TIN MỪNG: Mt 21, 28 - 32:
DỤ NGÔN HAI NGƯỜI
CON
Khi
ấy Ðức Giê-su hỏi các Thượng Tế và Kỳ Mục: "Các ông nghĩ sao: Một người kia có hai con trai. Ông ta đến
nói với người thứ nhất: "Này con, hôm nay con hãy đi làm vườn
nho." Nó đáp: "Con không muốn đâu!" Nhưng sau đó, nó hối
hận, nên lại đi. Ông đến gặp người thứ
hai, và cũng bảo như vậy. Nó đáp: "Thưa ngài, con đây!" nhưng
rồi lại không đi. Trong hai người con đó,
ai đã thi hành ý muốn của người cha ?" Họ trả lời: "Người
thứ nhất". Ðức Giê-su nói với họ: "Tôi bảo thật các ông:
những người thu thuế và những cô gái điếm vào Nước Thiên Chúa
trước các ông. Vì ông Gio-an đã đến chỉ
đường công chính cho các ông, mà các ông không tin ông ấy; còn
những người thu thuế và những cô gái điếm lại tin. Phần các ông,
khi đã thấy vậy rồi, các ông vẫn không chịu hối hận mà tin ông
ấy".
SUY NIỆM 1:
"Các ông nghĩ sao ?" Ngay
từ đầu câu chuyện, Chúa Giê-su đã đưa ra lời hỏi đột ngột như một
lời thẩm vấn buộc người nghe phải động não, phải tự đặt vấn đề cho
mình. Có thể nói lời hỏi đột ngột của Chúa Giê-su như muốn gây
giật mình, cùng lúc lôi cuốn sự chú ý của người nghe vào trong câu
chuyện mà Người sắp nói nhằm giúp họ tra xét chính bản thân họ.
"Các ông nghĩ sao ? Người kia có hai con
trai" Cả hai con trai đều được ông sai đi làm vườn nho.
Nhưng các con của ông sao mà tính khí bất định, để rồi tiếng vâng mà
thực là không, tiếng không lại là vâng. Ðứa thứ nhất trả lời
không, cuối cùng đi làm. Ðứa thứ hai trả lời có, cuối cùng bất
tuân. Dù tính cách và những câu trả lời của những người con bất
định đến thế, nhưng theo mạch văn của Tin Mừng, đối với Chúa Giê-su,
hình như cái làm cho chúng trở nên đúng hay sai, tốt hay xấu, không
thuộc về tính cách và càng không phải là lời những người con ấy
nói, nhưng là rốt cuộc chúng làm hay không làm theo ý của cha mình.
"Các ông ngĩ sao ?" Nếu
ngày xưa Chúa hỏi những người đương thời như thế, thì hôm nay lời ấy
cũng sẽ là lời tra vấn chúng ta. Hay nói cách khác, Chúa cũng sẽ
hỏi bạn và tôi: "Các con là loại người nào trong hai người con trai kia ?"
Dù trong ta, có thể có cả hai thái độ của hai người con, nhưng hôm
nay, chúng ta nói đến người con thứ hai, qua đó xét lại thái độ sống
Ðức Tin của mình.
Chắc chắn không ai là không ủng hộ, đồng tình với việc giữ
đạo từ nhỏ đến lớn, ủng hộ việc thường xuyên lãnh bí tích, thường
xuyên dự lễ, đọc kinh... Nếu ai sống đạo được như thế, thực sự họ
đã là những người ngoan đạo. Nhưng cái được coi là ngoan đạo của
những người ngoan đạo ấy, nếu không để ý, có khi đẩy ta rơi vào một
thái cực khác khá nguy hiểm: chỉ sống đạo theo thói quen. Việc giữ
đạo lâu ngày trở thành một cái khuôn, chỉ cần rập khuôn theo là
đủ, hoặc sự sáo mòn từ ngày nay qua ngày khác làm ta cảm thấy mình
không sai luật, không lỗi bổn phận, và cuối cùng, không thấy cần
phải sám hối ăn năn, vì không biết mình có phạm tội gì để ăn năn
hay không ? Từ đó sinh ra một thái độ khác càng tệ hại hơn nữa:
thái độ tự mãn, tự kiêu, tự đắc thắng. Ðó cũng chính là thái độ
tự phong mình làm "thánh", dù không nói ra thành lời. Nếu điều này
có thật thì thật nguy hiểm cho ta. Bởi vì có ai hoàn hảo đâu, chỉ vì
chưa nhận ra mình bất toàn nên không hoán cải mà thôi.
Ðấy
chính là thái độ của người con thứ hai. Anh ta thưa với cha mình: "Vâng, thưa cha con sẽ đi làm vườn nho",
nhưng lại không đi. Còn chúng ta, ai cũng đang sống trong Giáo Hội,
ai cũng có thể thưa với Chúa rằng: con yêu mến Chúa, con tin Chúa,
con muốn theo Chúa, nhưng trong thực tế, đời sống đạo của mình cứ ì
ạch, không có gì khá hơn, không đổi mới gì và cũng không thấy mình
cần phải ăn năn hối cải.
Nếu
đúng là ta có một cung cách, một thái độ sống đạo tự mãn đó, chỉ
biết rập khuôn theo luật, mà không có một tâm tình, một ý thức nào
để cải thiện đời sống, điều đó có nghĩa là mình đang tự lừa dối
chính bản thân. Nếu có lúc nào bạn và tôi thật khiêm tốn, tự kiểm
điểm mình thật thành tâm, tôi nghĩ, chắc là lúc ấy chúng ta không
còn dám tự mãn nữa.
Chắc
bạn còn nhớ lời khen của Chúa Giê-su đối với thái độ của người thu
thuế khi cầu nguyện. Anh ta đứng xa xa ở cuối nhà thờ, không dám
ngước mắt lên, đấm ngực mà cầu nguyện: "Lạy Chúa tôi là kẻ có tội". Sau lời cầu nguyện ấy, anh
ra về và tội của anh được tha. Thế nhưng cùng lúc ấy, cũng có một
người biệt phái cầu nguyện trong nhà thờ ấy. Rất tiếc và rất đáng
thương cho anh ta. Anh ta quá tự mãn, chỉ thấy nơi mình toàn điều tốt.
Thái độ tự mãn ấy đã biến lời cầu nguyện thành lời khoe khoang.
Làm sao một người không từng thấy mình yếu đuối, thấy mình tội lỗi
lại có thể được thứ tha !
Bạn
và tôi cần lắm thái độ của người thu thuế nơi chính bản thân mình.
