TIN MỪNG: Lc 1, 39 – 56
Hồi ấy, bà Ma-ri-a lên
đường, vội vã đi đến miền núi, vào một thành thuộc chi tộc Giu-đa. Bà
vào nhà ông Da-ca-ri-a và chào bà Ê-li-sa-bét. Bà Ê-li-sa-bét vừa
nghe tiếng bà Ma-ri-a chào, thì đứa con trong bụng nhảy lên, và bà
được đầy Thánh Thần. Bà Ê-li-sa-bét kêu lớn tiếng và nói rằng: "Em được chúc phúc hơn mọi người phụ
nữ, và người con em đang cưu mang cũng được chúc phúc. Bởi đâu tôi
được Thân Mẫu Chúa tôi đến với tôi thế này ? Quả thật, này tai
tôi vừa nghe tiếng em chào, thì đứa con trong bụng đã nhảy lên vì vui
sướng. Em thật có phúc, vì đã tin rằng Chúa sẽ thực hiện những gì
Người đã nói với em."
Bấy giờ bà Ma-ri-a nói:
"Linh
hồn tôi ngợi khen Ðức Chúa, thần trí tôi hớn hở vui mừng vì Thiên
Chúa, Ðấng cứu độ tôi.
Phận
nữ tỳ hèn mọn, Người đoái thương nhìn tới; từ nay, hết mọi đời sẽ
khen tôi diễm phúc.
Ðấng
Toàn Năng đã làm cho tôi biết bao điều cao cả, danh Người thật chí
thánh chí tôn !
Ðời nọ
tới đời kia, Chúa hằng thương xót những ai kính sợ Người.
Chúa
giơ tay biểu dương sức mạnh, dẹp tan phường lòng trí kiêu căng.
Chúa
hạ bệ những ai quyền thế, Người nâng cao mọi kẻ khiêm nhường.
Kẻ đói
nghèo, Chúa ban của đầy dư, người giàu có, lại đuổi về tay trắng.
Chúa
độ trì Ít-ra-en, tôi tớ của Người, như đã hứa cùng cha ông chúng ta,
vì
Người nhớ lại lòng thương xót dành cho tổ phụ Áp-ra-ham và cho con
cháu đến muôn đời."
Bà Ma-ri-a ở lại với bà Ê-li-sa-bét độ ba
tháng, rồi trở về nhà.
SUY NIỆM:
Ðã từng có một thời, người ta xôn xao về chuyện Nhị
Nguyên, phân tách Hồn – Xác, đến mức tranh cãi và xung đột nhau gay
gắt, để lại nhiều vết thương đau đớn trong Giáo Hội.
Có lẽ hôm nay, nhân đại lễ Ðức Mẹ Hồn
Xác về Trời, chúng ta không cần lạm bàn triết học hay thần học dài
dòng thêm về thuyết Nhị Nguyên này, nhưng hay hơn và cần thiết hơn,
chính là thành tâm cúi đầu thú nhận rằng: ít hay nhiều, cuộc sống
Ðạo của chúng ta, cho đến bây giờ, vẫn cứ còn lấn cấn chập choạng
thế nào ấy, giữa Ðạo với Ðời, giữa cái diễn đạt nghi thức ở bên
trong Nhà Thờ và cách thế nghiệm sinh ở bên ngoài Nhà Thờ, giữa
chuyện của linh hồn và thân xác, cứ như thể hai đằng chẳng có gì hỗ
tương hòa nhập làm một, cứ như thể có
đến hai cái Tôi, một cái dành
cho Nước trên Trời, và một cái
dành cho Nước dưới... Ðất.
Nghĩ mà khổ ! Giá cứ thẳng tuồn tuột một đường lo cho cái
ăn, cái mặc, chuyện vợ chồng, chuyện con cái, làm việc và vui thú
hưởng thụ như một người vô thần vô tín ngưỡng, đàng này lại chúng
ta lại đã trót... làm người có Ðạo, lại là Ðạo độc thần nữa cơ
chứ !
Cũng trong cái nhãn quan bị cận
thị mù mờ ấy mà chúng ta dễ nhìn Ðức Mẹ một cách lệch lạc khiếm
khuyết: Mẹ là Mẹ Thiên Chúa cơ mà, chuyện Hồn Xác được rước vào
Nước Trời là đương nhiên, miễn bàn ! Từ tâm não ấy, người ta cảm
thấy an tâm hài lòng, chỉ cần tung hô ngợi khen Mẹ bằng những bài
Thánh Ca bay bổng tuyệt vời, chỉ cần suy tôn Mẹ như một bà Hoàng rất
Thánh, đại Thánh, vô cùng Thánh, ở trên chín tầng mây cao thẳm, thi
thoảng làm như vẫn ghé mắt rủ lòng, nhìn xuống đoàn con dân khốn
khổ dưới cõi trần bi ai mà... "phát chẩn" những ơn này ơn kia. Cái
não trạng này, của đáng tội, tuy hơi quá lời, không khác gì người
đời hàng năm cứ đến mùa lễ hội, lại nườm nượp chạy hết đền này
phủ nọ để tôn sùng, cầu cạnh xin xỏ và vay nợ bà Chúa Sứ, bà
Chúa Kho, bà Chúa Liễu Hạnh...
Chắc chắn không phải là như vậy
đâu nhỉ ? Tín điều của Giáo Hội tuyên xưng Ðức Mẹ cả Hồn lẫn Xác về Trời đâu có phải là chuyện
trẻ con, mê tín dị đoan tầm phào như thế ! Hồn và Xác của Mẹ đã là
một, là duy nhất trong cách thế Mẹ
hiện diện trọn vẹn trước Thiên Chúa và trong Thiên Chúa, đến
mức được tôn vinh là Hòm Bia của Thiên Chúa, là Ðền Thờ Thiên Chúa
ngự, là Cửa Thiên Ðàng...
