THỨ TƯ LỄ TRO
TIN MỪNG: Mt 6, 1 - 6 . 16 - 18
BỐ THÍ - CẦU NGUYỆN - ĂN CHAY
"Khi làm việc lành phúc đức, anh em
phải coi chừng, chớ có phô trương cho thiên hạ thấy. Bằng không, anh
em sẽ chẳng được Cha của anh em, Ðấng ngự trên trời, ban thưởng. Vậy
khi bố thí, đừng có khua chiêng đánh trống, như bọn đạo đức giả
thường biểu diễn trong hội đường và ngoài phố xá, cốt để người ta
khen. Thầy bảo thật anh em, chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh,
khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm, để việc anh bố
thí được kín đáo. Và Cha của anh, Ðấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ
trả công cho anh.
"Và
khi cầu nguyện, anh em đừng làm như bọn đạo đức giả: chúng thích đứng
cầu nguyện trong các hội đường, hoặc ngoài các ngã ba ngã tư, cho
người ta thấy. Thầy bảo thật anh em: chúng đã được phần thưởng rồi.
Còn anh, khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện
cùng Cha của anh, Ðấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh, Ðấng
thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả công cho anh.
"Còn
khi ăn chay, anh em chớ làm bộ rầu rĩ như bọn đạo đức giả: chúng làm
cho ra vẻ thiểu não, để thiên hạ thấy là chúng ăn chay. Thầy bảo
thật anh em, chúng đã được phần thưởng rồi. Còn anh, khi ăn chay, nên
rửa mặt cho sạch, chải đầu cho thơm, để không ai thấy là anh ăn chay
ngoại trừ Cha của anh, Ðấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha của anh,
Ðấng thấu suốt những gì kín đáo, sẽ trả công cho anh".
SUY NIỆM 1:
Một vị ẩn tu sống đơn độc trên ngọn núi
cao. Ngày đêm ông ăn chay cầu nguyện. ông ăn chay rất nghiêm ngặt
và cầu nguyện rất tha thiết. Ðể thưởng công, Chúa cho xuất hiện một
ngôi sao trên đầu núi. Khi ông ăn chay và cầu nguyện ít, ngôi sao mờ
đi. Khi ông ăn chay nhiều và cầu nguyện nhiều thì ngôi sao càng sáng
lên. Một hôm ông muốn leo lên đỉnh cao nhất của ngọn núi. Khi ông
chuẩn bị lên đường thì một bé gái trong làng đến thăm và ngỏ ý
muốn đi cùng ông. Thầy trò hăng hái lên đường. Ðường càng lên càng
dốc dác khó đi.
Mặt
trời càng lúc càng nóng gắt. Cả hai thầy trò ướt đẫm mồ hôi và
cảm thấy khát nước. Nhưng không ai dám uống. Em bé không dám uống
trước khi thầy uống. Vị ẩn tu không dám uống vì sợ mất công phúc
trước mặt Chúa. Nhưng nhìn thấy bé gái mỗi lúc mệt thêm, thầy ẩn tu
thấy thương, nên mở nước ra uống. Lúc ấy cô bé mới dám uống. Uống
nước xong, cô bé mỉm cười rất tươi và cám ơn thầy. Thầy ẩn tu len
lén nhìn lên đầu núi. Thầy sợ ngôi sao biến mất vì thầy đã không
biết hãm mình. Nhưng lạ chưa, trên đầu núi thầy thấy không phải một
mà có đến hai ngôi sao xuất hiện. Thì ra, để thưởng công vì thầy
biết nghĩ đến người khác, Chúa đã cho xuất hiện một ngôi sao nữa,
sáng không kém gì ngôi sao kia.
Mùa Chay được
mở đầu bằng nghi thức xức tro và một ngày ăn chay kiêng thịt. Có lẽ
có nhiều người thắc mắc tại sao ngày xưa người Do-thái rắc đầy tro
trên đầu, ngồi cả trên đống tro, mà ngày nay ta chỉ xức một chút ít
tro, và tại sao ngày xưa ăn chay trong bốn mươi ngày, mà ngày nay chỉ
còn ăn chay có 2 ngày Thứ Tư lễ Tro và Thứ Sáu Tuần Thánh ? Thưa vì
Giáo Hội muốn ta càng ngày càng đi vào tinh thần hơn là chỉ giữ hình
thức bên ngoài.
Mục
đích của Mùa Chay là giúp ta trở về với Chúa và với anh em bằng sám
hối nhìn nhận tội lỗi của chính mình. Việc xức tro, ăn chay, cầu
nguyện, làm việc thiện, chỉ là những phương tiện.
Xức tro là để tỏ lòng sám
hối. Xức nhiều tro mà trong lòng không thật tình sám hối thì có ích
gì. Ngày nay, Giáo Hội chỉ dùng một chút tro tượng trưng để nhắc nhớ
ta. Xức tro trên đầu không quan trọng bằng xức tro trong tâm hồn. Hãy
xức tro vào tâm hồn để ta thấy tâm hồn mình đã ra hoen ố vì tội
lỗi. Hãy xức tro vào tâm hồn để ta thấy rõ ta đã bôi tro trát trấu
vào khuôn mặt Thiên Chúa, làm lem luốc khuôn mặt Giáo Hội, làm ô
danh cho đạo thánh của Chúa. Hãy xức tro vào tâm hồn để ta thấy rõ
ta đã làm cho mối quan hệ với tha nhân bị vẩn đục vì những tham vọng,
những ích kỷ, những nhỏ nhen của ta. Hãy xức tro vào tâm hồn để
lòng ta xót xa, đau đớn, hối hận vì những tội lỗi đã phạm.
