TIN MỪNG: Mt 23,
1 - 12
Bấy giờ, Ðức Giê-su
nói với dân chúng và các môn đệ Người rằng: "Các
kinh sư và các người Pha-ri-sêu ngồi trên toà ông Mô-sê mà giảng
dạy. Vậy, tất cả những gì họ nói, anh em hãy làm, hãy giữ, còn
những việc họ làm, thì đừng có làm theo, vì họ nói mà không làm.Họ
bó những gánh nặng mà chất lên vai người ta, nhưng chính họ thì lại
không buồn động ngón tay vào. Họ làm mọi việc cốt để cho thiên hạ
thấy. Quả vậy, họ đeo những hộp kinh thật lớn, mang những tua áo
thật dài. Họ ưa ngồi cỗ nhất trong đám tiệc, chiếm hàng ghế đầu
trong hội đường, ưa được người ta chào hỏi ở những nơi công cộng và
được thiên hạ gọi là "ráp-bi".
"Phần anh em, thì
đừng để ai gọi mình là "ráp-bi", vì anh em chỉ có một Thầy;
còn tất cả anh em đều là anh em với nhau. Anh em cũng đừng gọi ai
dưới đất này là cha của anh em, vì anh em chỉ có một Cha là Cha trên
trời. Anh em cũng đừng để ai gọi mình là người lãnh đạo, vì anh em chỉ
có một vị lãnh đạo, là Ðức Ki-tô. Trong anh em, người làm lớn hơn
cả, phải làm người phục vụ anh em. Ai tôn mình lên, sẽ bị hạ xuống;
còn ai hạ mình xuống, sẽ được tôn lên."
SUY NIỆM 1:
Bài Tin Mừng hôm nay bao gồm một số lời giảng
huấn của Chúa Giê-su. Trước mặt dân chúng, Ðức Giê-su dạy các Tông
Ðồ bài học về bản chất đích thực của con người trong tương quan với
Chúa và và anh em. Từ đó Người dạy cho các môn đệ bài học khiêm
nhu.
Trước hết, Chúa nêu gương xấu của những người
Pha-ri-sêu. Sau đó Người trình bày với các ông bổn phận đối với
những người có trách nhiệm trong cộng đoàn mới. Nếu học thuyết của
người Pha-ri-sêu đáng cho ta tuân giữ, thì sự giả hình của họ đáng
cho ta lánh xa. Người Môn Ðệ của Chúa không tự phụ vì những chức
tước của mình mà chỉ nên tự coi mình là tôi tớ hèn mọn của anh em.
Bài Tin Mừng chia làm 2 phần rõ rệt. Chúng ta sẽ lần lượt tìm hiểu
từng phần một.
1. Những gì họ dạy
thì anh em hãy làm, hãy giữ; nhưng cách họ hành động thì đừng có làm
theo.
Chúa Giê-su nhiều lần lên án người Pha-ri-sêu, Xa-đốc, và một
số nhóm đặc quyền đặc lợi của Do-thái Giáo thời đó. Chúa Giê-su
luôn rao giảng sự hiền hòa, lòng thương xót, tình yêu dành cho tha
nhân. Tại sao Người lại lên án mạnh mẽ nhóm người này là giả hình,
là mồ mả tô vôi, là mãng xà, là rắn độc... Tại sao Thánh
Mát-thêu chép lại những lời lẽ cứng cỏi, rất khó nghe này ? Chắc chắn
là tại vì những lời nói của Chúa Giê-su không phải chỉ dành cho
người cùng thời đại với Người, nhưng còn dành cho tất cả chúng ta,
những người sống cách xa thời đại của Người đến 20 thế kỷ, nghĩa là
cho tất cả mọi Ki-tô hữu.
Chúa Giê-su không lên án nội dung những điều họ rao giảng,
nhưng Người lên án bề ngoài giả dối của họ. Người kết án họ nói
mà không làm, họ bó những gánh nặng mà chất lên vai người khác,
họ làm mọi việc cốt để cho người ta thấy, ưa ngồi chỗ nhất, thích
được người ta chào hỏi và gọi bằng thầy. Chắc hẳn chúng ta còn nhớ
đoạn Tin Mừng ghi lại cảnh người Pha-ri-sêu vào Ðền Thờ cầu nguyện.
Họ kể công với Chúa và mạt sát anh em ngay trong lời cầu nguyện: "Con đã ăn chay hai lần trong tuần, con
đi lễ mỗi ngày, con đi hành hương thường xuyên, con giúp đồng bào bị
bão lụt hai bao quần áo cũ, con góp tiền xây cất Nhà Thờ v.v... Con
không giống như tên nghèo mạt đứng ở cuối Nhà Thờ kia...Vậy thì,
lạy Chúa, xin hãy ban cho con ơn này ơn nọ..."
Chính thái độ vô đạo đối với Chúa và anh em của người giả
hình đã khiến Chúa Giê-su tức giận. Họ tự cho mình là hoàn thiện,
còn người khác thì không. Chúa trở thành kẻ mắc nợ họ. Họ trở
thành tâm điểm để Chúa phải ban ơn như ý họ muốn. Người đồng loại
trở thành những bậc thang để họ leo lên độ cao danh vọng. Than ôi,
tất cả những thứ đạo đức giả dối mang đầy tính phô trương bề ngoài
đó, đã bị Chúa Giê-su nhìn thấu suốt và vạch ra cho mọi người thấy
để đừng có dại bắt chước.
Ðiều đầu tiên Người vạch ra là: Ðạo Chúa
không phải là một mâu thuẫn giữa nói và làm, giữa rao giảng và
thực hành. Các Môn Ðệ của Chúa phải thực hành những điều
Người truyền dạy. Ðây là điểm then chốt để nhận định người ta có
thật sự thuộc về Chúa Ki-tô hay không. Người thuộc về Chúa Ki-tô thì
tuân giữ mọi điều Chúa dạy.
Ở một chỗ
khác, Chúa Giê-su cũng đã nhắc các môn đệ rằng: "Không
phải bất cứ ai thưa với Thầy: "Lạy Chúa ! Lạy Chúa !" là được vào
Nước Trời cả đâu ! Nhưng chỉ những ai thi hành ý muốn của Cha Thầy
là Ðấng ngự trên Trời, mới được vào mà thôi." ( Mt 7, 24 ).