Và cũng cần lắm thái độ của người con thứ nhất trong bài Tin Mừng
hôm nay: trả lời "không" với cha. Nhưng tiếng "không" lại biến thành
tiếng "có" ngay sau đó. Tiếng "không" như thế vẫn đẹp rực rỡ, đẹp
hơn nhiều so với tiếng "có" của người con thứ hai, rốt cuộc chỉ là
một tiếng "không" vô tận. Bởi lời đáp trả dẫu có quan trọng, nhưng
hành động đi liền với lời đáp trả ấy quan trọng hơn nhiều. Biết
tránh thái độ tự mãn, biết nhận ra bản thân để thánh y Cha được
thể hiện mới là điều quí giávô cùng.
"Các ông nghĩ sao ?" Ngày xưa Chúa hỏi những người
Biệt Phái, Thượng Tế, Kỳ Lão như vậy. Ngày hôm nay Chúa cũng hỏi
mỗi người hiện diện ở đây, từng người một rằng: "Các con nghĩ sao ? Nghĩ sao về
cách sống đạo của mình ? Nghĩ sao về cách thể hiện Ðức Tin ? Nghĩ sao
về lòng yêu Chúa mà mình phải có ? Nghĩ sao về thánh ý Chúa mà mình
phải thực hiện ?"
"Các ông nghĩ sao ?", lời đó xin gởi lại cho bạn
và cho những ai thành tâm thiện ý để tất cả chúng ta cùng suy gẫm
và xét đạo cách sống đạo của mình. Trên hết mọi sự, bạn và tôi
hãy để Lời Chúa tra vấn mình: "Các
con nghĩ sao ?"
SUY NIỆM 2:
CHÂN DUNG NGƯỜI CON
THẢO CỦA CHA
1. ÐỐI VỚI THIÊN
CHÚA, ÐIỀU QUAN TRỌNG LÀ VIỆC LÀM CHỨ KHÔNG PHẢI LỜI NÓI.
Quả những người được Ðức Giê-su kể cho nghe dụ
ngôn hai người con hiểu ngay dụng ý của Người và bắt buộc họ phải
có cùng quan điểm như Ðức Giê-su mà nhìn nhận rằng: Người con thứ
nhất ( lúc đầu đã từ chối làm theo lời người cha nhưng sau đó đã nghĩ
lại và làm theo lời cha ) là người đã thi hành ý muốn của người
cha. Còn người con thứ hai ( lúc đầu đã nói là sẽ làm theo lời
người cha, nhưng sau lại không làm ) là người con đã không thi hành ý
muốn của người cha. Thế có nghĩa đối với Thiên Chúa việc làm mới
là điều quan trọng chứ không phải lời nói. Thật vậy, nếu chỉ nói
xuông thôi, thì điều gì chúng ta cũng có thể nói được. Còn việc làm
thì không dễ gì mà thực hiện vì nó khó hơn nhiều. Chúng ta nói yêu
Chúa, yêu người thì quả là quá dễ. Nhưng để chứng tỏ chúng ta mến
Chúa yêu người, thì không dễ chút nào. Trái lại nhiều khi chúng ta
phải "trầy da tróc vẩy" mới thực hiện được một việc bác ái, một
hành động hy sinh, từ bỏ.
2. Ở VÀO THỜI ÐỨC GIÊ-SU VÀ THỜI CHÚNG TA HIỆN NAY,
AI LÀ NGƯỜI CON
THỨ NHẤT ? AI LÀ NGƯỜI CON THỨ HAI ?
a. Dựa vào chính lời của Ðức Giê-su, chúng ta phải
hiểu rằng: ở vào thời Ðức Giê-su người con thứ nhất là những người
thu thuế và các cô gái điếm. Vì rõ ràng trước khi Gio-an Tiền Hô và
Ðức Giê-su xuất hiện thì những người này không sống theo Giáo Lý
của Chúa. Những người thu thuế đã không sống theo giới luật của
Thiên Chúa khi họ hà hiếp dân chúng hay ăn bớt ăn xén của công
trong khi hành nghề. Những cô gái điếm đã không giữ luật của Thiên
Chúa khi họ bán mình cho những kẻ hiếu dâm. Nhưng khi Gio-an Tiền Hô
xuất hiện, kêu gọi mọi người sám hối thì cả hai hạng người này đều
tin Gio-an là sứ giả của Thiên Chúa mà hoán cải và dìm mình trong
dòng sông Gio-đan tỏ lòng hoán cải. Lúc trước họ từ chối Chúa,
nhưng sau lại thi hành ý muốn của Chúa.
Còn người con thứ hai chính là các thượng tế và kỳ
mục trong dân Ít-ra-en: lúc trước họ là những tín đồ của Thiên Chúa
Gia-vê, là những người rất cẩn trọng trong việc tuân giữ lề luật
của Người, nhưng sau họ lại hóa thành những người làm trái ý Thiên
Chúa. Họ chẳng những đã không tin vào Gio-an và Ðức Giê-su mà còn
trực tiếp hay gián tiếp giết hại Gio-an và Ðức Giê-su nữa. Ðức
Giê-su đã ám chỉ hành động sát nhân của họ trong dụ ngôn tá điền
giết các đầy tớ và giết cả chính người con yêu dấu của chủ vườn
nho ( Mt 12,1-13 ).
b. Còn vào thời chúng ta hiện nay, ai là người con
thứ nhất ? ai là người con thứ hai ? Chúng ta không có quyền xét
đoán ai, mà hãy xét đoán chính mình: chúng ta là giáo dân, là đạo
dòng, là tu sĩ, là linh mục….nhưng chúng ta có thật sự đáng được kể
là người con thi hành ý của Cha trênTrời không ? Chúng ta sống đạo,
chúng ta thi hành các thừa tác vụ như thế nào ? trong tinh thần nào:
tinh thần con thảo hay tinh thần nô lệ ? Chúng ta đã được Thiên Chúa
ban cho bao nhiêu là hồng ân, ơn phần hồn ( ơn Ðức Tin, các Bí Tích...
) ơn phần xác ( sức khoẻ, của cải vật chất, công ăn việc làm, nhà
cửa... ), chúng ta có biết thể hiện lòng biết ơn của chúng ta với
Thiên Chúa là Cha và là Ðấng ban ơn không ? Coi chừng chúng ta chẳng
những sẽ bị xếp sau mà còn bị "thay thế" bởi những người mà chúng ta
cứ tưởng rằng họ không phải là con cái Thiên Chúa ! Chúng ta đừng
quên rằng trong xã hội hiện nay có rất nhiều người không công giáo
sống còn tốt hơn chúng ta bội phần.