Ăn chay không phải là một
hình thức làm cho qua lần, chiếu lệ. Ăn chay không phải chỉ là nhịn
ăn một hai bữa cơm. Ăn chay có mục đích nhắc nhớ ta hãy biết hãm
dẹp thân xác, hãm dẹp những tính mê tật xấu, hãm dẹp những gì làm
mất lòng Chúa và làm phiền lòng anh em. Giáo Hội giản lược việc ăn
chay vào hai ngày trong một năm, không phải vì coi nhẹ việc ăn chay,
nhưng vì Giáo Hội muốn tránh thái độ ăn chay hình thức, để tập trung
vào việc ăn chay trong tâm hồn.
Nhịn ăn một bát cơm không
bằng nhịn nói một lời có thể làm buồn lòng người khác. Nhịn ăn một
miếng thịt không bằng nhịn đi một cử chỉ xúc phạm đến anh em. Nhịn một
bữa cơm ngon không bằng nhường nhịn, tha thứ, làm hòa với nhau. Kiềm
chế cơn đói không bằng kiềm chế cơn nghiện rượu, nghiện ma túy,
nghiện cờ bạc. Kiềm chế cơn khát không bằng kiềm chế dục vọng, tính
tham lam, thói kiêu ngạo.
Chính vì thế mà Ngôn Sứ
Giô-en đã kêu gọi dân chúng: "Hãy xé lòng chứ đừng xé áo". Người
Do-thái có tục lệ khi ăn chay, thống hối thì xé áo ra. Ðó là một
hình thức biểu lộ sự thống hối. Ðiều quan trọng là có tâm
hồn thực sự sám hối. Xé áo không bằng xé lòng ra khỏi những tham
lam, bất công. Xé áo không bằng xé lòng ra khỏi thói lười biếng,
khô khan, nguội lạnh. Xé áo không bằng xé lòng ra khỏi những dính
bén trần tục. Xé áo không bằng xé lòng ra khỏi thói gian dối, giả
hình. Chỉ khi thực sự xé lòng ra như thế, ta mới gạt bỏ được những
chướng ngại ngăn cản ta đến với Chúa. Chỉ khi thực sự xé lòng ra như
thế, ta mới đến gần Chúa, sống tình thân mật với Chúa, hưởng được
tình yêu thương của Chúa.
Ðể
ăn chay trong tinh thần và để thực sự hướng về tha nhân, nhiều nước
trên thế giới đã biến việc ăn chay thành những hành động bác ái
cụ thể. Mỗi ngày trong Mùa Chay, họ bớt chi tiêu một chút, gửi tiền
tiết kiệm giúp những nơi nghèo khổ, bị thiên tai. Nhờ thế, việc ăn
chay của họ không còn là hình thức, nhưng là những hy sinh thực sự
và trở nên những việc làm đầy tình bác ái huynh đệ.
Bây
giờ thì chúng ta đã hiểu thế nào là ăn chay và sám hối đẹp lòng
Chúa. Mỗi người hãy tự đặt ra cho mình, cho gia đình mình một chương
trình sống Mùa Chay. Ước gì Mùa Chay năm nay sẽ là khởi điểm của một
đời sống mới, giúp mỗi người chúng ta thực sự thay đổi đời sống,
mến Chúa hơn, yêu người hơn.
Lạy Chúa, xin thương xót con, vì con là kẻ tội
lỗi. Amen.
SUY NIỆM 2:
TRO NHẮC TA Ý THỨC THÂN PHẬN MÌNH
Năm nào cũng thế, Giáo Hội
dành cả một Mùa Chay dài để mời gọi chúng ta ý thức thân phận nhỏ nhoi mỏng dòn nơi bản tính con người
của mình, vốn dễ bị tội lỗi thống trị. Nghi thức xức tro chính là nghi
thức khai mạc Mùa Chay. Nó là hành động hữu hiệu và cụ thể nhất
nhắc nhỡ ta về thân phận và kiếp người nhỏ nhoi mỏng dòn ấy. Ðể
khi cúi đầu nhận lãnh một chút tro từ tay Thừa Tác Viên, bạn và
tôi hiểu rằng: Thân phận này chỉ là bụi tro, Bởi thế, nghi thức xức
tro là một nghi thức sám hối ý nghĩa nhất.
Nếu ta xức tro bằng một ý
hướng ngay lành, bằng một tâm hồn thành thật, nghi thức này sẽ cho
ta sự khiêm tốn cần thiết để đón nhận bài học của một sự thật
rất quý giá: xuất phát từ tro bụi, thân phận được hoàn trả cho bụi
tro. Chỉ cầm một lần xuôi tay nhắm mắt là đủ để tất cả tan biến.
Ðồng
thời Mùa Chay còn giúp ta có đủ thời gian chuẩn bị tâm hồn đón mừng mầu nhiệm Phục Sinh, đón mừng vị
thủ lãnh của ta vượt qua sự chết, sự đau khổ đưa ta vào nguồn sống
thật. Dẫu chỉ là tro bụi, nhưng nhờ Chúa Ki-tô, thân phận bụi tro
không mất đi, không tan biến đời đời, nhưng lại được mặc lấy sự
sống vĩnh cửu, sự sống phục sinh huy hoàng của chính Chúa Ki-tô.
Với
hai tâm tình chính của Mùa Chay: ý
thức thân phận của bản thân và chuẩn bị tâm hồn đón mừng mầu
nhiệm Phục Sinh như thế, Giáo Hội mời gọi ta ăn năn sám hối, mời
gọi ta trở về với Chúa bằng nỗ lực nên thánh của mình. Bài học
của sự trở về và nên thánh của các thánh sẽ là bài học cụ thể
cho ta noi gương bắt chước. Tôi muốn nói với bạn về cuộc trở lại
của thánh Phao-lô Tông Ðồ.
