trọng chính là: số phận đời sau của mình thế nào ?
Số phận của chúng ta đời sau
chính là kết quả của cách sống đời này. Nếu đời này chúng ta sống
vị tha, yêu thương mọi người đúng theo bản chất của mình là "hình ảnh của Thiên Chúa" cũng là "con cái Thiên Chúa", thì đời sau chúng ta sẽ được sống trong một môi
trường đầy yêu thương, được gần gũi với chính Thiên Chúa của Tình Thương.
Trái lại, nếu đời này ta sống ích kỷ, ít tình thương, không tình nghĩa,
thường lãnh đạm, nhạt nhẽo, ganh ghét, hận thù... với tha nhân, thì
đời sau chúng ta sẽ phải sống trong một môi trường không có tình
thương, đầy hận thù và xa cách Thiên Chúa. Ðiều đó xảy ra không
khác gì một quy luật, luật nhân quả: "Cây
tốt thì sinh quả tốt, cây xấu thì sinh quả xấu" ( Mt 7, 17 ).
Tương tự như một người luôn
yêu thương và vui vẻ với mọi người, dễ dàng hy sinh, sẵn sàng chịu
thiệt thòi cho người khác, thì tự nhiên người ấy tạo ra chung quanh
mình một bầu khí vui tươi, thoải mái, yêu thương, và những ai ở gần
người ấy đều tự nhiên cảm thấy hạnh phúc và quí mến người ấy.
Trái lại, một người ích kỷ chỉ nghĩ tới mình, chẳng biết yêu thương
hay hy sinh cho ai, chỉ mong người khác hy sinh, chịu thiệt cho mình, tự
nhiên người ấy sẽ tạo ra chung quanh mình một bầu khí ảm đạm, căng
thẳng, buồn tẻ, và chẳng mấy ai cảm thấy hứng thú gì khi ở với
người ấy.
3. NGÀY CỦA
CHÚA
Ðối với mỗi cá nhân, Ngày
của Chúa - hay Ngày Chúa đến - chính là ngày ta chấm dứt cuộc đời
trần thế để đến trình diện trước mặt Chúa hầu được quyết định về
số phận vĩnh cửu của mình. Ðối với toàn thế giới, Ngày của Chúa
chính là ngày tận thế, ngày mà tất cả mọi người đã từng sống trên
trần gian đều phải trình diện trước mặt Chúa. Ngài sẽ phán xét Giáo
Hội cũng như tất cả mọi thể chế trần gian, mọi tôn giáo, mọi chủ
nghĩa, mọi ý thức hệ, mọi nền văn hóa, mọi chế độ, mọi quốc gia,
mọi tầng lớp, mọi giai cấp, mọi tập thể... Lúc đó mọi dân mọi
nước, mọi tôn giáo, mọi nền văn hóa sẽ biết rõ ràng và dứt khoát
đâu là đúng đâu là sai. Lúc đó, tất cả mọi bí mật trên thế giới
trong tất cả mọi lãnh vực đều được tỏ lộ, phanh phui cho tất cả mọi
người thấy, không một che dấu nào mà không bị hiển lộ... Trước mọi
sự được tỏ bày, ai nấy đều tự mình biết mình là công chính hay tội
lỗi, và công chính hay tội lỗi ở mức độ nào. Mọi người sẽ tâm
phục khẩu phục khi thấy số phận của mình, của mọi người và từng
người được ấn định một cách hết sức công bằng, hợp lý và quang
minh.
Ngày ấy sẽ là ngày vui
mừng, vinh quang cho những người thật sự công chính, vì họ sẽ được
giải oan, được mọi người nhìn nhận sự trong sạch, ngay thẳng, và tất
cả những gì tốt đẹp của mình, đồng thời được hưởng hạnh phúc vĩnh
cửu. Nhưng ngày ấy sẽ là ngày u buồn, nhục nhã, xấu hổ cho những
người giả công chính, giả đạo đức, những kẻ gian ác, vì mọi giả
dối, xấu xa, gian ác của họ, dù được giấu diếm kỹ càng đến đâu
cũng đều bị lột trần, phanh phui trước mọi người, và số phận của họ
sẽ là đau khổ muôn đời.