Mà thôi, chúng ta chỉ cần nương
dựa thật chắc vào Kinh Thánh để nhận ra nơi Mẹ có hai nhịp sống, hai mà là một: nhận đón và trao ban
Tin Mừng của Thiên Chúa.
Khi nhận đón Tin Mừng, Mẹ đã nhận đón bằng cả Hồn lẫn Xác,
nhờ xúc tác kỳ diệu của Chúa Thánh Thần, để Ngôi Lời được nên
xương nên thịt trong dạ Mẹ kể từ ngày được truyền tin, và cứ thế mà
Mẹ không ngừng thai nghén cưu mang Ðức Giê-su cho Giáo Hội, cho từng
người trong chúng ta, âm thầm cho cả những người chưa chịu "khẩu phục
tâm phục" Ðức Giê-su, cho cả những người cứng đầu cứng cổ, vẫn đang
tìm cách đẩy Ðức Giê-su ra khỏi đời mình !
Rồi khi trao ban Tin Mừng, Mẹ cũng đã trao ban bằng cả Xác lẫn
Hồn, cũng luôn nhờ vào tác động sâu xa của Chúa Thánh Thần, để
Ngôi Lời được thành Lời kêu to lên, công bố lớn tiếng lên trên
thế giới, truyền đi cho đến tận cùng cõi Ðất, để Tin Mừng được toàn
cầu hóa ( hay là toàn cầu hóa Tin Mừng ? ), để rồi sẽ không còn có
ai trên đời này mà lại không được cơ duyên một lần nào đó nghe nói
về Ðức Giê-su, gặp được Ðức Giê-su và được Ðức Giê-su chạm đến mà
chữa lành.
Hai nhịp mà là một, hòa quyện,
lồng vào nhau, chan cho nhau, đổ đầy lẫn nhau như một chiếc bình thông
nhau. Bởi vì nhận đón cũng chính là
trao ban, nhận đón để trao ban và trao ban thì cùng lúc vẫn phải
không ngừng nhận đón, để không bị vơi, không bị cạn. Mẹ là thế !
Dòng Chúa Cứu Thế được Giáo
Hội chính thức ủy thác cho việc cổ súy lòng sùng mộ Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp ( Notre Mère
du Perpétuel Secours – Our Mother of Perpetual Help ). Hằng cứu giúp chứ
không phải lâu lâu mới cứu giúp, hay cứu giúp theo định mức chỉ
tiêu, cũng chẳng đợi con người ta xin cứu thì mới giúp, hoặc lâm vào
nghịch cảnh nguy tai cần giúp mới cứu. Cứu giúp ở đây mang ý nghĩa
nhận đón và trao ban. Mẹ nhận đón lấy Giê-su, nhận đón lấy Tin Mừng
cũng là một trật, trao ban Tin
Mừng, Tin Vui, Tin Lành, trao ban Giê-su của yêu thương, của sự sống,
của hy vọng cho mọi người trong một bối cảnh thế giới luôn luôn từ
khước vị tha xả kỷ và dẫy đầy những Tin
Buồn, Tin Xấu, Tin Chết.
Một khi cuộc sống chúng ta, thế giới chúng ta vẫn còn đó
những khủng bố, tạt acid, phá thai, những hà hiếp bóc lột bất công,
những bạo hành ngược đãi đối với phụ nữ và trẻ thơ, những hất hủi
đối với người tật nguyền, những người phong cùi, những người nhiễm
AIDS... thì dẫu Hồn Xác Mẹ đã được lên Trời, nhưng Mẹ vẫn sẽ chẳng
chịu "nghỉ hưu" mà an hưởng gia nghiệp Nước Trời vinh quang. Ngược lại,
Mẹ vẫn mãi cả Xác lẫn Hồn lặn lội tất tả trên mọi nẻo đường
dương thế để cứu giúp con cái của Mẹ bằng chính liệu pháp Giê-su, bằng chính thuốc "trụ sinh" Tin Mừng (
"Christomycine", "Gospelcycline" theo cách nói của cha Tiến Lộc trong
trại cải tạo cách đây 20 năm ).
Thế nhưng, Mẹ còn muốn gì nơi lòng
chúng ta ? Ở Ca-na, Mẹ bảo các người giúp việc trong tiệc cưới: "Người có bảo sao, các anh cứ làm y
như thế !" Chắc là Mẹ không muốn phát chẩn cho chúng ta bằng
những phép lạ mang tính biểu diễn, cũng không muốn chúng ta cứ mãi
ngửa tay xin bố thí từng ân huệ, nhưng là hiệp sức cộng tác với Mẹ trong khả năng và ơn gọi của mình.
Trong xúc tác của Chúa Thánh
Thần, Tin Mừng Giê-su, một khi đã được đón nhận thì có sức tỏa
sáng, lan tỏa rất nhanh, rất mạnh, rất sâu, rất rộng, có sức chinh
phục âm thầm mà sâu xa như trong một phản ứng hạt nhân dây chuyền.
Bất cứ ai, tôi và các bạn, mỗi người và mọi người, một khi đã chịu
lấy, đã nhận đón Tin Mừng thì không còn có thể khoanh tay ngồi yên,
có giả điếc làm ngơ, vờ ngủ mê thì Mẹ cũng lay tỉnh và thúc giục
chúng ta phải mở lòng ra mà trao ban, mà chuyển giao Tin Mừng cho
những người khác nữa đang ngong ngóng chờ đợi khát khao, dù họ có ý
thức điều đó hay không. Ðể rồi ai cũng có thể thốt lên: "Ðấng Toàn Năng đã làm cho tôi
biết bao điều cao cả" ( Lc 1,
49 ). Gaudium et Spes, Vui Mừng và Hy Vọng là như thế đó...