Sách Công Vụ Tông Ðồ cho biết, thánh Phao-lô là một thanh
niên Do-thái nhiệt thành và rất sùng đạo. Phao-lô không thể chấp
nhận giáo thuyết quá mới mẻ của ông Giê-su, một thứ giáo thuyết
dường như đi ngược lại mọi lề luật, mọi truyền thống của cha ông.
Chính bản thân ông Giê-su đã bị các bậc lãnh đạo trong đạo Do-thái
và chính quyền đế quốc giết chết nhục nhã và thảm hại trên thật
giá. Cuộc đời Giê-su đã chấm hết từ đó, vậy mà những người tự
xưng là môn đệ của Giê-su lại rao giảng ở khắp nơi rằng Giê-su đã
sống lại, không những vẫn sống cho đến nay, mà sẽ sống đời đời.
Ðám môn đệ khờ dại ngu ngốc còn cho rằng: Giê-su là Con Thiên Chúa,
là Ðấng Cứu thế mà trần gian này chỉ có một. Mỉa mai thay ! Làm sao
một người đạo đức như Phao-lô, rất mực tôn thờ Chúa như Phao-lô lại
có thể chấp nhận những điều ấy. Phạm thượng đến thế là cùng !
Chưa
hết, đám môn đệ đáng thương đó còn hăng say gieo rắc cái lý thuyết
đầy tội lỗi ấy khắp nơi. Bây giờ lũ người mê muội ấy càng lúc
càng đông. Phải chặn đứng. Phải tiêu diệt. Phải bảo vệ tôn giáo
và truyền thống của cha ông.
Và
cuộc tử đạo đầu tiên bắt đầu. Một người thanh niên cũng ngoan đạo
không kém gì Phao-lô: Stê-pha-nô. Khác một điều, Stê-pha-nô lại
trung thành với Giê-su quá mức, sẵn sàng chết để tuyên xưng niềm tin
vào Giê-su. Tội của Stê-pha-nô đáng chết lắm. Ngày tử hình
Stê-pha-nô, Phao-lô đã làm chứng nhân cho cuộc hành huyết này. Từ
đó chàng trai Phao-lô càng hăng say bảo vệ Do-thái giáo. Anh đã lên
Giê-ru-sa-lem, xin các bậc lãnh đạo chứng minh thư để đi Ða-mát bắt
hết bọn người ngu ngốc tin tưởng vào Giê-su, đem về Giê-ru-sa-lem mà
xử tội.
Phao-lô lầm to. Các môn đệ của Chúa Giê-su không hề ngu ngốc,
chỉ có Phao-lô là không hiểu biết gì. Phao-lô không hề là đối tượng
thù ghét của Giê-su. Chỉ có Phao-lô là thù ghét Giê-su và bắt bớ
môn đệ Ngài mà thôi. Phao-lô đâu có ngờ rằng, chính khi ra sức bảo
vệ đạo giáo, bảo vệ truyền thống của cha ông, Phao-lô đã kịch liệt
chống đối Thiên Chúa, phạm thượng đến mức quá sức tưởng tượng và
tàn nhẫn vô song khi đổ máu các môn đệ.
Chính
Giê-su chẳng những không thù ghét mà còn muốn Phao-lô trở lại làm
môn đệ cho Ngài. Buổi trưa hôm ấy, tiếng của Chúa Giê-su uy hùng
trong ánh sáng huyền diệu siêu phàm: "Sao-lô, Sao-lô sao người bắt bớ Ta ?"
đã xô Phao-lô ngã ngựa trong cơn khiếp sợ kinh hoàng. Từ đó Phao-lô
đã đổi đời. Chàng trai Sao-lô ngày nào hăng say chống phá Ðạo Mới
của thủ lãnh Giê-su bao nhiêu, giờ đây trở nên thánh Phao-lô hăng
say gìn giữ và bảo vệ giáo huấn của Giê-su bấy nhiêu. Chúa Giê-su
đã không lầm khi chọn một kẻ thù nghịch với mình làm môn đệ. Bởi
kẻ thù nghịch ấy bây giờ đã trở thành một trong những môn đệ hàng
đầu trong số các môn đệ. Phao-lô nguyện suốt đời tôn thờ Chúa
Giê-su, suốt đời trung thành với giáo huấn của Ngài. Thánh Phao-lô
đã nên giống Thầy Giê-su cho đến mức, cuối đời, sau những năm tháng
dài vất vả bôn ba khắp nơi để rao giảng giáo huấn của Thầy, đã
hiến dâng dòng máu, hiến dâng mạng sống của mình làm chứng tá cho
giáo huấn đó.
Thánh
Phao-lô là tấm gương cho sự quyết tâm trở về và trung thành với
Chúa của Chúng ta. Cuộc trở về của ngài là bài học của sự dứt
khoát từ bỏ quá khứ mà ta cần học lấy cho chính mình, để dù có tội
lỗi đến đâu, có bất xứng cách mấy, ta vẫn có thể nhìn vào đó mà
đứng lên, làm một cuộc đổi đời như thánh Phao-lô.
Không
chỉ là tấm gương tuyệt hảo cho ta, trong Bài Ðọc Hai của Lễ Tro hôm
nay, bài trích thư gửi giáo dân thành Cô-rin-tô, thánh Phao-lô còn
mời gọi: "Nhân danh Chúa Ki-tô, tôi năn nỉ anh em hãy làm hòa cùng
Thiên Chúa". "Tôi năn nỉ anh em !" Lời mời
gọi sao mà tha thiết quá, đáng yêu quá. Từ một con người quá xa lạ
với Ðạo Chúa, xa lạ đến mức như là tội ác, vậy mà giờ đây lại có
những lời chân thành thấm thía đến thế. Con người đó rất đáng để
bạn và tôi khâm phục. Cả con người và lời "năn nỉ" đó rất đáng cho
ta học lấy và nghe theo để cả đời ta cũng sẽ tốt lành thánh thiện
như ngài.