Ðiều
kế tiếp Chúa Giê-su đề cập đến là: Môn Ðệ của Chúa Giê-su phải
làm mọi việc trong tinh thần khiêm nhu, phó thác vào lòng nhân từ
của Cha: "...Khi bố
thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm, để việc bố thí được
kín đáo. Khi cầu nguyện, hãy vào phòng, đóng cửa lại, và cầu nguyện
cùng Cha, Ðấng hiện diện nơi kín đáo. Và Cha, Ðấng thấu suốt những gì
kín đáo, sẽ trả lại cho." ( Mt 5, 3 - 4 . 6 ). Những gì họ dạy thì Ðức Giê-su khuyên ta nên tuân giữ. Còn
cách họ hành động thì Ngài khuyên ta chớ có bắt chước. Nói và làm phải đi đôi với nhau. Ðó là bài học thứ nhất .
2. Anh em chỉ
có một Cha là Cha trên Trời; anh em chỉ có một vị lãnh đạo là Ðức
Kitô.
Ðạo của Chúa Giê-su là đạo yêu thương.
Mọi người đều là anh em trong tinh thần bình đẳng. Cùng chung một Cha,
cùng được yêu thương bằng một tình thương vô bờ bến thể hiện qua cái
chết và sống lại của Chúa Giê-su. Người Môn Ðệ Chúa Giê-su do vậy
không có chức vị nào khác ngoài chức vị làm con. Mọi phẩm trật trong
Hội thánh đều là để phục vụ. Người làm đầu phải trở nên kẻ hầu
hạ anh em, theo gương Chúa Giê-su đã rửa chân cho các môn đệ.
Nếu
cứ theo cách Chúa Giê-su dạy, thì với cách suy nghĩ cầu an thông
thường không ai ham làm lớn. Làm lớn chừng nào thì càng phải hạ mình
làm đầy tớ cho anh em chừng đó. Không còn "được làm lớn" mà
là "bị làm lớn", bị chỉ định hay tự nguyện làm đầy tớ anh
em mình.
Vậy
trong Giáo Hội của Chúa, nếu thực hành đúng lời Người dạy, xem ra
đừng dính vào một chức vụ nào là khỏe thân hơn cả ! Mọi người phải phục vụ lẫn nhau,
không thấy nhắc đến quyền bính và lợi lộc mà chỉ có làm đầy tớ.
Phẩm trật, địa vị trong trong Giáo Hội, trong cộng đoàn, nếu có đi
chăng nữa, thì cũng đã được chính Chúa xác nhận ngay từ đầu là để
phục vụ.
Người
phục vụ lẫn kẻ được phục vụ đều phải khiêm tốn như nhau. Lý do đơn
giản là vì chính Chúa Giê-su đã thực hành trước, rồi mới dạy cho
các Môn Ðệ sau. Cái chết treo trên cây thập giá là bằng chứng cho
tinh thần yêu thương, phục vụ trong khiêm nhu và phó thác của Người.
Ai nâng mình lên thì sẽ bị hạ xuống. Còn ai hạ mình xuống thí sẽ được
nâng lên. Bài học thứ hai, đó là sự khiêm tốn.
Vậy, qua bài Tin Mừng hôm nay, Chúa
Giê-su đã làm nổi bật hai khuôn mặt khác nhau. Khuôn mặt thứ nhất
là của những kẻ giả hình, luôn khoe khoang, luôn làm mọi sự để tìm
kiếm hư danh trần thế Khuôn mặt thứ hai là khuôn mặt Môn Ðệ của
Chúa Giê-su, luôn thực hành Lờiø Chúa trong khiêm nhu, kín đáo, phục
vụ anh em, và chỉ trông cậy vào một mình Chúa mà thôi. Hai gương mặt
đó phải chăng vẫn cùng lúc hiện diện nơi bản thân mỗi người chúng ta.
Ðôi lúc ta thấy mình sao mà giống những kẻ giả hình đến thế, đôi
lúc ta lại thấy mình là một Môn Ðệ đang hăng hái tiến bước theo Ðức
Ki-tô và mong muốn tuân giữ Lờøi Người. Lời cảnh cáo của Chúa Giê-su khiến ta phải xem xét lại cách
sống Ðạo của mình.
Chính
vì ý thức mình yếu đuối, không thể làm được điều gì mà không cần
đến ơn của Chúa, nên chúng ta phó mình cho Chúa Thánh Thần là nguồn
mạch mọi ơn sủng.
Mong
sao Chúa Thánh Thần luôn thanh luyện lòng trí chúng ta khỏi mọi hư
danh thế tục. Xin Người ban cho chúng ta ơn biết lắng nghe Lời Chúa, ơn
hiểu được Lời Chúa muốn nói với chúng ta hôm nay, và ơn biết cách
đem Lời Chúa ra thực hành trong đời sống hằng ngày của chúng ta.
LINH MỤC LÀ CHA ?
Lời Chúa Giê-su khẳng định: "Ðừng gọi ai dưới
đất là Cha vì các ngươi chỉ có một Cha trên Trời". Người ta thường
dựa vào câu Thánh Kinh này để biện hộ cho quan điểm không gọi Linh
Mục là cha. Vậy phải hiểu câu nói Chúa Giê-su như thế nào ?
1. Tại sao gọi Linh Mục là cha ? Thói quen ấy có
từ lúc nào trong Giáo Hội ? Ðâu là nền tảng của cách gọi này ?
- "Cha"
theo định nghĩa là một người đàn ông có một hay nhiều con. Một cách
nào đó, cha là người mang lại sự sống cho con. Do đó, bất cứ ai mang
lại sự sống cho người khác, bằng cách này hay cách khác cũng đều
có thể được gọi là cha... Danh từ cha ở đây được hiểu theo nghĩa
loại suy. Chúng ta gọi cha những người đàn ông nào đó có đặc tính
của người cha. Cũng như khi chúng ta chào hỏi một người là ông bà,
chú bác thì không nhất thiết người đó phải có một liên hệ họ hàng
với chúng ta. Danh xưng cha được gán cho Linh Mục cũng được hiểu theo
nghĩa ấy.
- Cách
gọi này không phải là điều mới mẻ, ngay từ đầu lịch sử Giáo Hội,
các Giám Mục được gọi là cha, rồi dần dà người ta áp dụng cách
gọi ấy cho các Linh Mục.
-
Lý do gọi Linh Mục là cha thật
đơn sơ và tự nhiên: Linh Mục là thừa tác viên các bí tích. Ngài nhân
danh Chúa Ki-tô và Giáo Hội để ban Bí Tích và sự sống Ơn Thánh. Qua
lời dạy bảo, một cách nào đó Linh Mục cũng nuôi dưỡng người Ki-tô
hữu trong đời sống thiêng liêng. Do đó Linh Mục đóng vai trò người
cha đối với các tín hữu.
