GOSPELNET
 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 


CHÚA NHẬT LỄ MÌNH VÀ MÁU THÁNH CHÚA GIÊ-SU

TIN MỪNG: Lc 9, 11 – 17

Ðám đông dân chúng đi theo Ðức Giê-su. Người tiếp đón họ, nói với họ về Nước Thiên Chúa và chữa lành những ai cần được chữa. Ngày đã bắt đầu tàn. Nhóm Mười Hai đến bên Ðức Giê-su thưa Người rằng: "Xin Thầy cho đám đông về, để họ vào các làng mạc nông trại quanh đây, tìm chỗ trọ và kiếm thức ăn, vì nơi chúng ta đang ở đây là nơi hoang vắng". Ðức Giê-su bảo: "Chính anh em hãy cho họ ăn". Các ông đáp: "Chúng con chỉ có vỏn vẹn năm cái bánh và hai con cá, trừ phi chính chúng con phải đi mua thức ăn cho cả đám dân này".

Quả thật có tới chừng năm ngàn đàn ông. Ðức Giê-su nói với các môn đệ: "Anh em hãy bảo họ ngả mình thành từng nhóm khoảng năm mươi người một". Các môn đệ làm y như vậy, và bảo mọi người ngả mình xuống. Bấy giờ Ðức Giê-su cầm lấy năm cái bánh và hai con cá, ngước mắt lên trời, dâng lời chúc tụng, bẻ ra và trao cho môn đệ để các ông dọn ra cho đám đông. Mọi người đều ăn, và ai nấy được no nê. Những miếng vụn còn thừa, người ta thu lại được mười hai thúng.

 

SUY NIỆM:

HÃY LÀM NHƯ THẾ MÀ TƯỞNG NIỆM THẦY

"Ta là bánh hằng sống, là bánh ban xuống bởi Trời.

Ta là bánh trường sinh, ai ăn sẽ sống muôn đời."

Có lẽ trong suốt năm, không có ngày nào mà câu hát này thích hợp và sốt sắng cho bằng ngày lễ Mình và Máu Thánh Chúa Ki-tô. Từ ngày rước lễ vỡ lòng, chúng ta đã được dạy dỗ rằng lương thực nuôi linh hồn là Mình và Máu thánh Chúa, và vì thế Thánh Lễ là trung tâm của đời sống đạo. Chân lý này được khắc sâu vào tâm khảm của Ki-tô hữu đến độ chúng ta trở thành những người dị đoan. Ô hay, vì sao tôn vinh Mình và Máu Chúa lại là dị đoan ? Ta cùng nhau đọc một mẩu chuyện:

"Năm người ngồi xung quanh mâm cơm mà bé Thu Hà lại bới ra những sáu chén. Mình hỏi ông Hai:

-  Còn thiếu một người nữa. Người ấy là ai vậy đó, ông Hai ?

-  Chén cơm đó là của thằng cha con Thu Hà. Cha nó bị máy bay trực thăng bắn chết hồi năm ngoái...

Mình nhìn con bé Thu Hà. Bé Thu Hà nhìn mình, nước mắt lưng tròng... Mình xao xuyến bởi chén cơm dành cho người quá cố. Nó là một kỷ niệm sống động, một sự nhắc nhở cụ thể. Và cũng thật lãng mạn. Tình yêu gắn bó người sống với người chết. Khoảng cách là vô hình và vô biên, nhưng người ta vẫn cố gắng làm được một cái gì đó để vô hình thành hữu hình và vô biên thành hữu biên’.

Câu chuyện nghe thật dễ thương bạn nhỉ, nhất là người viết lại là một linh mục, cha Pi-ô Ngô Phúc Hậu. Một linh mục mà thông cảm đến thế đối với một phong tục dị đoan thì thật là đáng cảm động. Bạn sẽ bảo: ‘Nhưng dù sao đi nữa ‘cúng cơm’ vẫn là một hành động dị đoan. Người chết có ăn uống gì đâu mà để cơm cho họ. Thương thân nhân thì cầu nguyện cho linh hồn họ, chứ cúng cơm cúng nước cứ như thể linh hồn cũng phải ăn ư ?’

Tôi hoàn toàn đồng ý với bạn: vì linh hồn thì có miệng đâu để ăn, và có bao tử đâu để mà tiêu hóa chén cơm... Thế nhưng coi chừng, chúng ta lại phạm một tội dị đoan khác lớn hơn nhiều: chúng ta tin rằng linh hồn phải ăn Thịt và uống Máu - dù đó là Thịt và Máu Chúa - để mà sống. Chẳng những dị đoan, mà chúng ta trở thành man rợ: Những kẻ ăn thịt người, hơn cả thịt người nữa, những kẻ ăn thịt Chúa. Các giáo lý viên đã từng dạy cho chúng ta biết rằng Mình Thánh là Thịt thật của Chúa, và Rượu Thánh là Máu thật của Chúa kia còn gì ? Thậm chí có nhiều vị còn kể lại những lần máu tuôn ra đỏ cả bàn thờ nữa đấy !

Lẽ dĩ nhiên lối hiểu của tôi là sai ! Thịt và Máu Chúa không còn là Thịt Máu của Ðức Giê-su từng sống ở Na-da-rét, mà là Thịt Máu của một Chúa Ki-tô đã phục sinh ! Và ‘sống nhờ Máu Thịt của Chúa’ vừa là một sự thật nhiệm mầu vừa là một hình ảnh biểu trưng.

