CHÚA NHẬT PHỤC SINH VÀ TUẦN BÁT
NHẬT
TIN
MỪNG: Ga 20,1-9:
NGÔI MỘ TRỐNG
Sáng sớm ngày thứ nhất
trong tuần, lúc trời còn tối, bà Ma-ri-a Mác-đa-la đi đến mộ, thì
thấy tảng đá đã lăn khỏi mộ. Bà liền chạy về gặp ông Si-môn
Phê-rô và người môn đệ Ðức Giê-su thương mến. Bà nói: "Người ta đã
đem Chúa đi khỏi mộ; và chúng tôi chẳng biết họ để Người ở đâu. "
Ông Phê-rô và môn đệ
kia liền đi ra mộ. Cả hai người cùng chạy. Nhưng môn dệ kia chạy mau
hơn ông Phê-rô và đã tới mộ trước. Ông cúi xuống và nhìn thấy
những băng vải còn ở đó, nhưng không vào. Ông Phê-rô theo sau cũng
đến nơi. Ông vào thẳng trong mộ, thấy những băng vải để ở đó, và
khăn che đầu Ðức Giê-su. Khăn này không để lẫn với các băng vải,
nhưng cuốn lại, xếp riêng ra một nơi. Bấy giờ người môn đệ kia, kẻ
đã tới mộ trước, cũng đi vào. Ông đã thấy và đã tin. Thật vậy,
trước đó, hai ông chưa hiểu rằng: theo Kinh Thánh, Ðức Giê-su phải
trỗi dậy từ cõi chết. Sau đó, các môn đệ lại trở về nhà.
SUY
NIỆM 1:
LÀM CHỨNG CHÚA
KI-TÔ PHỤC SINH GIỮA THẾ GIỚI HÔM NAY
1. Tầm quan trọng của chứng tá của
Phê-rô đối với Niềm Tin Phục Sinh:
Dù có đọc
hết các sách Tân Ước, chúng ta cũng không thể tìm ra một đoạn văn
nào mô tả cách Ðức Giê-su đã Phục Sinh từ cõi chết như thế nào. Thật
vậy, các Phúc Âm đã tường thuật rất tỉ mỉ, chi tiết cuộc Thương Khó
và Cái Chết thập giá của Ðức Giê-su, nhưng chỉ nói rất ngắn gọn về
sự Phục Sinh của Người. Tại sao vậy ? - Tại vì chẳng có ai chứng
kiến tận mắt biến cố hay sự kiện ấy. Vậy niềm Tin Phục Sinh dựa
vào đâu ?
Tin Mừng
Gio-an kể lại câu chuyện ngôi mộ trống là một phần của sự kiện
Ðức Giê-su Phục Sinh. Trong câu chuyện ấy vai trò của Phê-rô, tông
đồ trưởng, được Gio-an chủ ý làm nổi bật bằng một chi tiết nhỏ là
dù Gio-an tới mộ trước ( trẻ, chạy nhanh hơn ), nhưng đứng chờ để
Phê-rô bước vào trong mộ trước. Còn sách tông đồ công vụ ghi lại
bài giảng của Phê-rô ở Xê-da-rê tại nhà ông Co-nê-li-ô. Bài
giảng này có tầm quan trọng hết sức đặc biệt, vì đó là cơ sở vững
chắc nhất của Niềm Tin Phục Sinh của Ki-tô giáo. Cũng Ðức Giê-su
đó, Ðấng đã xuất thân từ Na-da-rét, được Thiên Chúa ban Thánh Thần
và sứ mạng Rao giảng Nước Trời khắp các thôn xóm làng mạc, đã bị
giới cầm quyền Do-thái giết hại bằng cực hình thập giá, nay được
Thiên Chúa tôn vinh, Phục Sinh từ cõi chết. Sự kiện Phục Sinh thì
không ai chứng kiến, nhưng Chúa Ki-tô Phục Sinh thì rất nhiều người -
trong đó có Phê-rô và Gio-an - đã được diễm phúc thấy và gặp.
2. Sự Phục Sinh của Ðức Giê-su có
nhiều ý nghĩa:
Phao-lô đã
nói: Nếu Ðức Giê-su không Phục Sinh thì niềm Tin của chúng ta chẳng
có giá trị gì ! Thật vậy, nếu Ðức Giê-su không Phục Sinh thì cùng
lắm, chúng ta chỉ có thể coi Người là một vị anh hùng, một vĩ nhân
của loài người, chứ không phải là Thiên Chúa, là Ðấng Cứu Ðộ của
chúng ta. Và như thế thì dù chúng ta có mến mộ Người đến đâu đi
nữa, thân phận của chúng ta vẫn chẳng có gì thay đổi quyết liệt.
Nhưng Ðức Giê-su đã Phục Sinh có nghĩa là Người đã được Thiên Chúa
tôn vinh là Ðức Ki-tô, tức Ðấng được Thiên Chúa xức dầu tấn phong
làm Sứ Gỉa được cử đến với loài người và làm Cứu Chúa của nhân
loại. Những lời Người nói, những việc Người làm, những cực hình
Người đã chịu là những lời nói, hành động, cực hình có gía trị cứu
độ vô biên. Những mặc khải của Người về Thiên Chúa, về Vương quốc
của Thiên Chúa, về phẩm gía cao quí của con người, về con đường đạt
tới Sự Sống Thật là những mặc khải vô giá. Những chọn lựa của
Người, những cách Người sống trở thành mẫu mực và tiêu chuẩn cho
chúng ta noi theo.
3. Cách làm chứng Chúa Ki-tô Phục Sinh
trong xã hội hôm nay:
Ðể giúp
chúng ta làm chứng Chúa Ki-tô Phục Sinh, Phao-lô đã vạch ra cho chúng
ta một định hướng: "tìm kiếm những gì
thuộc về thượng giới, hướng
lòng trí về những gì thuộc về thượng giới" Thượng giới được hiểu
là thế giới của Thiên Chúa và của Ðức Giê-su Ki-tô. Vì thế thượng
giới được hiểu cách cụ thể là những gía trị của Tin Mừng, mà bài
giảng trên núi đã nêu lên, nhất là Hiến Chương Bát Phúc. Nói một
cách đơn sơ, dễ hiểu hơn là chúng ta tìm cách sống giống như Chúa
Giê-su đã sống, có những lời nói và hành động cứu độ như Người.
Chúa Giê-su đi tới đâu là Người thi
ân giáng phúc tới đó, và chữa lành mọi kẻ bị ma quỷ kiềm chế, thì
chúng ta sống ở đâu, cũng phải đem niềm vui, hạnh phúc, bình an, công
lý và thịnh vượng ( cả nghĩa vật chất, tinh thần và tâm linh ) cho nơi
đó.
Giữa một xã
hội nặng cơm áo gạo tiền, trọng đô la hơn những gía trị đạo đức
truyền thống của dân tộc, giành giật nhau như những kẻ khùng điên
để làm giầu và có chức quyền, thì chúng ta càng phải sống như Chúa
Giê-su đã sống ! Giữa một xã hội mà những người bệnh hoạn, tật
nguyền, thiểu số, kém may mắn, phụ nữ, trẻ em và giới trẻ. . . là
những người dễ trở thành nạn nhân của guồng máy xã hội, thì chúng
ta càng phải ưu tiên chọn lựa đứng về phía người nghèo, người cô
thế cô thân, người bị lãnh quên và gạt bỏ, để chia sẻ thân phận
hẩm hiu của họ, để bênh vực quyền lợi của họ, để thăng tiến phẩm
giá làm người và làm con Chúa của họ.
Lạy Thiên
Chúa là Cha, chúng con cảm tạ Cha đã làm cho Ðức Giê-su, Con yêu dấu
của Cha, Phục Sinh từ cõi chết. Xin Cha ban cho chúng con lòng tin vững
vàng vào Người và giúp chúng con biết cách tuyên xưng Niềm Tin ấy
trong môi trường xã hội Việt Nam của chúng con hôm nay !