2. ÐỨC GIÊ-SU LÀ
NGƯỜI CON MẪU MỰC VÀ TUYỆT HẢO CỦA CHA
Dụ ngôn hai người con mà Ðức
Giê-su kể cho chúng ta không thể không dẫn chúng ta đến nhận định
này: Ðức Giê-su là người con mẫu mực và tuyệt hảo của Cha. Chính mẹ
Giáo Hội cũng hiểu như thế khi cho chúng ta đọc đoạn thư Phi-líp-phê
của Thánh Phao-lô, chương 2, từ câu 2 đến câu 11. Ðức Giê-su đã nói
với Cha tiếng "DẠ", tiếng "VÂNG" ngay từ thuở ban đầu: "NÀY CON XIN ÐẾN ÐỂ THỰC THI THÁNH Ý
CHA" và đã thực thi đến nơi đến chốn mọi thánh ý của Cha.
Vì thế mà trên thập giáNgười
mới có thể công bố: "Mọi sự đã
hoàn tất !" Ðể thể hiện là người con yêu dấu của Cha, đẹp lòng
Cha mọi bề, "Ðức Giê-su đã không
nghĩ phải nhất thiết duy trì địa vị ngang hàng với Thiên Chúa, nhưng đã
hoàn toàn trút bỏ vinh quang mặc lấy thân nô lệ, trở nên giống
phàm nhân sống như người trần thế, lại còn hạ mình, vâng lời cho
đến nỗi bằng lòng chịu chết, chết trên cây thập tự"
Nếu Ðức Giê-su
là người con mẫu mực và tuyệt hảo của Cha, thì chúng ta phải lấy
Người làm chuẩn cho cách suy nghĩ và hành động, tức cho cách sống
của chúng ta. Xưa rày người giáo dân Việt Nam thường chỉ lấy Mười
Ðiều Răn Ðạo Ðức Chúa Trời và Sáu Ðiều Răn Hội Thánh làm chuẩn
mực, làm điểm qui chiếu trong đời sống Ðức Tin. Ðúng ra chúng ta phải
lấy Chúa Giê-su làm chuẫn mực, làm Ðiểm qui chiếu cho mọi suy nghĩ,
lời nói, việc làm của chúng ta: "Tôi có suy nghĩ, nói năng và hành động giống như Ðức Giê-su
không ?" Ðó là câu hỏi mà chúng ta phải
đặt ra cho mình mỗi ngày, để định hướng cuộc sống hoặc điều chỉnh
những sai lạc của chúng ta.
Lạy Thiên Chúa
là Cha, chúng con cảm tạ Cha đã ban Con Một Cha cho chúng con. Người
chẳng những là Cứu Chúa của chúng con mà còn là Gương Mẫu cho chúng
con noi theo. Xin Cha giúp chúng con biết suy nghĩ, nói năng và hành
động như Người !
Lạy Chúa Giê-su
là Sư Phụ của chúng con, xin Chúa dạy chúng con biết học tập cùng
Chúa trong cách sống làm con thảo của Cha trên trời !
Lạy Chúa Thánh
Thần là Ðấng hướng dẫn thần linh, xin Chúa soi sáng, hướng dẫn, hỗ
trợ chúng con, để chúng con biết gọi Thiên Chúa là "Abba" ( Cha ơi, Ba
ơi, Bố ơi ) và biết sống tư cách là con thảo của Cha và tư cách là
anh em của mọi người ( xem "Frère De
Tous" của René Voilaunme ).
Giê-rô-ni-mô NGUYỄN VĂN NỘI
( Ghi chú: Số báo trước, bài "CÔNG BÌNH CỦA LÒNG THƯƠNG XÓT VÀ THA THỨ" là của ông Ðinh Ngọc Thiệu chứ không phải
của ông Nguyễn Văn Nội. Xin cáo lỗi cùng quý tác giả và quý độc
giả )
CÂU TRUYỆN:
CHỚ
CỨNG LÒNG
Một nhà truyền giáo Tin Lành nổi tiếng nọ đã thuật lại
câu chuyện thật sau đây như một chứng từ cảnh báo nghiêm trọng:
Một lần kia, khi kết thúc
buổi giảng đạo, tôi đã hỏi có ai muốn dâng mình cho Ðức Chúa Trời
thì xin đứng dậy. Tôi xiết đỗi vui mừng vì thấy chính người tôi vẫn
cầu thay nguyện giúp cho lâu nay đã đứng bật dậy. Sau buổi nhóm họp
ấy, tôi đến gặp anh để khen cử chỉ anh vừa làm. Anh nói với tôi: "Tôi cũng vui mừng về điều đó, song
tôi không chắc có đứng vững được không ?" Tôi hỏi: "Tại sao thế ?"
Anh ta trả lời: "Bởi vì tôi thiếu can đảm. Tôi dám
chắc nếu có anh bạn thân của tôi ở đây tối nay, hẳn tôi chẳng dám
đứng dậy, vì sợ anh ta chế giễu. Tôi cũng sẽ không dám kể lại cho
anh ấy biết việc tôi vừa làm." Tôi lại hỏi: "Nhưng nếu Ðức Giê-su đã chết thay anh và cứu vớt anh, thì
cũng đáng cho anh xưng Ngài ra trước thiên hạ chứ ?" Anh ấy run lẩy
bẩy từ đầu tới gót chân. Hình như Chúa Thánh Linh đang chiến đấu với
anh. Anh ấy vẫn còn trở lại nhóm nhiều lần nhưng không bao giờ chịu
nói rõ ràng chút gì về Ðức Tin của anh cả.
Chẳng
bao lâu anh trở lại nếp sống buông thả trước kia cùng với đám bạn
bè cũ, và khi gặp tôi ở ngoài đường, anh chẳng dám chào tôi. Mấy
tháng sau, anh đau nặng và có ý muốn
gặp tôi để muốn biết xem anh còn có chút hy vọng nào chăng vì đã
gần đến lúc chết. Tôi dùng lời Chúa chứng minh cho anh thấy là hy
vọng vẫn còn và anh hãy hứa quyết tâm sống cho Chúa. Và thật kỳ
diệu, anh ấy đã được lành mạnh giữa sự ngạc nhiên của mọi người.
Một
ngày kia, thấy anh ngồi trước cửa, tôi hỏi chừng nào anh sẽ đến làm
chứng trước Hội Thánh ? Anh nói: "Thật
sự tôi có hứa cùng Chúa rằng sẽ sống theo Ngài, nhưng tôi không có
can đảm làm việc đó ngay lập tức. Sang năm tới đây, tôi sẽ mua một
trang trại ở bang Michigan, lúc ấy xa cách hẳn các bạn bè cũ, tôi
sẽ bắt đầu sống theo Lời Chúa dạy..." Nghe vậy, tôi buột miệng
hỏi anh ta: "Cớ sao anh dám nói như
thế ? Anh có chắc mình sẽ còn sống được tới lúc đó chăng ?" Anh
ta có vẻ tự tin trả lời: "Tôi sẽ
chẳng thể khỏe hơn đâu, nhưng cho dầu tôi thấy có yếu đi đôi chút,
tôi nghĩ mình cũng còn có thể sống thêm nhiều năm nữa chứ !"
