TIN MỪNG: Ga 20, 19 23
HÃY NHẬN LẤY THÁNH
THẦN
Vào chiều ngày ấy,
ngày thứ nhất trong tuần, nơi các môn đệ ở, các cửa đều đóng kín, vì
các ông sợ người Do-thái. Ðức Giê-su đến, đứng giữa các ông và nói: "Chúc anh em được bình an !" Nói xong,
Người cho các ông xem tay và cạnh sườn, các môn đệ vui mừng vì được thấy
Chúa. Người lại nói với các ông: "Chúc
anh em được bình an ! Như Chúa Cha đã sai Thầy, thì Thầy cũng sai anh em".
Nói xong, Người thổi hơi vào các ông và bảo: "Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần, anh em tha tội cho ai, thì người
ấy được tha. Anh em cầm giữ ai, thì người ấy bị cầm giữ".
NHẬN ÐỊNH:
Trong thực tế, chúng ta rất thường cầu
nguyện với Chúa Giê-su, với Ðức Mẹ và các Thánh, cầu nguyện với
Chúa Cha thì ít hơn, nhưng cầu nguyện
với Chúa Thánh Thần thì quả thật hiếm hoi, hoặc nếu có, thì
nhiều khi cầu nguyện chung một cách hời hợt và máy móc, hát lên
một bài: "Cầu xin Chúa Thánh
Thần... " hoặc cứ việc đọc ào ào một cách vô tội vạ: "Chúng con lạy ơn Ðức Chúa Thánh Thần
thiêng liêng sáng láng vô cùng..." rồi coi như xong bổn phận !
Vậy mà, xét cho cùng, Chúa Thánh Thần là Ðấng đang trực tiếp hoạt động trong cuộc
sống Ki-tô hữu của chúng ta. Người đã được chính Ðức Giê-su gửi
đến cho các môn đệ, cũng là cho chính chúng ta hôm nay: "Anh em hãy nhận lấy Thánh Thần" (
Ga 20, 23 ).
Chúa Thánh Thần khuyến khích chúng ta cầu
nguyện. Người hiện diện trong từng Bí Tích, nhất là khi cử hành Thánh
Lễ. Người giúp chúng ta hiểu Kinh Thánh. Người điều khiển cả con
thuyền Giáo Hội trong cuộc lữ hành trần gian qua bao thăng trầm của
lịch sử. Tắt một lời, Người chính
là sự sống của chúng ta, không có Người, chúng ta đã lạc đường,
đã ngã quỵ từ lâu !
Vì được tái sinh làm con cái Thiên Chúa, người
Ki-tô hữu trở nên một thụ tạo
mới ( Gl 6,15 ), một con người
mới mang nơi mình những tương quan mới, có những hoạt động mới
liên hệ đến Thiên Chúa, đến bản thân, đến tha nhân, và đến Ơn Cứu
Ðộ.
Thánh Phao-lô khẳng định: "Phàm ai được Thần Khí Thiên Chúa hướng dẫn đều là con cái
Thiên Chúa" ( Rm 8, 14 ). Vì thế, đã là Ki-tô hữu, lẽ đương nhiên
chúng ta phải sống theo Thần Khí,
phải để cho Thần Khí chi phối (
x.Rm 8, 9 ).
Chính Thần Khí sẽ giúp chúng ta biết ý
thức và thốt lên "Áp-ba, Cha ơi !" như
chính Ðức Giê-su đã cầu nguyện với Chúa Cha ( x.Rm 8,15 ).
Hơn nữa, "lại
có Thần Khí giúp đỡ chúng ta là những kẻ yếu hèn, vì chúng ta không
biết cầu nguyện thế nào cho phải... Chính Thần Khí cầu thay nguyện
giúp chúng ta, bằng những tiếng rên siết khôn tả. Và Thiên Chúa,
Ðấng thấu suốt tâm can, biết Thần Khí muốn nói gì ( Rm 8, 26 27 ).