Nhiệm mầu thì không thể hiểu và giải thích được, nhưng hình ảnh thì ta có thể hiểu được. Ta thử tìm hiểu xem Giáo Hội thực sự dạy chúng ta điều gì qua Lễ Mình và Máu Thánh Chúa Ki-tô. Có lẽ hình ảnh ‘lương thực’ mà cha Hậu gợi lên trong bữa cúng cơm kia dễ làm cho ta hình dung được mầu nhiệm Mình Máu Chúa: đó là Mầu Nhiệm Tình Yêu. Cha nói: "Tình yêu gắn bó người sống với người đã khuất. Khoảng cách là vô hình và vô biên, nhưng người ta vẫn cố gắng làm được một cái gì đó để vô hình thành hữu hình và vô biên thành hữu biên".

‘Làm cho vô hình thành hữu hình và vô biên thành hữu biên’, đó là điều Chúa Giê-su đã làm khi để lại cho chúng ta Mình và Máu của Người. Và để cho chúng ta hiểu được hình ảnh biểu trưng đó Giáo Hội đã chọn lại bài phúc âm ‘hóa bánh ra nhiều’ của thánh Lu-ca để đọc lại cho chúng ta nghe ngày hôm nay. Trong bài phúc âm ấy, cái phép lạ lớn nhất, không phải là 5 con cá và 2 cái bánh mà 5.000 người được ăn no và còn dư mười hai thúng. Cái phép lạ lớn nhất ấy là phép lạ của tình yêu: nơi nào có đầy đủ tình yêu, thì 5.000 người hay hơn nữa ( vì chưa tình đến phụ nữ và trẻ em ) cũng được no thỏa từ vật chất đến tinh thần.

Khi các thánh Tông Ðồ đề nghị Chúa cho đám đông về để họ vào làng mạc nông trại quanh đây, tìm chỗ trọ và kiếm thức ăn, thì các Tông Ðồ cũng nghĩ đến tha nhân, nhưng đồng thời cũng nghĩ đến bản thân mình: Dân chúng tự lo như thế thì mình đỡ phải cho họ ăn. Thế nhưng Chúa Giê-su đã bảo: ‘Anh em hãy cho họ ăn’. Thế là hết trốn, hết đường rảnh nợ. Và chỉ có tình yêu của Chúa, tình yêu của người không muốn rảnh nợ, tình yêu của Ðấng quên mình, mới làm cho họ no nê.

Thái độ đó của Chúa Giê-su là thái độ trong mọi giây mọi phút của cuộc đời Người; và lúc mà Người thể hiện rõ nét nhất là trong bữa ăn cuối cùng. Thánh Gio-an đã viết về đêm hôm ấy: "Người đã yêu thương đến cùng".yêu thương đến cùng nên Người cũng hiến thân đến cùng. "Này là Mình Thầy, Này là Máu Thầy, các con ăn đi, và hãy làm như thế để tưởng niệm Thầy".

Trung thành với giáo huấn, 2000 năm qua, mỗi ngày, mỗi giờ, khắp nơi trên thế giới đều có Thánh Lễ để tưởng niệm, để nhận lãnh Mình và Máu của Ðấng Tình Yêu. Nhưng rồi bạn và tôi, bao năm nay, có thể chúng ta cũng dừng lại ở điểm dị đoan đó; ta tự nhủ: ‘Mình đã ăn Thịt và Uống Máu của Chúa thì linh hồn mình có sức sống rồi, đâu cần phải làm gì thêm !’ Nghĩ như thế là vô hình trung chúng ta đã biến Tình Yêu thành bữa nhậu, và biến nghi lễ Phụng Vụ linh thiêng của Giáo Hội thành một nghi thức vừa man rợ vừa dị đoan.

Hãy làm như thế mà tưởng niệm Thầy’ còn có nghĩa là hãy yêu thương như Thầy, hãy chia sẻ như Thầy, hãy để cho người khác ăn thịt, lạm dụng, bóc lột như Thầy.

Bạn sẽ nói: "Trước những đói khát vật chất và tinh thần của anh em tôi, tôi có thể làm gì được. Bản thân tôi còn khó khăn mọi bề kia mà ?" Có thể làm được đấy ! Chúng ta có thể lắng nghe tiếng Chúa: ‘Hãy bảo họ ngồi xuống,... đừng xua đuổi họ đi, đừng bắt họ đến với mình mà hãy đến với họ.’ Chúng ta không thể làm gì nhiều, nhưng chúng ta vẫn có thể đến với họ với 5 cái bánh và 2 con cá của mình.

Mẹ Tê-rê-xa thành Calcutta có lần thuật lại câu chuyện sau:

Một hôm mẹ đem đến tặng một gia đình nọ một ít gạo. Ðó là một gia đình người theo Ấn Giáo, gồm một người mẹ và ba đứa con thật nhỏ. Bà nghèo thật nghèo đến độ không có gì cho con mình ăn, và chúng nó đói. Khi Mẹ Tê-rê-xa đem gạo đến, mắt các em bé sáng lên, nhưng mẹ của chúng không nấu cơm ngay, mà lấy nửa số gạo đi ra ngoài. Một lúc sau bà trở về, Mẹ Tê-rê-xa hỏi bà đi đâu. Bà cho biết rằng ở bên cạnh có một gia đình cũng đói nhiều ngày như gia đình bà, nên khi nhận gạo thì điều đầu tiên bà nghĩ  là phải chia sẻ cho gia đình kia trước khi nấu ăn cho con của bà.