4. THÁI ÐỘ
TỈNH THỨC VÀ SẴN SÀNG
Ngày của Chúa đến như kẻ
trộm, không ai biết trước được, và là ngày qui định dứt khoát số
phận đời đời của ta. Vì thế, thái độ khôn ngoan nhất của ta là luôn
luôn tỉnh thức, lúc nào cũng ở trong tư thế sẵn sàng, để ngày ấy
dù có bất ngờ tới đâu, cũng là ngày đem lại vinh quang và hạnh
phúc vĩnh cửu cho ta. Như vậy, thái độ tỉnh thức là thái độ nào ?
Tỉnh thức trái với ngủ quên,
trái với tình trạng mê mải, bị thu hút bởi một sự việc gì, khiến ta
quên mất điều ta phải nhớ, phải canh chừng. Một minh họa cụ thể:
Nhiều khi người nhà tôi bận việc, yêu cầu tôi canh chừng ấm nước
sôi. Tôi nhận lời với tất cả ý thức. Nhưng chờ lâu quá, để tiết
kiệm thì giờ, tôi lại tiếp tục viết bài. Tới lúc chợt nhớ tới ấm
nước thì đã quá muộn, ấm đã cạn sạch nước. Chậm một chút nữa là
ấm sẽ bị cháy ! Công việc đã thu hút tôi đến mức làm tôi quên canh
chừng !
Tỉnh thức theo nghĩa của bài
Tin Mừng hôm nay là luôn luôn ý thức được mục đích cuộc đời mình là
sống xứng với phẩm giá cao cả của mình là hình ảnh và là con cái
Thiên Chúa, nhờ đó đạt hạnh phúc vĩnh cửu. Ðiều đó đòi hỏi tôi
phải sống phù hợp với tinh thần Tin Mừng là tinh thần yêu thương, cụ
thể nhất là yêu thương những người gần mình nhất. Ðiều tôi cần quan
tâm không chỉ là tránh gây nên những bất lợi cho tha nhân, mà còn
là làm những gì họ cần tôi làm cho họ.
Trong đoạn Tin Mừng về Ngày
Phán Xét Cuối Cùng ( Mt 25, 31 - 46 ), ta thấy Thiên Chúa đặc biệt
phán xét về những thiếu sót, những điều mà ta không làm cho tha
nhân khi họ cần ta làm. Ta thường tưởng rằng mình không làm điều gì
bất lợi cho tha nhân thì có nghĩa là mình vô tội, mình công chính.
Nhưng thực ra khi mình không làm những việc mình phải làm hoặc có thể
làm cho tha nhân, thì mình đã trở thành kẻ có tội và đáng bị kết án
rồi. Cụ thể như khi đứng trước một bất công, giả như tôi lên tiếng
thì bất công ấy đã không xảy ra, hoặc sự công bằng đã được trả
lại cho người bị bất công, nhưng tôi đã không lên tiếng chỉ vì một
sợ hãi mơ hồ nào đó. Ðiều đó chứng tỏ rằng tôi không có đủ tình
thương. Chính những tội về thiếu sót ấy làm tôi không xứng đáng với
hạnh phúc vĩnh cửu.
Chúng ta có thể trở nên "mê ngủ", mất tỉnh thức khi ta bị thu hút bởi danh, lợi,
quyền, thú vui trần tục. Nhiều người mê mải tìm kiếm tiền bạc,
quyền lực... đến nỗi chẳng những quên đi bổn phận mình phải làm cho
tha nhân ( đói cho ăn, khát cho uống, lên tiếng trước bất công... ),
mà còn sẵn sàng làm những điều bất lợi cho tha nhân nữa ( vu khống,
gây bất công, thù oán, giết người... ). Bất kỳ điều gì có thể làm
chúng ta say mê trong cuộc đời, thậm chí là những điều tốt ( công
việc, chuyện làm ăn, sở thích... ), cũng có thể làm ta mất tỉnh
thức. Ngay cả việc thờ phượng Chúa ( dâng Lễ, đọc kinh, cầu
nguyện... ) cũng có thể ru ngủ ta, làm ta quên cả bổn phận mình phải
làm cho tha nhân.