Hôm Chúa Nhật 12.8, trước khi
đến dâng Thánh Lễ tại nguyện đường Sainte Marie ở Hà Nội, tôi nhận
được một E-Mail từ trong Nam chuyển ra, nội dung là lời cầu cứu của
một gia đình nghèo ở tỉnh Ðồng Nai có cháu bé bị Tim bẩm sinh đã đến
hồi nguy kịch. Tiện tay tôi cầm lá thư kẹp vào trong quyển sổ soạn
bài giảng. Và tôi đã mạnh dạn đọc to lá thư ấy cho cộng đoàn. Khi
tan Lễ, mọi người quây lại khen tôi giảng hay quá. Bản tính tự nhiên
con người khiến tôi thấy len lén một thoáng tự hãnh kiêu ngạo, nhưng
ngay sau đó, tôi hiểu rằng mình đã được Chúa Thánh Thần "mượn tạm",
đã được Mẹ Hằng Cứu Giúp trưng dụng, sung công để nhận và chuyển
ngay Tin Mừng của ngày hôm ấy đến cho mọi người, đích xác là cho
những anh chị em đã có mặt trong Thánh Lễ ngày hôm ấy. Ngày 16.8,
ngay sau khi cử hành Lễ Ðức Mẹ Hồn Xác về Trời, tôi vào lại
Sài-gòn, không chỉ mang theo số tiền 3.050.000 đồng mà còn là cả tấm
lòng yêu thương san sẻ của những người bạn Hà Nội cho một em bé, cho
một gia đình ở tít tận mền Nam. Không ai biết mặt ai, không ai đã
từng quen biết ai, nhưng cũng không
ai còn xa lạ nhau trong Tin Mừng
Giê-su kỳ diệu.
Vậy đó, chuyện Hồn với Xác đâu có gì là tách bạch, chuyện Ðạo với Ðời đâu có gì là
chia cách biệt phân. Mẹ về Trời nhưng không ở trên Trời xa xôi, Mẹ
vẫn đang lang thang lữ hành trên cõi Ðất này, vẫn đang chọn dừng
chân lưu ngụ nơi mỗi tâm hồn những con cái đáng thương của Mẹ để
gửi gấm và làm nở hoa Tin Mừng. Mà như vậy, đâu phải đợi đến ngày
"xác phàm sẽ sống lại" để cùng với linh hồn để bay về Trời mà
hạnh ngộ với Thiên Chúa và Mẹ, nhưng ngay hôm nay, đang giữa đường
trần ngược xuôi tất tả, cả hồn lẫn xác chúng ta cũng đã được nếm
lấy hương vị bữa tiệc Nước Trời, đã được "tạm ứng" nỗi Mừng Vui kín
ẩn mà thấm thía của Tình Yêu...
Tôi tin, trong những ngày đang
diễn ra Ðại Hội La Vang lần này, Hồn
và Xác Mẹ cũng đang chạm đến hồn và xác của nhiều con người, như
đã từng chạm đến tôi, đến những anh chị em ở Sainte Marie, đến những
em bé như em bé bị Tim bẩm sinh ở Ðồng Nai, đến cả bạn nữa đấy.
Theo thị kiến của thánh nữ Catherina Emmerich về cái chết
của Mẹ Ma-ri-a thì Mẹ mất vào khoảng 80 tuổi đời. Các Thánh Tông Ðồ
lo liệu táng xác Mẹ vào một hang mộ. Thánh Tô-ma khi ấy đang đi công
tác rao giảng Tin Mừng ở Aán-độ trở về chậm mất mấy ngày. Trong cơn
đau đớn của người con bị mất Mẹ mà ông hết dạ kính yêu, ông đòi
phải mở hầm mộ ra cho ông được nhìn lại Mẹ của ông lần cuối để
ông đành lòng cam chịu ý nghĩ người Mẹ muôn vàn yêu quý đã thực sự
qua đời. Các Thánh Tông Ðồ đành phải lăn tảng đá bít kín ngôi mộ
của Mẹ Ma-ri-a theo sự đòi hỏi đáng thương của Thánh Tô-ma.
Và người ta thấy ngôi mộ trống trơn. Không
còn di hài của Mẹ ở trong đó nữa, không còn dấu vết hình hài người
Mẹ cao cả đã từng nửa thế kỷ sống bên cạnh những người con Tông
Ðồ, trong ánh nắng hồng của miền Ga-li-lê hay trong ánh nến biếc của
Giáo hội sơ khai giữa những đêm nguyện cầu. Vậy mà phút chốc người
ta không còn tìm thấy Mẹ đâu nữa, phần mộ thế gian không cất giữ
được tấm hình hài thiêng liêng của Mẹ. Mẹ đã thực sự đi vào không
gian tâm tưởng hoài niệm của các con Mẹ.
Trong cuộc đời của chúng ta cũng thường
chứng nghiệm được điều này: là khi một người thân yêu của ta đã
mất đi, chính lúc ấy ta thục sự biết rằng người đó đang sống hơn bao
giờ hết trong lòng ta, và luôn luôn gần gũi bên ta mãi mãi.
Tuy nhiên Ðức Mẹ không chỉ bất diệt trong
tâm hồn thánh Tô-ma và các Thánh Tông Ðồ khi họ không còn thấy
lại thân xác của Mẹ trong mồ nữa, mà từ đó Mẹ Ma-ri-a đã hiện ra
khắp nơi trên trái đất, từ phương Ðông cho đến phương Tây, từ phương
Nam cho chí phương Bắc, Mẹ không để cho con cái loài người của Mẹ lâm
cảnh bơ vơ côi cút. Từ hai ngàn năm nay, cách riêng trong thế kỷ hai
mươi, Mẹ đã hiện ra đến 300 nơi chốn trên toàn thế giới.
Từ Lourdes đến Fatima Bồ-đào-nha năm 1916 – 1917, là trọng
tâm của Sứ Ðiệp kêu gọi Ăn năn hối cải. – Lần chuỗi Mân Côi –
Ðền tạ Thánh Thể – Sống Khiết tịnh.