Tôi liền nói cho anh ta
biết thái độ đó không tốt đâu, anh đang thách thức Thiên Chúa đấy.
Song anh chẳng thèm nghe, mà còn cả gan nói: "Thôi, xin ông đừng bận tâm đến tôi. Linh hồn tôi, tôi lo,
và nếu tôi phải đền tội, thì đó là lỗi của tôi !"
Tôi đành phải để mặc anh.
Vài tuần sau, vợ anh cho người tới gọi tôi, cho hay chồng chị đang hấp
hối. chị không muốn thấy anh ta chết trong tình trạng tội lỗi. Tôi
hỏi chị: "Thế anh ấy có nói gì
không ?" Chị vợ thổn thức trả lời: "Anh ấy quả quyết là mình đã bị phán xét xong rồi, chỉ trong
vài giờ nữa là anh ấy sẽ phải xuống địa ngục !" Tôi bước vô
phòng bệnh nhân, nhưng anh ngoảnh mặt đi. Tôi hỏi đi hỏi lại nhiều
lần có điều gì làm anh cắn rút lương tâm không. Nhưng anh vấn làm
thinh. Cuối cùng anh quay sang tôi, tuyệt vọng nói: "Lòng tôi cứng như đá, tôi muốn ăn năn nhưng đã muộn, chẳng
bao lâu nữa tôi sẽ đền tội dưới địa ngục mà thôi !"
Tôi thuật cho
anh nghe những lời hứa của Thiên Chúa, nhưng anh cứ nhắc đi nhắc lại:
"Tôi xin quả quyết với ông rằng,
đã muộn lắm rồi ! Thiên Chúa đã gõ cửa lòng tôi nhiều lần, nhưng
tôi đã xua đuổi Ngài. Tôi chết mà không có Ngài thật là công bình
lắm. Không ai được phép nhạo báng thách thức Thiên Chúa !"
Tôi cầu nguyện bên giường
anh. Anh nói: "Không, xin ông hãy
cầu nguyện cho vợ con tôi, còn tôi đã quá trễ rồi !" Tôi đành
bó tay mà quay về. Sau này, vợ anh thuật lại những giây phút chót
kinh khiếp của anh. Anh ta cứ lập đi lập lại không ngừng câu: "Mùa gặt đã xong, mùa hạ đã qua,
mà tôi chẳng được cứu !"
Chúng ta nhớ đến Lời
Chúa: "Ngày hôm nay, nếu các ngươi
nghe tiếng Chúa, thì chớ cứng lòng như hồi chúng nổi loạn, như ngày
chúng thử thách Ta trong sa mạc, nơi cha ông các ngươi đã từng dò xét
mà thử thách Ta và đã thấy các việc Ta làm..." ( Dt 3, 7 - 8 )
CHIA SẺ:
NGƯỜI
MẸ VÀ NGƯỜI THẦY CỦA BỆNH NHÂN PHONG CÙI KONTUM
Ðã từ khá lâu, tôi nghe về
người Nữ Tu Marguerite Hường và những công việc đa dạng, hết sức đa
dạng và hiệu quả nhiều mặt, dành đặc biệt cho những bệnh nhân phong
cùi, tôi rất mong muốn gặp gỡ để học hỏi và để thấy một gương mẫu
tận hiến không chỉ bằng trái tim, mà bằng cả cuộc đời và đôi tay,
đôi tay LÀM RA CỦA CẢI, KHÔNG CHỜ ÐỠI VÀ KHÔNG XIN XỎ AI, âm thầm
làm việc, âm thầm hy sinh. Dịp ấy đã đến và cũng rất tình cờ.
Năm học 2001 - 2002, thấy
một số con em bệnh nhân phong có nguy cơ thất học vì trường ở xa (
đúng ra là các làng phong ở quá xa những trung tâm có trường học ),
lại mang nặng mặc cảm có cha mẹ phong cùi, mà xã hội này chưa dễ gì
xoá được định kiến, cho dù ngày nay bệnh phong đã được chữa trị rất
dễ dàng và kết quả. Nhưng những ngón tay, những bàn chân đã rụng,
thì chẳng mọc lại được. Những khuôn mặt biến dạng, loang lỗ, thì
chẳng thể che dấu ai, bởi vậy người Nữ Tu này đã đem mấy cháu xuống
Nha Trang gửi trọ học. Thấy kết quả khả quan, Soeur quyết định năm
học 2002 - 2003 này, cũng sẽ gửi các cháu con em người cùi xuống Nha Trang
cho trọ học và gấp đôi con số: 12.
Thoạt
nghe tưởng chừng là đơn giản, nhưng việc thu xếp cho bằng ấy cháu nhỏ
trọ học ở một thành phố rất xa, lạ lẫm môi trường sống, đặt ra
biết bao vấn đề phức tạp. Trong anh em CVK, có nhiều người gửi một
hoặc hai cháu đi học ở Sài-gòn, hiểu được phần nào khó khăn phức
tạp: cái ăn, cái ở, tiền học, tiền sách vở áo quần, tất cả đều
đòi hỏi phải có tiền và nhiều tiền. Ðó là những lo lắng đặt ra
trước mắt, nhưng khi trở về Kontum, lòng trí của người Nữ Tu có tuổi
lại hướng về các cháu, mà đứa lớn mới 16 tuổi, trong khi đứa nhỏ
nhất mới 7 tuổi: chúng có khoẻ không ? Có nhớ nhà không ? Có đau
ốm gì không ? Công việc bề bộn vẫn không thể nào làm Soeur bớt lo
nghĩ và thúc giục Soeur khi có thể, lại "bay" xuống thăm hỏi.
Nơi
con người Nữ Tu ấy, người cùi và con cháu họ không chỉ thấy hình ảnh
một Nữ Tu tận tụy hy sinh, mà còn thấy tình yêu của một NGƯỜI MẸ (
MATER ) và sự ân cần chỉ dạy của một NGƯỜI THẦY ( MAGISTRA ). Tôi
cũng nhìn thấy nơi người Nữ Tu thấp đậm và có tuổi ấy một "người
mẹ" và "một người thầy": "Mater et Magistra", những từ ngữ mà Ðức
Thánh Cha Gio-an XXIII đã sử dụng vô cùng chính xác và ý nghĩa trong
Thông Ðiệp nổi tiếng của Ngài ( có thể nói còn sâu sát và thâm
thúy hơn cả thông điệp lừng danh "Pacem in Terris" Ðức Thánh Cha đọc
tại Liên Hiệp Quốc ).