Thật vậy, trong mối tương quan đối với Thiên
Chúa, phải có tác động của Chúa Thánh Thần, người Ki-tô hữu
mới có thể sống gắn bó và mật thiết cả 3 Nhân Ðức Ðối Thần Tin
Cậy Mến, đến mức có thể tuyên xưng rằng: "Tôi sống, nhưng không còn phải là tôi, mà là Ðức Ki-tô
sống trong tôi" ( Gl 2, 20 ).
Mặt khác, trong mối tương quan đối với tha nhân anh
chị em, nhờ được Thần Khí chi phối, chúng ta mới có
thể "nhẫn nhục, hiền hậu, không
ghen tương, không vênh vang, không tự đắc, không làm điều bất chính,
không tìm tư lợi, không nóng giận, không nuôi hận thù, không mừng
khi thấy sự gian ác, nhưng vui khi thấy điều chân thật" ( 1Cr 13, 5 6
).
Riêng với Ơn
Gọi Tận Hiến, Chúa Thánh Thần phải hoạt động mạnh mẽ nơi người
tu sĩ để họ có thể tích cực chọn
Thiên Chúa là Tất Cả đối với mình, hiến dâng trọn vẹn xác hồn cho
Thiên Chúa và để Thiên Chúa hoàn toàn hướng dẫn đời mình theo 3 lời
khuyên của Tin Mừng: Khó Nghèo, Khiết Tịnh và Vâng Phục. "Nếu chúng ta sống nhờ Thần Khí, thì
cũng hãy nhờ Thần Khí mà tiến bước" ( Gl 5, 25 ).
Ðể kết luận, chúng ta hãy mượn một đoạn trong
số 20 bản Hiến Pháp mới của Dòng Chúa Cứu Thế năm 1982 để phác
họa ra hình ảnh người Ki-tô hữu nói chung, người tu sĩ nam hay nữ nói
riêng, đã được Chúa Thánh Thần
tác động cách này hay cách khác:
Ðó là một con người "mạnh
mẽ trong Ðức Tin, vui mừng vì
Ðức Cậy, sốt sắng do Lòng Mến,
bùng cháy lửa nhiệt thành, nhận thấy mình hèn yếu và chăm lo cầu nguyện, với tư cách
là tông đồ và môn đệ chân chính đi
theo Ðức Ki-tô Cứu Thế, tham dự
và loan báo mầu nhiệm của Người nhờ đời sống và cách nói đơn sơ theo Tin Mừng, nhờ sự từ bỏ chính mình và thái độ sẵn sàng lãnh nhận những công
việc nặng nhọc, nhằm mang ơn cứu chuộc dồi dào đến cho nhân loại".
SUY NIỆM:
Bài suy niệm ngắn dưới đây giúp chúng ta khám
phá về tác động thánh hóa của Chúa Thánh Thần trên cuộc sống
người Ki-tô hữu chúng ta. Tác giả là một nhà Thần Học người Ý, cha
Romano Guardini được bác An-tôn Lê Văn Lộc ( + 1988 ) trích dịch trong
Tuyễn Tập Lời Kinh Từ Cuộc Sống.
Cuộc sống
của chúng ta bị giới hạn bởi 2 khuyết tật trầm trọng, đó là sự yếu
đuối và sự tối tăm. Chính nhờ Ðức Tin mà chúng ta biết rằng: có
một sự tiến hóa nhiệm màu luôn diễn ra bên trong chúng ta.
Ðây là cuộc tiến hóa của một
"con-người-mới" được tạo thành giống hình ảnh Ðức Ki-tô, và cũng là
cuộc tiến hóa của "trời-mới-đất-mới" được nói đến ở phần cuối
của sách Khải Huyền.
Sự tiến hóa biến đổi này diễn
ra một cách âm thầm lặng lẽ. Tất cả những gì có thể trông thấy
được nơi con người chúng ta và nơi những kẻ chung quanh, dường như mâu
thuẫn với sứ điệp của sách Khải Huyền. Bởi thế, chúng ta cần có
một niềm hy vọng. Mà hy vọng lại là kết quả từ công trình của Chúa
Thánh Thần, vì chính Người là Ðấng kiến tạo cuộc hình thành và sáng
tạo mới này. Chính Người vun đắp, chuyển hóa tương lai thành vĩnh cửu.
