TIN MỪNG: Lc 12, 13 – 21
Có người trong đám đông nói với Ðức
Giê-su rằng:
-Thưa Thầy, xin Thầy bảo anh tôi chia phần
gia tài cho tôi.
Người đáp:
- Này anh, ai đã đặt tôi làm người xử
kiện hay người chia gia tài cho các anh?
Và Người nói với họ:
- Anh em phải
coi chừng, phải giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, vì không phải hễ ai
được dư giả, thì mạng sống người ấy nhờ của cải mà được bảo đảm
đâu.
Sau đó Người nói với họ dụ ngôn này:
- Có một nhà phú hộ kia, ruộng nương sinh
nhiều hoa lợi, mới nghĩ bụng rằng:
"Mình phải làm gì đây? Vì còn chỗ đâu mà tích trữ hoa mầu!" Rồi ông ta tự bảo: "Mình sẽ làm thế này: phá những
cái kho kia đi, xây những cái lớn hơn, rồi tích trữ tất cả thóc lúa
và của cải mình vào đó. Lúc ấy ta sẽ nhủ lòng: hồn ta hỡi, mình
bây giờ ê hề của cải, dư xài nhiều năm. Thôi, cứ nghỉ ngơi, cứ ăn
uống vui chơi cho đã!". Nhưng Thiên Chúa bảo ông ta: "Ðồ ngốc! Nội đêm nay, người ta
sẽ đòi lại mạng ngươi, thì những gì ngươi sắm sẵn đó sẽ về tay
ai?". Ấy
kẻ nào thu tích của cải cho mình, mà không lo làm giàu trước mặt
Thiên Chúa, thì số phận cũng như thế đó.
SUY NIỆM:
"Con người rộng, quá rộng ! Cho tôi sống ba đời chưa
đủ". Nhân vật Raskolnikov
của Dostoievsky đã thốt như vậy trong "Tội Aùc và Hình Phạt". Con Người
Thật thì rộng, quá rộng. Rộng đến như không bến không bờ. Rộng đến
nỗi sống đến ba cuộc đời và có lẽ đến ngàn cuộc đời cũng chưa đủ
để đi, để lặn, để trải, để nghiệm
cho hết cái bao la bát ngát của chính bản thân.
Nhưng có lẽ, chính vì con người
quá rộng, nên con người sợ. Một cách vô thức, con người sợ sự bao
la rộng rãi quá sức của chính mình. Con người sợ những năng lực gần
như là vô biên vô tận ẩn chứa trong mình. Nếu nói như Minh Triết Á Ðông, con người "Tam Tài
Thiên-Nhân-Ðịa" là nơi thể hiện của sức thiêng trời đất, là nơi giao
hòa hội tụ của âm dương qủi thần, là nơi tinh túy của ngũ hành chu
lưu biến dịch (nhân giả kỳ thiên địa chi đức, âm dương chi giao, qủi thần chi
hội, ngũ hành chi tú khí), thì cái rộng rãi bao la và mãnh liệt
của trời đất trong mình khiến chúng ta hoảng hốt. Cái bão bùng giông
gió của tràn trề nắng mưa, cái gầm thét của mênh mông biển cả,
cái lặng im thăm thẳm của hun hút núi rừng, cái cao sâu rộng dài
của trời đất, tất cả đều phản ánh những năng lực mãnh liệt trong
ta, chúng ở trong ta, chúng là chính bản thân ta. Cho nên, nếu chúng
ta vẫn sợ những cát vàng cồn nọ,
bụi hồng dặm kia, chúng ta vẫn sợ những chân trời góc bể đăm đăm, chúng ta vẫn sợ những Ðâu người trước đã qua, đâu người sau
sẽ tới, nghĩ trời đất vô cùng, thương mình giọt lệ nhỏ như Trần Tử Ngang đời Ðường, thì quả thật, ta quá sợ cho nỗi
bao la rộng lớn của chính mình !