Thờ phượng Chúa kiểu như thế
chắc chắn không phải là kiểu đẹp lòng Thiên Chúa, Ngài rất nhờm
tởm kiểu thờ phượng này ( x. Is 1, 11 - 19 ). Ðáng lẽ việc thờ phượng
Thiên Chúa đích thực phải giúp ta ý thức đến bổn phận của ta đối
với tha nhân một cách hữu hiệu. Vậy, một cách cụ thể, tỉnh thức
chính là luôn luôn ý thức, quan tâm làm những việc mình phải làm
hoặc có thể làm cho tha nhân.
Lạy
Cha, thì ra có rất nhiều điều có thể làm con mê ngủ, không tỉnh
thức. Ðiều làm con rất ngạc nhiên là ngay cả những đam mê tốt lành
như đam mê đi Lễ, đam mê cầu nguyện, đam mê làm tông đồ, đam mê làm
ăn... có thể làm con quên đi bổn phận mà con phải làm đối với
những người chung quanh con: cha mẹ, anh chị em, vợ con, bạn bè, hàng
xóm... Con có bổn phận rất quan trọng là phải làm cho họ nên tốt
lành và được hạnh phúc. Xin Cha đừng để những đam mê tốt lành ấy
làm con mất tỉnh thức.
SUY NIỆM
3:
NGÀI MỚI LÀ CHA,
LÀ ÐẤNG CỨU CHUỘC CHÚNG CON
Hôm nay cùng
với toàn thể Hội Thánh Công Giáo, chúng ta bước vào Mùa Vọng năm
B. Trọng tâm của Mùa Vọng là chờ đợi, là dọn đường đón mừng Thiên
Chúa xuống thế làm người cứu độ và giải thoát con người. Các bài
đọc Thánh Kinh Giáo Hội cho đọc hôm nay là những kinh nghiệm quí báu
về Thiên Chúa của ngôn sứ I-sai-a và Thánh Phao-lô Tông Ðồ và là
lời mời gọi tỉnh thức của Chúa Giê-su. Chúng ta hãy đi tìm sứ điệp
của Lời Chúa để đón nhận và sống cho đẹp lòng Chúa.
1. NHỮNG KINH NGHIỆM QUÍ BÁU VỀ THIÊN
CHÚA CỦA NGƯỜI XƯA:
Kinh
nghiệm về Thiên Chúa của ngôn sứ I-sai-a:
Ngôn
sứ I-sai-a sống ở xứ Giu-đa vào thế kỷ thứ VIII trước Công Nguyên tức
thời dân Chúa bị phân chia thành hai nước: Bắc Nam. Sứ mạng của
I-sai-a cũng như của các ngôn sứ khác là vạch cho dân Ít-ra-en thấy
lỗi lầm của họ, kêu gọi họ quay về với Thiên Chúa, sống trung
thành với Người vì Người là Ðức Chúa, là Cha, là Ðấng Cứu Ðộ, là
Ðấng không bao giờ bỏ dân, cho dù dân có bất tín bất trung với
Người.
Ðoạn sách
I-sai-a mà Giáo Hội đọc trong Phụng Vụ hôm nay là kinh nghiệm thiêng
liêng của ngôn sứ, sống và giao tiếp thân mật gần gũi với Thiên
Chúa. Có lúc I-sai-a như tỉ tê tâm sự với Thiên Chúa: "Lạy ÐỨC
CHÚA, Ngài mới là Cha, là Ðấng Cứu chuộc chúng con". Có lúc
I-sai-a trách móc, giận hờn và qui trách cho Chúa: "Tại sao Ngài
lại để chúng con lạc xa đường lối Ngài ? Tại sao Ngài làm cho lòng
chúng con ra chai đá, chẳng biết kính sợ Ngài ?". Nhưng tâm tình
nổi bật nhất của I-sai-a là tâm tình hoàn toàn tin cậy, phó
thác và ngóng đợi ngày Chúa hành động: "Chưa hề thấy có vị
thần nào, ngoài Chúa ra, đã hành động như thế đối với ai tin cậy nơi
mình" - "Chúng con là đất sét, còn thợ gốm là Ngài, chính tay Ngài
đã làm ra tất cả chúng con"
Kinh
nghiệm về Thiên Chúa của Phao-lô:
Thánh
Phao-lô chia sẻ với tín hữu Cô-rin-tô và với chúng ta kinh nghiệm
tâm linh của riêng ngài. Ðó cũng là kinh nghiệm gặp gỡ, khám phá
và sống với Thiên Chúa là Cha giầu lòng từ bi lân ái, là Thiên
Chúa hằng sẵn sàng nâng đỡ ủi an. Thánh Phao-lô đã cảm
nghiệm được Thiên Chúa là như thế xuyên qua cuộc đời đầy gian nan
thử thách, bị bắt bớ tra tấn và ngục tù của ngài. Hơn nữa Thánh
Phao-lô còn giúp chúng ta hiểu tại sao Thiên Chúa lại nâng đỡ ủi an
chúng ta trong mọi cơn gian nan thử thách. Ðó là để đến lượt chúng
ta, chúng ta biết ủi an những kẻ lâm cảnh gian nan khốn khó, tức
chúng ta "tiếp nối" công việc của Chúa và "kéo dài" hành vi nâng
đỡ ủi an của Thiên Chúa.