Vậy, chỉ có Chúa Thánh Thần mới có thể đảm bảo tương lai mới đó cho
chúng ta.
Ðây là một mầu nhiệm hết sức
lớn lao. Thực tại gần gũi chúng ta nhất thì lại bị che kín đối với
chúng ta. Người Ki-tô hữu chỉ có thể biết rõ bản thân mình nhờ được
mặc khải, và đã là Ki-tô hữu thì có bổn phận phải xác tín điều
ấy. Không những phải tin vào Thiên Chúa, mà còn phải tin rằng: nhờ
Lời Thiên Chúa mà mình trở nên người Ki-tô hữu.
Tin như vậy nhiều khi rất khó,
không phải chuyện đơn giản. Vì thế, chúng ta phải xin Chúa Thánh Thần
cho mình được vững dạ an lòng nhờ Ðức Tin và Ðức Cậy, từ đó, mà
chúng ta có được một tấm lòng vị tha bác ái của Ðức Mến.
Lm. ROMANO GUARDINI
CÂU TRUYỆN:
Một buổi sáng đẹp trời,
một người mù chống gậy đến thăm một ông bạn thân ở ngôi làng bên
cạnh, cách xa một đoạn đường dài. Gặp lại nhau sau một thời gian đã
khá lâu, cả hai đều vui mừng trò chuyện hàn huyên quên cả cơm nước
nghỉ ngơi. Thời gian trôi nhanh, trời đã xế chiều, xực nhớ đã quá
trễ, người mù vội vã xin kiếu từ ra về. Ông bạn già giữ mãi không
được, đành bảo: "Thôi được, bác
về, nhưng để tôi đưa bác mượn một cây đèn bão để bác cầm đi dọc
đường cho an toàn."
Người mù bật cười lớn, ông giơ cây gậy
lên, từ chối: "Bác lại quên mất
rằng tôi đã bị lòa từ lâu rồi sao ? Trời còn sáng hay là có tối
đen như đêm ba mươi, thì đối với tôi cũng chẳng khác gì, chỉ cần cây
gậy này là tôi vẫn đi được như thường !"
Người bạn vội giải thích
một cách khéo léo, sợ bạn mình lại phật lòng vì mặc cảm: "Không, ý tôi muốn nói rằng: trời
tối rồi, nếu bác cầm đèn đi đường như thế, người ta dễ dàng trông
thấy bác mà tránh !" Nghe vậy, người mù vui vẻ đồng ý nhận lấy
cây đèn bão đã thắp sáng, cám ơn ông bạn tốt bụng rồi bắt tay từ
giã...
Trời xập tối rất nhanh, trăng lại không có,
tuy vậy, người mù một tay chống gậy, một tay cầm đèn, tự tin rảo
bước trên con đường đê khá phẳng phiu. Chợt, có một người đi ngược
chiều bỗng đâm xầm vào ông già mù lòa. Cả hai đều ngã ngửa ra bên
đường, người lấm lem đất cát, trán thì đau điếng vì cú va chạm khá
mạnh.
Người mù bực bội quát hỏi: "Anh kia, anh không có mắt hay sao mà
lại không trông thấy cây đèn bão tôi đang cầm trên tay để mà
tránh, đi với đứng, thật là có mắt mà như mù ?"
Anh thanh niên bây giờ mới nhận ra mình đã vấp phải một ông già bị mù, anh nhỏ
nhẹ xin lỗi, đồng thời cũng phân bua: "Ủa,
bác có cầm đèn trên tay sao ? Nhưng, bác ơi, đèn của bác hình như đã
tắt từ lâu rồi thì phải ! Chả trách, trời tối như thế này, cháu có
trông thấy bác đâu mà tránh !"
Ðến lúc này, ông già mù lòa mới vỡ lẽ, thì
ra người bạn tốt bụng cho mượn cây đèn bão đã quên xem lại dầu đốt
bên trong đã gần cạn, đi chẳng được bao lâu thì đèn đã tắt ! Anh
thanh niên động lòng trắc ẩn, nói với ông già: "Thôi, thế này bác ạ, nhà bác ở đâu để cháu đưa bác về,
cháu cũng không vội việc gì".