XÂY THÀNH ÐẮP LŨY ÐỂ NÁU THÂN
Cho nên, để đối phó với nỗi sợ
bao la, ai cũng có khuynh hướng thu hẹp con người mình lại. Ta tìm cách
xây thành đắp lũy, dựng kho tạo lẫm để nép thân, tuy đó là sự nép
thân giả tạo đầy ảo tưởng. Thành luỹ và kho lẫm căn bản là cái
TÔI, cái NGÃ. Cái-tôi-thành-lũy là cái tôi chạy trốn sự bao la
của chính mình, cái tôi tự thu hẹp mình lại, cái tôi đóng kín biệt
riêng ra với trời với đất, cái tôi vừa tầm một góc phố, một xó
nhà, cái tôi với cơm ăn áo mặc, với vợ chồng con cái hí húm, cái
tôi hài lòng với xe dream với tủ lạnh với tivi với computeur, cái
tôi với những "cây" những "chỉ" rủng rỉnh trong két sắt. Thế là ta cảm thấy đời ta vô cùng
yên ổn. Tích cốc phòng cơ, tích cơ
phòng hàn mà ! Ai biết được ngày mai giữa đường đời dài dặc và
giữa thời gian tít tắp. Ðường xa nghĩ
đến sau này mà kinh ! cho nên, thái độ khôn ngoan hơn cả là phòng
thủ, là kiếm chác, là náu thân. Và ta tìm cách náu thân bắng bạc,
bằng tiền, bằng cây, bằng chỉ. Có
tiền mua tiên cũng được. Mua cả danh vọng, chức tước, mua luôn cả
tình yêu, mua luôn cả Thiên Chúa nữa !
Chao ôi, những điều căn bản trong
giáo lý của Ðức Phật sao hôm nay, lại giống những lời dạy của Thầy
Giêsu Chí Thánh đến thế, tuy cả hai vị đều dạy những điều ra như rất
ngược đời ! Ðức Phật cho rằng, căn bệnh lớn nhất và sâu xa nhất
của con người là TẬP. Tập là kết hợp, tích lũy, phòng thủ, bám
chấp, bám víu, tức là xây kho đắp lẫm ; và như thế, Tập là nguyên
nhân của tất cả những khổ đau trên đời. Tại sao ? Vì bất cứ sự xây
kho đắp lẫm phòng thủ nào cũng đều TRÁI VỚI SỰ THẬT. Mà Sự Thật
hiển nhiên nhất của cuộc đời này, đó là Sự Thật Vô Thường mà
sách Giảng Viên hôm nay nói là "Phù hoa nối tiếp phù hoa". Phù hoa,
vô thường, nghĩa là chẳng có cái gì bền bỉ, chẳng có cái gì đứng
yên. Tất cả đều đang chuyển dịch trong nhịp điệu sinh động bao la của
biển cả đời sống. Ðời sống là biển cả. Ðời sống là muôn ngàn con
nước đang biến dịch chu lưu tuôn chảy dạt dào. Chính cái sự thật "phù
hoa" của đời sống vô thường mới làm cho con người trở nên rộng rãi
thênh thang và lớn lao cao cả. Vì thế, khi tự thu nhốt mình vào bất
cứ một vỏ ốc hay một lô cốt nào, dù nó có đẹp đẽ, cứng chắc,
hào nhoáng đến mấy, thì ta cũng giống như ao nước tù đọng ô nhiễm.
Thu tích nhiều bạc tiền, nhiều của
cải, nhiều xe cộ, thực ra, có vẻ như chẳng là "tội lỗi" gì cả ! Nhiều người giàu nứt đố đổ
vách và keo kiệt đến vắt ra nước, nhưng hình như họ có vi phạm chi
đến Mưới Ðiều Răn Chúa và Sáu Ðiều Răn Hội Thánh đâu ! Thế nhưng,
cái khuynh hướng thu tích cho nhiều, phòng thủ cho chặt ấy lại có cái
gì tệ hại sâu xa và căn bản hơn là tội nọ tội kia cụ thể. Nó có
vẻ gần với một thứ tội căn bản, tội tổ tông : đó là khuynh hướng
qui về mình, đó là khuynh hướng tự thu hẹp mình lại, đó là cách thế
để người ta trốn chạy những huyền nhiệm bao la ẩn chứa trong chính
mình và trong Ðời Sống.