Trong khi nhân loại đang
trên bờ vực tự hủy diệt vì muôn ngàn tội lỗi, Mẹ đã cho biết
trước Thế Chiến Thứ I sẽ kết thúc và kế tiếp Thế Chiến thứ II sắp
xảy ra vô cùng thảm khốc và ngày 13.7.1917 Mẹ hứa cùng 3 em bé
Jacintha, Lucia và Francisco ở Fatima "Ta
sẽ cho nước Nga được trở lại", kèm theo nhiều phép lạ cả thể.
Mẹ cũng đã hiện ra liên tiếp nhiều nơi
khác để loan báo cùng một sứ điệp mang lại sự hòa giải cho loài
người. Ðã biết bao lần Mẹ đã xoay chiều hướng đi của lịch sử nhân
loại qua những sự can thiệp bất ngờ của Ðức Mẹ trong kế đồ mưu sự
hòa bình cho thế giới.
Những nơi được ghi nhận điển hình là
Beaurang và Banneux Bỉ Quốc, 1932, Mẹ hứa hoán cải người tội lỗi với
Danh xưng là Trinh Nữ của kẻ nghèo. Ở Garabandal Tây-ban-nha 1961, Mẹ
kêu gọi suy tôn Mình Thánh Chúa, Vâng phục Giáo hội trước hết và
sứ điệp cuối cùng cho hàng tu sĩ linh mục: "Yêu cầu các con cải thiện đời sống".
Ở Akita Nhật-bản 1973 –
1981, Mẹ dạy chị nữ tu Nhật Bản đọc kinh Fatima đầu tiên ở Nhật, máu
và nước mắt chảy ròng rã trên tượng Ðức Mẹ, Mẹ khóc đến 101 lần
để kêu gọi người tội lỗi ăn năn thống hối. Sau khi cùng các nhà
bác học kiểm chứng đúng là nước mắt của người thật, một vị bác
học Nhật ở Akita đã tuyên bố: "Khi
một người Mẹ khóc trước mắt con cái thì phải có điều gì quan trọng
lắm". Còn gì quan trọng hơn trong cuộc sống, giữa một thế
giới sa đọa và ích kỷ, mà lòng người Mẹ Thiên Chúa đau đớn biết rõ
tầm vóc khốc liệt dữ dằn của sự nghiêm phạt, đã không ngừng cầu
mong cho con cái mình tránh khỏi và được thứ tha.
Ở Medjugorie Nam Tư năm 1981, một xứ đạo
thuộc tỉnh Bosnia nơi xảy ra trận chiến kéo dài triền miên, Mẹ hiện
ra 11 năm trên 4 ngàn lần cho sáu thiếu niên nay đã trở thành thanh
niên: "Hãy tránh sự nghiêm phạt
bằng cầu nguyện và ăn năn thống hối, không phải cho đến ngày phán
xét mới có sự cứu chuộc sau cùng, không bao giờ quá trễ để ăn năn
trở lại."
Năm 1988, giữa núi rừng Phi Châu, tại
Kibeto Rwan, Mẹ đã hiện ra lần này có cả Ðức Giê-su con của Mẹ. Sứ
điệp Kibeto như một tiếng kêu thất thanh "Hãy hoán cải, cầu nguyện và tỉnh thức". "Chúa Giê-su sẽ lại
đến không bao lâu nữa đâu."
Ở Naju Nam Hàn năm 1985, tượng Ðức Mẹ của bà Julie Kim chảy
nước mắt và máu liên lỉ, Mẹ hứa giữ gìn thế giới bằng lòng thương
xót của Trái Tim Vô Nhiễm Nguyên Tội của Mẹ. Mẹ nói: "Mẹ mời gọi van xin các con, dù các
con đang sống thật xa trái tim của Mẹ." Mẹ hiện ra nhiều nơi ở Mỹ
quốc, đặc biệt ở Conyer tiểu bang Georgia trong thập niên 1990 – 2000
liên tiếp mỗi ngày 13 của tháng.
Sứ điệp yêu thương của Mẹ trải dài thiên thu nhật nguyệt.
Riêng ở Việt Nam chúng ta có Ðức Mẹ Trà Kiệu, Ðức Mẹ La Vang 1798
Mẹ hiện ra trong cơn cấm cách bắt đạo thời triều Nguyễn, để cứu các
tín đồ Thiên Chúa giáo và ban nhiều phép lạ cứu giúp hơn hai trăm
năm nay cho cả người ngoại đạo.
Như vậy, chỉ trong khoảnh khắc sự kiện thân
xác của Ðức Mẹ không còn được trông thấy trong mộ phần thế gian
được sáng tỏ đến thiên thu. Thiên Chúa muốn cho toàn thể con cái
loài người trên hoàn vũ đều được chiêm ngưỡng sức sống cứu độ
trên dung nhan yêu kiều diễm lệ của Mẹ Người, có nghĩa là sau cuộc
sống trần gian "Ðức Ma-ri-a được
Thiên Chúa đem lên Trời cả hồn lẫn xác."
Giáo hội La Mã ngày 15.8 năm 650 đã chính thức cử hành Ðại
Lễ mừng Kính "Ðức Mẹ Hồn Xác lên trời". Năm 1950, Ðức Giáo Hoàng
Pio XII trong Ðịnh Tín Vô Ngộ đã xác nhận:
"Ta xác
nhận, tuyên bố và định tín rằng đây là một Tín điều do Thiên Chúa
mạc khải, là Mẹ Thiên Chúa vô nhiễm, Ðức Ma-ri-a trọn đời đồng
trinh, sau khi kết thúc cuộc sống của người trên dương thế, đã được
đem cả hồn xác lên hưởng vinh quang Thiên Quốc." – Tông hiến Thiên Chúa vô cùng quảng đại
( Munificontissimus Deus ) của Ðức Pio XII, ngày 1.11.1950.