Người mù cảm động, xin lỗi vì lúc nãy đã
không biết điều lại còn quá cáu gắt. Ông chấp nhận bám vào tay
chàng trai dễ thương, vừa đi vừa bảo: "Cám
ơn anh ! Bây giờ thì chính anh là ngọn đèn, mà cũng là cây gậy cho
lão già này đi đường rồi đấy !"
CHỨNG TỪ:
NGƯỜI THẦY GIÁO DA ÐEN
Năm 1917,
tại một xóm nghèo bang Mississipi Hoa-kỳ, một toán người da trắng quá
khích đã bủa vây bắt trói một thanh niên da đen vì nghi ngờ anh đang
diễn thuyết kêu gọi đồng bào anh nổi loạn chống lại họ. Anh ta tên
là Lawrence.
Anh bị lôi đến một gốc cây, tròng dây thòng lọng vào cổ,
dưới chân xếp một đống củi to. Ðám đông ra lệnh cho anh được nói
những lời cuối cùng trước khi chết... Lawrence thầm cầu nguyện với Chúa, rồi
sau đó hiên ngang lên tiếng lậωp lại tất cả những gì anh đã diễn
thuyết trước đó cho người da đen. Anh bắt đầu bằng cách phác họa
cảnh sống của hai dân tộc anh em da đen và da trắng trong sự tương trợ
đoàn kết. Anh ngỏ ý sẽ tổ chức một ngôi trường để dạy cho đồng
bào anh để họ xứng đáng sống bên cạnh người da trắng. Từ đó, hai
bên sẽ dễ dàng hiểu biết và giúp đỡ nhau. Anh nêu tên một số
người da trắng có uy tín trong vùng đã hứa tài trợ cho anh. Anh còn
khéo léo nói vài câu duyên dáng làm cho đám đông bật cười. Cuối
cùng, anh khẳng định: anh đấu tranh với sự dốt nát mù chữ và chống
lại sự nghèo nàn lạc hậu, chứ không hề có ác ý với ai cả.
Anh vừa dứt lời, đám đông mới đây còn đòi giết anh, giờ đây
lại hò reo hoan hô anh nhiệt liệt, ùa nhau đến tháo giây thòng lọng
và công kênh anh lên. Lại có người đứng ra kêu gọi mọi người hãy
giúp đỡ anh. Thế là người ta có bao nhiêu tiền đều móc ra, ném như
mưa xuống dưới chân anh da đen nghèo xác xơ nhưng giàu thiện chí và
hảo tâm...
Sinh ra ở miền Bắc Hoa-kỳ, Lawrence là con một bác thợ hớt
tóc, được gia đình dành dụm nuôi ăn học đến hết bậc đại học. Ra
đời, anh có thể tìm được việc ngay và có một đời sống sung túc nơi
quê nhà, thế nhưng, cảnh cơ cực lam lũ của những đồng bào da đen đã
thôi thúc anh bỏ tất cả để lưu lạc xuống miền Nam xin một chân thầy
giáo làng cho người da đen. Chính ở đây, anh hiểu được nguyên nhân
mọi khốn cùng người da đen phải gánh chịu là ở chỗ: đã dốt nát mù
chữ mà lại còn mê tín dị đoan, và trắng tay, không biết một thứ
nghề nào, từ đó họ lại càng bị người da trắng khinh bị đầy đọa. Ban
ngày, Lawrence vất vả dạy học, tối đến, anh tự học thêm nghề trồng
trọt, chuẩn bị cho ước mơ sẽ truyền nghề lại cho đồng bào.
Mùa xuân năm 1909, vừa tròn 24 tuổi, Lawrence khăn gói tìm tới
khu xóm Braston có đông người da đen, dự định chọn nơi đây để mở
trường. Anh đi tìm những người trại chủ da trắng để xin phép mở
trường dạy nghề trồng trọt cho người da đen. Họ chả mấy tin tưởng
vào lập luận của anh, nhưng họ cũng không có ý ngăn cản làm gì. Sau
đó, anh lại đi vận động những người da đen chịu gom góp mỗi người một
chút để có thể dựng trường. Họ vui mừng hy vọng lắm, nhưng vì nơi
đây vừa mới bị mất mùa do nạn côn trùng tàn phá, họ lại quá nghèo
nên chẳng góp được gì đáng kể. Nhưng Lawrence nhất quyết không chịu
bó tay...