CÁO CÓ HANG, CHIM TRỜI CÓ TỔ, CON
NGƯỜI KHÔNG CHỖ GỐI ÐẦU.
Dường như tất cả những bậc thánh,
những bậc vĩ nhân của nhân loại đều là kẻ… lang thang du thủ ! Ðức
Khổng suốt đời du phương hoằng hóa cái Ðạo Làm Người ! Ðức Phật bỏ
cung vàng điện ngọc để trở thành kẻ lang thang suốt 49 năm cho đến
chết ! Còn Ðức Chúa của chúng ta, Ðấng bỏ ngai trời, Ðấng nhập thể
làm người, thì không có một chỗ gối đầu ! Chim trời tuy bát ngát
tung bay nhưng vẫn còn chút tổ. Cáo chồn tuy chạy nhảy thênh thang
trong rừng già nhưng vẫn có chút hốc hang. Còn Con Người thì không có
một chỗ gối đầu ! Không có chỗ gối đầu, chẳng phải chỉ là không
có nhà cửa, tiền bạc, ngựa xe, nhưng hơn nữa, là không nép thân trú
ẩn vào bất cứ điều gì của trần gian, dù đó là tiền bạc, hay tình
cảm, danh dự, chức tước hay người thân. Ngài yêu thương tất cả nhưng
ngài không trú ẩn vào tất cả. Ngài yêu thương đích thực, nên ngài
rất tự do.
Khi Thầy chúng ta dám sống thênh
thang "vô chấp" đến thế, Thầy cũng muốn cho chúng ta cũng dám thênh
thang "vô chấp" như Thầy. Hơn nữa, việc Thầy nhập thể và sống thênh
thang giữa bao la trời đất chính là để phục hồi cho chúng ta độ lớn,
độ cao, độ sâu mà chúng ta đã đánh mất khi mang trong mình hậu quả
tội nguyên tổ. Thầy giải thoát chúng ta khỏi nỗi sợ sự bao la. Thầy
hòa giải chúng ta với Tuyệt Ðối là Chúa Cha, và đồng thời, giao hòa
chúng ta lại với thiên nhiên trời đất và với chính những năng lực
bát ngát của bản thân mình.
Có người hỏi một thiền sư : Gia
phong của thầy ra sao, vị thiền sư trả lời : "Một khoen vút trời lạnh". Vị khác thì thi vị hơn : "Trên ngàn đỉnh núi một ngôi nhà, một
nửa cho mây một nửa ta. Ðêm qua gió thổi mây bay hết, dường như cũng
mất, chính lão gia !". Một con người đích thực, thật ra là lớn
rộng như vậy đấy, bát ngát như vậy đấy, oai dũng cao siêu như vậy
đấy. Ðó là kẻ "vô sở trụ", kẻ
"không làm bạn cùng muôn pháp", không
bám chấp vào bất cứ điều gì. Thế còn gia phong cảnh trí của Thầy
chúng ta ? Gia phong đó, là Cây Thập Giá, là sự trần trụi và giang
rộng đôi tay trên Thập Giá, giữa đường, giữa chợ. Và như thế, là
sự Tự Do đến tột cùng của Tình Yêu Cứu Ðộ.
"NGANG TÀNG" NHƯ THẦY GIÊSU
Cho
nên, thật tội nghiệp cho chúng ta, những con người thời nay. Thời
buổi hôm nay quả là thời buổi nhiều kỳ cục. Người ta phải cúi gầm
mặt xuống khi quần áo không model, khi xe gắn máy là xe đời cũ.