Có ai
ngờ một kẻ chống đạo lại trở thành thánh nhân. Thánh Phao-lô, một
bầu trời hy vọng cho ta. Ngay cả một lần chối Chúa cũng chưa từng,
và sẽ không bao giờ dám có một ý nghĩ nào manh nha như thế, đừng
nói chi đến chống đối Thiên Chúa, chúng ta tin tưởng điều mà thánh
Phao-lô đã đạt được hôm nay, nhờ tình yêu của Chúa, ta cũng sẽ đạt
được trọn vẹn như thế.
Mùa
Chay, rắc một chút tro tàn lên đầu để mỗi ngày ý thức thân phận
bé nhỏ của mình mà cảm nhận lòng thương xót của Chúa, mà nỗ lực
cộng tác với ơn Chúa. Nhờ đó ta dám hy vọng chính bản thân ta có
thể bước ra từ thân phận tội nhân để trở thành thánh nhân.
Lm. JB NGUYỄN MINH HÙNG, Giáo Phận Phú Cường
MởÛ đầu Mùa Chay, Hội Thánh dùng lời ngôn sứ
Giô-en ( Ge 2, 12 - 18 ) để chỉ cho chúng ta thấy phải sống Mùa Chay như
thế nào: "Hãy thật lòng trở về với Ta" và "Hãy
xé tâm hồn chứ đừng xé áo". Trong đoạn Tin Mừng hôm nay (
Mt 6, 1 - 6 ), Chúa Giê-su dạy chúng ta về ba việc đạo đức tiêu biểu
mà người do thái thường làm. Ðây cũng là những đòi hỏi của Mùa
Chay mà mỗi người chúng ta phải đáp ứng. Ðó là bố thí, cầu
nguyện và ăn chay. Bởi vì qua 3 việc đạo đức tiêu biểu này,
chúng ta có thể hiểu về tất cả những việc đạo đức khác.
Chúa dạy chúng ta khi làm
các việc đạo đức: Trước hết là đừng
quá chú trọng đến những vẻ bề ngoài. Chúa bảo Ðừng "khua
chiêng đánh trống" Ðừng làm ở "trong hội đường hay ở
ngã ba đường". Cũng đừng "làm cho ra vẻ thiểu não". Tiếp
đến là "Ðừng làm để được người ta khen" hay "cốt
để cho người ta khen", cũng đừng để "cho người ta
thấy", hoặc là "Ðể thiên hạ thấy là chúng ăn chay", mà
hãy làm một cách kín đáo ( kín đáo: Không có
nghĩa là dấu diếm người ta, mà là không có ý khoe khoang ) nhưng và
chỉ cốt làm vui lòng Cha trên Trời.
Trong
Mùa Chay, chẳng những ta phải gia tăng những việc đạo đức ( về
phương diện lượng ) mà còn phải lưu ý làm những việc đó với tâm
tình sốt sắng hơn ( về phương diện phẩm ).
1. Việc Bố Thí:
Ðây là
một việc đạo đức đang đi vào quên lãng. Truyện kể rằng: Có một con
chuột sống trong một ngôi Nhà Thờ cũ kỹ ở miền quê. Một hôm nó
đang đi lang thang dạo mát bỗng gặp một con chuột khác cũng đang đi
chơi. Nó liền được dịp tâm sự: "Tôi sống chui rúc dưới gầm
một Tòa Giải Tội. Nhưng chẳng được mấy yên thân vì hầu như lúc nào
cũng có người xưng tội, phá giấc ngủ của tôi". Nghe thế con
chuột kia nói: "Vậy bạn hãy dọn đến chỗ ở của tôi. Chỗ ấy
ấm áp sạch sẽ mà chẳng mấy khi có người quấy rầy, yên tĩnh lắm" -
"Ô thế bạn ở đâu vậy ?" - "Ở trong thùng tiền cứu
giúp người nghèo".
Chúng
ta hãy trả lại cho công việc tốt đẹp này chỗ đứng của nó. Bố thí
có một giá trị đạo đức rất lớn. Nó thể
hiện một sự hy sinh cao độ. Chúng ta vẫn nói: "Ðồng tiền
liền khúc ruột". Chính vì thế mà bố thí có giá trị hy sinh lớn.
Bố thí cũng còn giúp chúng ta bớt dính bén tiền bạc. Nếu
không cẫn trọng thì tiền bạc dễ mê hoặc làm cho chúng ta xa cách
Chúa và xa cách anh em. Cuối cùng, bố thí còn có một giá
trị đền tội: Sách Tô-bi-a nói: "Việc bố thí thanh tẩy mọi
tội lỗi" ( Tb 12, 8 - 9 ).
2. Việc Ăn Chay:
Ðừng
hiểu chay tịnh chỉ là kiêng khem một bữa ăn, hay giảm thiểu thức ăn
trong bữa. Hiểu như thế chưa phải là tinh thần của việc ăn chay. Nói
một cách chuẩn xác hơn: Chay tịnh là phương thế giúp chúng ta
tập làm chủ con người của mình, nhất là làm chủ thân xác của
chúng ta.