Lạy Ðức Giê-su là Ðấng đã được Cha Phục
Sinh từ cõi chết. Xin Chúa đổ tràn Ơn Phục Sinh vào lòng chúng con,
hầu củng cố lòng tin của chúng con và giúp chúng con biết sống như
Chúa đã sống, để chúng con trở thành chứng nhân của Chúa Phục Sinh
giữa dòng đời hôm nay.
Lạy Thánh
Thần là Thần Khí và Sức Mạnh của Thiên Chúa, là Ðấng đã làm cho
Ðức Giê-su Phục Sinh từ cõi chết và đã củng cố lòng tin của các
Tông đồ và các tín hữu đầu tiên, biến họ thành những chứng nhân
kiên cường của Ðấng Phục Sinh, xin Chúa ban Ơn sức mạnh và dũng cảm
cho chúng con, để chúng con làm chứng cho Chúa Ki-tô Phục Sinh trên
mảnh đất hình chữ S thân yêu và trong thế kỷ XXI này.
Giê-rô-ni-mô
NGUYỄN VĂN NỘI
SUY NIỆM 2:
Con người ở đời thường khởi sự bằng cái
có: có địa vị, có quyền thế, có bằng cấp, có tiền của, có sức
mạnh, có tài năng. . . mới làm nên chuyện. Nhưng Thiên Chúa lại
thường khởi sự bằng cái không. Trong sách Sáng Thế, Thiên Chúa khởi
sự từ cái hoang vu trống rỗng, không không "Lúc khởi đầu Thiên Chúa sáng tạo trời đất, đất còn trống
rỗng chưa có hình dạng, tối tăm bao trùm vực thẳm và Thần Khí Thiên
Chúa bay lượn trên nước" ( St 1, 1 - 2 ).
Cái hoang vu trống
rỗng của "ngày thứ nhất" trong công trình sáng tạo trời đất
sẽ lại xuất hiện trong một "ngày thứ nhất" khác: Ngày Chúa
Ki-tô sống lại từ cõi chết. Ðó là cái hoang vu trống rỗng của Ngôi
Mộ Trống mà Ma-ri-a Mác-đa-la đã chứng kiến và đau buồn thốt lên "Người
ta đã lấy mất xác Chúa tôi rồi", Phê-rô ngạc nhiên trong hoài
nghi, Gio-an đã thấy và đã tin.
Tất cả được khởi đầu bởi một sự kiện lạ
lùng. Các phụ nữ ra mồ thấy tảng đá lăn ra khỏi mộ. sau đó
Phê-rô, Gio-an không còn thấy xác Ðức Giê-su trong ngôi mộ mở toang.
Có lẽ lúc này Phi-la-tô còn đang ngủ, các Thượng Tế, Kinh Sư, Kỳ
Mục cũng thế. Họ ngủ thật say, sung sướng vì đã dẹp yên được một chướng
ngại từng làm họ ghen tức, mất ăn mất ngủ. Mọi sự đã được giải
quyết đúng như sự sắp đặt khéo léo của họ. Cái tên Giê-su rồi sẽ
bị quên lãng, chẳng còn ai nhắc tới. Tảng đá to đã niêm phong cửa
mộ. Giê-su Na-da-rét đã đi vào lòng đất lạnh.
Ðối
với những người vẫn thương mến Chúa Giê-su thì kể như đã hết, không
còn gì ngoài những kỷ niệm xót xa chua chát. Một thực tế phủ phàng
trĩu nặng nổi âu lo sợ hải. Niềm hy vọng lớn lao xưa đã bị chôn vùi
cùng với Giê-su Na-da-rét. Sáng nay, mấy chị em phụ nữ ra mộ thì cũng
chỉ có mục đích là ướp lại cái xác không hồn chưa kịp thối rữa. Họ
đi tìm một cái xác, một kẻ chết nhưng họ đã đối diện với Ngôi Mộ
Trống. Ma-ri-a Mác-đa-la đau khổ thốt lên "người ta đã đánh cắp
xác Chúa tôi rồi". Các Thiên Thần hiện ra cắt nghĩa Chúa đã
sống lại. Không biết các bà đã tin hay chưa, họ vội chạy về báo tin
cho các Tông Ðồ. Phản ứng của Phê-rô là thinh lặng, Ông đang phân
vân. Nếu có kẻ lấy trộm xác Thầy thì tại sao kẻ gian lại mất công
xếp đặt khăn liệm và các dây vải cách thứ tự và gọn gàng như thế
? Ông vẫn còn bàng hoàng về những lỗi lầm chối Thầy với niềm ăn
năn thống hối, Ông chưa hiều sống lại nghĩa là gì. Còn Gioan Ông đã
thấy và đã tin. Ông đã thấy gì ? thấy các dấu chỉ lạ lùng của Ngôi
Mộ Trống, khăn liệm và các thứ dây được xếp gọn gàng. Chính bởi
Gio-an đã chứng kiến dấu lạ Chúa Giê-su cho La-da-rô sống lại, khi
La-da-rô được Chúa cho sống lại, ông ngồi dậy, nhưng thân mình còn
quấn chặt các thứ khăn liệm, còn ở đây, mọi thứ được xếp gọn
gàng. Gio-an nhớ lại lời Chúa Giê-su: Ngài
phải chịu đau khổ trước khi bước vào vinh quang. Nhờ ghi nhớ Lời
Chúa mà đức tin đã đến với Gio-an sớm hơn Phê-rô.
Trước mọi phản ứng
đó, Ðức Ki-tô Phục Sinh đã biểu lộ một sự chiến thắng âm thầm,
không rình rang giữa tiếng kèn trống, reo hò của toàn dân. Ðức Ki-tô
đã chiến thắng tử thần, thân thể bằng xương bằng thịt của Ngài hôm
nay đã được "Thần Khí Hoá" và từ đây Người sống hoàn toàn bởi Thần
Khí, vì chỉ "Thần Khí mới làm cho sống còn xác thịt thì có ích gì"
( Ga 6, 36 ).
Ðức Ki-tô đã sống lại thật trong vinh
quang. Ngài không mặc lấy một thân xác khác, thân xác Phục Sinh của
Ngài vẫn chính là thân xác trước đây chịu khổ hình, chết thập giá,
nay thân xác đó được biến đổi, thân xác tâm linh không hư nát. Sự
Phục Sinh của Ðức Ki-tô không chỉ là phục hồi sự sống như trước mà
còn chuyển qua thể thức hiện hữu mới. Thân xác của Ngài được Thần
Khí hóa không bị vật chất cản trở. Ðấng Phục Sinh đã nhiều lần hiện
ra với các Tông Ðồ để cũng cố đức tin cho họ chuẩn bị tâm hồn các
ông đón nhận Chúa Thánh Thần, trở nên chứng nhân rao truyền sự
chết và sống lại của Con Thiên Chúa
Ngày
nay nếu muốn làm chứng cho Ðức Ki-tô Phục Sinh, chúng ta cũng cần
khởi đi từ Ngôi Mộ Trống như các Tông Ðồ ngày xưa. Nói theo ngôn ngữ
tu đức thì chúng ta trở về với đời sống thanh bạch, đó là đời sống
trong sạch, ngay lành và có tinh thần nghèo khó.
Thế
giới hôm nay không thiếu những dấu chỉ của Ðấng Phục Sinh. Nhưng
người ta không nhận thấy được Ngài vì thiếu tâm hồn ngay thẳng trong
sạch "Phúc cho ai có tâm hồn trong sạch vì họ sẽ được nhìn thấy
Thiên Chúa" ( Mt 5, 8 ). Nói khác đi, mỗi tâm hồn chúng ta là một
ngôi mộ trống. Ngôi Mộ Trống là ngôi mộ không còn xác Chúa nhưng
còn dấu chỉ Ðấng Phục Sinh, đó là khăn liệm và khăn che mặt. Tất
cả những gì nhân loại dùng để trói buộc Chúa Giê-su, che mặt Người,
cần phải cởi ra và xếp gọn một bên. Gio-an đã đi vào Ngôi Mộ
Trống, Ông nhìn với cặp mắt trong sạch nên đã thấy và đã tin. Ông
không thấy Chúa, nhưng thấy dấu chỉ của Phục Sinh, dầu vậy ông vẫn
tin. Chúng ta không thấy Chúa mà vẫn tin vì "Phúc cho ai không thấy
mà tin" ( Ga 20, 29 ). Chúng ta không thấy Chúa nhưng chúng ta thấy
Ngôi Mộ Trống là cái thế giới bao la đầy dấu chỉ sự hiện diện của
Người. Ta cũng có thể thấy Chúa trong trong tâm hồn khiêm nhu, tự
hạ, quên mình, trong sự bình an thanh thản của nội tâm. đó là những
dấu chỉ mà Ðấng Phục Sinh ban tặng.