Ngược lại, người ta cảm thấy hoàn toàn ổn định thoả mãn khi túi
quần kè kè chiếc điện thoại di động, và về tới nhà thì ti vi tủ
lạnh máy lạnh chạy ro ro ! Tất cả đều đại loại theo kiểu "Bản lãnh
đàn ông hôm nay" ! và "có thể
bạn không cao, nhưng ai cũng phải ngước nhìn" ! Những "giá trị" ấy đươc
toàn bộ nền văn minh hôm nay "truyền giáo" tới tấp. Vì thế, chẳng
lạ gì khi lý tưởng sống (gần như tôn giáo sống) của con người hôm
nay là phải trang hoàng đời mình bằng thật nhiều tiền và thật nhiều
tiện nghi giả tạo. Và càng không lạ gì khi nhiều gia đình chỉ vì miếng
đất, mảnh vườn, vì vài "cây" vài "chỉ" mà cãi cọ chém giết nhau
! Và cũng chẳng lạ gì khi chính
chúng ta, những người thuộc Hội Thánh, chúng ta cũng thấy dường như
cái tiền cái bạc luôn phải là nền tảng, là sự khởi đầu, là "thủ
tục đầu tiên" !
Sống
được chút tự do và thể hiện được độ lớn rộng tâm linh của mình
ngày hôm nay, quả là quá khó ! Ngày hôm nay, con người đã tự bán
rẻ và tự thu hẹp mình đi nhiều qúa ! Và hơn nữa, sự tự bán rẻ tự
thu hẹp ấy lại trở thành một "giá trị", thành "chuẩn mực" phổ biến
khắp địa cầu ! Có lẽ, chúng ta phải học được sự NGANG TÀNG như Thầy
Giêsu. Ðó là sự ngang tàng phát xuất từ một trtái tim rất khiêm
cung, rất dịu dàng, rất yêu thương, nên nhất quyết "ngang tàng" không
gối đầu vào tiền, vào quyền, vào danh, đang khi ta có biết bao trách
nhiệm giữa lòng đời. Là người, và là môn đệ của Thầy Giêsu, chẳng
lẽ giá trị chúng ta lại tùy thuộc vào bạc tiền, của cải, danh vọng,
chức phận ?
Ðể
ngang tàng như Thầy Giêsu, chúng ta đã có chính NỘI LỰC của Thầy, khi
mỗi ngày, chúng ta cử hành Mầu Nhiệm Ðức Tin, cũng là để dìm mình
trong Phép Rửa của Thầy, để được "chỗi dậy từ cõi chết cùng với
Thầy" như bài đọc 2 hôm nay thánh Phaolô nói. Chúng ta có NỘI LỰC
của Thầy, vì như thế, mỗi ngày, mỗi giây mỗi phút, chúng ta luôn
được HIỆP NHẤT NÊN MỘT trong Thầy. Nếu luôn dám khởi niệm đức tin
vào việc Hiệp Nhất Nên Một với Thầy như thế, chúng ta còn sợ gì
nữa (Thầy đây, đừng sợ !) ; chúng ta cũng chẳng cần bám chấp nương
tựa vào bất cứ điều gì nữa dù chúng ta vẫn đi giữa trần gian và
rất yêu mến trần gian (Tựa nương vào Chúa thì hơn…). Bấy giờ, rất
gần gụi thân ái với cuộc đời,nhưng lòng trí chúng ta luôn huớng về
"thượng giới", vì "sự Sống Mới của chúng ta tiềm tàng với Ðức Kitô
nơi Thiên Chúa".
LM. Ðặng Chí San,
Dòng Ða-minh.
CÂU TRUYỆN:
Người kia làm việc trong một công ty đang phát triển mạnh, lương anh khá cao cho nên gia đình rất hạnh phúc. Anh có một ngôi nhà xinh xắn, một người vợ hiền và mấy đứa con ngoan.
Nhưng anh tự nghĩ : mình còn trẻ, sức lực còn nhiều. Mà công ty hiện không thiếu việc. Thế là anh làm thêm giờ phụ trội. Thu nhập càng cao hơn. Anh lại nghĩ : nếu mình phấn đấu để lên chức thì sẽ được tăng lương nữa. Và anh phấn đấu, và quả thực anh lên chức.