-
Công đồng Vatican 2 trong sắc lệnh về Sứ Vụ Và
Ðời Sống Linh Mục đã nói về tương quan giữa Linh Mục và Giáo Dân:
Do bí Tích Thánh Chức, các Linh Mục Tân Ước thi hành nhiệm vụ cao cả
và cần thiết, đó là Cha và Thầy trong dân Chúa và cho dân Chúa.
2. Gọi Linh Mục là cha phải
chăng đi ngược lại Tin Mừng vì Ðức Giê-su đã nói: đừng gọi ai dưới
đất là cha vì các ngươi chỉ có một Cha, Ðấng ngự trên Trời. Phải
hiểu câu nói này như thế nào?
Vào
thời Cải Cách, người Tin Lành đã dựa vào câu nói này để bãi bỏ
cách gọi Linh Mục là cha. Chúng ta phải hiểu đúng nghĩa câu nói của
Chúa Giê-su. Ðặt câu nói này trong văn mạch của đoạn Tin mừng: Chúa
Giê-su đang tranh luận với nhóm Pha-ri-sêu, Luật Sĩ, Người khiển trách
họ giả hình, nói mà không làm, họ thích thống trị, bó những gánh
nặng chất lên vai người khác còn họ không nhúng tay vào, họ thích
khoe khoang làm mọi việc cho người ta thấy, họ hám danh muốn ngồi chỗ
nhất nơi công cộng và muốn người khác tỏ lòng kính trọng qua những
danh xưng thầy, cha, người chỉ đạo. Qua đó Ðức Giê-su đưa ra một quan
điểm mới cho các môn đệ: "Trong anh em, người làm lớn hơn cả phải
làm người phục vụ anh em"...
Ðức
Giê-su không cấm chúng ta gọi cha đẻ của chúng ta là cha hoặc gọi
bất cứ ai dạy dỗ chúng ta là Thầy. Hẳn Người đã từng gọi Thánh
Giu-se là Cha và những người dạy Người là Thầy; do đó không nên
hiểu câu nói ấy theo từng chữ. Người Do-thái thường dùng kiểu nói
phóng đại, Chúa Giê-su dùng kiểu nói này khi bảo rằng: Nếu tay con
gây vấp ngã hãy chặt nó đi. Nếu mắt con làm cớ cho con vấp phạm
hãy móc mắt đi để được vào Nước Trời. Chính Thánh Phao-lô, người
hiểu sâu xa Lời Chúa thế mà ngài cũng vẫn tự xưng mình là cha các
tín hữu, ngài cũng gọi Ti-mô-thê-ô là con yêu dấu.
Vậy
thì qua câu nói: Ðừng gọi ai dưới đất là cha, cũng đừng xưng mình là
Thầy, Ðức Giê-su vừa đề cao tính cách là Cha của Thiên Chúa, vừa
xác định tính cách chỉ đạo của Người, đồng thời Người cũng đả phá
sự kiêu hãnh của một số nhà lãnh đạo Do-thái giáo thời đó, họ ưa
thích được người ta gọi là cha, là thầy.
3. Có buộc phải gọi Linh Mục
là cha không ?
Về cách xưng hô, dường như không có một
luật nào buộc. Gọi Linh Mục là cha hay không đó là vấn đề của tình
cảm và niềm tin. Gọi Linh Mục là cha hay không điều đó không quan
trọng cho bằng có ác ý trong cách cư xử với Linh Mục hay không. Sự
thiếu lễ độ, lịch sự tối thiểu đối với một người lãnh đạo, dù chỉ
là lãnh đạo một cộng đoàn nhỏ, không chỉ là một xúc phạm đến Linh
Mục, mà còn có thể xúc phạm đến chính tình cảm tôn giáo của người
tín hữu nữa.
ÐỪNG TỰ XEM MÌNH LÀ QUAN TRỌNG
Ðức cố Giáo Hoàng Gio-an
23 kể lại một kinh nghiệm độc đáo của đời mình như sau:
"Lúc tôi
mới được bầu làm Giáo Hoàng để lãnh đạo Giáo Hội hoàn vũ, tôi
rất lo lắng và sợ hãi trước một trách nhiệm quá lớn lao và nặng
nề. Nhưng một đêm kia, trong giấc ngủ chập chờn không yên, tôi nghe
có một tiếng nói phán bảo tôi: "Kìa Gio-an, đừng tự xem mình là quan
trọng !"
Tôi choàng
tỉnh dậy, ngẫm nghĩ thấm thía về ý nghĩa giấc chiêm bao. Và kể từ
dạo ấy, tôi đã cố gắng áp dụng câu nói này trong đời tôi, trong
mọi công việc của Giáo Hội mà tôi phải giải quyết mỗi ngày. Ðừng
tự xem mình là quan trọng ! Và thật sự, tôi đã ăn ngon ngủ yên như
trước khi được chọn làm Giáo Hoàng !
Khiêm nhường là một đức tính được Thiên
Chúa yêu mến. Khác hẳn với tính tự cao, tự đại có thể được so sánh
với những ngọn núi, vạt đồi, đức khiêm nhường giúp chúng ta đào
sâu những trũng thấp, để đón nhận được những Hồng Ân của Thiên
Chúa đã không dừng lại trên đỉnh núi hay triền đồi, những chảy tràn
xuống và đọng lại chan chứa ở những nơi thấp nhất dưới chân đồi...
Từ LẼ SỐNG, 3.2000
THÓI KHOE KHOANG
HỠM HĨNH
Hoàng đế Don Pedro nước
Brasil, rất có lòng thương đến những người khốn cùng nghèo khổ và
bệnh hoạn tật nguyền trong nước. Sau một chuyến đi kinh lý, thấy tình
trạng quá tải tại các bệnh viện và nhà tế bần, nhà vua có ý định
xây thêm một bệnh viện lớn và đầy đủ tiện nghi tại thành phố Rio
de Janeiro. Nhưng khi ấy công quỹ đã gần cạn, tài sản riêng của nhà
vua cũng không thấm vào đâu so với kinh phí xây dựng. Ông bèn cho
loan đi một lời kêu gọi đến các nhà quý tộc và triệu phú trong
nước.