2. KINH NGHIỆM VỀ THIÊN CHÚA CỦA CHÚNG
TA NGÀY NAY ?
"Phải
coi chừng, phải tỉnh thức !"
Tin
Mừng theo Thánh Mác-cô nhắc lại lời mời gọi ân cần của Ðức
Giê-su: "Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức, vì anh em không biết
khi nào thời ấy đến". Thời ấy là thời Cánh Chung mà Ðức Giê-su
đã nói đến rất nhiều vào giai đoạn cuối đời Người. Thời ấy là
thời Cứu độ mà Thiên Chúa dành cho mỗi người chúng ta. Thời ấy còn
có nghĩa là những lần gặp gỡ giữa Thiên Chúa và mỗi người hay đúng
hơn là kinh nghiệm sống với Thiên Chúa của chúng ta. Và để sống với
Chúa mỗi ngày, thậm chí mỗi giờ, mỗi khoảnh khắc thời gian cũng như
để gặp được Chúa trong ngày Chúa Quang Lâm hoàn tất công trình Sáng
Tạo và Cứu Ðộ thì điều kiện trước tiên là chúng ta phải tỉnh táo,
phải cảnh giác, phải biết đầu tư cho kinh nghiệm sống với Chúa trong
giây phút hiện tại.
Tại
sao chúng ta phải tỉnh thức ?
Chúng
ta phải tỉnh thức vì chúng ta đang bị cuốn hút và bao vây bởi nhiều
mối bận tâm, tính toán và lo toan giả trá khiến chúng ta không còn
tâm trí tự do, thong thả. Chúng con phải tỉnh thức còn vì chúng ta đang
bị mê hoặc bởi những mưu chước thâm độc của Xa-tan. Hắn dụ dỗ chúng
ta một cách ngon ngọt dưới những "chiêu bài" đẹp đẽ hấp dẫn ( tự
do, tự quyết định, sáng tạo, trưởng thành ) khiến chúng ta không còn
phân biệt được thật hư, xấu tốt. Chủ yếu là chúng ta đang bị Xa-tan
cám dỗ như A-đam và E-và trong vườn địa đàng: gạt bỏ Thiên Chúa và
sự chỉ bảo của Người ra khỏi tâm hồn và cuộc sống của chúng ta.
Nếu chúng ta nghe theo hắn, chúng ta sẽ chỉ thấy toàn hỗn độn, bế
tắc và vô vọng.
Vậy,
sống Lời Chúa chính là:
Lạy
Thiên Chúa, chỉ có Chúa mới là Cha, là Ðấng Cứu độ chúng con. Cha
đã yêu thương chúng con và muốn đem hạnh phúc cho chúng con. Chúng con
cảm tạ Cha đã ban Con Một Cha cho chúng con. Người là Quà Tặng lớn
lao nhất mà Cha có thể ban và đã ban cho chúng con. Xin Cha giúp chúng
con đón nhận Người, sống với Người và sống theo Người. Có Người
trong tâm hồn và trong cuộc đời, chúng con sẽ vượt qua được mọi khó
khăn, trở ngại trong cuộc sống; chúng con sẽ tuân giữ và thực hành
được các giới luật, nhất là luật yêu thương, của Cha.
Lạy Chúa Giê-su Ki-tô, xin dạy chúng
con biết sống với Cha như Người đã sống với Cha: khám phá ra Tình
Thương và sự Thánh Thiện của Cha, sống trọn tình trọn nghĩa, phó thác
cậy trông như người con thảo với Cha.