Một hôm, anh cầm theo cuốn Kinh Thánh, tìm ra ven rừng thanh
vắng ngồi một mình dưới bóng một cây cổ thụ. Ðang mải mê suy tư cầu
nguyện, anh chợt bắt gặp một em bé da đen đang rụt rè nhìn anh từ xa.
Anh gọi: "Nào em bé, lại đây chơi
với anh đi !" Ðứa bé tiến lại, nó thấy anh có cuốn sách đẹp thì
mượn và cũng bắt chước cầm lên đọc chăm chú ra vẻ biết chữ.
Lawrence phì cười khi thấy em cầm ngược đầu cuốn sách, anh vỗ vai em
hỏi: "Chắc em thích đọc sách lắm
phải không ? Vậy thì mai em hãy trở lại đây, anh sẽ bắt đầu dạy cho
em biết dọc biết viết nhé !"
Hôm sau trở lại gốc cây, Lawrence đã thấy em bé có mặt cùng
với hai đứa nữa. Thế là ngôi trường đã khai giảng ngay dưới tán cây
ven rừng với 3 trò nhỏ đầu tiên, hiệu trưởng kiêm thầy giáo duy
nhất chính là Lawrence, và giáo án là cuốn Kinh Thánh ! Anh chọn bài
giảng và tập đọc đầu tiên là một đoạn Lời Chúa nói về tình yêu
thương. Ðược một lúc, anh nhìn quanh đã thấy một số người
lớn da đen lấp ló ở các bụi cây gần đó, mải mê theo dõi như uống
lấy từng lời giảng dạy giáo lý của anh. Thế là anh mời tất cả
cùng ngồi vào để tập đọc đoạn văn được viết nắn nót trên tấm ván
cũ. Sĩ số lớp học giờ đây gồm 5 trẻ em và 7 người lớn.
Ngày lại ngày, tiếng đồn lan ra, Lawrence thu nhận được hơn 50
học sinh. Mùa đông về, lớp học dời vào một căn nhà cũ nát bỏ
hoang. Người trại chủ tốt bụng biết chuyện, tặng luôn cho anh căn
nhà cùng với 16 mẫu đất bỏ hoang chung quanh và số tiền 50 đô-la.
Các học sinh lớn xúm lại sửa chữa vách và mái nhà, làm lò sưởi
và quét vôi. Anh lại tìm đến một trại chủ khác xin được một số lớn
gỗ ván và mua chịu các vật dụng cần thiết cho ngôi trường.
Năm 1917, thoát được vụ hành quyết oan uổng như đã kể từ
đầu, anh tạ ơn Chúa rồi lại quyết định mở một cuộc họp, mời tất cả
những người da đen cùng các ân nhân người da trắng trong vùng đến
nghe anh nói chuyện về dự kiến tương lai. Anh cho biết đây sẽ là ngôi
trường nội trú cho các học sinh ở rải rác khá xa. Các em sẽ vừa
học vừa làm để tự nuôi sống bằng việc canh tác khu đất quanh đây.
Anh cũng xin mọi người có mặt đóng góp thêm để xây dựng một dãy
lớp học mới vì sĩ số học sinh đã quá cao.
Vừa dứt lời, các ân nhân đã trao ngay cho anh một số tiền
khá lớn, còn đồng bào da đen thì góp chung từng đồng xu lẻ dành dụm
chắt bóp. Có người còn hứa tặng một phần hoa lợi vụ mùa sắp tới,
người khác về nhà mang tới một bao bông vải hoặc nửa con lợn, một
cặp ngỗng... và hầu hết đều hứa sẽ giúp công góp sức. Thế là hôm
sau, cả đoàn những người đàn ông trai tráng kéo đến đốn cây, xẻ
ván, dậm nền, dựng cột, xây vách. Phía các bà các cô thì buổi trưa
mang cơm nước đến cho cánh thợ.