Nhưng dường như mọi người đều thờ ơ, số
tiền quyên góp chẳng được là bao. Lần này thì nhà vua có sáng kiến
đưa ra một bản thông cáo, nêu rõ: nếu ai cho 100.000 đồng tiền vàng
tới sẽ được ban tước vị Nam Tước, ai cho 250.000 đồng tiền vàng sẽ
được làm Hầu Tước... Thế là từ khắp nơi trong nước, chỉ mới có mấy
ngày mà tiền bạc đổ về ào ào, kèm theo những tấm danh tiếp ghi rõ
tên tuổi và địa chỉ người đóng góp...
Thế là bệnh viện được tiến hành xây
dựng thật nhanh chóng. Vào dịp khánh thành, hoàng đế cho triệu tập
dân chúng đông đảo đến dự lễ. Các nhà chức sắc quý tộc và triệu
phú cũng nhận được các văn bằng chứng nhận các tước hiệu ứng với
số tiền họ đã đóng góp. Mọi người ai nấy đều hân hoan ra mặt: dân
nghèo thì có được một khu bệnh viện lớn, những người giàu có thì hả
hê với danh vọng...
Thế nhưng, mọi người đều hồi hộp thắc mắc vì một tấm bia
đá lớn treo ngay mặt tiền ngôi nhà, bên ngoài choàng kín bằng một
tấm vải lớn. Khi cắt băng khánh thành xong, chính nhà vua bước tới,
tự tay rút giây cho tấm khăn choàng rơi
xuống, mọi người đều ồ lên một tiếng khi đọc thấy hàng chữ to khắc
trên bia đá: ÐÂY LÀ MÓN QUÀ TẶNG CỦA SỰ KHOE KHOANG HỠM HĨNH DÀNH
CHO NỖI THỐNG KHỔ CỦA CON NGƯỜI !
Tiếng vỗ tay hoan hô rền vang như sấm, vị
hoàng đế mỉm cười thật tươi trước đám đông quần chúng mà đa số là
những người lao động bình dân. Chỉ có một số ít nhà quý tộc và triệu
phú lặng lẽ rời khỏi khán đài danh dự, họ đã nhận được một bài
học nhớ đời !
Trích NỐI LỬA CHO ÐỜI số 4
CUỘC HỌP GIAO BAN CỦA QUỶ
QUỶ 1: Báo cáo xếp, em đã cám dỗ một ông cha cố về điều răn
thứ 6, nhưng ông ta chống trả bằng cách cứ cầu nguyện liên tu bất
tận. Em xin chịu thua, xếp có phương kế gì không ạ ?
QUỶ 2: Em cũng xin báo cáo xếp, em phụ trách
công tác cám dỗ một bà xơ về sự kiêu căng bất tuân Bề Trên trong
Dòng. Chị ta cũng chống trả bằng cầu nguyện và lần chuỗi Mai Khôi
không ngưng nghỉ. Thế là em đành cút, xin ý kiến xếp chỉ đạo tiếp ạ
!
QUỶ 3: Trình xếp, em được phân công theo cám
dỗ một ông giáo dân về lòng tham lam của cải vật chất thế gian,
nhưng cũng như trường hợp hai bạn quỷ của em vừa báo cáo, ông này
cũng lấy việc cầu nguyện làm vũ khí chống trả ghê gớm, em đành
chào thua rút lui ạ !
TƯỚNG QUỶ: Thôi thôi đủ rồi, chúng mày đi
sai đường lối chính sách từ sừng đến đuôi ! Ðã có lệnh mới, chúng
mày quên béng rồi à ? Ðừng có cám dỗ theo những phương án tiêu cực
và thụ động ấy nữa, xưa rồi ! Chiến lược bây giờ là phải làm
ngược lại, hết sức tích cực và chủ động, nghĩa là phải khuyến khích
chúng nó giữ Ðạo cho sốt sắng, lần chuỗi cho nhiều, làm việc bác
ái cho hăng, để rồi có ngày chúng nó sẽ kiêu căng, vênh vang, tự
mãn. Bấy giờ ta mới tung chiêu quy ết định giành thắng lợi, hiểu
chưa, đồ quỷ ngu ?
Sưu tầm của cha TIẾN LỘC
LỄ CÁC THÁNH NAM NỮ
Ngày lễ đầu tiên trong
lịch sử để vinh danh các Thánh là ngày tưởng niệm "các vị Tử
Ðạo" được cử hành vào đầu thế kỷ thứ 4. Vào đầu thế kỷ thứ
7, sau làn sóng trộm cắp đột nhập các hang toại đạo, Ðức Giáo Hoàng
Boniface IV đã cho thu lượm khoảng 28 xe đầy những hài cốt và chôn
cất lại bên trong đền Pantheon, là đền thờ các thần của người Rô-ma,
và ngài thánh hiến đền thờ này như một đền thờ Ki-tô Giáo.
Theo sử gia của Giáo Hội
là Beda Ðáng Kính, Ðức Giáo Hoàng có ý định rằng: "Việc tưởng
nhớ các thánh trong tương lai có thể thay cho việc thờ phượng mà
trước đây không được dành cho thần thánh nhưng thờ ma quỷ". Nhưng
việc thánh hiến đền Pantheon, cũng như ngày kính nhớ đầu tiên các vị
Tử Ðạo xảy ra vào tháng Năm. Nhiều Giáo Hội Ðông Phương vẫn kính
nhớ các Thánh vào mùa xuân, hoặc trong Mùa Phục Sinh hoặc ngay sau
Lễ Hiện Xuống.
Tại sao Giáo Hội Tây
Phương cử hành Lễ này vào tháng 11 thì không ai hiểu. Người ta chỉ
biết vào năm 800, thần học gia Alcuin người Anglo-Saxon cử hành Lễ
này vào ngày 1 tháng 11, và người bạn của ông là Arno, Giám Mục
của Salzburg cũng theo như vậy. Sau cùng, trong thế kỷ thứ 9, Giáo Hội
Rô-ma đã chấp thuận ngày Lễ này. Ðầu tiên Lễ này để kính nhớ các
vị Tử Ðạo. Sau này, khi người Ki-tô hữu được tự do tín ngưỡng, Giáo
Hội đã dùng ngày Lễ này để tỏ lòng kính trọng những người thánh
thiện. Vào các thế kỷ đầu tiên, được coi là thánh, thì chỉ cần một
tiêu chuẩn là được nhiều người công nhận, ngay cả việc chấp thuận
của vị Giám Mục cũng được coi là bước sau cùng để đưa vào niên lịch
Giáo Hội.