Không
có Phục Sinh, đức tin chúng ta chỉ là hảo huyền, cuộc sống chúng ta
có ý nghĩa gì nếu không có gì sau hết, nếu tất cả chỉ dừng lại ở
đời này ? Nhìn lại đời sống mình, chúng ta sẽ nhận thấy vô vàn sự
Phục Sinh, rất nhiều những cuộc vượt qua nho nhỏ trong đời sống hướng
tới Phục Sinh. Khi một tình bạn, một tình yêu bị tan vỡ, chúng ta biết
hàn gắn lại bằng yêu thương thì đó không phải là sự Phục Sinh sao ?
Khi mà chúng ta có kinh nghiệm về sự tha thứ, dẹp tan lòng thù hận,
oán ghét thì đó là cuộc vượt qua phi thường...
Như
mùa xuân sau đông tàn, Phục Sinh mãi mãi vọt lên trong đời sống
chúng ta những chồi lộc ân sủng, những sức sống tươi trẻ. Tin vào
Ðấng Phục Sinh là thắp lên ánh sáng mới, là đón nhận tình yêu mới
cho mùa xuân tâm hồn.
SUY NIỆM 3:
Nếu có một người nào đó nói với bạn:
"chết rồi sẽ sống lại", chắc bạn sẽ bĩu môi, suy nghĩ và
có khi hoang mang chưa dám tin, vì đức tin bạn yếu hay bạn chưa có lòng
tin. Và đây, có một câu chuyện thật một trăm phần trăm đã xẩy ra
cách đây 2002 năm trong lịch sử nhân loại. Ðức Giê-su Ki-tô đã đến
trần gian, sống với trần gian, sống cho trần gian, hòa đồng với mọi
người ngoại trừ tội lỗi. Ba năm Chúa Giê-su đi giảng đạo, Người đã
kết nạp các môn đệ, giáo dục, cắt nghĩa, giải thích cho các môn đệ
nhiều điều; sau cùng tới thời đã định, Người đã chấp nhận ý Thiên
Chúa Cha, chịu chết treo trên thập hình tự giá dù rằng Ngài hoàn
toàn vô tội, con người đã chôn Ngài trong mồ đá, nhưng sau ba ngày
Ngài đã sống lại đúng như lời Ngài đã loan báo trước... Ðó là biến
cố vô cùng quan trọng đã làm đảo lộn lịch sử nhân loại, xôn xao dư
luận từ 2002 năm nay và chắc chắn còn tiếp tục mãi cho đến ngày
tận thế... "Ta là sự sống lại và là sự sống;ai tin Ta, sẽ
không chết đời đời" ( Ga 11, 25a. 26 )
I. VẪN LÀ CÁI NGỚ NGẨN CỦA CÁC MÔN ÐỆ, CỦA DÂN
DO-THÁI VÀ NHIỀU NGƯỜI:
Chúa Giê-su sau thời gian ẩn dật ở
Na-da-rét với cha mẹ Ngài. Ba năm đi rao giảng công khai, Chúa Giê-su
đã kêu gọi một số môn đệ đi theo Ngài, Ngài đã giảng dạy, uốn
nắn, giải thích, cắt nghĩa cho các môn đệ nhiều điều, Ngài đã làm
rất nhiều phép lạ trước mặt các môn đệ để củng cố lời nói của
Ngài như phép lạ nước hóa thành rượu ngon trong tiệc cưới Cana ( Ga 2,
1 - 11 ), làm cho bánh hóa nhiều để nuôi nhiều ngàn người ( Mt 14, 13
- 21 ), làm cho kẻ chết sống lại ( Mc 5, 21 - 43; Lc 7, 11 -12; 11, 1 - 14
) v.v... Ngài đã trừ quỷ, chữa lành nhiều bệnh hoạn tật nguyền.
Nhưng phép lạ lớn nhất
vẫn là phép lạ chính Ngài đã chết thật trên thập giá, đã được an
táng trong mồ, chỉ ba ngày sau tự Ngài đã sống lại như lời Ngài đã
loan báo trước ( Ga 20, 31 ). Các môn đệ còn mê muội không hiểu gì
về biến cố lớn lao ấy vì rằng Thánh Thần chưa mở trí cho các ông.
Vâng, trước khi thực hiện thánh ý Chúa Cha cứu đời, Chúa Giê-su đã
nói gần, nói xa với các môn đệ. Nhưng lòng trí các môn đệ vẫn nặng
nề chưa làm sao hiểu nổi, các môn đệ cũng xin Ngài giải thích thêm
nhưng họ vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa. Họ cứ tưởng rằng Thầy mình sẽ
khôi phục lại nước Ít-ra-en theo kiểu trần gian, để mỗi một môn đệ
sẽ trở nên công hầu khanh tướng trong vương quốc của Thầy Giê-su.
Các môn đệ vẫn còn cái óc xưng hùng xưng bá, cứ tưởng rằng thầy
Giê-su sẽ làm Vua như kiểu các vua thế trần. Thế nên, mới có chuyện
bà mẹ hai con ông Giê-bê-đê tới xin xỏ với Chúa Giê-su cho một đứa
con ngồi bên tả và một đứa ngồi bên hữu. Thế mới có chuyện
Phê-rô, vị thủ lãnh các Tông Ðồ vừa tuyên xưng Thầy là Ðức Ki-tô,
Con Thiên Chúa hằng sống, được Chúa khen tặng, nhưng khi nghe Ngài loan
báo ý định chịu chết cứu đời thì Phê-rô đã vội vã cản đường Ngài.
Ðúng là các môn đệ đã chẳng hiểu tí gì
về con đường Chúa Giê-su phải đi, không hiểu gì về ý định của Ngài
là phải tuân phục ý Chúa Cha: "Lương thực của Ta là làm theo
ý Ðấng đã sai Ta" ( Ga 4, 32 ). "Người đã hạ mình
xuống, vâng lời cho đến chết và chết trên thập giá" ( Pl 2,
8 ). Chúa Giê-su đã chết và được Phi-la-tô giao tử thi cho ông Giu-se,
một nghị viên quê ở A-ri-ma-thê chôn cất ( x. Mc 15, 42 - 46; Ga 19, 38
- 42 ).
Tuy nhiên biến cố mồ trống từ tảng sáng
ngày thứ nhất trong tuần đã làm mọi người hoang mang, nhất là các
bà phụ nữ ra thăm mộ từ sáng sớm, trong đó có cả Phê-rô, vị lãnh
đạo Giáo Hội tương lai. Quả thực, hiện tượng hoang sơ của ngày thứ
nhất theo sách Khởi Nguyên, là một sự trống vắng, mông lung. Ngày
thứ nhất ấy đã được khỏa lấp bằng ngày thứ nhất Phục Sinh khi Chúa
Giê-su từ cõi chết sống lại. Người ta có thể nhất trí với nhau rằng
nếu mọi việc đều bình thường tự nhiên, nghĩa là khi Ma-ri-a Mác-đa-la,
vài phụ nữ khác, Phê-rô và Gio-an ra mộ và thấy xác Chúa Giê-su
vẫn còn nguyên nằm đó thì không có Tin Mừng Phục Sinh, không có tin
được loan truyền, được loan báo. Nhưng mọi sự đều khác: Sự kiện mồ
trống(Mt 28, 1-8). Chúa hiện ra với Ma-ri-a ( Ga 20, 11 - 18 )...