Trong ngày lễ Mình Máu Thánh Chúa, hẳn Thầy Giê-su của chúng ta sẽ tủi thân lắm khi thấy môn sinh của Người là chúng ta đây cứ ở lại tưởng niệm Người trong Nhà Thờ, và bỏ mặc cho người phụ nữ đói meo kia đem chia một nửa sự sống của chị cho một người hàng xóm, khi mà chính chị chưa bao giờ được chia sẻ Máu Thịt của Thầy, như chúng ta.

TRẦN DUY NHIÊN 6.2001

CẢM NHẬN:

MỘT NGÀY CÓ BAO NHIÊU THÁNH LỄ  ?

Thánh Lễ mà các Linh Mục dâng trên bàn thờ mỗi ngày là sự tái diễn lại cuộc khổ hình, chịu chết và Phục Sinh của Chúa Giê-su trên cây Thánh Giá. Thánh Lễ ngày xưa trên cây Thánh Giá và ngày nay trên bàn thờ đều giống nhau ở chỗ là cùng một của Lễ là Chúa Giê-su và cùng một chủ tế là Chúa Giê-su, và khác nhau ở chỗ ngày xưa thì Chúa đổ máu thật, còn ngày nay Chúa không phải đổ máu nữa.

Thánh Lễ còn là buổi tưởng niệm bữa ăn tối sau cùng của Chúa Giê-su nơi trần gian. Trong bữa ăn ấy, Chúa Giê-su ngồi bàn cùng 12 Tông Ðồà, Chúa Giê-su cầm lấy bánh, tạ ơn bẻ ra và trao cho các môn đệ mà nói: "Này là Mình Ta. Rồi Ngài cầm lấy chén rượu, tạ ơn trao cho các môn đệ và nói: Này là Máu Ta, sẽ đổ ra vì các con. Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Ta."

Ngày nay, trong mỗi Thánh Lễ vị linh mục chủ tế cũng làm cùng một cử chỉ, nói cùng một lời nói mà khi xưa Chúa Giê-su đã làm, đã nói trong bữa ăn tối, để biến của Lễ bánh rượu thành nên chính Thịt và Máu Chúa. Người giáo dân tham dự Thánh Lễ họ cũng dâng lên Chúa của Lễ mà chính họ đang có, đó là cuộc đời mỗi người với những hy sinh, những đau khổ, những bổn phận hằng ngày mà họ đang phải chịu đựng, đang phải có trách nhiệm để hoàn thành.

Khi Linh Mục đọc lời truyền phép, làm cùng một cử chỉ như Chúa Giê-su để biến bánh rượu thành Thịt và Máu Chúa, thì cũng đồng thời biến đổi những hy sinh, những đau khổ, những trách nhiệm của người giáo dân thành những đau khổ, những hy sinh, những trách nhiệm có Chúa cùng đồng hành, để khi Rước Lễ, họ đón nhận Mình Máu Thánh Chúa, là đón nhận lại của Lễ mình dâng lên, là những hy sinh những trách nhiệm mà giờ đây đã được Thánh hiến. Những công việc, những đau đớn bệnh tật của chúng ta, tự nhiên nó là những gánh nặng, nhưng qua Thánh Lễ trên bàn thờ chúng ta hiến dâng hết cho Chúa, rồi khi Rước Lễ chúng ta đón nhận lại công việc, đón nhận lại đau khổ của chúng ta thì chúng ta thấy nó nhẹ nhàng hẳn lên. Vì là những đau khổ, những công việc của chúng ta đó giờ đây đã có Chúa cùng đồng hành, có Chúa cùng chia sẻ, có Chúa cùng làm với ta.

Theo số liệu của Fides 1997 thì số Linh Mục hiện có trên thế giới là 404.336 vị. Giờ đây là năm 2001 chưa ai thống kê được là số Linh Mục tăng hay giảm bao nhiêu, nhưng ta cũng cứ lấy con số nói trên để tính. Thông lệ thì mỗi Linh Mục mỗi ngày dâng một Thánh Lễ, nhưng vì nhu cầu mục vụ, nhiều Linh Mục một ngày phải dâng 2 – 3 Thánh Lễ, và ngày Chúa Nhật nhiều Linh Mục phải dâng 4 – 6 Thánh Lễ. Như thế tính bình quân ra cứ mỗi ngày chúng ta có trên bốn trăm mấy chục ngàn Thánh Lễ. Theo phép tính về thời gian thì mỗi giờ có 60 phút, mỗi phút có 60 giây, mỗi ngày lại có 24 giờ, thì một ngày chúng ta có ( 60 x 60 x 24 ) = 86.400 giây. Ta thực hiện phép chia thì ta thấy mỗi giây đồng hồ có khoảng 5 Thánh Lễ. Thánh Lễ ở đây là nói đến việc Linh Mục đọc lời truyền phép trên Bánh và Rượu. Mỗi tích tắc có 5 lời truyền phép được đọc và cử hành trên Bánh Rượu, như Lời Chúa đã nói: Các con hãy làm việc này mà nhớ đến Ta.