Trong kho tàng truyện cổ của nước Pháp có câu
truyện vui nhưng cũng rất có ý nghĩa này: Khi ông ông Nô-ê trồng
nho, Xa-tan lấy làm lạ nên tiến lại gần hỏi: "Ông đang trồng gì
thế ?" - "Cây nho !" - "Nó có lợi gì không ?" - "Có chứ. Trái nó vừa
đẹp mắt, vừa ngon miệng. Từ trái nho, ta còn có thể làm ra rượu
giúp lòng người hưng phấn nữa". - "Vậy thi để tôi giúp ông"... Xa-tan
mới giết một con chiên, một con sư tử, một con lừa và một con heo.
Xa-tan lấy máu của chúng tưới gốc cây nho. Thế là cây nho lớn nhanh.
Nô-ê lấy trái nho làm rượu. Từ đó trở đi người ta uống một chút
rượu vào thì sẽ vui vẻ và dễ thương như con chiên; uống thêm chút
nữa thì mạnh bạo như sư tử; Nếu chưa ngưng mà còn uống thêm
thì sẽ ngu như lừa; Nếu lại uống nữa thì... hoàn toàn như con
heo vậy.
Chay
tịnh tập cho người ta biết lúc nào phải dừng lại. Con người có bản
lãnh, biết làm chủ được mình là con người biết dừng lại đúng lúc.
3. Việc Cầu Nguyện:
Chúa
bảo chúng ta khi cầu nguyện đừng có nhiều lời nhất là những lời
thở than ai oán. Cầu nguyện là nói chuyện với Chúa. Ðây là lời cầu
nguyện, một cuộc nói chuyện với Chúa ( Nguyên tác "Love Story", bản dịch của giáo sư Trần Duy Nhiên ):
Một hôm, tôâi dậy sớm để xem cảnh hừng đông
vừa mới hé,
Ôi, công trình Thiên Chúa mới diễm lệ xiết
bao.
Mắt
ngắm nhìn, tôi ngợi khen Thiên Chúa về những kỳ công nhiệm mầu...
Tôi ngồi đấy, và thấy rằng Chúa hiện diện.
Người hỏi tôi: "Con có yêu mến Ta không ?"
Tôi đáp: "Lẽ
tất nhiên, Lạy Chúa ! Chúa là Thiên Chúa và Ðấng Cứu Ðộ con".
Và Người hỏi: "Nếu
con mang khuyết tật, con có còn yêu mến ta không ?"
Tôi ngỡ ngàng, nhìn xuống tay chân và toàn
bộ hình hài,
Rồi nghĩ rằng có bao điều tôi sẽ không tài
nào làm được,
Ngay cả những điều tôi thấy là đương nhiên.
Và tôi trả lời: "Hẳn là sẽ rất khó đấy, lạy Chúa, nhưng... con vẫn yêu Chúa
!"
Người lại hỏi: "Nếu con mù, con có còn yêu các thọ tạo của Ta chăng ?"
Làm sao lại có thể yêu một điều mình không
thể thấy nhỉ ?
Và tôi nghĩ đền bao nhiêu người mù trên thế
giới,
Và biết bao người trong số họ
Vẫn cứ yêu mến Chúa và muôn thọ tạo của
Người.
Thế nên tôi đáp lời: "Nghĩ như thế thật đau lòng, Nhưng... con vẫn yêu Ngài !"
Chúa tiếp tục hỏi: "Nếu con điếc, con có còn chịu lắng nghe Lời Ta không ?"
Làm sao lại có thể nghe được điều gì nếu tai
mình bị điếc ?
Rồi tôi chợt hiểu: Nghe Lời Chúa không chỉ
bằng đôi tai, mà bằng chính tâm hồn.
Tôi trả lời: "Thật
khó lòng làm như thế, nhưng... con vẫn yêu mến lời Ngài "
Người lại hỏi: "Nếu con câm, con vẫn còn ca tụng Danh Ta chứ ?"
Làm sao mà có thể ca tụng khi mình không còn
giọng hát ?
Rồi tôi chợt nhận ra: Chúa muốn tôi ca lên
từ đáy sâu tấm lòng chân thật.
Tiếng ca của tôi dẫu có thế nào cũng được.
Và ngợi khen Chúa không chỉ là hát ca,
Nhưng trong những ngày gian nan,
Tôi sẽ ca ngợi Chúa bằng cách cảm tạ Người.
Vì thế tôi mới nói: "Dù con
không thể hát, con vẫn còn ngợi ca Chúa đến trọn đời !"
Ðến đây, tôi cứ ngỡ rằng mình đã trả lời
quá hay,
Nhưng... Chúa chợt hỏi: "Thế, vì sao con phạm tội ?"
Tôi vội trả lời: "Vì con chỉ là con người, con chưa phải trọn lành."
Tôi đành nín lặng, và tôi chỉ còn biết
khóc...
Chúa lại dồn dập hỏi:
"Sao con chỉ hát với
cộng đoàn và trong những buổi tĩnh tâm ?
Sao con chỉ kiếm tìm
Ta trong những khi thờ phượng ?
Sao con cầu xin bao
nhiêu thứ chỉ vì mình con ?
Sao con cầu xin mà
lại thiếu lòng xác tín ?"
Lệ trào
mi chảy xuống má của tôi...
"Sao con xấu hổ về
Ta ?
Sao không rao giảng
Tin Mừng cho đến nơi đến chốn ?
Sao khi gặp gian
truân, con lại đi thở than với người khác,
Trong khi chính Ta trao
vai mình cho con tựa vào mà khóc ?
Sao con lại chối từ
khi Ta cho con cơ hội phục vụ Danh Ta ?"
Tôi
muốn trả lời, nhưng còn biết nói gì đây ?
"Ta ân
ban cho con sự sống, đâu có phải là để con vứt bỏ !
Ta ân ban cho con tài năng để phục vụ Ta,
nhưng con đã vội quay lưng !