Các môn đệ ngay chính lúc đó vẫn chưa hiểu
nổi lời Thánh Kinh: "Ðức Giê-su phải sống lại từ cõi
chết" ( Ga 20, 9; Cv 2, 24 - 31; 13, 32 - 37 ). Vì thế, các người
Do-thái và nhiều người khác lại càng tỏ ra mù tịt về biến cố Chúa
Giê-su sống lại. Các vị lãnh đạo Do-thái giáo, dân Do-thái và thế
gian độc ác tưởng rằng đã giết được Chúa Giê-su, tưởng rằng đã
loại trừ được Ngài là họ đã chiến thắng. Họ có biết đâu: "Chúa
Giê-su đã chiến thắng tử thần. Ngài đã trở thành bất tử".
Các người Do-thái, các Tư Tế, Thượng Tế, Biệt Phái và nhiều người
khác đã ấm ớ như bọn lính được các quan chức cho tiền để tung ra tin
giật gân, hầu mập mờ đánh lận con đen: "Lính canh lãnh tiền
và được dạy sao thì làm như vậy" ( Mt 28, 11 - 15 ).
II. GIO-AN ÐÃ TIN, CÁC NGƯỜI
PHỤ NỮ CŨNG ÐÃ TIN...
Gio-an, người môn đệ Chúa Giê-su yêu, đã
ngồi kề ở ngực Chúa trong bữa Tiệc Ly, khi chạy tới mộ trước
Phê-rô, thấy khăn liệm đã được cuộn lại, khăn phủ đầu để một nơi
gọn gàng, Gio-an liền tin ( Ga 20, 5 - 8 ). Gio-an đã có cái nhạy cảm
từ con tim vì chính Chúa Giê-su đã tỏ lộ cho ông nhận ra sự kiện
huyền diệu ấy. Gio-an đã nhận ra ngay dấu chỉ của sự kiện Phục Sinh:
Ngài phải sống lại từ cõi chết. Thân xác của Ngài theo lời Thánh
Kinh phải đi vào cõi vinh quang, cõi vĩnh hằng. Nó không thể là thân
xác trở lại cuộc sống trần thế bình thường như con trai bà goá thành
Na-im, con gái ông Giai-rô và La-da-rô được Chúa Giê-su cho sống lại.
Nhưng thân xác của Chúa Giê-su lúc này đây sẽ trở nên khác hẳn như
thánh Phao-lô so sánh: "Khi bị an táng, nó là một thân xác
vật chất, nhưng khi sống lại, nó sẽ trở thành một thân thể tinh
thần" (1 Cr 15, 37.42 - 44 ). Gio-an đã có trực giác rất nhạy
bén vì người vào mồ trước không phải là Ma-ri-a Mác-đa-la, cũng
không phải là Gio-an mà là Phê-rô vị thủ lãnh các Tông Ðồ. Trực
giác của Gio-an chỉ ra rằng: tin thấy chưa đủ mà phải phát xuất tự
tình yêu. Gio-an đã sống trong tình yêu tuyệt đối, nên ông đã nhận ra
Chúa sống lại trước hết mọi người. Ông tin có sự sống đang ở đó,
rằng tình yêu không chết, tình yêu rất sống động. Phê-rô đã thấy
tất cả sự việc, Ma-ri-a đã thấy tảng đá đậy mồ bị đẩy ra ngoài
nhưng cả Phê-rô, cả Ma-ri-a đều chưa hiểu gì về lời Thánh Kinh đã
nói trước.
Vâng, Gio-an đã thấy và đã tin. Rồi sau
này Phê-rô cũng đã từ từ được ơn soi sáng và ông cũng sẽ nhận ra
Chúa đã sống lại. Còn Ma-ri-a Mác-đa-la, sau sự kiện mồ trống, sau
ánh sáng mù mờ còn xám xịt của buổi sớm tinh mơ, Ma-ri-a đã không
kịp xoay sở khi Chúa hiện ra với bà, và bà cứ tưởng đó là người
làm vườn. Cho đến khi Chúa âu yếm kêu tên bà thì bà mới nhận ra
Chúa Phục Sinh: "Rabboni" ( Lạy Thầy ). Chúa Phục Sinh
đã nói với bà: "Hãy về loan bao với anh em Ta..."
Tất cả như bừng tỉnh sau một giấc mơ dài
nhuộm mầu u tối. Dưới lăng kính của ánh bình minh. Gio-an Phê-rô, Ma-ri-a
Mác-đa-la và các người phụ nữ đã nhận ra Chúa Phục Sinh với con tim,
với đức tin của mình.
III. TIN MỪNG PHỤC SINH VẪN
LUÔN LÀ THÁCH ÐỐ:
Người ta cứ tưởng rằng giết
được Chúa Giê-su là mọi sự đã chấm dứt. Người ta vẫn hão huyền,
vẫn mơ mộng:Có người đã tin, có người còn mập mờ, có người không
tin. Ðã hơn hai ngàn năm, biến cố Phục Sinh vẫn luôn là thách đố dai
dẳng. Người ta vẫn mập mờ như buổi sáng tinh mơ ngày thứ nhất trong
tuần khi Ma-ri-a ra mộ: đáng lẽ xác Chúa vẫn phải còn ở đó, nhưng
những gì Ma-ri-a nắm bắt được là sự thiếu vắng mất mát, chỉ thế
thôi ! Bao nhiêu năm đã trôi qua, nhưng nhiều người vẫn chưa bừng
tỉnh, họ vẫn như còn sống trong một cơn mơ dài không lối thoát. Có
những người tưởng Chúa đã chết và như thế là chấm dứt tất cả !
Chính vì thế có một
triết gia nổi tiếng đã viết: "Dieu est mort !" ( Thiên
Chúa đã chết ! ) Tuy nhiên, dựa vào Lời Chúa, chính Chúa đã nói: "Thiên
Chúa không phải là Thiên Chúa của kẻ chết mà là của người
sống" ( Mc 12, 18 - 27 ) hoặc "Nếu hạt lúa mì gieo xuống
đất không chết đi, thì nó trơ trọi một mình, nhưng nếu nó chết đi, nó
mới sai hoa kết trái" ( Ga 12, 24 ).
Mừng lễ Phục Sinh hôm nay, chúng ta không
được hạnh phúc như Phê-rô, như Gio-an và Ma-ri-a Mác-đa-la đã thấy
tảng đá được lăn ra, khăn liệm, khăn phủ đầu và mồ trống. Tuy
nhiên chúng ta còn hạnh phúc hơn vì chúng ta có lòng tin: chúng ta tin
Chúa Phục Sinh vẫn luôn ở với ta, bây giờ và mãi mãi. Chúng ta
cùng với Phao-lô thốt lên lời này: "Nếu Ðức Ki-tô đã không
sống lại, thì việc anh em tin cũng hão huyền" ( 1 Cr 15, 12 - 17
). Chúa Giê-su đã sống lại, Ha-lê-lui-a, và Người đã "đi
trước các môn đệ tới Ga-li-lê" ( Mc 16, 7 ).
Chúa Phục Sinh vẫn đợi mọi người chúng ta
ở mọi thời, mọi nơi và Người truyền lệnh cho các môn đệ và mọi
người: "Hãy loan truyền Tin Mừng Phục Sinh". Chúa Phục
Sinh hứa: "Và này Thầy sẽ ở cùng chúng con mọi ngày cho tới
tận thế" ( Mt 28, 20 ). Hãy làm chứng cho Chúa Phục Sinh nhờ
ánh sáng Phục Sinh tràn ngập tâm hồn. Ha-lê-lui-a.
CHỨNG
TỪ:
Một linh mục người Brazil thuật lại một
kinh nghiệm Phục Sinh của mình như sau:
"Mỗi ngày, khi đi ngang qua một con đường ở
Rio de Janeiro, tôi đều thấy một người đàn ông còn trẻ ngồi dựa lưng
vào tường, chìa tay xin ăn. Ông ta không đi được vì đôi chân bị tật.
Vì qua lại khá thường, nên sự hiện diện và số phận của người ăn
xin què quặt không làm tôi bận tâm suy nghĩ: thế nào là không đi
được ?
Nhưng một
ngày kia, số phận của ông ta bỗng đánh động tâm hồn tôi mãnh liệt.