Ðược giữ gìn tinh sạch khỏi mọi vết nguyên
tội và sau khi đã hoàn tất cuộc đời trần thế, Ðức Nữ Trinh Vô
Nhiễm đã được đưa lên hưởng vinh quang trên trời cả hồn lẫn xác, và
được Thiên Chúa tôn vinh làm nữ vương Vũ trụ, để nên giống Con Ngài
trọn vẹn hơn, là Chúa các Chúa, Ðấng đã chiến thắng tội lỗi và sự
chết. ( Trích Hiến Chế về Giáo Hội của Công
Ðồng Vatican II số 59 )
Với hình ảnh Người Mẹ đi về không ngớt từ
hai ngàn năm nay, Mẹ Ma-ri-a đã cùng với thế giới hàm tàng trong một
chân lý duy nhất: Con người phải thực hiện sự sống toàn diện của
nó và chỉ có thể an trú trong cõi vô cùng.
Mẹ không ngớt kêu xin người tội lỗi ăn
năn trở lại, bởi vì trong tội lỗi con người đã tự mình đứng về phía
hữu hạn, chống lại cõi vô hạn vốn là nguyên ủy của chính bản thân
mình. Bởi cho cuộc đời như bóng câu qua cửa sổ, con người từ khi sinh
ra luôn thấy khát khao vẻ đẹp và nguồn vui, nhưng có sống muôn triệu
năm con người vẫn thường thấy mình thiếu thốn. Những lạc thú trong
đời tự nó không có gì nhiều, chỉ do lòng ham muốn của ta biến đổi
nó thành ảo tượng. Do đó con người luôn tự biết mình cần một cái gì
rộng lớn hơn, bởi sống mãi cùng sự kém cỏi hơn mình là một điều đau
khổ sâu xa. Giữa cuộc đời này cưu mang nơi nó cùng lúc sự chết và
sự sống, sự ác và sự thiện, bóng tối và ánh sáng, những điều cực
tiểu và cực đại, ti tiện và cao quý, tủi nhục và vinh quang, đau khổ
và phúc lạc, Thiên Chúa đã ban cho nhân loại mẫu người thiên thai
là Mẹ Ma-ri-a, để dạy cho ta biết thương yêu, biết cho đi hết cái tôi
phàm trần dòn mỏng của mình, bởi tự kỷ chúng ta không được hoàn bị,
chúng ta còn phải tiến đến sinh thành. Nếu cứ phải lặp đi lặp lại
hằng hà sa số những kiếp làm người trần ai, hẳn ta phải tưởng tượng
ra cái vô cùng tận kinh hoàng của luân hồi địa ngục.
Mẹ Ma-ri-a là người nữ đầu tiên của loài
người đã thưa "Xin Vâng" cùng
Thiên Chúa. Mẹ nhận lãnh công việc của Thiên Chúa, với sứ mạng
làm Mẹ Chúa Giê-su, ngay khi tại thế, Mẹ chính là Ơn Cứu Rỗi. Thiên
Chúa ngụ trong Mẹ, và Mẹ đã ở trong Người. Ðể xóa bỏ thân phận
ngục tù thế gian cho chúng ta, Mẹ đã từ khước bản thân mình, phó
thác trọn vẹn, với ý chí mãnh liệt dấn thân giữa trần thế, nhưng
với bản ngã thần linh. Thật vậy, cái gọi là tri thức của con người
không bao giờ có thể chiếm hữu được cái hữu thể vô hạn của chúng
ta, vốn không thể mãn nguyện trong biên giới của tự nhiên, và phải
cảm nhận được cái vô cùng mà ta biết rằng không bao giờ ta nắm bắt
được bao lâu ta còn ở trong trần thế.
Vậy mà lạ thay, đó mới thật sự là hạnh
phúc ! Ðó là một cái gì lớn hơn, cái mà mình không bao giờ mong có
được, một mối mơ không bao giờ mất, bởi trong thân phận làm người,
chúng ta đã từng có được gì đâu.
Ngày 15.8 Lễ Ðức Mẹ Lên Trời Hồn Xác
chính là ngày đại lễ ước mơ của mỗi người chúng ta, bởi chúng chúng
ta được thông phần ơn cứu chuộc và thánh hóa cùng Ðức Mẹ. Sứ điệp
của Mẹ từ hai ngàn năm nay là chiếc tàu Nuê của chúng ta. Cho nên
để đón nhận nước Thiên Chúa ngay giữa trần gian này ngõ hầu chuẩn
bị ngày Chúa quang lâm, chúng ta hãy nên như trẻ thơ chỉ biết yêu mến
và cậy trông vào Mẹ, xin Mẹ dạy ta hai tiếng "Xin Vâng", vượt thoát mọi lý lẽ, mọi hoàn cảnh thế gian.
Lời Kinh Mai Khôi vang lên qua bao thế kỷ, lan tỏa khắp mọi không
gian, cho tất cả hiện tại trở thành vĩnh hằng, chúng ta đi theo Ðấng
đã "Xin Vâng", Ngôi Lời ở trên
môi, nào có xa vời, vốn không hề nơi đâu khác.
Chúng ta chiêm ngắm đường đi nẻo về của Người Mẹ tôn
nghiêm và vĩnh cửu, Người Mẹ đẹp tuyệt trần, lồng lộng cao sang trên
đường mây cánh gió. Mắt Mẹ dịu dàng tĩnh hư âu yếm, trong đáy mắt u
hoài thiên thu thần thoại, tàng ẩn nơi chốn được ban tặng trọn vẹn
yêu thương viên mãn.
Với mầu nhiệm Ðức Mẹ lên trời hồn xác, tôi xác tín được
rằng Thiên Chúa không hề phân ly với sáng tạo của mình.
CHỨNG TỪ:
LẠY CHÚA, CON ÐÃ TIN RỒI !
Tạp chí Âm Vang Lộ-đức ( Écho de Lourdes ) thuật
lại một câu chuyện có thật như sau:
Có
một người vô thần có đứa con gái yêu quý bị bệnh bại liệt mà các
bác sĩ đều đã chịu bó tay, không tài nào cứu chữa được nữa. Ông
nghe những người quen biết đồn rằng Ðức Mẹ ở Lourdes nước Pháp, có
thể chữa lành cho cô bé.