Ta mặc
khải Lời Ta cho con, nhưng con không chịu thêm gì trong hiểu biết !
Ta nói khó với con, nhưng con cứ bịt tai !
Ta chúc phúc cho con, nhưng con hướng mắt nhìn
nơi khác !
Ta sai tôi tớ đến với con, nhưng con ngồi yên
khi họ bị đuổi xua !
Ta nghe
lời con cầu và đã nhậm lời mọi điều con cầu khẩn.
Vậy, con có thực sự yêu mến Ta chăng ?"
Tôi không thể trả lời. Làm sao trả lời đây
? Tôi vô cùng bối rối.
Tôi không còn lời biện bạch. Tôi có thể
nói gì đây ?
Lòng kêu thét và mắt tôi đẫm lệ, tôi trình
Người:
"Lạy Chúa, xin thứ
tha, con không xứng làm con của Chúa !"
Chúa đáp lời: "Ân
Huệ của Cha đấy, con ơi !"
Tôi bèn hỏi: "Sao
Chúa vẫn tha thứ cho con ? Sao Chúa lại yêu con đến thế ?"
Chúa trả lời: "Vì
con là công trình Sáng Tạo của Ta.
Con là con của Ta. Ta
chẳng thể nào bỏ rơi con.
Khi con khóc, Ta đồng
cảm và cùng khóc với con.
Khi con hớn hở reo
vui, ta cùng cười với con.
Khi con suy sụp tinh
thần, Ta luôn khích lệ con.
Khi con vấp ngã, Ta
nâng con chỗi dậy
Khi con mệt mỏi, Ta
đã bồng bế con trên tay.
Ta sẽ ở cùng con cho
đến ngày sau cùng,
Và Ta sẽ còn yêu
thương con mãi mãi."
Chưa bao
giờ tôi khóc nhiều như thế.
Làm sao tôi đã từng có thể sống dửng dưng ?
Làm sao tôi đã từng xúc phạm Chúa quá nhiều
?
Tôi hỏi Chúa: "Vậy,
Chúa thương con đến mức độ nào ?"
Chúa đưa tay ra và tôi thấy dấu đinh xuyên
thấu,
Tôi gục đầu dưới chân Chúa của tôi,
Và lần đầu tiên trong đời, tôi đã biết
nguyện cầu thực sự...
Lm. ÐINH TẤT QUÝ, Giáo Xứ
Bùi Phát
CHỨNG TÁ:
CHIẾC QUẦN CỦA CHA
XỨ
Một hôm trên đường trở về nhà
xứ, vị Linh Mục già của thị trấn Picardie, vừa đi vừa đọc thầm kinh
nhật tụng. Có hai viên sĩ quan trẻ cũng về chung đường. Khi rảo bước
ngang qua, cả hai đều tỏ ý mỉa mai chế nhạo ông cha đạo vì từ lâu họ
đã mất niềm tin nơi Giáo Hội Công Giáo. Sẵn đang vui chuyện, họ tiếp
tục chủ đề chỉ trích các tu sĩ, mặc kệ ông cha xứ già bị bỏ rơi lại
phía sau một đoạn khá xa.
Chợt có một người hành khất
ngồi bên vệ đường lên tiếng: "Các
anh ơi, xin giúp kẻ nghèo này với." Nghe vậy, một trong hai sĩ quan
trẻ lục túi tìm cho người ăn mày mấy đồng bạc, trong khi anh kia cũng
chợt nẩy ra một ý. Anh nói với bạn: "Ông
cha già hồi nãy thế nào cũng sẽ đi ngang qua đây. Tôi dám cá độ
với anh là ông ta sẽ chẳng thí cho lão ăn mày này đến một xu ! Cái
bọn tu sĩ đạo đức giả ấy chỉ thích làm phúc trước đám đông mà thôi.
Không tin thì ta cứ rình ở đây mà xem !" Cả hai nhất trí trốn vào
một bụi cây gần đó...
Ít phút sau, quả nhiên vị Linh Mục
già chậm rãi đi tới. Ngài đứng lại nhìn người hành khất, đưa tay lục
hết túi trên túi dưới, rồi hết sức ái ngại nói với ông ta: "Ông bạn đáng thương ơi, rất tiếc là
ta chẳng có lấy một xu dính túi để chia sẻ cho ông bạn..." Anh
lính trong bụi nghe thế thì rúc rích cười: "Ðấy, anh thấy chưa ? Tôi nói có sai đâu !"
Trong khi ấy, người ăn mày lại
tiếp tục nài van, xin vị Linh Mục rộng lượng bố thí, còn ngài thì tỏ
ra áy náy bứt rứt vì bó tay. Chợt, ngài nhìn kỹ bộ quần áo rách tả
tơi của người ăn mày, động lòng trắc ẩn, suy nghĩ một thoáng rồi
ngài bảo ông ta, giọng vui hẳn lên: "Ông
bạn đợi ta một chút nhé, ta sẽ trở lại ngay !" Dứt lời, ngài nhìn trước trông
sau rồi chui tọt vào bụi cây ngay cạnh chỗ hai anh sĩ quan đang núp.
Loay hoay một hồi rồi ngài lại bước ra, ngài ân cần đưa cho người ăn
xin chiếc quần dài đã cuốn gọn lại:
"Ðây, ông bạn hãy cầm đỡ chiếc quần của ta nhé, tuy nó hơi cũ, lại
đang mặc dở, nhưng có lẽ nó cũng giúp phần nào cho ông bạn. Nhớ
đừng có kể cho ai nghe đấy. Nếu có định cám ơn ta thì ông bạn cứ cầu
nguyện với Chúa cho ta một điều tốt lành gì đó cũng được. Thôi ta đi
nhé..." Vị Linh Mục quản xứ già xốc lại chiếc áo chùng thâm cho
ngay ngắn, tay lại mở trang sách Các Giờ Kinh Phụng Vụ đang đọc dở
dang rồi tiếp tục đoạn đường...