Hiểu được như thế, những người già nua và khuyết tật nặng không thể đi dự Lễ được thì chúng ta hãy ở thinh lặng thờ lạy Chúa, rồi hướng lòng chúng ta về nơi đang cử hành biết bao nhiêu Thánh Lễ, để xin Chúa tha thứ tội lỗi cho nhân loại chúng ta. Tuy nhiên khi có thể được, chúng ta hãy hết sức cố gắng tham dự Thánh Lễ thật tại Giáo Xứ, tại cộng đoàn của chúng ta..., bởi vì Thánh Lễ là việc đạo đức nhất, đẹp lòng Chúa nhất mà con người có thể làm được ở trần gian này.

Trích nội san VUI SỐNG của Huynh Ðoàn Ki-tô Bệnh Nhân và người Khuyết Tật

TÀI LIỆU:

MÌNH MÁU THÁNH CHÚA GIÊ-SU

Năm 1263, một Linh Mục người Ðức cử hành Thánh Lễ tại Nhà Thờ kính thánh Christiana. Lúc bẻ bánh, đột nhiên cha thấy Mình Thánh Chúa không còn là hình tấm bánh trắng, mà đã biến thành Thịt và Máu thật sự ngay trước mắt cha và toàn thể giáo dân. Những giọt Máu Thánh loang ra thấm ướt tấm khăn thánh lớn trải trên bàn thờ. Cha vội nhanh tay gấp khăn lại, nhưng hễ vừa gấp tới đâu thì Máu Thánh lại thấm ra tới đó, tất cả qua 25 lần vải trắng. Vừa xúc động vừa kính sợ, cha không thể tiếp tục dâng Thánh Lễ được nữa.

Sự việc kỳ lạ này sau đó được cha đích thân xin yết kiến và tâu trình lại với Ðức Giáo Hoàng Urbano. Ðức Thánh Cha liền cử ngay một vị Giám Mục đến rước Mình Thánh Chúa cùng với tấm khăn đẫm Máu Thánh về Tòa Thánh, đặt ở Nhà Thờ Chính Tòa cho giáo dân đến tôn kính.

Và đến ngày 8 tháng 9 năm 1264, Ðức Thánh Cha đã ra sắc dụ thiết lập Lễ Kính Mình và Máu Thánh Chúa Giê-su trong toàn Giáo Hội Công Giáo.

Trích Tuyển Tập NỐI LỬA CHO ÐỜI số 2

CẦU NGUYỆN:

LỜI NGUYỆN SAU KHI RƯỚC CHÚA

Lạy Chúa con, Chúa Trời của con, mỗi ngày con đều được nuôi dưỡng bằng Mình Thánh Chúa, được tràn ngập Máu Cứu Ðộ Chúa, được giàu có bởi Linh Hồn cực thánh Chúa, được đắm chìm trong Thần Tính Chúa.

Chớ gì con chỉ yêu một mình Chúa, con chỉ ước ao một mình Chúa, con chỉ tìm kiếm một mình Chúa, con chỉ muốn một mình Chúa, con chỉ nếm hưởng một mình Chúa mà thôi.

Chớ gì trái tim con và trọn cả bản thân con khao khát và chỉ vươn về Chúa. Chớ gì con trọn vẹn là của Chúa và cũng chỉ có mình Chúa chiếm ngụ con mà thôi.

Chớ gì con ở triền miên với Chúa và trong Chúa, nên một với Chúa để được thiêu hóa trọn vẹn trong lò lửa rực cháy của Trái Tim Thần Linh Chúa, kết hiệp trong tình con thảo với Trái Tim Vô Nhiễm của Mẹ yếu dấu của con. Nhờ Người, con muốn tôn vinh Chúa, ca ngợi Chúa, phụng sự Chúa, vâng lời Chúa cho đến đời đời. A-men.

MARTHE ROBIN, Ðấng sáng lập Foyer de Charité tại Pháp.

CHỨNG TỪ:

PHÉP LẠ THÁNH THỂ XẢY RA

Vào ngày 11.06.2000, nhằm Lễ Ðức Chúa Thánh Thần Hiện Xuống, trong lúc đang dâng Thánh Lễ tại Thánh đường "Ðức Mẹ Thánh Thể", thì một phép lạ Thánh Thể tuyệt vời đã xảy ra.

Ngay khi tôi vừa mới đọc xong lời truyền phép Thánh Thể, Máu bắt đầu chảy ra từ Mình Thánh Chúa. Thời gian như ngừng trôi  ! Tôi cúi xuống Mình Thánh Chúa mà tôi đang cầm chặt trong đôi tay, và tôi dán mắt vào Máu Thánh đang lan rộng ra gần hết Mình Thánh. Tôi sững người trong một khoảnh khắc tưởng chừng như bất tận đối với những người đang hiện diện trong Thánh đường. Họ tưởng tôi bị bệnh vì quá xúc động, mặt tôi tái nhợt đi rồi lại đỏ bừng lên.

Ngay khi tôi trấn tĩnh lại được một chút, tôi giơ cao Mình Thánh lên. Những người hiện diện trong Thánh Lễ đều rất xúc động, nhưng mọi sự đều diễn ra trong bầu không khí trang nghiêm chăm chú, hiệp thông sâu sắc và sống động. Khi tôi hạ Mình Thánh chảy Máu xuống, tôi thấy trên dĩa Thánh có 2 Mình Thánh lớn khác – như lời Ðức Mẹ Thánh Thể nói sau này – đã được lấy từ nơi bị xúc phạm và đưa về nơi xảy ra phép lạ. Vì ( Mẹ nói ) "Ðức Giám mục có đức tin sâu xa, và những thành viên trong cộng đoàn này rất yêu mến Thánh Thể, họ sẵn sàng hy sinh mạng sống để bảo vệ Thánh Thể".