Cuối
cùng thì ông cũng đã chấp nhận đưa con gái đến Lourdes, nhưng không
quên tuyên bố với những người bạn cả Công Giáo lẫn vô thần rằng: "Nếu
tôi thấy con gái tôi được chữa khỏi, nếu tôi thấy tỏ tường nó
chỗi dậy và đi lại được, tôi sẽ tin rằng Thiên Chúa hiện hữu !"
Khi
đến Lourdes, ông đưa con gái lại gần, chen giữa đám đông những bệnh
nhân đang vây quanh chiếc giếng mà Ðức Mẹ thường làm phép lạ. Khi
gặp được cha Bailly, một Linh Mục thường trực phụ trách tại địa điểm
hành hương này, ông đã nói tất cả về nỗi niềm còn bán tín bán nghi
của mình vào phép lạ.
Và
đúng lúc em bé được đưa xuống chiếc giếng cạn để nhúng ướt hoàn
toàn trong nước, cha Bailly đã lớn tiếng nói với mọi người đang có
mặt: "Có ai trong các vị hiện diện ở đây bằng
lòng tận hiến chính mình làm hy tế cho Thiên Chúa Nhân Lành để cầu
nguyện cho một người vô thần không ? Có ai không ? Chỉ một người
thôi, bằng lòng cam chịu cơn bệnh nan y cho tới chết để cho cô bé này
được lành, và để cho người cha vô thần này được trở lại đạo không
?"
Mọi
người yên lặng... Mấy phút trôi qua... Chợt có một nữ bệnh nhân
trung niên chống nạng hai bên nách khó nhọc bước ra khỏi đám đông
và nói nhỏ nhẹ thật khiêm tốn: "Vâng,
có tôi, tôi xin tự nguyện !"
Ngay
lúc ấy, bé gái liền được khỏi bệnh và tự mình bước ra khỏi miệng
giếng. Người cha vô thần vội quỳ xụp xuống, thổn thức: "Lạy
Chúa,, xin Chúa tha tội cho con, con tin rồi !"
Lm.
TIẾN LỘC
CẦU NGUYỆN:
Ðã
tỏ hiện cho những khiêm nhu bé mọn.
Chúng
con cảm tạ Cha đã muốn giao ước với loài người.
Cha
đã yêu thương chúng con trước một cách nhưng-không,
Khi
đoái đến một dân tộc mà Cha gọi là "dân nhỏ bé nhất trong muôn
dân".
Tại
một thôn xóm vô danh nhất trên miền Ðất Hứa,
Trong
số những thiếu nữ vô danh nhất của Ít-ra-en,
Cha
đã chọn một cô gái làm Mẹ Chúa Giê-su,
Một
cô gái được chúc phúc hơn mọi cô gái,
Một
thiếu nữ đã đáp ứng được mọi ân sủng của Cha.
Ðối
với muôn thế hệ,
Ðức
Ma-ri-a đã trở nên gương sáng phục vụ và khó nghèo cho Hội Thánh.
Vâng,
lạy Cha, chúng con cảm tạ Cha
Ðã
gầy dựng nên Ðức Trinh Nữ Ma-ri-a trong số những kẻ bé mọn.
Cha
muốn rằng bởi Mẹ mà Chúa Con trở thành người trong nhân loại,
Kết
hiệp chúng con với Cha trong Chúa Thánh Thần.
ROBERT GUELLUY .
Trích Lời Kinh Từ Cuộc Sống
THÔNG TIN:
Ai trong chúng ta cũng có một gia đình, đó là nơi chúng ta
được sinh ra làm người, được tình yêu thương của những người thân
thiết đùm bọc và nuôi dưỡng cho đếân ngày lớn khôn. Tình cảm gia
đình luôn theo bước, nâng đỡ mỗi người chúng ta trên cả đường đời,
cho dù chúng ta không còn sống trong gia đình nữa… Vì thế thật là một
mất mát lớn lao cho những ai không có được mái ấm gia đình, và những
ai do hoàn cảnh phải lưu lạc xa gia đình, thì luôn mong muốn tìm lại
được những người thân thích của mình. Xin kính gởi đến quí vị những
thông tin về một thầy người Việt Nam, hiện là Ðại chủng sinh tại
Ðại chủng viện Orleans – Pháp. Thầy đang về Việt Nam và xin giúp đỡ
để tìm lại gia đình ruột thịt của mình như sau:
Thầy tên là LÉON
VILLAGEOIS, sinh ngày 10.9.1970
tại Thạnh Mỹ Tây – Việt Nam. Ðó là tên và địa danh ghi trong thẻ
Căn cước với quốc tịch Pháp. Khi còn bé tên của thầy là Minh, và
nay còn một tên khác nữa là thầy Noel. Vào năm 1976, vì hoàn cảnh
gia đình, cậu bé Minh được bố cho một ông người Pháp nhận làm con
nuôi. Tên bố nuôi của cậu là ông EDMOND
VILLAGEOIS, khi nhận cậu làm con nuôi ông đã gần 70 tuổi. Ông ở
tại Việt Nam một năm để lo cho Minh học tiếng pháp, sau đó đưa Minh
về Pháp vào tháng 2 năm 1977. Tại Pháp Minh lại được một gia đình
khác là bạn của bố nuôi nhận và lo cho đi học, vì bố nuôi của Minh
lúc đó yếu quá không lo cho cậu được. Cậu chỉ được nhận cái tên
mới với họ của ông và đi đến trường với các cậu bé người Pháp
khác.