Giáo
Hội phải là Người Mẹ và Người Thầy: không chỉ có sự yêu thương vỗ
về của người mẹ, mà phải có cả sự khôn ngoan, ân cần và một chút
nghiêm khắc kỷ luật mô phạm của người thầy. Nhưng mỗi người tín-hữu
và ở bậc cao hơn, các tu sĩ, các Linh Mục CŨNG PHẢI LÀ "Mẹ và
Thầy", trong gương sống, trong thực hành bác ái, trong giảng dạy nơi
các Linh Mục, nhưng tất cả những cái đó sẽ hoá ra vô ích hoặc cùng
lắm chỉ là lòng nhân đạo, tình người, không hơn không kém, NẾU KHÔNG
CÓ ÐƯỠC CÁI "TÂM" CỦA CHÚA GIÊ-SU, như Chúa Giê-su. Tôi không muốn
ám chỉ bất cứ ai, bất cứ đấng bậc nào, nhưng chỉ muốn nói về người
Nữ Tu Dòng Phao-lô mà tôi gặp gỡ và được cộng tác với chị trong
những ngày qua.
Khi nghe anh Nho 47 Kontum cho biết tình
hình các cháu và bàn nhau tìm cách giúp đỡ các Cháu con bệnh nhân
phong, mà Soeur Marguerite gửi xuống trọ học ở Nha Trang, tôi đã biên thư
gửi xin vài ba nơi giúp đỡ. Anh bạn Phúc 68 đã biên thư cho bạn bè
đồng nghiệp Công Giáo hãng Shell, ở Singapore và nhiều nơi, giới
thiệu và xin giúp đỡ. Nhưng năm học sắp đến và các Cháu thì đã
xuống Nhatrang rồi, chen nhau ở tạm trong nhà bếp của một Bà đạo
đức, năm qua đã coi sóc các Cháu giúp Soeur Hường. Nhưng với con số
gấp đôi năm trước, việc ăn ở phải thu xếp cho ổn thoả.
Và
Soeur đã bắt tay vào việc điều đình với bà chủ nhà, xin một miếng
đất nhỏ trong vườn và xây nhà cho các cháu: hai gian không hề có
tính cách tạm bợ, trái lại cho thấy tài tổ chức và quyết đoán của
người Nữ Tu già. Nhà xây kiên cố, nền lát gạch men và trần nhà
rất mỹ thuật, lại thêm một khu nhà ăn, nhà tắm và nhà vệ sinh nhỏ
nhưng đầy đủ và ngăn nắp. Tất cả đang hoàn tất trong tháng bảy này.
SOEUR HƯỜNG KHÔNG HỀ TRÔNG CHỜ SỰ TRỠ GIÚP, mà Soeur có quyền được.
Sẽ
có nhiều anh em, nhiều Linh Mục, không phải nơi khác thôi, mà ngay ở
Kontum, Pleiku, cũng sẽ khó hiểu về những nguồn tài chánh, để giúp
Soeur có thể quyết định mau chóng và rất quyết đoán những công việc
tương tự. Tôi muốn nói ở phần sau, để giới thiệu công việc nuôi
dạy các Cháu con bệnh nhân phong rất tốn kém và công phu này.
Sau khi nhận được thư xin ý kiến, cha
chủ tịch Hoàng Minh Thắng đã quyết-định sẽ dùng tiền tiết kiệm của
riêng ngài, mà tài trợ việc xây dựng và nuôi các Cháu ăn học.
Tôi đã thông báo việc ấy với Soeur Hường, qua anh Nho, nhưng tôi biết
người Nữ Tu này KHÔNG HY VỌNG, CŨNG KHÔNG CHỜ ÐỠI, vì đơn thuần là
việc hỏi han, tìm hiểu, giới thiệu chỉ là do anh em chúng tôi thấy
bổn phận phải hỗ trợ và vận động giúp đỡ, gánh một phần cho người
Nữ Tu có tuổi này. Bà đã rất ngạc nhiên và vui mừng, nhưng vẫn cứ
tiến hành mọi sự như chưa hề có đề nghị giúp đỡ nào.
Hôm
nay, gặp lại ở Nha Trang để chuẩn bị thanh toán chi phí xây dựng trên
một ngàn đô-la, người Nữ Tu MUỐN TỰ CHI TRẢ. Bà nói: "Tôi rất biết ơn Cha Thắng, nhưng tôi
xin chịu phần chi phí xây dựng này và tôi rất biết ơn vì Ngài sẽ LO
CHO VIỆC ĂN UỐNG HỌC HÀNH của các Cháu. Như vậy là đã quá nặng nề
cho Ngài. Xin chuyển lời tôi và các Cháu cám ơn Ngài và cầu xin
Chúa trả công bội hậu cho Ngài".
Là người được
cha chủ tịch ủy quyền đại diện ngài, để thay ngài lo cho các Cháu,
thực tình TÔI RẤT LẠ LÙNG TRƯỚC SỰ SÒNG PHẲNG và ngay thẳng của
người Nữ Tu già này: ở địa vị Bà, bất cứ ai cũng hoan hỉ đón nhận
và còn có thể tìm nhiều lời lẽ để mong được giúp đỡ thêm nữa.
SOEUR MARGUERITE THÌ KHÔNG ! Người Nữ Tu này vững chải sống và giúp
đỡ những bệnh nhân phóng cùi và con em họ, không chỉ ở một nơi, mà
rất nhiều nơi, không chỉ ở các làng phong xa xôi, mà còn giúp đỡ
nhiều cách và nhiều lần ngay cả cho Trại Phong Ðăk Ktiá do Nhà Nước
quản lý ( Phải thẳng thắn mà nói, hiện nay vẫn đang có không ít các
bác sĩ, ý sĩ và y tá là người vô thần tự nguyện phục vụ rất nhiệt
tình tại các Trại Phong, như Quỳnh Lập, Quy Hoà, Bến Sắn, Kontum,
v.v... ).
Người
Nữ Tu này di chuyển rất nhiều, cho nên bà đã nghĩ tới xe hơi và có
một chiếc u-oát ( gần như xe jeep ) và một chiếc Toyota 12 chỗ ngồi
"đa năng". Tôi nói "đa năng", vì xe được người Nữ Tu này sử-dụng hết
"công suất": chuyên chở lương thực thực phẩm, chở các bệnh nhân,
chở những sản phẩm do đôi tay bà và các phụ tá làm ra, đem đi tiêu
thụ nơi khác ( cha Hưng "Râu" ngày xưa là Tuyên Úy ở Tân Cảnh, sau
về coi xứ ở Giáo Phận Xuân Lộc, hằng năm tiêu thụ giùm Soeur trên
một tấn măng khô ).