Sau khi đọc lời truyền phép Máu Thánh và nâng chén lên, tôi cầm lấy đĩa Thánh đựng Mình Thánh chảy Máu và hai Mình Thánh khác đã được đưa về từ nơi bị xúc phạm. Tôi đi giữa hai hàng ghế trong Thánh đường để cho những người có mặt ở đó thấy rõ, biết chắc sự thật đã xẩy ra như thế, ngửi được hương thơm từ Mình Thánh chảy Máu tỏa ra, và làm chứng trong tương lai rằng phép lạ Thánh Thể tuyệt vời đã xẩy ra.

Khi tôi bẻ bánh, Máu Thánh tiếp tục nhỏ giọt trước những người hiện diện. Mặc dù rất tiếc, tôi phải rước Mình Thánh chảy Máu đó ( Theo giáo huấn về cử hành Thánh Lễ trong Sách Lễ Rô-ma, số 113 – 116, chương IV ). Khi rước Mình Thánh Chúa, tôi được hưởng hương vị ngọt ngào của Máu Thánh Chúa Giê-su, và tôi cảm thấy có một sức nóng mãnh liệt và hương thơm ngọt ngào xâm chiếm khắp người tôi.

Với phép lạ Thánh Thể tuyệt vời này mới xẩy ra, Thiên Chúa muốn xác nhận tất cả những phép lạ Thánh Thể trước đây đã bị các vị có chức sắc trong Giáo Hội phủ nhận, những người tuyên bố biết tên vị Linh Mục đã truyền phép Mình Thánh Chúa mà Chúa Giê-su, Ðức Mẹ, các Thánh và các thiên thần đem tới nơi xẩy ra phép lạ, gồm có nhiều Mình Thánh Chúa chảy Máu.

Cũng như Thánh Gio-an nhìn thấy Máu và nước chảy ra rừ cạnh sườn bị đâm thâu của Ðức Giê-su, thì tôi, Giám Mục được Chúa tấn phong, và người có nhãn quan sâu sắc – Maria Rossi, và nhiều người khác được thấy Máu Thánh Chúa chảy ra từ Mình Thánh do tôi truyền phép, tất cả chúng tôi có thể lặp lại cùng với Thánh Tông Ðồ những lời sau đây: "Người xem thấy việc này đã làm chứng và lời chứng của người ấy xác thực, và người ấy biết mình nói sự thật để cho cả anh em nữa cũng tin" (  Ga 19, 35  ).

 

CÂU TRUYỆN:

CẬU BÉ GIÚP LỄ ANH HÙNG

Vào thời Cách Mạng Pháp cuối thế kỷ 18, đầu thế kỷ 19, Giáo Hội Công Giáo bị bách hại dữ dội. Một hôm, cha Brétan đã phải cải trang để đến dâng Thánh Lễ tại một gia đình đạo đức trong xứ là gia đình của cậu Belzamine. Cậu bé hết sức vui sướng, vì đây là lần đầu tiên cậu được giúp lễ.

Ðến đêm, cậu theo cha xứ đi đưa Mình Thánh Chúa cho kẻ liệt. Bỗng, cha Brétan nghe có tiếng giày xăng đá khua trên đường,một toán lính đang tiến về phía hai cha con. Cha sợ sẽ bị xét hỏi, vội vàng lấy Mình Thánh Chúa trao cho cậu bé Benzamine, để cậu chịu lễ ngay tức khắc cho dù tính theo tuổi thì cậu chưa được phép rước lễ lần đầu. Kế đó, cha cũng trao luôn Mặt Nhật đựng Mình Thánh Chúa cho cậu cất giữ, rồi cha con nhanh chân chia nhau mỗi người đi một hướng.

Vì còn nhỏ và sức lại yếu, cậu bé chạy chẳng được bao xa thì đã bị toán lính đuổi theo bắt được. Không lâu sau đó, cha Brétan cũng bị bắt, giải về giam chung với cậu bé Benzamine. Một tên sĩ quan tra hỏi cha xứ: "Tên linh mục già kia, nhà ngươi cất giữ Bánh Thánh ở đâu  ?" Cha xứ làm thinh không trả lời.

Quá tức giận, tên sĩ quan nổ súng bắn chết cha tại chỗ. Lục soát một hồi khắp người cha, chẳng thấy chút Bánh Thánh nào, chúng quay sang nạt nộ cậu bé: "Thằng nhóc, chắc chắn mày đã giấu Bánh Thánh, đưa ngay cho bọn tao, nếu không mày cũng sẽ mất mạng như cha xứ của mày đây  !" Benzamine vừa can đảm, vừa ngây thơ trả lời: "Thưa các ông, Mình Thánh Chúa tôi đang giấu ở... ở... "

Tên sĩ quan tức giận hét lên: "Dấu ở đâu  ? Khai ra ngay  !" Cậu bé trả lời hết sức dõng dạc: "Ở trong tâm hồn của tôi đây, các ông cứ việc mổ bụng tôi ra mà lấy  !" Bọn lính nghe lời nói khẳng khái như thế thì nổi điên lên vì nghĩ cậu bé cố tình trêu gan, lập tức chúng liền nổ súng hạ sát Benzamine tại chỗ rồi đem vùi xác chung với xác của cha Brétan dưới chân một gốc cây sồi già...