Cho đến một hôm đi khám bệnh, anh được biết mình đã mắc phải một chứng bệnh nguy hiểm và đã tới giai đoạn cuối cùng. Nghĩa là anh không sống được bao lâu nữa. Lúc sắp rời bỏ vợ con ấy, anh mới biết rằng xưa nay anh chẳng hiểu vợ con bao nhiêu, và con cái anh cũng chẳng hiểu anh bao nhiêu. Và anh chết, để lại cho con cái một gia tài lớn. Ðối với người khác, anh là một con người thành đạt. Nhưng đối với vợ con thì anh là một con người thất bại. Vợ con anh hưởng gia tài của anh mà chẳng nghĩ tới anh bao nhiêu : bấy lâu nay họ sống không có anh, sau này họ cũng tiếp tục sống không cần anh.
Bởi vậy trong bài Tin Mừng này Chúa Giêsu đã không quan tâm đến gia tài. Khi một người đến nhờ Ngài phân xử việc tranh chấp gia tài. Ngài đã không xử, lại còn cảnh cáo "Các ngươi hãy coi chừng giữ mình khỏi mọi thứ tham lam, vì không phải sung túc mà đời sống được của cải bảo đảm cho đâu".
Cha Sở đang hấp hối,phải thở bình oxy. Bà bếp đứng bên giường
khóc lóc. Cha Sở an ủi;
-
Bà đừng buồn.Tôi biết rõ lòng
trung thành của bà.Tôi sẽ để lại mọi thứ cho bà.
-
Cảm ơn cha ! Cảm ơn cha ! Cha tốt
với con quá. Không biềt bây giờ con
có thể làm được gì để giúp cha !
-
Ðược lắm chứ.
Chỉ xin bà đừng đạp lên ống oxy,
để cho tôi thở với !
SỰ LẦM LẪN TAI... HỌA !
Trong một lễ cưới nọ, thấy cô dâu mang
nạêng tuổi đời, những "bốn mươi mí" lận, ông cha bèn thương tình, nặn
óc giảng một bài khen ngợi, đại khái "nhân lão tâm bất lão", người
già nhưng tâm hồn không già, bằng chứng cụ thề là cô dâu thân mến
hôm nay vẫn yêu ngon lành vì trái tim còn trẻ chưa hề mệt mỏi và bị
lão hóa.
Thế nhưng, bài giảng này đã phản tác dụng. Cô dâu vừa
nghe đến hai chữ "nhân lão", tức là người già, thì mồ hôi đã toát
ra ở đàng sau gáy và cho rằng ông cha chơi xỏ mình trước bàn dân
thiên hạ.
Khi mọi sự đã hoàn tất, cô nàng bèn lập
tức cắt đứt mọi liên hệ, triệt để áp dụng chính sách cấm vận "mí"
ông cha : không chào, không nói, không cười và không…biếu xén,
không quà cáp !!!
CHỨNG TỪ:
Một người Mỹ nọ đã ghi lại chúc thư có nội dung như sau
:
"Sẽ
có một ngày thân xác tôi sẽ được cuốn tròn vào tấm khăn giường
trắng xóa tại Bệnh viện. Một lúc nào đó một bác sĩ sẽ tuyên bố
não bộ của tôi đã ngưng hoạt động và sự sống của tôi đã chấm
dứt. Lúc đó xin các bạn đừng tìm cách dùng máy móc để đưa vào thân
xác tôi sự sống nhân tạo. Và xin cũng đừng gọi cái giường tôi đang
nằm trên đó là giường chết. Hãy gọi đó là giường của sự sống. Và
xin dùng thân xác tôi để giúp cho
người khác có được một cuộc sống sung mãn hơn.
Xin hãy tặng đôi mắt của tôi cho
một người đàn ông chưa một lần thấy được mặt trời lên, hoặc nhìn
thấy gương mặt của một trẻ thơ, hay tình yêu trong ánh mắt của một
người đàn bà.