Nhưng
xe còn dùng để chạy "hợp đồng", khi các đoàn tham quan cần xe, khi có
ai muốn nhờ xe đi nơi xa. Tất nhiên là... trả tiền, tiền xăng dầu,
tiền công cho tài xế và tiền thuê xe. Những người được ưu đãi nhất,
là các đại chủng sinh, đi về, đi và về Huế – Kontum ( vì không còn
là giáo dân Kontum, tôi không dám thắc mắc về việc đi lại gây khá
nhiều phức tạp của các chủng sinh, trong khi xe đò không khó khăn
chút nào ). Chiếc xe làm ra tiền. Người Nữ Tu biết "bắt" chiếc xe đẻ
ra tiền, để chi phí cho nhiều công việc đòi hỏi phải có tiền, nhiều
tiền, nhưng lại chẳng thu về được một đồng xu nào: nuôi ăn hàng
trăm người cùi !
Không
chỉ người cùi, mà ở Kontum, khi Toà Giám Mục có tổ chức lễ hội (
Họp Yao Phu chẳng hạn ), thì luôn luôn Soeur Hường được giao trách
nhiệm lo phần ăn, có khi cho hàng ngàn người, rồi sau đó mới nhận
lại tiền chi phí, không phải bao giờ cũng đầy đủ. Hàng năm, Soeur
đều lo cho cô nhi viện có tiệc ăn trong những ngày Ðại Lễ như Noel,
Phục Sinh. Và "CHÉN CƠM ẤM LÒNG CHÚA GIÊ-SU", chỉ là chương trình vận
động của anh em CVK và KMF, không phải là VIỆC MỚI MẺ, vì Soeur
Marguerite Hường đã làm trước đó nhiều lần và ngay những lần anh em
CVK và KMF tài trợ, do anh Nho và Nhóm Vinh Sơn thực hiện, thì Soeur
Hường vẫn làm và đóng góp rất nhiều, KHÔNG HỀ Ỷ LẠI, KHÔNG HỀ
TRÔNG CHỜ ở bất cứ ai. Tình thương mách bảo người Nữ Tu.
Những đồng tiền kiếm được từ hai bàn tay, từ mồ hôi và có
khi cả nước mắt, cùng với lòng tận tụy, luôn nghĩ về người khác,
đã cho Soeur nghị lực và sức mạnh, để không quản ngại vất vả, không
sợ những ánh mắt và lời nói chẳng có dấu vết nào thiện cảm và
biết ơn của nhiều người. "Anh em chớ
mắc nợ nhau điều gì, ngoại trừ tình yêu mến": Lời ấy trở thành
kim chỉ nam cho cuộc đời, suy nghĩ và hành động của Soeur Marguerite.
Những lần trao đổi công việc với Soeur, tôi thấy người Nữ Tu này
không biết dùng ngôn từ hoa mỹ, không có gì là "sâu sắc" trong lý
thuyết, nhưng như tôi đã nói, rất nhiệt tình và quyết đoán trong hành
động.
Hơn mười năm trụ vững ở Kontum, Soeur
Hường vẫn chưa thể nào nhập hộ khẩu, dù đã nhiều lần nộp đơn xin.
Nhưng không vì sự bấp bênh đi - ở ấy, mà Soeur ngưng làm việc, xây
dựng những dự án lâu dài: chuyện làm măng khô, chuối khô (từ đó
có người gọi đùa Soeur là "cùi khô" hay "Soeur khô" ), là để có
nuôi những bệnh nhân phong trước mắt, để chờ những kế hoạch trung
hạn như làm nước mắm, mà Soeur lấy "nước nhất" đem bỏ chợ, còn lại
"nước nhì" thì pha thêm màu mè, bột ngọt, tương ớt và đóng chai phân
phát, để các gia đình bệnh phong có ăn, mà Soeur vẫn còn vốn để làm
tiếp. Nhưng Soeur luôn nhắm tới phát triển lâu dài và bền vững,
bằng trồng cây ăn trái và chăn nuôi.
Ban
đầu, rẫy dứa ( thơm ) của Soeur rất tốt và hứa hẹn vụ thu hoạch hấp
dẫn, nhưng giá dứa cứ xuống mãi, đến mức không còn đủ công để thu
hoạch ( có khi 400 - 500 đồng / trái = 3 cents đồng đô-la cũng như đồng
Euro ! ) Soeur phải hủy tất cả và can đảm trồng lại cây ăn trái (
nhãn, chuối v. v... ), mà nay đã cho thu hoạch rất đáng lạc quan.
Nhưng kế hoạch lâu dài của Soeur vẫn là chăn nuôi: hàng trăm
con gà thịt tam hoàng và hàng trăm gà siêu trứng, chẳng những là
nguồn thu nhập vững vàng cho Soeur, mà còn để Soeur có thể nấu thành
món, thành cháo, thành phở hoặc bán đi mua quà, mua gạo, mua thực
phẩm giúp cho Trại Phong của Nhà Nước ( hơn 200 bệnh nhân, bằng con
số bệnh nhân "của" Soeur ), giúp cho những ngày lễ với giá cơm hộp,
cơm dĩa ăn no chỉ 1.000 - 1.500 đồng ( 7 - 10 cents, tất nhiên Soeur phải
"bù lỗ" ), giúp cho các cháu cô nhi Vinh-sơn 1 và 2, giúp cho nhiều
người nghèo đói và làm nhiều công trình, mà xem như có vẽ tự chuốc
lấy phiền nhiễu, tốn kém, mỏi mệt và chỉ có thể cắt nghĩa được
bằng bề dày cuộc đời tận hiến cho Chúa và tha nhân, nhất là cho
những bệnh nhân phong bất hạnh.
Cầm trong tay lá đơn của Yao Phu làng
Ðăk Dring, ông Gio-an Nue, mà Soeur trao cho, tôi chưa hết ngạc nhiên,
thì Soeur Marguerite đã nói: "Tôi cầm theo đây, vì ông ta trao cho tôi
ngay khi xe sắp chuyển bánh. Tôi không dám làm phiền ai hết và tôi
sẽ giúp họ thực hiện các điều trong đơn: làm lại một Nhà Nguyện để
có chỗ xứng đáng đặt Mình Thánh Chúa, nguồn an ủi duy nhất của 65
bệnh nhân phong, trên tổng số 173 dân làng Ðăk Dring, một làng ở
cách trung tâm thị xã Kontum hơn 70 cây số về hướng Tây-tây-Nam, qua
bên kia Ðăktô. Soeur đã bỏ tiền ra xây một nhà rông khang trang, mong
có nơi cho anh em đến cử hành nghi thức phụng vụ mỗi tuần, và nhất
là đón Mình Thánh Chúa ngự lại, hiện diện giữa con cái tật bệnh.