Mấy năm sau, khi thời Cách Mạng đảo điên và khốc liệt ở nước Pháp đã qua đi, Giáo Hội Pháp được bình yên trở lại, trong một đêm nọ, có một cơn bão lớn ập đến, quật ngã cây sồi già, trốc cả gốc rễ lên, người ta tìm thấy hai bộ xương được chôn cạnh nhau, một người lớn và một cậu bé trên tay còn ôm chiếc Mặt Nhật sáng ngời dưới ánh nắng mặt trời vừa lên...

Ghi lại từ mạng INTERNET 1998.

THÔNG TIN:

THÔNG TIN MỚI VỀ CHÁU BÉ PHẠM GIA BẢO BỊ BỆNH LÃO HÓA DA

Thưa cha, con là Giu-se Ðinh Tiến Hưng, sinh viên lớp Triết 2, Học Viện Ða Minh Việt Nam. Con có quen biết một gia đình có cháu bé tên là PHẠM GIA BẢO, hiện đang cư ngụ tại giáo xứ Tân Hưng xóm mới, cháu bị một căn bệnh "hiểm nghèo" ngay sau khi sinh một thời gian, và có thể sẽ chịu cảnh bệnh tật suốt đời, hiện cháu được gần một năm tuổi. Bệnh của cháu gọi là lão hóa da, da của cháu lúc nào cũng như ( và có thể còn hơn ) của một cụ già 80 tuổi, có thể bóc ra từng vảy những mảnh da chết. Bệnh này là một bệnh hiếm có, nghe nói ở Sài Gòn chỉ có hai người, một là cháu Bảo, và một ông lớn tuổi nào đó, hiện cháu đang phải dùng thuốc ké vị cao niên kia ( vì mua ở Việt Nam không có, và lại là loại thuốc rất mắc tiền ), vị này có con cháu ở nước ngoài, đã từng ra nước ngoài chữa trị nhưng không khỏi, nay ở Việt Nam và con cháu gửi thuốc về. Nếu không có thuốc thì cháu sẽ rất khổ vì ngứa, da đỏ ửng lên, khó ăn, kêu khóc... Hiện cháu chỉ xin được dùng ké thuốc bôi ngoài da của vị cao niên nọ ( như thế là đỡ lắm rồi ), còn thuốc để uống thì không có.

Hoàn cảnh gia đình thì chẳng khá giả gì: ba chạy xe thồ, mẹ làm thêu lai rai ở nhà. Sau gần một năm chữa chạy cho cháu hiện nay ba mẹ cháu phải vay nợ khá nhiều, và không thể lo đủ tiền để thuốc thang cho cháu, hoàn cảnh rất đáng thương. Gia đình cháu hiện đang ở nhờ bên nhà ông ngoại là Nguyễn Ngọc Chác, 12 / 219 A đường Lê Ðức Thọ ( đường 26 / 3 cũ ) Tổ 44, Phường 15, Quận Gò Vấp, Sài-gòn, sau Nhà Thờ Giáo Xứ Tân Hưng, Xóm Mới. Ðiện Thoại ( nhờ nhà bên ): 8.948.928 – 9.962.049.

Con xin được thông tin lên GOSPELNET để xin được quý vị ân nhân hảo tâm xa gần giúp đỡ cho hoàn cảnh của cháu, ngay trong lúc này và có thể được, cả trong tương lai nữa. Thay mặt gia đình cháu Phạm Gia Bảo, con xin chân thành cảm ơn GOSPELNET, quý vị ân nhân và riêng cách riêng đến cha. Kính thư, Giu-se Ðinh Tiến Hưng, Dòng Ða-minh Việt Nam.

GOSPELNET xin trợ giúp ngay cho gia đình cháu PHẠM GIA BẢO số tiền 500.000 VND và đề nghị thầy Ðinh Tiến Hưng hỏi thăm và ghi lại thật chi tiết các loại thuốc đặc trị mà cháu bé cần dùng để có thể vận động xin các ân nhân độc giả GOSPELNET bên Pháp hoặc Mỹ gửi về.

THÔNG TIN VỀ QUỸ MỔ TIM CHO CHÁU BÉ HỒ THỊ MINH NGỌC

Theo E-Mail của bạn MK Phạm Huỳnh Cúc gửi về vào cuối ngày thứ ba 12.6.2001, GOSPELNET xin được sơ kết số tiền trợ giúp cho bé Minh Ngọc được mổ tim như sau:

Sơ kết đợt 1 ( GOSPELNET 11 ):      445 USD ( sẽ gửi về ) + 2.550.000 VND ( đã nhận được )

Sơ kết đợt 2 ( GOSPELNET 12 ):      525 USD ( sẽ gửi về ) + 2.550.000 VND ( đã nhận được )

Hai bạn MK Tùng và Lam Trần:               50 USD

Hai bạn MK Ðịnh và Nhàn:                   20 USD

Bạn MK Phạm Dzũng:                             95 USD

Sơ kết đợt 3 ( GOSPELNET 13 ):       690 USD ( sẽ gửi về ) + 2.550.000 VND ( đã nhận được )