Ðược biết thêm rằng ông Edmond Villageois
trước kia là lính, được đưa sang Việt Nam trong thời chiến tranh Ðông
Dương. Vào năm 1975, ông lập gia đình tại Sài gòn với một phụ nữ
Việt Nam tên là LÂM THỊ BẢY,
sinh năm 1925 tại Trà Vinh, và trong giấy tờ cho thấy có 5 người con
sinh năm 1950 đến 1961, có lẽ cũng đều là con nuôi. Người con đầu nơi
sinh tại Sài gòn, còn những người sau nơi sinh tại Ðà Lạt và đều
được đặt tên Pháp để đưa về Pháp, những người này hiện nay không
biết sinh sống tại đâu. Sau năm 1975, ông qua Việt Nam và nhận thêm
cậu bé Minh về làm con nuôi. Ông bố nuôi của cậu qua đời vào năm
1980, nên cũng khó tìm được các chi tiết khác liên quan đến ông.
Vì lúc rời gia đình còn quá nhỏ, Minh không
thể nào nhớ được quá khứ của mình, chỉ biết tên bố ruột là Long,
và lúc ấy cậu là người con nhỏ nhất trong nhà. Ba và mẹ của Minh
đều ốm người chứ không mập. Bên trên cậu hình như có hai anh và một
chị. Cậu còn nhớ tên của Thạnh Mỹ Tây nơi mình ở là vùng thuộc Gò
Vấp, không biết đến nay có gì thay đổi không... Nhà cậu không xa nhà
thờ lắm, cậu vẫn nhớ như in ngôi nhà thờ rất lớn có mái cao, có
mấy bậc thềm phía trước, một bờ tường xây trước nhà thờ với cổng
ở giữa, còn chung quanh nhà thờ là trường học. Trước mặt nhà thờ
là con đường khá lớn đông đúc xe cộ. Nhà cậu ở bên kia đường, đi
sâu xuống gần bờ sông, trước khi qua Pháp Minh cũng được ba mẹ cho đi
học ở ngôi trường này, đi bộ cách nhà khoảng chừng 10 phút. Bạn bè
lúc ấy cũng nhiều với những trò chơi tuổi thơ rất vui, nhưng cậu
không nhớ được ai cả...
Thời gian ở Pháp, cậu bé Minh theo học các
lớp phổ thông, sau trung học chàng trai Léon vào một trường dạy nghề
học 2 năm về ngành quản lý nhà hàng ( Baccalauréat Professionnel ) và
đi làm việc một thời gian gần 10 năm. Cậu thanh niên đạo đức này
thường đi hành hương ở Ðức Mẹ Lourdes và tham dự các kỳ tĩnh tâm của
giáo phận và giáo xứ. Léon cảm nhận được lời mời gọi của Chúa,
và xin các cha giúp nhận ra ơn gọi của mình. Ðáp lại tiếng Chúa gọi,
Léon đã từ bỏ sự nghiệp để vào Ðại chủng viện hơn một năm nay. Với
lòng thao thức truyền giáo, thầy dự định sẽ gia nhập vào Hội Thừa
Sai Paris ( MEP ), và chọn đi giúp mùa hè ở các nước Á Châu. Vừa
rồi thầy Léon có dịp đi hè ở Malaysia và gặp một chị FMM Việt Nam,
chị giới thiệu cho thầy về Việt Nam gặp chị em để nhờ giúp đỡ.
Vì vậy chị em Phan-sinh Thừa Sai Ðức Mẹ Việt
Nam chúng tôi gởi những thông tin này đến quí vị, xin mọi người góp
sức giúp thầy tìm lại được người thân của mình. Nếu quí vị có những thông
tin gì rõ hơn liên quan đến gia đình của thầy tại Việt Nam, xin vui
lòng gởi giúp về cho chị Ngọc Lan theo địa chỉ e-mail: fmmmedia@hcm.vnn.vn hoặc gọi cho chị em ( 08.8.940.446 ) để chúng tôi có thể báo lại cho thầy. Xin
chân thành cảm ơn và nguyện xin Chúa đổ tràn đầy ơn lành xuống trên
quí vị.
Nguyện chúc Bình An và Thiện Hảo !
GOSPELNET vừa nhận được một lá thư gửi bưu điện đề ngày
4.8.2001, của Linh Mục Nguyễn Văn
Kích, Dòng Don Bosco, là cha sở Giáo Xứ Tân Cang, hạt Long Thành,
Giáo Phận Xuân Lộc ( Ðiện thoại: 0913.872.543 – 061.869.467 ). Cha mở
lời kêu gọi xin trợ giúp cho gia đình
anh NGUYỄN VĂN HIỆP, nguyên là ca trưởng ca đoàn của Giáo Xứ Tân
Cang.
Anh Nguyễn Văn Hiệp, sinh năm 1968 và vợ là chị nguyễn Thị
Mỹ Hạnh, ngụ tại tổ 1 khu Tình Thương, ấp Tân Cang, xã Phước Tân,
huyện Long Thành, tỉnh Ðồng Nai. Anh hiệp bị tai nạn giao thông ngày
4.2.2001, bị chấn thương sọ não nghiêm trọng, đã được bác sĩ Hoàng
Văn Minh tại bệnh viện Ðồng Nai mổ hộp sọ lần đầu để lấy máu tụ,
mổ lần hai để ráp mô sọ lại. Sau gần nửa năm điều trị, xương sọ
của anh Hiệp lại bị nhiễm trùng phải mổ lần thứ ba vào ngày 27.7
vừa qua. Qua 2 lần mổ trước, chị Hạnh và ba đứa con còn nhỏ dại ( 10
tuổi, 7 tuổi và 7 tháng tuổi ) đã lâm vào hoàn cảnh hết sức ngặt
nghèo, phải bán tất cả những gì có thể bán được trong nhà để lo
liệu thuốc men cho chồng. Nay ca mổ lần thứ ba đã hoàn tất, gia đình
chị Hạnh hoàn toàn trắng tay, không còn khả năng để chăm sóc cho anh
Hiệp và các con.
Ngày 17.8.2001, GOSPELNET đã nhờ thầy Nguyễn Hồng Phước, DCCT, đi xe về
Giáo Xứ Tân Cang, Long Thành, tận tay gửi số tiền 70 USD ( tương đương 1.000.000 VND ) cho cha Nguyễn Văn Kính để chuyển
lại cho chị Mỹ Hạnh. Rất mong quý độc giả tiếp tục rộng tay trợ
giúp trong thời gian sắp tới, mỗi người một chút để san sẻ gánh
nặng cho chị.