Qua năm 1910 thì ngôi trường hoàn tất, mang tên là "Ngôi
Trường Thôn Quê", cùng với số cả trăm học sinh tại chỗ còn có
thêm 18 em từ xa về nội trú. Tất cả được học chữ, nấu bếp, cắt may
và nghề mộc. Buổi tối, lớp xóa mù chữ có gần 100 em nhỏ. Mọi học
sinh đều mang tới góp, người thì bao bột mì, người thì chú heo con để
sử dụng chung thay vì đóng học phí và tiền ăn. Lawrence cũng mời được
một số thầy cô giáo thiện chí đến giúp. Anh thường nhắc họ luôn
cầu nguyện trong niềm chắc tin rằng mọi sự đều do Chúa ban và lo
liệu, nhưng phần mình vẫn phải nỗ lực làm việc để cộng tác với
Người...
Năm 1912, Lawrence cưới vợ, cả hai vừa gắng công dạy học, lại
vừa đi khắp nơi xin các mạnh thường quân hỗ trợ để trả lương giáo
viên và nuôi sống các học trò nghèo. Anh chị hễ cứ gặp những trẻ
bơ vơ lang thang là lại dắt về nuôi ăn và cho học hành tử tế. Ðặc
biệt có một em 14 tuổi sống như thú hoang trong rừng, đã được Lawrence
tìm thấy đem về trường. 8 năm sau, cậu thi đỗ tốt nghiệp trung cấp
hướng nghiệp, và trong ngày nhận bằng, cử tọa đã say mê nghe cậu
thuyết trình về điện và các loại động cơ. Lại còn gia đình anh Collins
cùng bầy con 12 đứa nheo nhóc được nhận vào trường, 12 năm sau, ông
bố Collins cũng cùng lên nhận bằng với vợ con.
Tính đến năm 1953, trường đã đào tạo được 1.700 học sinh đậu
tú tài và 325 người tốt nghiệp đại học. Không ít những học viên
giờ đây là trại chủ, dược sư, giáo sư, nhạc sĩ, ca sĩ, sĩ quan, linh
mục và mục sư. Có người học tiếp để lấy bằng tiến sĩ ở đại học
Chicago. Năm 1960, trường có sĩ số 500 em với 40 thầy dạy, 650 mẫu đất
sở hữu cùng với những dãy lớp khang trang, những vườn cây ăn trái
và hoa màu, cả những xí nghiệp chế tạo bơ, sữa tươi và những cơ
xưởng hướng nghiệp được trang bị tối tân.
Nhà cầm
quyền bang Mississipi cuối cùng cũng đã nhìn ra công lao hy sinh tận tụy
và lòng yêu thương vô hạn đối với đồng bào da đen khốn khổ của ông
Lawrence. Họ chính thức trao tặng ông tước hiệu "Công Dân Số Một của Bang Mississipi".
Sau khi ông qua đời, mới đây không lâu, người ta đã dựng
tượng để ghi nhớ một tấm lòng vị tha cao quý. Tượng đài ghi hàng
chữ: "Ông John Lawrence, một người
con ngoan của Chúa, một thầy giáo tận tụy và một người bạn thân
thương nhất của mọi người..."
Biên tập lại từ tạp chí TIN VUI, 1974.
CẦU NGUYỆN:
Chúa
lại làm cho con ra yếu ớt để biết vâng lời khiêm hạ
Chúa
lại cho con chịu tàn tật để chỉ làm những việc nhỏ tốt lành
Chúa
lại cho con nghèo nàn để học biết thế nào là khôn ngoan
Chúa
lại cho con sự thấp hèn để con biết cần đến Chúa
Con
cầu xin cho có được tất cả để tận hưởng cuộc đời,
Chúa
lại cho con cả một cuộc đời để được hưởng mọi sự.
Con
xin gì cũng chẳng được theo ý con muốn.
Nhưng
những điều con đáng phải mơ ước
Mà
con không hề biết thốt lên lời cầu xin,
Thì
Chúa lại đã ban cho con thật dư đầy từ lâu
Bởi
con đã nhận được ơn phúc Chúa vô vàn
Amen.