Nhất là khi dừng lại đằng xa quan sát tôi thấy có bao nhiêu người đi
ngang qua mà hình như không trông thấy ông. Tôi quyết định đến nói
chuyện và hỏi ông: "Ông có thể đứng dậy được không ? Ông có
muốn đi không ?" Ông ta đưa cặp mắt mệt mỏi nhìn tôi dò xét và
khi đọc được sự thành thật trên khuôn mặt của tôi, ông ta nói:
"Tôi luôn luôn hy vọng là một ngày nào đó cuộc đời tôi sẽ
đổi mới. Dĩ nhiên tôi sẽ đi được nhưng chi phí mua sắm những dụng cụ
quá đắt làm sao tôi với tới. Vì thế không còn cách nào hơn là đành
quên giấc mơ có thể đi được". Nghe xong tâm sự của ông, tôi
xiết chặt tay ông giã từ và hứa: "Một ngày gần đây, giấc mơ
của ông sẽ thành sự thật".
Trong bài giảng Thánh Lễ Chúa Nhật sau đó,
tôi thuật về số phận của ông ăn mày và đề nghị cộng đoàn hãy làm một cái gì để giúp ông ta.
Một cuộc lạc quyên được tổ chức và tôi vui mừng khi thấy số tiền
quyên góp được vượt quá chi phí của cặp nạn và đôi chân nhân tạo.
Người hành khất càng hân hoan hơn khi tôi báo tin mừng: ông được
chuyên chở ngay đến một bệnh viện đặc biệt và trong những tuần lễ
kế tiếp, ông cố gắng tập đi đứng một mình.
Lễ Phục Sinh đến. Tôi đi mời ông dự lễ
và dành cho ông một chỗ đặc biệt gần bàn thờ. Trong bài giảng hôm
ấy, tôi lại đề cập về ông đại ý như sau: "Chúa Giê-su đã Phục
Sinh để sống một cuộc sống mới. Ngài sẵn sàng ban cho chúng ta thông
phần vào khả năng trao tặng nhau những cuộc sống mới. Nhờ lòng hảo
tâm của anh chị em, ông bạn của chúng ta đã được ban cho một cuộc
sống mới". Nói đến đây, tôi mời ông đứng dậy để giới thiệu
ông với cộng đoàn mà kể từ nay ông đã trở nên một phần tử. Ông
đứng dậy và chống nạng đi trước mặt mọi người. Tôi cảm thấy bầu
khí nhà thờ lúc ấy tràn đầy sức sống".
Tin mừng thuật lại như sau: sau mẻ lưới đầy
cá, Chúa Giê-su mời các môn đệ cùng điểm tâm với Ngài và Ngài đã
cầm lấy bánh và cá trao cho các ông ăn. Phần các môn đệ, tuy không
giám hỏi, nhưng họ biết rõ đó là Ngài. Ðây là phương thế Chúa
Giê-su tiếp tục hiện diện giữa những kẻ tin vào Ngài trải qua mọi
thời đại: tự nhiên như trong một bữa ăn thân mật, nhưng muốn cảm
nghiệm sự hiện diện của Ngài, chúng ta phải noi gương Ngài chia sẻ
cho nhau tất cả những gì mình có.
CẦU NGUYỆN LÀ BẰNG
CHỨNG CHÚA PHỤC SINH
Một
tín hữu Công giáo sùng đạo lớn tuổi bị một người vô thần vặn hỏi: "Tại sao anh tin rằng Chúa Giê-su đã
sống lại từ kẻ chết ?" Ông cụ trả lời: "Ấy, một trong những lý do tôi tin rằng Ðức Giê-su đã sống
lại, chính là vì tôi vừa mới hầu chuyện với Ngài nửa giờ sáng hôm
nay khi tôi cầu nguyện."
THÔNG TIN:
- Ông Peter Cao ( Hoa Kỳ ) giúp
2 trường hợp ngặt nghèo ở Giáo Xứ Tiên Phước, Quảng Nam .......................... 150 USD
- Ông Ðông Khê ( Hoa Kỳ ) giúp
người nghèo .................................................................................................................. 100 USD
- Một ân nhân
ẩn danh ( Pháp ) qua cha Nguyễn Trường Xuân, DCCT, giúp người nghèo ............................................................... 300 EURO
- Một Linh Mục ẩn danh ( Việt Nam
) giúp người nghèo ....................................................................................... 500.000 VND
- Một ân nhân ẩn danh ( Hoa Kỳ )
giúp người nghèo .................................................................... 100 USD và 1.000.000 VND
Cha Trần Ngọc Nhơn, Giáo Xứ Tiên Phước, gửi thư cho biết
những thông tin mới nhất về ÔNG ÐẶNG HỮU TRỨ, nằm liệt đã
lâu do tai biến mạch máu não, người đã được ông Peter Cao ( Hoa
Kỳ ) thông qua báo Gospelnet, đã quảng đại giúp đỡ nhiều lần liên
tiếp, nay ông Trứ bệnh trở nặng, khó qua khỏi, xin quý độc giả thêm
lời cầu nguyện cho ông và cho gia đình ông. Nội dung lá thư của cha
Nhơn như sau:
Kinh thua cha Quang Uy, con het long cam on cha, du cha ban biu ma
van lo lang cho con. Ngay hom qua, nguoi nha ong Tru den ban bac xin dem ong
ve, vi co le ong se khong qua khoi. Bac si Vinh bao: Truong hop nay that
bai vi vet loet noi lung benh nhan qua tram trong, het phuong cuu chua.
Sang nay, bac si Vinh cho phep con vao benh vien chup vai tam hinh
goi cho cha ro. Thay that dau kho. Gia dinh dang chuan bi dua ong ve nha. Ho va
bac si Vinh da yeu thuong het suc lo cho ong nhung khong cuu duoc nen cung vui
long chap nhan Y Chua. Con, Lm. Step. Tran Ngoc Nhon, giao xu Tien Phuoc, Quang
Nam.
Cha Mai Văn hiền, DCCT, giới thiệu trường hợp chị Ca-ta-ri-na NGUYỄN THỊ HƯƠNG,
sinh năm 1959, ngụ tại số 23 Mỹ Thủy, phường Cát Lái, quận 2,
Sài-gòn, có chồng và 3 con. Chị Hương bị bệnh tim, biến chứng qua
gan, vừa được cha trao Bí Tích Thánh Tẩy ngày 19.3.2002 vừa qua ngay
trong bệnh viện Nguyễn Trãi. Hoàn cảnh gia đình chị quá khó khăn ngặt
nghèo. Gospelnet đã trích quỹ trợ giúp 500.000 VND.
Cha Mai Văn hiền, DCCT, giới thiệu trường hợp chị Mác-ta NGUYỄN THỊ LỆ HOA,
sinh năm 1968, ngụ tại 804 ấp Thương Xã, xã Tân Quới, huyện Thanh
Bình, tỉnh Ðồng Tháp ( hiện tạm trú tại Giáo Xứ Cù Lao Tây của cha
Giu-se Nguyễn Hoàng Hân, thuộc Giáo Phận Mỹ Tho ), có chồng và 2 con
nhỏ. Chị Hoa bị một khối u trong não, chuẩn bị nhập bệnh viện
Chợ Rẫy để giải phẫu. Hoàn cảnh gia đình chị quá khó khăn ngặt
nghèo, không biết chạy đâu ra tiền đóng viện phí. Gospelnet đã trích
quỹ trợ giúp 1.000.000 VND.
Bạn sinh viên Trần Anh
Tuấn,
ngụ tại Giáo Xứ Thánh Tâm, quận Bình Thạnh, mới cho biết về hoàn
cảnh một gia đình hàng xóm ngụ tại hẻm 334 đường Phan Văn Trị, khu Sở
Thùng, phường 11, quận Bình Thạnh. Chúa Nhật 14.3.2002 vừa qua, cả
gia đình anh VÕ VĂN TÙNG, làm nghề chạy xe ba-gác và các con là
Võ Văn Quân, Võ Văn Sĩ, Võ Văn Ðâu, Võ Thị Nghiêm và Võ Thị Trang, do
vớt rau muống trên kênh để nấu ăn, đã bị ngộ độc trầm trọng. Anh
Tùng và 3 đứa con lớn đã phải nhập bệnh viện Nguyễn Văn Học, Gia Ðịnh
trong tình trạng nguy cấp, phải đóng viện phí ngay hết 750.000 VND để
được cấp cứu trước khi được xét miễn giảm theo hộ gia đình nghèo.