Chuyển từ Quỹ Mổ Tim bé Vy:           210 USD + 750.000 VND

Tổng cộng tới ngày 12.6.2001:        900 USD + 3.300.000 VND

Gia đình cháu bé cũng đã cố gắng dành dụm lâu nay được khoảng 8.000.000 VND, cộng với số tiền ân nhân các nơi trợ giúp nêu trên, tất cả được khoảng 1.700 USD. Như vậy là đã có thể nộp đơn xin miễn giảm viện phí mổ tim. Kết quả được miễn giảm ra sao, chúng tôi sẽ thông tin thêm. Nếu số tiền lại dôi ra, GOSPELNET sẽ lại chuyển sang cho Quỹ Mổ Tim của cháu bé HÀ LÊ MỸ TIÊN. Xin thay mặt gia đình cháu bé Minh Ngọc, GOSPELNET xin cám ơn tất cả các ân nhân gần xa, đặc biệt là các bạn nhóm Mai Khôi và ca đoàn Tâm Ca.

THÔNG TIN MỚI VỀ MỘT HOÀN CẢNH ÐÁNG THƯƠNG

Dưới đây là bức thư của anh Phan Văn lượng trong Huynh Ðoàn Ki-tô các Bệnh Nhân và Người Khuyết Tật gửi đến GOSPELNET viết về một hoàn cảnh hết sức đáng thương:

"Cha Ðặng Xuân Ðồng, cha sở họ đạo Cái Trầu, tỉnh Sóc Trăng, vừa viết thư giới thiệu với chúng tôi, cha nói là trong họ đạo của cha hiện có một gia đình gồm 7 người, 2 vợ chồng anh chị Ðủ ở độ tuổi 40, và 5 người con lần lượt như sau: Tê-rê-xa TRẦN THỊ THÚY TRÀNG 21 tuổi; Lu-xi-a Trần thị Thúy Mân 14 tuổi; Ða-minh TRẦN MINH NHẬT 11 tuổi; Giu-se Trần Nhật Ký 9 tuổi; Ma-ri-a Trần Huyền Thoại 6 tuổi. Trong 5 người con đó thì người thứ nhất và thứ ba là 2 người con khuyết tật. Nếu không có người nâng đỡ thì các em cứ nằm hoài như vậy, chứ không tự mình ngồi lên được, và dĩ nhiên là không đi lại được. Mọi sinh hoạt đều phải thực hiện ngay trên giường thôi !

Nhìn 2 em, ai có thể tưởng tượng ra được sự vất vả của anh chị Ðủ trong hơn 20 năm qua. Nghĩa là hàng ngày phải có người lo cho 2 em ăn uống và mọi sinh hoạt khác, làm sao anh chị Ðủ còn có thể lo cho 3 người con bình thường khác được. Chính vì thế mà Cha Sở và bà con giáo dân đã cố gắng để lo cho 3 người con bình thường của anh chị được đi học: cháu Trần Thị Thúy Mân đang học lớp 7, cháu Trần Nhật Ký đang học lớp 3 và cháu út Trần uyền Thoại đang học lớp Mẫu Giáo Tình Thương do các dì chăm sóc. Phần 2 em bị khuyết tật thì mù chữ, vì mắt của 2 em bị hư, không trông thấy gì cả. Em Trần Minh Nhật có thể nói được ít nhiều, còn em Trần Thị Thúy Hằng thì chỉ nói ú ớ rất khó mà hiểu được em muốn nói gì. Như thế, 2 em này không chỉ bị bại liệt chân tay, mà trí óc cũng bị khuyết tật...

Về hoàn cảnh gia đình anh Ðủ thì cha Ðồng viết: "...Nhà của anh chị này quá sức tồi tàn, đến nỗi không thể coi là một cái nhà được, nhà bị xiêu vẹo đến nỗi phải có 2 cây tràm chống đỡ, mới không bị xập bất cứ lúc nào. Tôi là cha sở và bà con giáo dân đang giúp đỡ anh chị có thể dựng lại một căn nhà lá nhỏ bé ngay trong tuần này ( đầu tháng 5.2001 ), nhưng khả năng của chúng tôi thì rất eo hẹp, chứ không như ở các nơi khác. Gia đình anh Ðủ chỉ có 2 công ruộng, nên dù có trúng mùa thì cũng không thể nào đủ ăn được, nên gia đình anh nằm trong diện xóa đói giảm nghèo, thường xuyên bị túng thiếu và càng ngày càng suy sụp đến mức tuyệt vọng..."

Cha Ðồng có hỏi anh chị Ðủ về nguyện vọng của họ thì, cha kể lại: "...Họ chỉ ước mong sao cho 3 đứa lành lặn được ăn học bao nhiêu có thể, còn 2 đứa khuyết tật thì họ không dám ước mơ là nó sẽ được phục hồi mạnh khỏe y như các em bình thường khác, mà chỉ mong sao được các nhà từ thiện giúp đỡ để có thể nuôi sống nó cho đến ngày Chúa gọi nó về với Ngài thôi..."