TỤNG CA:
ÐỨC CHÚA THÁNH THẦN
Ca ngợi
Chúa, lạy Ba Ngôi một Chúa,
Là Chúa
Cha, Chúa Con và Thánh Thần.
Ðức
Chúa Cha là Thiên Chúa tạo thành,
Và Chúa
Con là Tình Yêu nhập thể,
Chúa
Thánh Thần, Ðấng thông truyền ân huệ,
Ban sự
sống và thánh hóa mọi loài.
Ngài chính là Thần Khí
của Ngôi Hai,
Là hồng
ân của Chúa Cha từ ái,
Là linh
hồn của toàn thân Giáo Hội.
Ngài
hướng dẫn và canh tân mọi đời,
Ban sự
sống và thánh hóa mọi loài.
Ngài chính là Thần Khí
của Ngôi Hai,
Là hồng ân của Chúa Cha từ ái,
Là linh hôn của toàn thân Giáo Hội.
Ngài hướng dẫn và canh tân mọi đời,
Ban ân sủng tùy nhiệm vụ mỗi người,
Và giáo huấn mọi trí lòng con cái,
Dẫn họ vào chiều sâu của đức ái,
Chứng nhận họ là nghĩa tử Chúa Cha,
Ðồng thừa tự với chính Ðức KiTô.
Giúp dân Chúa biết sống đời cầu nguyện,
Ðể tăng cường ba đức Tin, Cậy, Mến,
Ðể trau dồi Ðền Thánh Chúa Ba Ngôi.
Là Thần
Khí hòa giải giữa mọi người,
Ðấng san bằng mọi bất hòa tranh chấp,
Là nguyên lý của hòa bình hiệp nhất,
Dạy mọi người sống liên đới hiệp thông,
Biết quảng đại và bác ái khoan dung,
Dẫn tội nhân về tình yêu tha thứ.
Ngài sai
đi rất nhiều người nam nữ,
Sống tận hiến để làm chứng Nước Trời,
Xây Giáo Hội kiên vững khắp mọi nơi,
Nước Tình Thương và Công Bình mở rộng...
Thánh Thần Chúa như mạch nước hằng sống.
Vọt lên cao dẫn tới cõi trường sinh.
Thần Khí Chúa như một ngọn gió lành,
Thổi tự do đến nơi nào gió muốn.
Thần Khí Chúa như dầu thơm xức đượm
Ðể hiến thánh tín hữu qua mọi thời.
Thần Khí
Chúa như ngọn lửa từ trời,
Tăng ánh sáng và đẩy lùi bóng tối,
Thêm nhân đức và diệt tiêu tội lỗi.
Thần Khí Chúa như lồng lộng tầng mây,
Sáng ban đêm và rợp bóng ban ngày,
Cho dân Chúa khỏi tối tăm nồng nực,
Là biểu hiện nguồn vinh quang diễm phúc
Mỗi lần Chúa xuất hiện giữa loài người...
Thần Khí
Chúa là dấu ấn tuyệt vời,
In hình Chúa vào lòng con cái Chúa
Khi tín thành và nhận ơn phép lửa,
Ðược đồng hình đồng dạng Chúa Ki-tô.
Thần Khí
Chúa tác giả mọi bức thư,
Là bàn tay quyền năng của Thiên Chúa,
Viết vào lòng con người từ muôn thuở.
Lời thánh Kinh được linh hứng nhiệm mầu.
Thần Khí
Chúa lấy biểu tượng bồ câu
Xuống trên Chúa khi Ngài chịu thanh tẩy,
Và Chúa Cha từ trên cao mặc khải:
Ðây là Con yêu dấu toại lòng Ta.
Bồ câu này nhắc chuyện Sáng Thế Thư,
Giữa hồng thủy, đem tin vui sự sống,
Thần Khí Chúa hiện diện và tác động
Trong tập thể và trong mỗi cá nhân...
Chúng ta hãy kính ái Chúa Thánh Thần
Và chăm chỉ lắng nghe Ngài dạy bảo:
Phép Thêm sức dạy sống và truyền đạo
Ðể dấn thân phục vụ Nước Tin Mừng,
Và bất chấp mọi thử thách gian truân,
Sống Ðức Cậy là tin vào ơn Chúa.