Hôm sau, có hai người khách lạ
tìm đến bấm chuông nhà xứ rất sớm. Vị Linh Mục già nhận lời ra ngồi
tòa giải tội ngay. Và tất cả đầu đuôi câu chuyện đã được lần lượt
thuật lại từ miệng hai anh sĩ quan trẻ tuổi ngày hôm qua, lòng hối
hận, dạ chân thành ăn năn. Cha xứ ngẩn ngơ thốt lên: "Ôi Thiên Chúa nhân lành, chỉ với một
chiếc quần cũ của con mà Ngài đã đem về cho con những hai linh hồn
sao ?"
Theo lời kể của Ðức Ông DE
SÉGUR
CÂU
TRUYỆN:
NHỮNG
NGƯỜI NGHÈO KHỔ
Sáng nay, ở trường về, đi
trước mẹ mấy bước, con đi qua mặt một người đàn bà đáng thương đang
bế trên tay một đứa bé xanh xao và ốm yếu; người ấy xin con tiền.
Con nhìn bà ta, và con không cho gì hết, dù trong túi con có tiền. Nghe
mẹ bảo con ạ, đừng quen thói dửng dưng đi qua trước người nghèo khổ
ngửa tay xin mình giúp đỡ, và hơn nữa, trước một người mẹ xin một xu
cho con mình. Con hãy nghĩ rằng có thể đứa bé con ấy đang đói, hãy nghĩ
đến những nỗi khắc khoải của người đàn bà đáng thương !
Con có tưởng tượng ra những
lời nức nở tuyệt vọng mà mẹ con sẽ phải nói với con một ngày nào
đấy: "En-ri-cô,mẹ không có bánh mì cho con". Khi mẹ giúp đỡ
một người nghèo, người ta cảm ơn mẹ bằng cách chúc cho mẹ và người
thân thích của mẹ đều được sức khoẻ dồi dào. Con không thể biết là
những lời ấy đối với mẹ dịu dàng biết bao nhiêu, và mẹ biết ơn đến
ngần nào người nghèo khổ đã nói với mẹ ! Ðối với mẹ hình như lời
cầu chúc ấy phải bảo vệ cho tất cả những người thân yêu của mẹ,
và mẹ về nhà càng vui lòng và tự nhủ: "Người nghèo khổ này đã
trả lại cho mình nhiều hơn mình đã cho họ nhiều".
"Hãy
tin lời mẹ, En-ri-cô của mẹ ạ, thỉnh thoảng con phải trích ra một
đồng từ túi tiền của con để nó rơi vào tay một cụ già không nơi
nương tựa, một bà mẹ không có bánh ăn, một đứa trẻ không có mẹ.
Người nghèo khổ thích trẻ con cứu giúp, vì không phải tủi nhục, vì
tuổi trẻ giống như họ, lúc nào cũng có những người nghèo khổ quanh
quất gần trường học không ?
Sự
giúp đỡ của một người lớn là một hành vi từ thiện, nhưng của một
đứa trẻ vừa là một hành vi từ thiện, lại là một sự vuốt ve, con
có hiểu không ? Cũng dường như từ tay đứa trẻ bỏ xuống cùng một
lúc, một đồng hào và một đóa hoa.
Con
hãy nghĩ rằng con chẳng thiếu thốn gì hết, còn người nghèo khổ thì
thiếu thốn tất cả mọi thứ, trong lúc con ước mong được sung sướng,
thì họ chỉ cầu xin được khỏi chết. Thật là buồn khi nghĩ rằng giữa
bao nhiêu nhà giàu có, ngoài phố xá qua lại bao nhiêu là xe cộ và trẻ
em mặc toàn quần áo nhung, lại có những đàn bà và trẻ em không có
gì mà ăn cả ! Không có gì mà ăn cả.
Ôi !
En-ri-cô, từ nay về sau đừng có bao giờ qua trước một bà mẹ xin cứu
giúp mà không đặt vào tay bà một đồng hào ! Mẹ của con".
THÔNG TIN:
- Một
Linh Mục ẩn danh ( Sài-gòn ) giúp học bổng trẻ em nghèo . . . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 200.000 VND
-
Giúp tiền thuê nhà cho một đôi vợ chồng bị nhiễm HIV ( Sài-gòn ) . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 200.000 VND
-
Giúp tiền xe về quê An Giang cho một người bị tai nạn gãy tay mới
xuất viện . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 50.000 VND
- Bác
sĩ Bích Ðào ( Pháp ) giúp một bệnh nhân mổ sỏi thận ở Huế . . . . .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . 5.000.000 VND
- Một
ân nhân ẩn danh ( Sài-gòn ) tặng GLV dân tộc Kontum, ký hiệu MCS 57 .
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .Một thùng quà lớn
- Một
số Giáo Dân GX. Bình Minh ( qua ông Vũ Văn Thiện ) giúp người dân tộc
. . . . . . . . . . . . . . . . . . Một bao lớn quần áo
HỌC
BỔNG CHO 71 EM Ở GIÁO PHẬN BẮC NINH
Cha Hà Minh Nghĩa, Giáo Xứ Kiên Long và Sr.