Qua bài viết này chúng tôi mong ước quí vị và các bạn thêm lời cầu nguyện cho gia đình anh Ðủ được sớm vượt qua cảnh cơ cực hiện tại, và nếu có điều kiện, xin quí vị và các bạn giúp đỡ cho gia đình anh Ðủ trong lúc nguy kịch túng thiếu này. Mọi sự thăm hỏi và giúp đỡ, xin liên lạc với: Lm. ÐẶNG XUÂN ÐỒNG, Hộp Thư 09 Bưu Ðiện Thị Trấn Ngã 5, huyện Thạnh Trị, tỉnh Sóc Trăng, ÐT: ( 079 ) 869.160

GOSPELNET đã gọi điện thoại trực tiếp về cha Ðặng Xuân Ðồng vào tối ngày thứ ba 12.6.2001, xin được trợ giúp ngay số tiền 500.000 VND bằng đường bưu điện về địa chỉ của cha Ðặng Xuân Ðồng, để ngài chuyển cho gia đình anh chị Ðủ. Chúng tôi cũng đã xin cha Ðồng gửi ảnh chụp 2 cháu bé bị bại liệt để thông tin thêm, hy vọng quý độc giả gần xa rộng lòng chia sẻ trợ giúp.

HÌNH ẢNH VỀ CHÁU BÉ NGUYỄN NGỌC HOÀNG BỊ LIỆT HAI CHÂN

Như GOSPELNET số 11 đã đưa tin, thông qua Sr. Thu, Dòng Ða-minh Bắc Ninh và Sr. nhung, Dòng Mến Thánh Giá Nha Trang, chúng tôi đã trợ giúp số tiền 2 triệu VND cho gia đình em NGUYỄN NGỌC HOÀNG, sinh năm 1989, để có thể mua được đôi nạng inox nẹp chân cho em. Khi đặt mua, các soeurs được biết giá đôi nạng này chỉ hết 1 triệu VND. Số tiền 1 triệu VND còn lại, các soeurs đã quyết định trợ giúp luôn 500.000 VND cho bà má của em Hoàng đang bị bệnh bướu cổ nặng, cần phải điều trị rất tốn kém, và trợ giúp 500.000 VND cho một em bé khác cũng bị bại liệt nhưng mức độ trầm trọng hơn, cháu lại còn quá bé, đành chỉ nằm quanh năm trên giường. Dưới đây là ảnh chụp em Hoàng tại trung tâm điều trị bại liệt và gia đình em trước căn nhà ở quê.

 

 

 

 

HÌNH ẢNH ÐÁM TANG CHỊ MA-RI-A BÙI THỊ NGỌC LAN


Như GOSPELNET số 12 đã đưa tin, chị tân tòng Ma-ri-a BÙI THỊ NGỌC LAN ở khu Kinh Tế Mới Lê Minh Xuân, huyện Bình Chánh, đã qua đời vào ngày 5.6.2001. Chúng tôi đã cùng đi với cha Mai Văn Hiền, cha Phạm Văn Tịnh và các soeurs Tu Hội Dâng Truyền và một số bà con nghèo cả lương lẫn giáo tại chỗ cũng như từ Sài-gòn về để cử hành Thánh Lễ đồng tế an táng cho chị ngay giữa trời, trên bờ ruộng sát với khu đất chôn cất. Tiếp theo, ngày thứ ba 12.6.2001, các chị Tu Hội Dâng Truyền lại gửi thêm rất nhiều dụng cụ học tập và quần áo trẻ em cho các lớp học Tình Thương tại vùng này. Ngày thứ năm 14.6.2001, bạn Việt Lan thuộc nhóm Ðồng Hành ở Giáo Xứ Ðức Mẹ Hằng Cứu Giúp cũng gửi tặng thêm 100 cuốn vở. Dưới đây là một số ảnh chụp tang lễ chị Lan.

THÔNG TIN VỀ MỘT BẠN SINH VIÊN ÐANG CẦN VIỆC LÀM ÐỂ MƯU SINH NUÔI MẸ

Cha Vũ Khởi Phụng, DCCT, vừa chuyển cho GOSPELNET một trường hợp cần trợ giúp: Em NGUYỄN PHƯỚC TIẾN, sinh năm 1972, quê quán ở tỉnh Tiền Giang, tốt nghiệp Ðại Học Sư Phạm, có bằng B Anh Văn. Vì lý do sức khỏe hạn chế, Tiến không thể đi dạy học tại các trường. Gia đình lại rất neo đơn, chỉ có Tiến và mẹ già. Hiện nay mẹ Tiến đã ngoài 70 tuổi, phải đi bán vé số. Tiến muốn được giới thiệu một chỗ dạy kèm học sinh tại gia, các môn Toán, Lý, Hóa, Anh Văn cấp 2. Ðịa chỉ liên lạc: 59 / 6 Nguyễn Thông, Khu Phố 6, Phường 9, Quận 3, Sài-gòn.

 

THÔNG TIN MỚI VỀ VIỆC LÀM CẦN TUYỂN CÁC SINH VIÊN BÁCH KHOA

Bạn Hoa Xuân Vinh vừa gửi E-Mail ngày thứ sáu 15.6.2001 với nội dung như sau: Hiện tại Công Ty em đang làm có thông báo cần tuyển 3 người làm công việc giới thiệu hàng máy công nghiệp và dụng cụ bảo trì, tiêu chuẩn là đã tốt nghiệp Ðại Học Bách Khoa Kỹ Thuật, hoặc Bách Khoa ngành Cơ Khí Ðiện máy. Lương tháng 1,4 triệu VND / tháng. Xin liên hệ sớm với bạn Vinh theo số điện thoại 091.3.160.822