Xin hãy tặng trái tim của tôi cho
một người mà trái tim không còn biết gì khác hơn là một chuỗi ngày
đớn đau.
Xin hãy tặng máu của tôi cho một
thiếu niên mà người ta vừa kéo ra từ một tai nạn lưu thông để cậu
có thể sống và thấy được con cháu của mình.
Xin hãy tặng trái thận của tôi cho
một người đang sống qua ngày nhờ một chiếc máy.
Xin hãy tặng xương, các bắp thịt,
mỗi sớ thịt và mỗi giây thần kinh trong thân xác tôi để giúp cho
một em bé tật nguyền có thể đi được.
Xin hãy khám nghiệm trong từng tấc
của não bộ của tôi, xin hãy sử dụng các tế bào não của tôi. Biết
đâu một ngày nào đó, một cậu bé trai câm nói được và một em bé
gái điếc nghe được tiếng mưa rơi từ cửa sổ phòng em.
Xin hãy hỏa táng những gì còn lại
trong thân xác tôi và để cho gió mang đi bụi tro tưới bón hoa cỏ.
Nếu còn một chút gì để chôn cất, thì điều đó chỉ có thể là những
lầm lỡ yếu đuối và thành kiến của tôi đối với người khác.
Xin hãy trả tội lỗi của tôi lại
cho ma quỷ, còn linh hồn tôi, xin phó dâng cho Chúa.
Nếu tình cờ các bạn muốn nhớ đến
tôi, xin hãy nhớ đến tôi bằng một nghĩa cử hay một lời tử tế mà
một người nào đó đang cần bạn thực thi.
Nếu các bạn làm được tất cả những
gì tôi vừa xin, tôi hy vọng sẽ được sống mãi".
Ðài
Veritas
CẦU NGUYỆN:
George Horace Lorimer, chủ bút tờ Saturday Evening Post trong nhiều năm, có lần viết : "Có tiền và có những cái mua bằng tiền là tốt. Nhưng biết dùng tiền và đừng để mất những thứ tiền không mua được còn tốt hơn."
Ðến
nước khác, việc đầu tiên mà du khách phải làm là đổi tiền của mình
thành tiền đang lưu hành tại nước đó.
Tiền của ta trên trái đất chẳng có giá trị gì trên trời, nếu nó
không đổi thành việc lành. Ðó là ý nghiã Lời Chúa nói với
chàng thanh niên giầu có : cho đi gia sản của anh để mua Nước
Trời.
Một buổi tối, tôi thả bước lang thang
Tôi đi từ những khu phố lấp lánh ánh đèn
Bước chân dần dần đưa tôi đến vùng ngoại ô vắng vẻ
Ở đấy tôi thấy ngàn vạn ánh sao còn rực rỡ gấp bội.
Và tôi chợt hiểu ra rằng những ngọn đèn trần thế dễ che lấp những ngọn đèn trời đến mức nào.
Và tôi cầu nguyện :
Lại Chúa xin cho những hào
nhoáng của đời này đừng bao giờ làm cho con mù lòa không còn thấy
ánh vinh quang Nước Trời.
THÔNG TIN:
-
Bác sĩ Bích Ðào đã vừa từ Pháp về Việt Nam
sẽ trực tiếp khám bệnh cho cháu bé Phạm Gia Bảo. Gospelnet đã nhờ
anh Hiển ( Nhóm MK ) báo cho gia đình cháu Phạm Gia Bảo để đưa cháu
đến khám bệnh vào chiều ngày 02/08 tại Khách sạn Bs. Bích Ðào ở.
-
Gospelnet đã nhờ
thầy Nguyễn Ðình Phước ( Học Viện ) chuyển dùm 1.000.000 VND cho 3 em
học sinh nghèo trên Giáo Ðiểm Plơi Chuet, nơi cha Tài và thầy sáu
Thịnh phụ trách.