CÂU
TRUYỆN:
ÐÔI MẮT CỦA
TÂM HỒN
Trong một chuyến đến
thăm ngôi trường khiếm thị duy nhất của thành phố, tôi chạnh lòng
nhìn cảnh một số em quờ quạng với chiếc gậy trên tay, có em lại bám
vào vai bạn và cả hai cùng lần bước... Còn đến khi vào lớp, các em
lại cần mẫn dùng những ngón tay nhỏ bé gầy guộc để đọc từng giòng
chữ Braille trên trang giấy nổi... Bất chợt, ánh mắt tôi dừng lại ở
một em bé có đeo một mẫu ảnh Thánh Giá nho nhỏ trên ngực áo. Tiến
lại gần, tôi làm quen với em và được biết... Em kể rằng: "Trước khi vào trường này, mẹ em đã
đeo cây Thánh Giá này cho em và bảo: Ðèn của thân thể người ta là
đôi mắt, còn với con, thì Thánh Giá sẽ là cây đèn cho con đấy !"
Tôi ân cần hỏi em: Thế em có thấy vui không ?" Em bé
ngước nhìn lên với đôi mắt đục mờ, trả lời ngay: "Có chứ anh, em đã mất đôi mắt của thân thể, nhưng thật sự
thì đôi mắt của tâm hồn em vẫn sáng !" Nghe câu trả lời quả
quyết ấy, tôi giật mình tự nhủ: Con mắt của tâm hồn mình có còn
sáng hay đã tắt ngúm rồi nhỉ ? "Lạy
Chúa, xin Chúa hãy là đèn sáng cho cuộc đời con, Chúa ơi !"
THÔNG TIN:
CÁC KHOẢN TIỀN TRỠ
GIÚP NHỎ
- Giúp bệnh nhân Nguyễn Văn Ðược, sống
ở vỉa hè số 359 Bến Chương Dương, bị lao ................................ 100.000 VND
-
Giúp một gia đình người dân tộc tại Lâm Ðồng có tiền mua gạo ...................................................................... 120.000 VND
-
Giúp một bệnh nhân ở Xuân Lộc tiền mua thuốc chữa vết loét ở chân
.......................................................... 100.000 VND
TRỠ
GIÚP MỘT EM HỌC SINH NGHÈO Ở TỈNH BÌNH PHƯỚC
Như
Gospelnet số 80 ra ngày 13.10.2002 đã thông tin, chúng tôi đã trợ giúp
cho 10 em học sinh nghèo tại Giáo Xứ Ðất Sét ( cách thành phố
khoảng 30 km ) do cha Nguyễn Văn Có và cha Lê Khắc Lâm, Dòng
Phan-xi-cô phụ trách, thuộc Giáo Phận Nha Trang ( danh sách đã đăng
trên Gospelnet số 76 ), từ tháng 9 đến hết tháng 11.2002, nay Gospelnet
số 86 xin tiếp tục trợ giúp tháng 12.2002, số tiền là 500.000
VND.
Cháu
Giu-se LẠI HỮU NGỌC, con anh Phê-rô Lại Phú Cường và chị Ma-ri-a
Lại Thị Kiều Diễm, ngụ tại ấp Hoài, xã Thạnh An, huyện Thốt Nốt,
tỉnh Cần Thơ, thuộc Họ Hiếu Sơn, Giáo Xứ Hiếu Thuận, Giáo Phận Cần
Thơ. Cháu Ngọc bị bệnh bại não từ bé, liệt cả tứ chi.
Gospelnet đã liên hệ với cha Phan Khắc Từ để gửi được cháu vào
Trường Khuyết Tật Thiên Phước, Củ Chi, với mức trợ cấp miễn giảm
đặc biệt cho hoàn cảnh gia đình nghèo ở vùng thường xuyên chịu lũ
lụt. Gospelnet đã trợ giúp cho cháu mỗi tháng được 200.000 VND cho đến
tháng 5.2002, nay xin tiếp tục trợ giúp 150.000 VND một tháng trong 7
tháng, kể từ tháng 6 đến hết tháng 12.2002, tổng cộng: 1.050.000
VND.