Việc phong Thánh bởi Ðức
Giáo Hoàng lần đầu tiên diễn ra vào năm 973; ngày nay việc phong
Thánh đòi hỏi cả một tiến trình lâu dài để chứng minh các đức tính
thánh thiện. Ngày nay, Lễ Các Thánh để kính nhớ các vị Thánh vô danh
cũng như nổi danh.
KINH CẦU CÁC THÁNH CHẲNG HỀ ÐƯỠC PHONG
NHÂN LỄ CÁC THÁNH NAM NỮ 1.11
Xin Chúa thương xót chúng
con - Xin Chúa Ki-tô thương xót chúng con.
Xin Chúa thương xót chúng con - Chúa Ki-tô nghe cho
chúng con.
Xin Chúa thương xót chúng
con - Chúa Ki-tô nhậm lời chúng con.
Ðức Chúa Cha ngự trên Trời là Ðức Chúa Trời thật - Thương
xót chúng con.
Ðức Chúa
Con chuộc tội cứu thế là Ðức Chúa Trời thật - Thương xót chúng con.
Ðức Chúa
Thánh Thần là Ðức Chúa Trời thật - Thương xót chúng con.
Ba Ngôi cùng
là một Ðức Chúa Trời - Thương xót chúng con.
Rất Thánh Ðức Bà Ma-ri-a - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề chấp nhất ai - Cầu cho chúng
con.
Các thánh không hề nói
xấu ai - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề nghĩ
xấu cho bất cứ ai - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề giận
dữ oán hờn ai - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề nói
tục chửi thề - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề lười
biếng lề mề - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề đam mê
sắc dục sa hoa - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề cằn
nhằn khó tính kêu ca - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề ba hoa
kiêu ngạo - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề trộm
đạo gian tham - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề nặng
óc ích kỷ cá nhân - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề có
chuyện tách biệt sứ quân - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề tỵ
phân ganh ghét - Cầu cho chúng con.
Các thánh
không hề la cà ngồi lê đôi mách - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề yêu
sách cầu kỳ - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề biển
lận hà tiện chi ly - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề ngờ
vực hồ nghi - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề so bì
già trẻ cũ mới - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề có óc
vụ luật biệt phái - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề kỳ thị
giai cấp địa phương - Cầu cho chúng con.
Các thánh không hề thành
kiến đóng khung - Cầu cho chúng con.
Các thánh
không hề khinh chê kẻ khốn khó bần cùng - Cầu cho chúng con.
Các thánh
không hề cư xử thiên vị bất công - Cầu cho chúng con.
Các thánh
có nói có, không nói không - Cầu cho chúng con.
Các thánh
không biết thề dông thề dài - Cầu cho chúng con.
Các thánh
không phách lối chê bai - Cầu cho chúng con.
Các thánh
nghe lời nói xấu thì bỏ ngoài tai - Cầu cho chúng con.
Các thánh
luôn khôi hài vui vẻ - Cầu cho chúng con.
Các thánh
luôn ân cần với già trẻ lớn bé - Cầu cho chúng con.
Các thánh
luôn quan tâm để ý mọi người - Cầu cho chúng con.
Các thánh
luôn giữ nét mặt rạng rỡ vui tươi - Cầu cho chúng con.
Các thánh
luôn sẵn sàng mỉm cười tha thứ - Cầu cho chúng con.
Các thánh
cơn giận chẳng giữ quá hoàng hôn - Cầu cho chúng con.
Các thánh
không được phục vụ anh em thì buồn - Cầu cho chúng con.
Các thánh
luôn bận tâm đắp vun hòa thuận - Cầu cho chúng con.
Các thánh
hay săn sóc người già nua bệnh hoạn - Cầu cho chúng con.
Các thánh
hay an ủi kẻ lâm nạn, tù đày - Cầu cho chúng con.
Các thánh
hay giúp người gặp họa tai thê thảm - Cầu cho chúng con.
Các thánh
hay thông cảm với kẻ hàm oan - Cầu cho chúng con.
Các thánh
hay chia sẻ với kẻ khát uống đói ăn - Cầu cho chúng con.
Các thánh
hay viếng thăm cô nhi quả phụ - Cầu cho chúng con.
Các thánh
hay chăm nom người ủ rũ liệt giường - Cầu cho chúng con.
Các thánh
hay thương lo cho người sắp chết - Cầu cho chúng con.
Các thánh
hằng ngày hy sinh trong công việc âm thầm - Cầu cho chúng con.
Các thánh
bổn phận hằng tận tâm chu toàn - Cầu cho chúng con.
Các thánh
luôn đón tiếp mọi người cách hân hoan - Cầu cho chúng con.
Các thánh
dễ cười, dễ ngủ, dễ ăn - Cầu cho chúng con.
Các thánh
dễ quên lầm lỗi, chẳng bàn tới bàn lui - Cầu cho chúng con.
Các thánh
biết xin lỗi ngay khi lỡ lời - Cầu cho chúng con.
Các thánh
luôn cầu nguyện cho mọi người xung quanh - Cầu cho chúng con.
Các thánh
luôn để tâm để trí làm việc lành - Cầu cho chúng con.
Các thánh
mỗi ngày thực hành một cử chỉ đẹp - Cầu cho chúng con.
Các thánh
cung cách giản dị mà khuôn phép nết na - Cầu cho chúng con.
Các thánh
sống các nhân đức cách dung hòa - Cầu cho chúng con.
Các thánh
Tin Cậy Mến đều thăng hoa triển nở - Cầu cho chúng con.
Các thánh
lời khấn hứa luôn trung kiên gìn giữ - Cầu cho chúng con.
Các thánh
các mối Phúc Thật luôn ghi khắc tâm tư - Cầu cho chúng con.
Các thánh
học gương Ðức Ki-tô khiêm hạ hiền từ - Cầu cho chúng con.
Các thánh
xác tín cho đi sẽ được đền bù chan chứa - Cầu cho chúng con.
Các thánh
trung thành vác thánh giá mình theo Chúa - Cầu cho chúng con.
Chúa Giê-su chuộc tội cứu thế - Chúa Giê-su tha tội chúng
con.
Lm. Giu-se TIẾN LỘC, DCCT
Một
dịp nào đó, chúng ta có dịp rong ruổi băng qua một miền quê, bên
những cánh đồng xanh tươi, hoặc sau những lũy tre mượt mà, thế nào
chúng ta cũng gặp thấy những nấm mộ nằm chen chúc cạnh nhau.