Tuyết Trinh, Dòng Ða-minh Rosalima, giới
thiệu một danh sách 20 em học sinh nghèo ngụ tại ấp Bình Long, xã
Thái Bình, huyện Châu Thành, tỉnh Tây Ninh. Gia đình các em rất nghèo,
không có đất canh tác, đều phải đi làm mướn, các em có nguy cơ phải
dở dang việc học. Gospelnet số 102 xin trợ giúp mỗi em 50.000 VND cho tháng 3.2003, tổng cộng: 1.000.000
VND.
01. ÐỖ TRUNG HIẾU, đang học lớp 11
02. NGUYỄN HOÀNG QUÂN, đang học lớp 11
03. NGUYỄN THỊ THU HẠNH, đang học lớp 10
04. MAI HOÀNG VŨ, đang học lớp 6
05. HÀ THANH DƯƠNG, đang học lớp 5
06. NGUYỄN DUY, đang học lớp 8
07. VŨ NGỌC GIANG, đang học lớp 5
08. NGUYỄN THỊ KIM LÝ, đang học lớp 9
09. NGUYỄN DUY LỊCH, đang học lớp 7
10. NGUYỄN DUY LONG, đang học lớp 5
11. NGUYỄN THỊ HẠNH, đang học lớp 6
12. NGUYỄN QUỐC HÙNG, đang học lớp 10
13. NGUYỄN CÔNG DANH, đang học lớp 7
14. NGUYỄN THUỴ VY, đang học lớp 8
15. NGUYỄN THỊ NGỌC, đang học lớp 10
16. DƯƠNG HOÀNG THÔNG, đang học lớp 6
17. NGUYỄN TẤN ÐẠT, đang học lớp 6
18. NGUYỄN VĂN BẢO, đang học lớp 6
19. NGUYỄN THỊ HỒNG, đang học lớp 8
20. NGUYỄN NGỌC TÚ, đang học lớp 1.
HỌC BỔNG CHO 20 EM DÂN TỘC LỚP HỌC TÌNH
THƯƠNG Ở TÂY NINH
Sr. Bùi Thị Mỹ, dòng Ða-minh Thái Bình, phụ trách giúp Nhà Nguyện Hòa Bình, tổ 3 ấp Thành Ðông,
xã Thành Long, huyện Châu, tỉnh Tây Ninh, giới thiệu danh sách 20 em
nghèo dân tộc Kampuchea Vàng Kinh, nằm trong danh sách 60 em của Lớp
Học Tình Thương mang tên Thành Long. Hầu hết các em đều có hoàn
cảnh gia đình rất nghèo, được các Soeurs tập họp lại để dạy văn hóa
và giáo dục nhân bản, tránh không để bị lối kéo vào việc làm "cửu
vạn" tải thuốc lá qua biên giới cho bọn buôn lậu. Gospelnet số 102
xin bắt đầu trợ giúp mỗi em 50.000 VND một tháng, kể từ tháng
3.2003, tổng cộng: 1.000.000 VND, số tiền này do một cộng
đoàn Nữ Tu tại Sài-gòn, xin ẩn danh, mới chia sẻ với Gospelnet.
01. SÂM VĂN
SU
02. DÂN RÚT
03. PEN LÊ
04. DÂN CHÂU
05. HÔNG VĂN HOÀNG
06. CHÂU VĂN XUÂN
07. DÂN XI ÚC
08. PEN VĂN
NGÓT
09. CAO VĂN BƯ
10. NGUYỄN THỊ SỰ
11. NGUYỄN THỊ TÁM
12. NGUYỄN VĂN HIỀN
13. NGUYỄN PHI HỒNG
14. CHÂU THỊ KIM LÊ
15. NGUYỄN THỊ
THÙY TRINH
16. NGUYỄN VĂN BẢNG
17. NGUYỄN THỊ TRÚC NGA
18. TRẦN VĂN TIẾN
19. PHAN THỊ ÚT
20. TRẦN VĂN HIỀN
Cha
Nguyễn Bá Long, DCCT, giới thiệu 2 anh em con một gia đình nghèo,
ngụ tại xã Lộc Thanh, thị xã Bảo Lộc, tỉnh Lâm Ðồng: NGUYỄN VŨ
DUY QUANG, sinh ngày 18.5.1989, đang học lớp 6 A7, và NGUYỄN VŨ
THÚY TRANG, sinh ngày 20.9.1991, cũng đang học lớp 6 A7. Gospelnet xin
trợ giúp mỗi em 50.000 VND một tháng, liên tiếp trong bốn tháng, từ
tháng 2 đến hết tháng 5.2003 ( cuối năm học ), tổng cộng: 2 em
x 50.000 VND x 4 tháng = 400.000 VND.
Sr. Vũ
Thị Hòa, Dòng Ða-minh Rosa Lima, giới thiệu trường hợp gia
đình anh NGUYỄN QUANG ÐA ( 52 tuổi ), vợ là chị NGUYỄN
THỊ VÂN ( 46 Tuổi ), cùng 5 người con là Nguyễn Thị Tú Uyên,
Nguyễn Thị Huyền Trâm, Nguyễn Quốc Trung, Nguyễn Thị Cẩm Nhung, và
Nguyễn Thị Bích Thủy. Gia đình ở vùng Kinh Tế Mới xã Kađô, huyện Ðức
Trọng, tỉnh Lâm Ðồng. Căn nhà hiện tại nền đất lợp lá tranh, chỉ
ước mơ có được nền nhà tráng xi-măng để khỏi bị bọ chét cắn, mà
vẫn không được. Ngày 29 Tết vừa qua, chị Vân bị tai biến mạch máu
não, qua đời lúc Giao Thừa, đến sáng mùng 2 Tết thì an táng. Gospelnet
xin trợ giúp số tiền 500.000 VND để gia đình có thể tạm thời
qua cơn ngặt nghèo. Rất mong quý ân nhân gần xa chia sẻ thêm.