Gospelnet đã trích quỹ 700.000 VND nhờ bạn Tuấn lo liệu cho gia
đình anh.
Gospelnet vừa nhận được thư viết
tay của ông Trần Duy Diễn trình bày về hoàn cảnh gia đình mình như sau:
Ông TRẦN DUY DUỆ ( 68 tuổi ) và vợ là bà LÂM THỊ HOÀI OANH
( 65 tuổi ), hiện ngụ tại ấp Hiển Ðông, xã Canh Hiển, huyện Vân
Canh, một huyện nghèo miền núi của tỉnh Bình Ðịnh. Ông Duệ bị bệnh
viêm phế quản mãn tính đã 15 năm qua, chữa trị rất tốn kém nhưng
chỉ cắt cơn tạm thời chứ không khỏi. Cách đây 16 tháng, bà Oanh lại bị
tai biến mạch máu não, liệt nửa người bên phải và bị cấm khẩu hoàn
toàn. Các con của ông bà đều đã lập gia đình và ở riêng, cũng
rất vất vả mới nuôi được con cái, nên không còn đủ khả năng để
trợ giúp cha mẹ mình. Gia đình được một bạn đọc Gospelnet giới thiệu
để xin trợ giúp một chiếc xe lăn cho bà Oanh có thể đi lại và một
ít thuốc cho ông Duệ theo toa là Sabutamol và Terpin Codein.
Gospelnet xin trích quỹ mua một
xe lăn trị giá 800.000 VND cho bà Oanh và 300.000 VND
mua thuốc trị bệnh cho ông Duệ. Thầy Trần Xuân Sang, Dòng Ngôi
Lời, đã nhận lời nhờ một em sinh viên có dịp về quê chuyển giúp
đến cho gia đình này trong thời gian sớm nhất.
Ý NGHĨA, TÔN CHỈ VÀ MỤC ÐÍCH:
T.B.P là 3 chữ viết tắt của câu: "Tàn
Bất Phế". Là tổ chức tự lập, qui tụ những người bị Tàn Tật Về Thể Xác, Nhưng Lành Mạnh
ở Tâm Hồn. Có ý chí phấn đấu vươn lên, luôn lạc quan, yêu
đời, đoàn kết, tương trợ lẫn nhau. Tôn chỉ của hội tương trợ TBP là: "Ðoàn Kết - Yêu
Thương - Khuyến Khích - Giúp Ðỡ những người tàn tật: Biết tự cứu mình
và giúp ích xã hội". Sống xứng đáng với danh xưng: "Tàn
Nhưng Không Phế". Lợi cho bản thân, đỡ cho gia đình, nhẹ cho xã
hội.
"Tương
Trợ TBP" được thành lập với mục đích đúng như tên gọi và tôn chỉ
của Hội đã nêu ra. Là nơi để những người tuy thân thể bị tàn tật,
nhưng quyết không phải là những phế nhân. Tự nguyện giới thiệu tìm
đến nhau, đoàn kết, tôn trọng, an ủi, động viên, khuyến khích nhau
trong tình yêu thương thông cảm của những người tương đồng cảnh ngộ,
tận tâm góp sức, cùng với các tổ chức xã hội... tìm kiếm và tận
dụng các sự hỗ trợ, để giúp đỡ nhau trong cuộc sống. Làm cho họ
luôn có ý chí phấn đấu vươn lên, với sức lực, khả năng còn lại
của mình, sống hữu ích, tích cực, lành mạnh, lạc quan yêu đời, tự
cứu mình mà còn giúp ích cho xã hội. Phát hiện, trau giồi và giúp
đỡ cho các tài năng có điều kiện phát triển. "Lợi cho bản thân, đỡ cho gia đình, nhẹ cho
xã hội". Quyết
không sống lối sống buông thả, bất cần, tự ti mặc cảm, ký sinh, ỷ
lại...
Từ xưa cho tới nay, qua
quá trình quan sát, chiêm nghiệm nhiều thế hệ, người đời đã nhận
thấy một điều gần giống như là qui luật, đó là: "Có Tật tất có
Tài". Vì những người tàn tật có ý chí, biết thích nghi và xử
dụng tốt khả năng còn lại của mình, thì sẽ trở thành những người
có tài năng, đôi khi đến lạ thường, thậm chí những người khỏe mạnh
bình thường khác có lúc cũng khó vượt qua. Khi ấy người ta lại bảo: "Ðó
là luật bù trừ". Nhưng nói cho đúng hơn, thì đây chính là: "Ý
chí và nỗ lực phấn đấu vươn lên của một người Tàn Bất Phế"
vậy.
8 QUAN ÐIỂM CỦA HỘI "TƯƠNG
TRỠ TÀN BẤT PHẾ"
1. Tự
Nguyện - Ðoàn Kết: Hội
"Tương Trợ TBP" là một tổ chức quần chúng rộng rãi, bao gồm mọi
thành viên là những nguời "Tàn nhưng Không Phế". Không phân biệt:
Quốc tịch, Dân tộc, Tôn giáo, Ðảng phái, Ðịa vị xã hội, Nam Nữ,
nguồn gốc, nguyên nhân tật bịnh... Nếu họ còn có lý trí và tinh
thần sáng suốt, công nhận điều lệ, tự nguyện chấp nhận và sống
theo mục đích, lý tưởng của Hội.
2. Vì Cuộc Sống Hạnh Phúc của mọi
người: Luôn
quyết tâm hoạt động vì cuộc sống và sống hạnh phúc của mọi người.
Nhất là những người tàn tật, cô đơn, khó khăn, yếu kém... Mỗi hội
viên TBP, ngoài sự phấn đấu vươn lên số phận, tự cứu mình, trong tình
yêu thương tương trợ lẫn nhau của những người đồng cảnh ngộ, mà còn
sẵn sàng chia sẻ giúp đỡ cho những người khó khăn hơn mình, để tất
cả mọi người đều được sống khoẻ mạnh, an vui, hạnh phúc.
3. Luôn nêu cao tinh thần "Tàn Bất
Phế" - Trợ giúp để người tàn tật tự cứu mình: Tích cực phấn đấu, thích
nghi với mọi hoàn cảnh, luôn nêu cao tinh thần "Tàn Bất Phế", ( đồ hư chưa chắc đã bỏ, đồ bỏ chưa
chắc đã hư ), trong các mặt sinh hoạt của cuộc sống, một cách
lành mạnh, lạc quan, yêu đời. Luôn thương yêu, tương trợ lẫn nhau,
bằng mọi cách có thể, tích cực tìm kiếm và tạo cơ hội giúp đỡ, để
mọi thành viên trong Hội TBP, cùng những đối tượng người tàn tật
khác. Có được nghề nghiệp thích hợp, có công việc làm và thu nhập
ổn định, từng bước tự lo được cho bản thân, đỡ cho gia đình, nhẹ cho
xã hội.
4. Hòa Nhập với Cộng Ðồng - Sẵn
sàng làm việc Nhân Ðạo: Chủ động tiếp cận, hòa đồng với tất cả
mọi người. sẵn sàng sống và làm việc vì lợi ích của cộng đồng xã
hội. Chia sẻ giúp đỡ những người đồng cảnh ngộ, những người khó
khăn hơn mình, cả tinh thần và vật chất. Luôn tích cực tham gia hợp
tác với các tổ chức xã hội khác, nhất là các tổ chức từ thiện,
trong các hoạt động xã hội, nhằm góp phần xoa dịu, khắc phục những
khó khăn, rủi ro, vẫn thường xảy ra trong cuộc sống như: các tai nạn,
bệnh tật, tệ nạn xã hội, thiên tai, chiến tranh, dịch họa v.v...