Thông
thường những nấm mộ dân Việt được đắp u lên như hình ảnh cái bụng
người mẹ đang mang thai. Một thuở xa xưa, chính trong lòng dạ cưu mang
của người mẹ mà chúng ta đã nhận lấy sự sống làm người. Rồi cũng
đến một lúc, chính từ những nấm mộ đắp u lên như cái bụng người mẹ
mang thai, mỗi người chúng ta lại sẽ trở về lòng đất mẹ, "sinh ký
tử quy", trở về để sự sống của chúng ta được đổi mới.
Cũng
chính trong nấm mộ là cái chết của Ðức Giê-su Ki-tô mà chúng ta đã
nhận lãnh sự sống vĩnh cửu. Ngày chúng ta trở về lòng đất mẹ,
chúng ta cũng sẽ trở về với Ðức Giê-su Ki-tô, để sự sống của
chúng ta được đổi mới, được tham dự vào sự sống mới của Ðấng đã
Phục Sinh.
Tại
đất nước Kenya bên Phi Châu, tuy tiếng Swahili vẫn là quốc ngữ, nhưng
nhiều bộ tộc nhỏ vẫn nói thứ tiếng riêng của mình, và họ gọi
Thiên Chúa là "Ngài" y như người Việt chúng ta. Lại cũng có bộ tộc
gọi Thiên Chúa là "Ni-a-xây" ( Nyasaye ) nghĩa là cái "Bụng", cái
"Tử-Cung-Ðể-Mang-Thai", và khi chôn cất người chết, họ cũng đắp ngôi
mộ u lên thành một cái "Ni-a-xây", một chiếc bụng người mẹ đang mang
thai, giống như dân Việt chúng ta.
Chính
Ðức Giê-su Ki-tô là Alpha và Omega, những chữ cái đầu hết và cuối
hết trong tiếng Hy-lạp ( x. Kh 1, 8 ), Người là Khởi Nguyên và là
Cùng Ðích, như được ghi trên cây nến Phục Sinh vào tối Thứ Bảy Tuần
Thánh trong Lễ Vọng Phục Sinh.
Lạy Chúa Giê-su, chính từ Ngài mà chúng
con nhận được sự sống, và cũng chính Ngài là nơi chúng con sẽ quay
về khi sự sống của chúng con ở trên cuộc đời này được biến đổi.
Chính Ngài là An-pha và Ô-mê-ga, là Ðấng
hiện có, đã có và đang đến. Chính Ngài đã yêu mến chúng con, đã
lấy Máu mình để rửa sạch mọi tội lỗi chúng con, để làm cho tất cả
chúng con trở thành một vương quốc và hàng tư tế để phụng thờ Thiên
Chúa là Cha của Ngài, Amen ( Kh 1, 5 ).
MỘT ÐỊA CHỈ CỦA NGƯỜI
NGHÈO
Cứ
những ngày giữa tuần, mở hộp thư Internet, ta lại thấy xuất hiện
GOSPELNET, "net" của "Tin Mừng". Rồi cuối tuần, mở thư ra lại thấy
EPHATA, đều đặn như chiếc đồng hồ, qua hai năm phục vụ âm thầm. 1.000
độc giả không phải là lớn so với những tờ báo điện tử trong và
ngoài nước và càng rất khiêm nhường, nếu đem so sánh với số độc
giả truy cập các mạng Internet khác. Thế nhưng có nhiều sự khác biệt
làm nên sự độc đáo của GOSPELNET và EPHATA: nó đem Tin Vui đến cho
người nghèo, trước hết là cơm bánh tinh thần và kèm theo là cơm bánh
vật chất, những chia sẻ không chỉ cho người nghèo, mà cho cả người
giàu có.
Khi nói về một cộng đoàn Công Giáo,
Ðức Thánh Cha Gio-an Phao-lô II đã xác định: "Hoặc một cộng đoàn
Ki-tô Giáo phải là một cộng đoàn Thừa Sai, hoặc nó không phải là
một cộng đoàn Ki-tô Giáo" ( Either a Christian
community is a missionary ones or it is not a Christian community ). Ðó cũng là đường hướng của GOSPELNET và EPHATA:
được sai đi ( sent to mission ).
EPHATA muốn đem đến cho người đọc thuộc giới trí thức Công
Giáo những chất liệu không chỉ để làm phong phú thêm sự hiểu biết
về Giáo Hội, Thần Học, Thánh Kinh, mà còn để suy gẫm và thực hành
trong cuộc sống, nhưng EPHATA vẫn thiên về "lý thuyết" nhiều hơn. Trái
lại, GOSPELNET trình bày những sự kiện liên quan tới cuộc sống đời
thường, để dẫn tới phần cuối là hành động bác ái, sự chia sẻ:
những người đem chia sẻ và những người nhận chia sẻ.
Sẽ là lời nói suông, vô giá trị, nếu không đi tới hành
động, không thúc dục những tâm hồn mở ra, biết rung cảm trước nỗi
đau của đồng loại và chia sẻ những gì trong khả năng của mình. Sự
chia sẻ đó có thể chỉ là lời cầu nguyện, sự cảm thông, lời động
viên, thăm viếng, nhưng cũng có thể là những cuốn vở, những gói mì,
lon gạo hoặc những đồng bạc gửi về GOSPELNET để nhờ chuyển đến cho
những nơi cần, cho những người đang cần. Dù GOSPELNET và EPHATA chỉ gọn
gàng trong mươi trang giấy A4, nhưng nhiều người khi mở GOSPELNET, lại
thích đọc... ngược từ dưới lên, để muốn biết tuần này bao nhiêu
người nghèo đói, bao nhiêu kẻ bất hạnh được chia sẻ và bao nhiêu ân
nhân đã quảng đại mở rộng tấm lòng.
Ngoài ra, GOSPELNET còn
làm nhịp cầu cho những nơi muốn cho và những nơi cần nhận, bởi vì
cũng chẳng dễ dàng gì để người muốn cho biết rõ nhu cầu nơi cần
nhận và quan trọng là những nơi ấy, những người ấy có đủ lòng đạo
đức, chân thành, để sẽ sử dụng đúng đắn những gì sẽ nhận được
thường là những món tiền, hàng khá quan trọng hay chỉ lợi dụng cho
mục đích riêng tư. Trong thời buổi mà tham nhũng đầy dẫy ở mọi nơi,
ở mọi môi trường hoạt động, không loại trừ ở cả những chỗ hoạt
động đạo đức và bác ái, thì sự cám dỗ của đồng tiền không nhẹ
nhàng đối với bất cứ ai. GOSPELNET, tuy không nắm được chính xác hoàn
toàn, nhưng cũng phần lớn bảo đảm được sự tin cậy và theo dõi được
việc sử dụng.