Ngày 13.8.2001, từ Hà Nội, chúng tôi đã
nhận được điện thoại của anh Hồ Ngọc Mỹ và
chị Nguyễn Thị Minh Thu, thuộc Giáo Xứ Chân Lộc, Giáo Phận Ðà-lạt,
gọi từ miền Nam ra, báo tin vui: cháu bé
HỒ THỊ MINH NGỌC, 23 tháng tuổi,
đã được các bác sĩ Viện Tim phẫu thuật thành công tốt đẹp. Gia đình
đã đưa cháu bé vè nhà bình an. Xin tạ ơn Thiên Chúa Quan Phòng vì đây
là trường hợp mổ Tim thứ nhì được hoàn tất ( sau cháu bé Tường Vy )
mà GOSPELNET đã nỗ lực quyên góp các ân nhân để trợ giúp.
Tiếp sau trường hợp cháu bé HÀ LÊ MỸ TIÊN, như GOSPELNET số 21
đã mở lời kêu gọi, Quỹ Mổ Tim cho cháu bé HOÀNG ÐÀO XUÂN MAI đã được
mở với số tiền quyên góp đầu tiên của anh chị em giáo dân Nhà
Thờ Sainte Marie, Hà Nội nhân Lễ Ðức Mẹ Hồn Xác lên Trời 15.8.2001:
- Bà Vũ
Ngọc Quỳnh: 200.000 VND
- Gia đình ông bà
Bích Vân: 1.000.000
VND
- Gia đình ông bà
Phạm Văn Lý: 1.100.000
VND
- Quý nữ tu Dòng
Saint Paul ( Ste Marie ) 500.000 VND
- Một ân nhân ẩn
danh: 200.000 VND
- Bạn Uyên ( ÐT ): 50.000 VND
Tổng cộng: 3.050.000 VND
-
Một công ty
trách nhiệm hữu hạn tại Gò Vấp, Sài gòn, cần tuyển gấp một nhân viên kế toán đa năng, lương
1.200.000 VND một tháng, một tuần làm việc 5 ngày rưỡi.
-
Cần tuyển gấp
một bạn nam biết về ngành điện,
có xe gắn máy, làm việc tại Sài gòn, lương khởi điểm 1.000.000 VND
một tháng.
Xin các bạn có nhu cầu, liên lạc với bạn Hoa Xuân Vinh gấp theo số điện
thoại 0913.160.822.
THÔNG TIN
ÐẾN QUÝ DÒNG
TU ÐANG LO CHO NGƯỜI KHUYẾT TẬT
Một số bạn trẻ từ Nhật du
học trở về đang muốn giúp các Trung Tâm lo cho người khuyết tật của
các Nhà Dòng. Các bạn này có thể giới thiệu tiêu thụ các mặt hàng mây tre lá về những tấm
khăn thêu để Nhà Dòng có điều kiện hiệu quả cao trong việc trợ
giúp săn sóc những người khuyết tật. Xin Quý Dòng liên lạc với bạn
cựu sinh viên Hoa Xuân Vinh theo
điện thoại số 0913.160.822 và
gửi mẫu mã về.
Trong chuyến đi
phục vụ tại miền Bắc vừa qua, chúng tôi đã nhận được danh sách này
do các nữ tu Dòng Ða-minh Bắc Ninh,
cộng đoàn Xuân Hòa, lập vào cuối tháng 7.2001, sau khi đích thân từng
chị đã tìm hiểu sâu sát hoàn cảnh gia đình từng cháu, hầu hết đều cư
ngụ tại vùng nông thôn nghèo, kinh tế phụ thuộc hoàn toàn vào nông
nghiệp. Các chị xin nhờ Linh Mục Lê Quang Uy, DCCT, gửi đến quý độc
giả GOSPELNET gần xa, để xin trợ
giúp mỗi tháng mỗi cháu là 50.000 VND. Tổng cộng 65 cháu, tức là
mỗi tháng cần một số tiền là
3.250.000 VND ( khoảng 215 USD). Khi nhận được đủ số tiền cho từng
tháng, GOSPELNET sẽ nhờ người tin cậy chuyển ngay đến tận tay các nữ
tu để phân phối đến từng cháu.
Tối ngày 17.8.2001, anh Ngô Ðề Thuận đã
đến gặp chúng tôi và trao số tiền 100
USD của bạn MK TRẦN HUYỀN TRÂN
ở Hoa Kỳ, tặng cho quỹ GOSPELNET. Chúng tôi sẽ chờ có đủ số 215 USD
để chuyển ra miền Bắc. Xin biết ơn bạn Trần Huyền Trân và rất mong
quý độc giả hiệp lòng san sẻ trợ giúp các cháu.
THÔNG TIN VỀ MỘT HOÀN CẢNH CẦN TRỠ GIÚP
Cha già Giu-se Vũ Ngọc Bích, DCCT Hà Nội vừa gửi đến cho
GOSPELNET một lời mời gọi trợ giúp cho bà NGUYỄN THỊ THẢO, hiện cư ngụ tại số 469 / 41 đường Nguyễn
Kiệm, phường 9, quận Phú Nhuận, Sài-gòn. Bà Thảo bị bệnh sỏi thận
rất nặng đã lâu, nhưng hoàn cảnh gia đình quá khó khăn, lại neo đơn
với một người con duy nhất, không thể đủ tiền chi phí để giải phẫu
và điều trị.
GOSPELNET sẽ nhờ anh MK Phan Tấn Hiển đến
thăm tận nhà và chuyển số tiền 500.000
VND để trợ giúp tạm thời cho gia đình bà Thảo. Rất mong quý độc
giả tiếp tục chia sẻ với trường hợp ngặt nghèo này.