5. Phòng Chống Bệnh Tật và Phục
Hồi Chức Năng: Luôn quan tâm thực hiện, và khuyến khích
tham gia các chương trình công tác xã hội, nhằm nâng cao dân trí, ý
thức về các sinh hoạt y tế cộng đồng. Như: các chuơng trình tiêm
chủng, ăn ở sinh hoạt hợp vệ sinh, gia đình văn hóa v.v... Tích cực
cổ động và tham gia các phong trào rèn luyện cơ thể, luyện tập dưỡng
sinh, thể dục, thể thao v.v... Ðể phòng bệnh, chữa bệnh và phục hồi
chức năng cho mọi người, nhất là với những người tàn tật. Ðộng
viên, an ủi, giúp họ được sống khỏe, sống vui, sống hạnh phúc.
6. Phát hiện và giúp đỡ Tài
Năng: Luôn chú ý tìm hiểu, phát hiện, khuyến
khích, tạo điều kiện, và bồi dưỡng cho các Tài Năng có được cơ hội
phát triển. Như: giúp đỡ nhau tìm
kiếm và vận động sự trợ giúp của mọi người, mọi tổ chức v.v... cho
từng trường hợp cụ thể, chất lượng. Ðể họ có được môi trường học
tập và làm việc thuận lợi, hợp với khả năng, năng khiếu, hầu có
cơ hội phát huy tài năng của mình.
7. Làm Sứ Giả Hoà
Bình:
Hội viên TBP sẵn
sàng tình nguyện làm trung gian hòa giải những bất hòa, tranh chấp v.v...
ở mọi nơi, mọi lúc, mà một Người Tàn Tật có thể biết và tới
được. Bằng tất cả tấm lòng của một người Tàn Bất Phế, luôn yêu
chuộng hòa bình, công bằng, chính trực, tin yêu cuộc sống... và bằng
chính sự tàn tật của mình.
8. Sẵn sàng đón nhận những trợ
giúp: Kêu
gọi, tìm kiếm và tiếp nhận mọi sự giúp đỡ, của tất cả mọi người,
mọi Tổ Chức, Hội, Ðoàn v.v... ( Giúp ý, giúp công, giúp của... ) Ðể
xây dựng và phát triển Hội TBP, nhằm trực tiếp giúp đỡ những người
tàn tật, khó khăn và đưa tinh thần TBP đến với mọi người, là giúp
ích cho xã hội một cách thiết thực.
4 TIÊU CHUẨN CỦA MỘT HỘI VIÊN TBP
1. Ðạo Ðức Tốt: Sinh
sống lương thiện và có ý thức công dân tốt.
2. Tự Lập: Có
nghề nghiệp và độc lập về kinh tế (
Với đa số hiện nay đang thất nghiệp. Tiêu chuẩn thứ 2 này có thể xem
xét tuỳ đối tượng, và phải cam kết bổ xung có thời hạn cụ thể. )
3. Có Tinh Thần Tập Thể: Tất cả vì
sự phát triển của cộng đồng, của Hội TBP. Mình vì mọi người, mọi
người vì mình.
4. Có Ý Chí Phấn Ðấu và có Thành Tích: Với một
người TBP, thành tích là những việc làm hữu ích cho mình và cho xã hội,
được nhiều người công nhận. Như những kết quả: Trong học tập: là
Bằng cấp, giấy chứng nhận... Trong lao động: là giấy khen, giấy đóng
thuế, những tài sản có được... hoặc trong các công tác xã hội đã
được nhiều người biết đến v.v... Tóm lại là những việc làm cụ thể,
mà một người tàn tật đã làm được như mọi người công dân lành mạnh
bình thường khác, đã mang lại ích lợi cho bản thân, gia đình và góp
phần giúp ích cho xã hội.
HỘI VIÊN HỘI "TÀN BẤT PHẾ"
1. Là người bị Tàn Tật ở Thân Thể, không
phân biệt tật bịnh, nguyên nhân và nguồn gốc... Nhưng họ còn có lý trí sáng suốt, tâm hồn lành mạnh,
lạc quan yêu đời. Thông thuộc, chấp nhận điều lệ và tự nguyện gia
nhập Hội.
2. Sau khi được tổ chức TBP
chỉ định người có trách nhiệm giúp đỡ hướng dẫn tìm hiểu kỹ, và đã
thông thuộc, chấp nhận Tôn Chỉ, Lý Tưởng, Ðiều Lệ v.v... Cũng như đã
được trực tiếp tham gia các sinh hoạt của Nhóm TBP mà mình muốn gia
nhập, ít nhất phải được từ 3 lần trở lên để làm quen, thử thách.
3. Phải nỗ lực để có đủ "4 Tiêu Chuẩn" của
một Hội Viên TBP. ( Nếu chưa đủ và
chỉ được thiếu 1 mà thôi, thì phải có lý do rõ ràng, làm đơn cam kết
bổ xung với thời gian cụ thể. )
4. Phải được sự giới thiệu
và bảo lãnh, của từ 2 hội viên chính thức trở lên, có thâm niên
tuổi Hội. Cùng sự chấp thuận của tập thể, có xác nhận của người
đại diện Nhóm TBP ấy.
5. Mỗi hội viên TBP phải có ý thức trách
nhiệm, tham gia các sinh hoạt cũng như thực hiện và chấp hành các
điều lệ, quyết định, nội qui v.v... của Nhóm TBP trực thuộc. Nhất là
phải luôn quan tâm đến những người tàn tật khác mà mình biết đến,
dù họ có ở trong các tổ chức TBP hay không. ( Trên tinh thần TBP và 8 Quan Ðiểm mà Hội đã nêu ra ). Ðể
làm quen, giúp đỡ và từng bước giới thiệu lý tưởng Hội.
6. Mỗi Hội viên TBP đều có trách nhiệm và
quyền lợi như nhau, theo điều lệ và qui định của Nhóm TBP mà họ tham
gia. Lưu ý là mỗi người TBP đều có
quyền tham gia vào nhiều tổ chức xã hội khác cùng một lúc, và được
khuyến khích tham gia các Câu Lạc Bộ hoặc Nhóm TBP khác, nếu hội
viên TBP ấy có khả năng thực hiện tốt các chức năng, trách nhiệm
của mình đối với các tổ chức ấy.
7. Các "Hội Viên Danh Dự hoặc Tán Trợ". Là
những người chưa đủ điều kiện để được chính thức gia nhập, hoặc
không muốn gia nhập trực tiếp vào các Tổ Chức TBP ( ví dụ: những người mạnh khỏe bình thường chẳng hạn... )
Nhưng họ vẫn tán đồng, tôn trọng Lý Tưởng, Tôn Chỉ "TBP", và vẫn
nhiệt tình đóng góp công sức, cùng tham gia trong các hoạt động của
Hội TBP. Thì tất cả mọi thành viên của Hội TBP xin trân trọng tri ân
và kính tặng danh hiệu: "Hội Viên Danh Dự hoặc Tán Trợ", với đầy đủ
mọi quyền lợi và trách nhiệm giống như tất cả các hội viên TBP
chính thức khác, theo qui định và điều lệ của Hội.
8. Ðối tượng của Hội TBP, là
những người tàn tật đang phấn đấu để hội đủ điều kiện được chính
thức gia nhập các Nhóm TBP ( như còn
thiếu 1 vài tiêu chuẩn ). Hoặc những người tàn tật khác mà theo
Tôn Chỉ và quan điểm của Hội TBP, là những đối tượng cần được mọi
hội viên trong Hội, có trách nhiệm quan tâm giúp đỡ cả về tinh thần
và vật chất, nhất là các nguyện vọng về nghề nghiệp và đời
sống... để từng bước giới thiệu Lý Tưởng TBP, động viên giúp họ
biết sống đời đáng sống, lạc quan yêu đời, "tự cứu mình và giúp
ích cho xã hội".