Cô Nhi Viện Vinh-sơn 2 ở Kontum đã nhận được nhiều trợ
giúp, như của Bác Sĩ Bích Ðào, của Cha Trịnh Tuấn Hoàng, qua lời giới
thiệu của GOSPELNET và cá nhân cha Lê Quang Uy, từ đó đã thành công
rất lớn trong dự án chăn nuôi heo gà và trong tương lai không xa, có
thể tự túc phần lớn các chi phí cho hơn 200 cháu cô nhi, không còn
là gánh nặng cho Giáo Phận hoặc cho xã hội.
Các cháu vùng kinh tế mới ở Giáo Xứ Phước Hòa Nha Trang,
ở Giáo Xứ Chính Tâm Ban-mê-thuật, qua thư giới thiệu của SPELNET, đã
nhận được mỗi nơi hàng ngàn lít sữa của công ty Sữa Cô Gái Hà-lan.
Ở đây tưởng cũng nên nói về công ty Sữa Cô Gái Hà-lan và cách là
việc từ thiện của họ: họ không khoe khoang, không lên đài báo, nhưng
làm âm thầm, thuần mục đích từ thiện, như lời anh Trần Văn Huấn,
cán bộ của công ty, tâm sự: "Công ty có quỹ từ thiện và muốn
làm đúng việc, là một điều công bằng, chứ không phải để bố thí,
để quảng cáo, vì làm như thế là sỉ nhục người nghèo".
Cũng từ GOSPELNET, gần 600 bạn trẻ Linh Hoạt viên ở Giáo
Xứ Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp, Kỳ Ðồng, Sài-gòn, đã thấy được bổn phận
chia sẻ: họ đã lập ra những "xưởng" ( ateliers ) để thu gom quần áo,
giặt ủi, đóng gói rất trân trọng và gửi đến cho anh em dân tộc
nghèo khổ vùng Bắc Tây Nguyên ( Gia Lai, Kontum ).
Trong những ngày này, GOSPELNET đang vận động cho một chương
trình "khác thường": tìm những gia đình nhận đỡ đầu cho các Giáo Lý
Viên nghèo và gia đình của họ. Có rất nhiều người, đặc biệt là anh
em dân tộc Công Giáo, đã âm thầm hy sinh, phục vụ đồng đạo trong những
đều kiện rất khó khăn và khắc nghiệt, trong khi bản thân và gia đình
họ rất túng thiếu. Họ không đòi hỏi. Họ không kêu ca. Thậm chí họ
cũng chẳng xin xỏ hay có ý định nhờ cậy ai giúp đỡ. Nhưng sẽ rất vô
tình và vô ơn, nếu chúng ta quên những đóng góp to lớn của họ, quên
những cay đắng tinh thần và vật chất họ chịu đựng trong khi làm việc
Tông Ðồ Truyền Giáo, vì Nước Chúa. GOSPELNET đã lên tiếng kêu gọi
để vận động đợt đầu có được 450 gia đình quảng đại nhận đỡ đầu lâu
dài cho các Giáo Lý Viên nghèo.
Cuối cùng, một nét không thể quên
nhắc đến, mà độc giả sẽ không gặp được ở bất cứ tờ báo nào
khác. Ấy là tinh thần lạc quan và tích cực: Không dính dáng tới
những phê phán, đả kích mang tính chất chính trị, không đem những tin
tiêu cực nhằm phê bình, không dùng bài viết, hình ảnh, ẩn dụ, v.v...
để chỉ trích bất cứ một cá nhân hay tập thể nào, nhưng chỉ muốn đem
Tin Mừng đến rất nhẹ nhàng, vui tươi, thân ái, đến với mọi người,
bởi vì tự Tin Mừng cải đổi thế giới, không cần bầt cứ ai phải nhọc
lòng "dao to búa lớn" để "đem Ðạo vào đời".
Bởi Tin Mừng
là hành động,cho nên GOSPELNET, "net" của Tin Mừng cũng hướng về hành
động. Trong thời đại mà con người, nhất là giới trẻ, mất niềm tin
vào những giá trị tinh thần, đạo đức, thì chữ "tín" và "lạc quan",
không bằng nhiều lời, mà bằng hành động, mới đi vào được lòng
người. GOSPELNET và EPHATA đang cố gắng thực hiện điều ấy !
THÔNG TIN:
Thầy Phó Tế Nguyễn Văn Tâm, DCCT, giới thiệu trường hợp em Tê-rê-xa NGUYỄN THỊ THAO, sinh 27.11.1984, con ông Nguyễn Thành
Trung và bà Lê Thị Hoa, ngụ tại Giáo Xứ Ðồng Tháp, xóm Hợp Thành,
xã Diễn Hồng, huyện Diễn Châu, tỉnh Nghệ An. Gia đình có 8 người con
với tinh thần vượt khó hiếu học, có 3 người đang theo đại học và 3
em còn học phổ thông. Riêng em Thao vừa thi đậu Trung Cấp Y Tế, học
phí đầu năm phải đóng là 1.500.000 VND mà vay mượn không đủ để đóng.
Gospelnet xin trợ giúp 500.000 VND.
Giáo
sư Trần Duy Nhiên giới thiệu trường hợp bà NGUYỄN KIM MỸ,
49 tuổi, nhà không có số ở Xa Lộ Nam Sài-gòn, bị bướu não di căn,
nằm tại bệnh viện Chợ Rẫy, khoa Thần Kinh, lầu 3, P2 khu B1. Nhập
viện gần 3 tuần hết sức tốn kém. Hoàn cảnh gia đình lại quá nghèo,
người chồng đạp xích-lô, người con cả bị bệnh kinh niên không làm
việc được, các con khác việc làm không ổn định. Trước mắt, bác sĩ
yêu cầu 2.000.000 VND để tiếp tục chẩn đoán và chữa trị nhưng gia đình
đành bó tay. Gospelnet xin trợ giúp ngay số tiền 1.000.000 VND.
Cha Lê Quang Uy, DCCT, giới thiệu trường hợp em VŨ THÀNH CÔNG, sinh ngày 18.7.1987, đang học lớp 10 A3
trường PTTH Nguyễn Trung Trực, hiện ngụ tại số E17 đường Quang Trung,
phường 10, quận Gò Vấp, Sài-gòn. Em chỉ sống với mẹ trong khi người
cha đã chối bỏ không nhìn nhận em, hoàn cảnh gia đình neo đơn vất vả.