Nhưng người ta đã cấm đoán và không cho sử dụng. Nay phải xây ghép
áp vào nhà Yao Phu Gio-an Nue, nhỏ thôi, như một cái lều, nhưng phải
đủ chắc chắn và trang nghiêm để xin cha phụ trách người Công Giáo
Sê-đăng cho đón Mình Thánh Chúa vào Nhà Tạm.
Nhìn
những hàng chữ số ghi diện tích ngôi Nhà Nguyện tương lai, tôi thấy
buồn cười và cảm động: 3 mét rộng và 6 mét dài, nhỏ hơn một phòng
khách bình thường của một nhà bình thường. NHƯNG ÐỐI VỚI ANH EM, THÌ
ÐÃ LÀ MƠ ƯỚC QUÁ CAO SANG.
Tôi thầm
nghĩ: chắc chắn Chúa sẽ ưa thích đến và cư ngụ nơi này, trong ngôi
Nhà Nguyện không tới 300 đô-la, giữa đám con cái chịu hiều thử thách
tinh thần và thể xác, nhưng vô cùng kiên trung của Người, hơn là
những Thánh Ðường lộng lẫy nguy nga hàng tỷ đồng, mà nơi đó rất ít
tâm tình thờ phượng, ngoài tiếng kêu xin và oán trách Chúa của
những kẻ no đủ và lành lặn. Soeur Marguerite hiểu được khao khát và
suy nghĩ của họ, cho nên bà nhất quyết sẽ thực hiện.
Kế
đến là chiếc cối xay do cha Oanh Sông Lam tặng dân làng đã sử dụng
liên tục hơn 10 năm qua. Máy nổ vẫn còn tốt, nhưng cối thì bị hư hại
nặng, chắp vá quá nhiều lần. Họ không còn đôi tay lành lặn để giả
gạo. Nhưng ÐỐI VỚI HỌ, cái cối xay chưa đến 150 đô-la VẪN CHỈ LÀ ƯỚC
MƠ. Soeur hứa sẽ tìm giúp cho họ. Cái thứ ba họ ghi trong đơn, mà câu
kết khiến mắt tôi cay xè: "Vậy
làng chúng con mong Sơ giúp được gì thì chúng con cảm ơn vậy".
Cả làng được
cho hai máy cày tay, mà phải gọi đúng là "những đôi tay và đôi chân
" của cả làng, nhất là những anh em bị bệnh lấy mất bàn chân, bàn
tay: chuyên chở lúa, bắp, khoai sắn làm ra; chuyên chở phân gia súc
để chăm bón. Do hằng ngày sử dụng, trong điều kiện đường sá gồ
ghề, cho nên hư hao khá nhiều và máy móc đã qúa cũ kỷ. Họ không mơ
máy mới, mà chỉ mong có vài triệu bạc ( khoảng 150 đô-la ), để làm
máy lại, sửa sang lốp láp, hàn vá thùng xe. Kế đến, cái ao chung
rộng 3. 000 mét vuông là cái cần câu cho cá ăn cả làng. Qua nhiều
mùa mưa bão, đất bên bờ bị xói mòn, sụp đổ và đất bùn từ ngoài
tràn vào, làm hồ cạn trơ. Nay ước mong có tiền để tu sữa, mà thả
cá lại.
Ước ao cuối
cùng, tôi nghĩ là anh em đã phải cảm thấy họ quá "liều lĩnh", "táo
bạo" và có lẽ đã bàn cãi sôi nỗi rất nhiều trước khi viết ra đơn
và ngay lá đơn phần đầu và phần cuối viết rất sạch, thì phần trình
bày xin MỘT CHIẾC GẮN MÁY lại bị bôi xóa đến ba bốn chỗ. Họ ở quá
xa thị xã, xa các trung tâm buôn bán như Ðăktô, Tân Cảnh, Ngọc Hồi,
v.v... nhưng cũng rất xa các trung tâm y tế. Khi hữu sự có trường hợp
cấp cứu, không làm sao giải quyết kịp thời được. Họ đâu còn lành
lặn và khoẻ mạnh để khiêng võng đi xa. Chiếc xe còn giúp họ phương
tiện đi rước Mình Thánh Chúa hàng tuần, hoặc đi mua xăng dầu, mua sắm
những thứ dân làng cần cho nhu cầu tối thiểu.
HỌ
VIẾT LÊN AO ƯỚC, nhưng nó quá cao xa, cho nên mới lập lại: "được Sơ giúp gì, thì chúng con vẫn cảm
ơn vậy. Hình như hiểu tôi định hỏi về điều này, người Nữ Tu cười
rất rạng rỡ và nói: "Nay chưa được,
nhưng rất hợp lý và chính đáng, cho nên tôi sẽ cố gắng để có tiền
giúp cho anh em". Giọng nói bình thản và tự tin. Không phải tự
kiêu, trái lại như một lời xin lỗi, như một sự áy náy, vì khả năng
chưa cho phép Soeur thực hiện nhiều dự tính, nhiều ước mơ CỦA CHÍNH
SOEUR, nói gì đến những ước mong và đề nghị của những anh em con cháu
của Soeur, nhưng lại biết rằng mình sẽ phải giúp biến những ước mơ
ấy của họ thành hiện thực.
Có quá chăng, khi ngay từ đầu tôi đã
muốn gọi Người Nữ Tu Dòng Phao-lô thấp đậm và cao tuổi này là "Mẹ
và Thầy" của bệnh nhân phong cùi ? - Tôi nghĩ rằng với vai trò "lãnh
đạo", hướng dẫn trong mọi việc, mà trên hết là cho mọi người thấy
gương phục vụ, gương phó thác tin cậy nơi Chúa, gương bác ái yêu
thương hiện thân của Chúa Ki-tôâ Giê-su, Soeur là MỘT NGƯỜI THẦY.
Với tấm lòng bao bọc, chở che, lo từng miếng ăn, quên mình vì con
cái, đó là tâm tình và tính cách của MỘT NGƯỜI MẸ.
Tôi
thấy Giáo Phận Kontum may mắn có được một Nữ Tu đến dâng hiến phục
vụ như Soeur Marguerite Hường: không hình thức kiểu cách, không nặng
nề xơ cứng "giáo điều", không đòi hỏi phương tiện làm việc, không
chờ đợi sự hổ trợ vật chất của bề trên hoặc người khác, dám nghĩ
và dám làm, biết rằng những việc mình làm là vì người khác, vì
những người bệnh bất hạnh, tìm an ủi người, tìm yêu mến người, hiến
thân phục vụ không điều kiện và vô vị lợi. TẤT CẢ HÀNH TRANG CỦA
MỘT TÔNG ÐỒ.