CÁC "NHÓM TBP"
Các
"Nhóm TBP" ( hoặc Câu Lạc Bộ TBP )
là đơn vị quan trọng với nét nổi bật đặc biệt, trong cơ cấu tổ chức
năng động riêng biệt, của tổ chức Hội TBP. Với các chức năng như
sau:
1. Tự quản: Mỗi
Nhóm TBP đều có quyền và nhiệm vụ điều hành và quản lý Nhóm của
mình. Theo nguyên tắc tập trung dân chủ. Có nội qui, ngân quỹ v.v...
riêng. Nhưng phải trong tinh thần tôn chỉ, lý tưởng của Hội TBP, cùng
sự quản lý, về mặt tổ chức hành chính, thống nhất hoạt động, của
Chi Hội TBP địa phương, nơi đặt trụ sở của Nhóm TBP ấy.
2. Tự
Hoạt: Mỗi Nhóm TBP đều có
quyền tự đề ra phương thức và linh hoạt tổ chức các hoạt động chính
đáng của Nhóm mình, phù hợp với tôn chỉ, mục mích của Hội TBP. Nhằm
thiết thực chăm lo, bảo vệ và giúp đỡ từng thành viên, quan tâm
chân tình đến đời sống, tâm tư nguyện vọng của họ. Cũng như có nghiã vụ tham gia các hoạt động do Chi Hội
TBP sở tại đề ra và giúp đỡ các Nhóm TBP bạn, hoặc các Tổ Chức Xã
Hội khác khi có yêu cầu. Nếu không đồng ý, thì Nhóm TBP ấy phải có
văn bản nêu rõ lý do. Trong tinh thần tự nguyện, đoàn kết, tôn
trọng, tương trợ lẫn nhau.
3. Tự quyết: Mỗi Nhóm TBP đều có
quyền tự tuyển chọn và kỷ luật thành viên của Nhóm mình, ở bất cứ
địa phương nào. Nếu những người TBP ấy tự nguyện làm đơn xin gia nhập,
và họ có khả năng tham gia các hoạt động, cũng như chấp hành mọi
thủ tục, nội qui v.v... của Nhóm mình. Nhưng phải báo cáo cho Chi Hội
TBP trực thuộc các hoạt động của mình, theo qui định và điều lệ tổ
chức của Hội TBP.
4. Không biên giới: Mỗi Nhóm TBP là một đơn
vị riêng biệt, linh động. Không phụ thuộc nhất định ở một địa phương
nào ( Về mặt nhân sự, cũng như địa
lý ). Là một đơn vị mở rộng vòng tay, hoạt động linh hoạt, theo
Tôn Chỉ và Ðiều Lệ của Hội TBP, đúng theo Luật Pháp được Nhà Nước
cho phép và hỗ trợ
HƯỚNG HOẠT ÐỘNG
Như phần trên đã giới
thiệu, với phương pháp tổ chức linh hoạt và riêng biệt của các Nhóm
TBP, thì mỗi Nhóm, sẽ có những cách thức hoạt động linh hoạt riêng
của mình, tùy theo hoàn cảnh, điều kiện, ý thích v.v… để trực tiếp
tích cực xây dựng và phát triển Nhóm mình, cũng như là Hội TBP.
Cụ thể, các việc cần làm hiện nay của
mỗi Nhóm TBP và hướng hoạt động sắp tới như sau:
Thường xuyên quan tâm thăm hỏi, giúp đỡ
nhau trong đời sống thường ngày, như những người thân trong một gia
đình. Khi khỏe mạnh, cũng như khi đau ốm, hoặc rủi ro hoạn nạn v.v...
Tìm
kiếm, vận động, xin sự hỗ trợ giúp đỡ của Chi Hội TBP hoặc các
Nhóm TBP khác. Nhất là sự quan tâm trợ giúp của các Hội, Ðoàn, Tổ
Chức Xã Hội ở khắp nơi. Ðể tích cực quan tâm chữa trị và phục hồi
chức năng cho từng đối tượng cụ thể, mong được khỏi, hoặc giảm bớt
những đau đớn, di chứng của bệnh tật. Vận động, trao tặng các y cụ,
dụng cụ trợ giúp người tàn tật như: chân tay giả, xe lăn tay, máy
trợ thính v.v...
Giúp nhau tìm kiếm và tạo công việc làm
thích hợp với khả năng từng người. Nhất là giúp nhau xin học nghề,
dạy nghề và hành nghề, để mỗi thành viên đều có nghề nghiệp ổn
định và độc lập về kinh tế ( Tiêu chuẩn thứ 2 ). Làm sao cho những người
tàn tật có được điều kiện và cơ hội để tự cứu mình, lo cho gia đình
mình, thì mới có thể sống hoà nhập với cộng đồng một cách tích cực
thực tế và giúp đỡ người khác được.
Nếu
thuận lợi và được sự quan tâm giới thiệu cùng hỗ trợ của các Tổ
Chức, Hội, Ðoàn trong xã hội. Thì trong tương lai, khi Hội Tương Trợ TBP
được cho phép chính thức thành lập, các Nhóm TBP sẽ hình thành ngày
một nhiều và phát triển đa dạng, nhằm trực tiếp tập hợp và giúp
đỡ một cách thiết thực nhất cho những người tàn tật, khó khăn,
khiếm khuyết... vì họ là những đối tượng mà xã hội đã và đang phải
ra tay trợ giúp. Như hiện nay đã có rất nhiều những "Tổ chức giúp
đỡ người khuyết tật", hoặc các "Tổ chức từ thiện dành cho người
tàn tật" v.v...
Với
qui mô lớn nhỏ khác nhau, từ địa phương đến trung ương, trong nước và
quốc tế... Với nhiều quan điểm, đề cương, hoạt động phong phú và đa
dạng. Nhưng tựu trung, cũng chỉ nhằm vào một mục đích là: "Quan tâm giúp đỡ cho những người tàn tật,
để họ có được điều kiện dễ dàng hòa nhập vào cuộc sống trong cộng
đồng xã hội".
Cũng giống như tinh thần Tôn Chỉ, mục đích của Hội Tuơng Trợ TBP là: "Ðoàn kết, Yêu thương, Khuyến khích, Giúp
đỡ những người Tàn Tật. Tự cứu mình và giúp ích cho xã hội".
Hôm nay, với một phần của "Tài liệu giới
thiệu hội Tương Trợ TBP" này. Chúng tôi muốn nêu ra những ý kiến và
nguyện vọng như sau: Ðó là mong ước làm sao cho tất cả những người
Tàn Tật Trên Thế Giới này, hãy biết tri ân và đón nhận những tình
thương, thông cảm và sự quan tâm giúp đỡ của toàn thể cộng đồng xã
hội hiện nay dành cho mình. Và hãy sống làm sao cho xứng đáng với
danh xưng "Tàn
nhưng không Phế", lợi cho bản thân, đỡ cho gia đình, nhẹ cho xã
hội. Bằng chính sự phấn đấu vươn lên trên số phận của mình, tự cứu
mình, mà còn giúp đỡ cho những người cùng hoàn cảnh, những người
khó khăn hơn mình, để cùng nhau góp phần sức lực còn lại, giúp ích
cho cộng đồng xã hội, cho cuộc sống ngày càng văn minh, tốt đẹp hơn.
Xin chân thành cảm ơn quí vị
đã bớt chút thời giờ tham khảo tập tài liệu này. Chúng tôi rất
sẵn sàng và mong ước được mở rộng vòng tay kết bạn, cũøng như rất
hân hạnh và tri ân mọi sự giúp đỡ, chỉ giáo, góp ý, động viên
v.v... của quí vị, của tất cả mọi người, mọi cộng đoàn, tổ chức xã
hội...
Xin vui lòng giới thiệu cho
nhiều người, nhất là những người Tàn Tật, cùng biết về "Hội Tương
Trợ Tàn Bất Phế" và tham khảo tập tài liệu giới thiệu này.
Ðịa chỉ liên lạc: Lê Ðức Hiền, Cửa
Hàng Ðiện Máy ÐỨC HIỀN, Quốc Lộ1, Suối Cát, huyện Xuân Lộc,
tỉnh Ðồng Nai. Ðiện thoại: 061.871.159, E.Mail duchientbp@hcm.fpt.vn - duchienxl@hcm.vnn.vn