Nay em đang bị nhà trường cảnh cáo cho nghỉ học vì từ đầu niên khóa
đến nay chưa đóng được các khoản tiền như quy định lên tới 1.220.000
VND. Gospelnet xin trợ giúp cho em số tiền 200.000 VND.
Như Gospelnet số 77 đã thông tin ngày 22.9.2002, theo
giới thiệu của thầy Trần Xuân Sang, Dòng Ngôi Lời, giới thiệu
hoàn cảnh gia đình ông Nguyễn Văn Phương, và bà Trần Thị Minh,
có 6 người con là: Nguyễn Thị Mai Thảo, sinh 1985, Nguyễn
Thị Aùnh Nguyệt, sinh 1987, Nguyễn Ðức Hoàng, sinh năm 1990, Nguyễn
Thị Mai Linh, sinh 1993, Nguyễn Hoàng Ðức, sinh 1995, và cháu Nguyễn
Thị Kim Thanh, sinh đôi với cháu Ðức năm 1995. Chúng tôi đã trợ
giúp bước đầu cho 6 em nói trên từ tháng 5 cho đến hết tháng 10.2002.
Nay Gospelnet số 83 tiếp tục trợ giúp 6 em trong 2 tháng, kể từ tháng
11 đến hết tháng 12.2002, tổng cộng: 600.000 VND.
Cha Aug. Phạm Văn Dũng, Giáo Xứ Hòa Giang, tỉnh
Kiên Giang,
giới thiệu trường hợp của cháu
Phê-rô NGUYỄN MINH THƯƠNG, sinh 16.2.1995, con ông Nguyễn Minh Hải và bà Nguyễn
Thị Hoa, ngụ tại số 147 ấp Kinh 1, xã Hòa Ðiền, huyện Kiên Lương, tỉnh
Kiên Giang. Hoàn cảnh gia đình rất nghèo mà cháu Thương lại bị bại liệt 100 %, không biết nói, suốt ngày nằm
một chỗ, mẹ cháu không thể làm việc gì ngoài việc chăm sóc cháu
ngày đêm. Giáo Xứ đã có giúp đỡ nhưng bà con Giáo Dân đều nghèo,
không thể giúp được nhiều. Gia đình cháu thường xuyên rơi vào cảnh
thiếu đói.
Gospelnet xin trợ giúp cho gia đình
cháu mỗi tháng 100.000 VND trong 3 tháng 10, 11 và 12.2002, tổng cộng: 300.000 VND. Rất mong quý độc giả ghé vai
chia sẻ thêm gánh nặng này với gia đình cháu.
Như
Gospelnet số 80 ra ngày 13.10.2002 đã thông tin, cha Hoàng Vĩnh Linh,
Giáo Xứ Ðông Hà, Giáo Phận Phan Thiết, giới thiệu trường hợp em
Ma-ri-a TRẦN THỊ MỸ LAN, 17 tuổi, con của ông Trần Trọng Kim và bà
Phạm Thị Thanh Giám, ngụ tại xóm Phước Lộc, Giáo Xứ Ðông Hà, Giáo
Phận Phan Thiết, bị đau tim nặng suốt 3 năm qua. Ðến nay Viện Tim
đã xét duyệt miễn giảm cho em 50 % trên tổng số chi phí giải phẫu là
3.111 USD. Như vậy, em cần phải có số tiền tổng cộng là hơn
1.500 USD ( khoảng 23.000.000 VND ). Báo Phụ Nữ đã quyên góp được số
tiền trợ giúp em là 7.700.000 VND, vẫn còn thiếu hơn 15.000.000 VND. Trước
đây chúng tôi đã trích 100.000 VND để gia đình bồi dưỡng cho em có sức
khỏe trong thời gian chờ đợi. Và nay Gospelnet số 83 quyết định trợ
giúp thêm 2.000.000 VND. Phần còn lại Giáo Phận Phan Thiết sẽ
cố gắng lo liệu thêm để em sớm được giải phẫu vì bệnh tình đã quá
nguy ngập.
TRỠ GIÚP CHO MỘT
EM SINH VIÊN DÂN TỘC CỦA KONTUM
Như Gospelnet số 23 ra ngày 26.8.2001 và
Gospelnet số 26 ra ngày 16.9.2001 đã thông tin, em A VƯƠNG, người dân tộc Bahnar, ngụ tại làng Konhra Chot, Giáo Phận
Kontum, tháng 9.2001 đã đậu cùng lúc vào 2 trường đại học. Em đã
chọn đại học Y Tây Nguyên để nhập học nhưng không có đủ ttiền để
đóng học phí. Ðọc được thông tin này trên Gospelnet, cha Nguyễn Văn
Quy, DCCT, hiện đang ở Ermond Eau Bonne
( Pháp ), đã điện thoại về Vũng Tàu, Việt Nam, cho nhóm các
anh chị em Gia Ðình An Phong Bụi Ðời, và các anh chị đã chuyển ngay số
tiền 1.000.000 VND cho em A Vương.
Nay sang năm học thứ hai đại học,
Gospelnet lại mới nhận được số tiền 1.000.000 VND từ cha Nguyễn Văn Quy và Gia Ðình An Phong Bụi
Ðời Vũng Tàu.
Gospelnet số 83 xin trích quỹ thêm 500.000 VND để
cùng với gia đình em A Vương lo liệu đủ tiền học phí. Tổng cộng: 1.500.000 VND.
Xin thay mặt gia đình em A Vương, tỏ lòng biết ơn cha Quy, chị Nghiêm và
Gia Ðình An Phong Vũng Tàu.
Gospelnet số 83 xin mở
ra chương trình "HỌC BỔNG TRẠI PHONG PHÚ BÌNH" cho 20 em con cái các
gia đình bệnh nhân phong ở Phú Bình, và chương trình "HỌC BỔNG TRẠI PHONG SÓC SƠN" cho 26 em con cái các
gia đình bệnh nhân phong ở Sóc Sơn. Bước đầu các em ở Phú Bình đã
nhận được số tiền 1.000.000 VND cho tháng 8.2002 và các em ở Sóc Sơn đã nhận
được số tiền 2.600.000 VND, cho hai
tháng 10 và 11.2002, nhờ cô Nguyễn Thị Xuân chuyển đến cho cô Nguyễn Thị Tình, Tu Hội Con Ðức Mẹ
Hiệp Nhất, Giáo Phận Bắc Ninh, phân phối đến tận tay
gia đình các em. Danh sách các em sẽ được bổ túc sau.