Tôi
viết những giòng chữ này không nhằm tôn vinh người Nữ Tu nhân hậu
này, hình ảnh của một Mẹ Tê-rê-xa Calcutta, cho bằng vì tôi cảm thấy
nợ người Nữ Tu này một lời cám ơn, cũng có thể là một lời xin
lỗi: trong cuộc sống lo toan sinh kế và nhiều toan tính hơn thiệt này,
nhất là khi phải dấn thân vào việc tông đồ nho nhỏ, tôi, chúng
tôi, chúng ta, còn lo nghĩ về mình, cho mình quá nhiều, cho đi quá ít,
vậy mà trong khi cho, vẫn so đo nhìn ngó, sợ dư luận hoặc tìm hư danh.
Cám ơn Soeur Marguerite Hường. Cám ơn vì đã chọn phục vụ đúng
nơi, đúng việc, vì bao nhiêu gương lành, bao nhiêu an ủi, bao nhiêu lợi
ích tâm hồn và thể xác mà Soeur đã đem đến, đã ban phát cho người
những bệnh nhân phong cùi, để qua bàn tay của Soeur, anh em bệnh nhân
tật nguyền, bất hạnh cảm nhận được bàn tay nhân lành ủi an của
Chúa đã gửi Soeur đến với họ thay Người. Tôi không cầu xin Chúa trả
công cho Soeur, vì đó vừa là điều đương nhiên, song lại không phải ý
nguyện của Soeur, bởi vì đâu phải phục vụ để được tính công, trả ơn,
dù ơn ấy là từ Chúa Trời mà Soeur tôn thờ yêu mến. Tôi chỉ cầu
chúc Soeur dồi dào sức khoẻ, được bình an, hạnh phúc và nhiều, rất
nhiều niềm vui trong việc hiến thân phục vụ Chúa và anh em.
THÔNG TIN:
- Một nhóm giáo sư ( Sài-gòn ) giúp 5 học bổng
trọn năm cấp 3 cho 5 em học sinh nghèo ........................................................ 2.500.000 VND
- Một ân nhân ( Hoa Kỳ ) qua cha Uông Quang Lượng,
DCCT, giúp mua gạo cứu đói cho Buôn Hoà .................................................... 300 USD
- Một
Linh Mục ẩn danh ( Việt Nam ) giúp người nghèo ...................................................................................... 500.000 VNDs
Chương
trình này đã được mở ra từ tháng 9.2001 cho đến nay. Gospelnet xin tiếp
tục trợ giúp cho 12 em học sinh
nghèo tại điểm truyền giáo An Thới Ðông thuộc huyện Cần Giờ, do cha Hoàng Minh Ðức, DCCT, phụ
trách. Số tiền tổng cộng: 600.000
VND cho tháng 9.2002.
Thầy
Phó Tế Nguyễn Ðức Thịnh, DCCT,
giới thiệu 3 em học sinh có hoàn cảnh rất khó khăn, người dân tộc
J’rai của Giáo Ðiểm Pleichuet do cha Vương Ðình Tài, DCCT, phụ trách,
thuộc Giáo Phận Kontum. Trước đây, tính tới Gospelnet số 69, chúng tôi
đã trợ giúp cho 3 em hai đợt gồm tất cả là 7 tháng, kể từ tháng 3
đến hết tháng 9.2002. Nay xin tiếp tục trợ giúp các em 3 tháng, kể
từ tháng 10 đến hết tháng 12.2002. Tổng cộng: 3 em x 50.000 VND x 3
tháng = 450.000 VND. Danh sách
các em gồm: 01. KSOR DÌU, vừa
lên lớp 10. 02. H’DUIN, lvừa lên
ớp 10. 03. RAHLAN KHIÊM, ôn thi
đại học cho năm sau.
Sr.
Nguyễn Thị Thu, dòng Ða-minh Rosa Lima, giới thiệu 2 em học
sinh có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn: NGUYỄN NGỌC HOÀNG và NGUYỄN
NGỌC PHƯỚC. Gospelnet đã trợ giúp đợt một trong 6 tháng, từ tháng
2 đến hết tháng 7.2002, tổng cộng: 600.000
VND, nay xin tiếp tục trợ giúp 4 tháng, từ tháng 9 đến hết tháng
12.2002, tổng cộng: 400.000 VND.
Cha Nguyễn Ðình Chung, Giáo Xứ Buôn Hồ, Giáo
Phận Ban Mê Thuật, có gửi cho Gospelnet một lá thư đề ngày 7.9.2002
như sau:
"Vừa qua, qua anh Hoàng, con được biết cha
đang phụ trách Quỹ Từ Thiện Gospelnet, con mạo muội viết thư này xin
trình bày với cha. Giáo Xứ Buôn Hồ con đang phụ trách cách thành phố
Ban Mê Thuật 40 km về hướng Bắc. Giáo Xứ có chiều dài từ km số 35
đến km số 110, giáp với Gia Lai và Pleiku. Ðời sống dân chúng tùy
thuộc vào cây cà-phê. Nhưng những năm vừa qua, giá cả quá rẻ, lại
mất mùa, kinh tế rất khó khăn, nếu không muốn nói là đói kém, đặc
biệt là đồng bào Giáo Dân Ê-đê,
Sê-đăng. Nhiều lúc con cảm thấy mình bất lực trước khó khăn đói
khổ của bổn đạo. Nếu có thể được, kính xin Gospelnet giúp con, giúp
anh chị em Giáo Dân Buôn Hồ vượt qua cơn khủng hoảng này để họ có
thể có gạo ăn chờ đến mùa cà-phê. Con cũng xin giúp đỡ các cháu
học sinh có tập vở kịp năm học mới. Cụ thể, xin giúp: 2.000 cuốn vở x 1.500 VND = 3.000.000 VND
và 30 Kg gạo x 80 gia đình x 3.300 VND = 7.920.000 VND. Tổng cộng: gần tròn 11.000.000 VND. Con xin hết
lòng cám ơn cha và Quỹ Gospelnet. Lm. Nguyễn Ðình Chung, Ðiện thoại:
050.872.395"
Gospelnet đã mở lời
kêu gọi này đến cha Uông Quang
Lượng, DCCT ở Hoa Kỳ, và mới nhận được hồi âm của cha: một giáo dân quen biết với cha đã
nhận lời gửi về chia sẻ 300 USD
( hơn 4.500.000 VND ) vào dịp cuối
tháng 9 đầu tháng 10.2002. Chúng tôi rất mong quý độc giả gần xa
cùng chia sẻ thêm để có đủ số tiền 11.000.000 VND trợ giúp cho Giáo
Xứ Buôn Hồ.