Thánh Sủng Ngài mạnh gấp trăm máu lửa,
Ðã làm nên bao vị thánh mọi thời.
Hãy
cùng nhau lo biến đổi cuộc đời,
Là thực tại trần gian, theo ý Chúa...
Năm Toàn Xá đã đến ngoài ngưỡng cửa,
Gió Ngũ Tuần thúc thổi khắp nơi nơi.
Hãy noi
gương cao cả Mẹ Chúa Trời
Ðấng thụ thai chính Ngôi Lời Nhập Thể.
Mẹ cộng tác trong âm thầm lặng lẽ
Với quyền năng của Ðức Chúa Thánh Thần,
Mẹ vâng phục để ý Chúa hoàn thành.
Mẹ tin
yêu và cậy trông tuyệt đối,
Lễ Ngũ Tuần lúc khai sinh Giáo Hội,
Mẹ hiện diện giữa môn đệ tông đồ,
Ðể nguyện cầu trong cảm tạ tung hô,
Khi tiếp nhận Lửa Thánh Linh ngự đến...
Cùng
Ðức Mẹ, ta dâng lời cảm mến,
Xin Thánh Thần chí ái Chúa Ngôi Ba,
Cho bốn phương thiên hạ được thái hòa,
Và Giáo Hội một mùa Xuân Thánh Ðức...
Từ VietCatholic, Lễ
hiện Xuống 1999
THÔNG TIN:
Chiều ngày thứ ba 19.5.2001, thông qua Sr. Nguyễn Thị Hồng Quế, Dòng
Ða-minh Tam Hiệp, GOSPELNET nhận được lời kêu gọi trợ giúp cho bạn NGUYỄN THỊ TÂM, 22 tuổi, người
miền Bắc vào làm thuê tại Ban Mê Thuật, đã bị bỏng lửa ngày 8.1.2001, với một vết thương trầm trọng một nửa khuôn mặt và toàn bộ phần
ngực. Có những lúc tuyệt vọng, bạn Tâm đã định tự sát, nhưng qua
lời khuyên giải nâng đỡ tinh thần của Sr. Hồng Quế, bạn đã can đảm
chấp nhận mọi nghịch cảnh. Sắp tới đây, bạn sẽ phải chịu ít là 4
cuộc giải phẫu, mỗi ca mổ sẽ tốn kém ít nhất là 2 triệu VND. Dưới
đây là ảnh chụp và nguyên văn lá thư của chính bạn Tâm gửi cho Sr.
Hồng Quế:
Dì kính mến,
Sau những ngày đi khám bệnh về, cháu thấy trong người thật
nhẹ nhàng vì đã được nghe những lời dì nói, những việc dì làm giúp
cháu. Cháu cám ơn dì và còn cám ơn dì mãi mãi.
Dì ơi, từ những ngày đầu bị cháy thân xác, cháu đau đớn
vô cùng, nhiều lúc mê man bất tỉnh, hoảng hốt kinh hoàng, nhưng rồi
nó cũng qua đi. Sau hai tháng đau đớn, vết thương đã lành, thì mọi
người lại nói với cháu rằng: cháu bị tật, rồi không còn ngửa đầu
lên được nữa, quay qua quay lại rất khó, bên trong vết thương lại vẫn
còn đau nhức làm cháu khó chịu vô cùng. Nhiều suy nghĩ cứ hiện lên
trong cháu, những ngày này cháu tuyệt vọng vô cùng, trước mắt cháu
chỉ toàn là mây đen. Hằng ngày cháu chỉ cầu mong cho mình được chết
thôi. Cháu nghĩ rằng Thiên Chúa ở rất xa, Ngài không còn nghe cháu
cầu nguyện nữa. Trước đây, một ngày đi qua thật nhanh, còn giờ đây
một ngày dài như một tháng.
Dì ơi, trong cơn đau khổ và tuyệt vọng, cháu nghe chú
Long nói với cháu là dì Quế gọi điện về là đã kiếm được bệnh viện
rồi, cháu sẽ được xuống Sài-gòn khám bệnh, nếu phải mổ thì dì sẽ
giúp. Cháu rất mừng vì biết có đau đớn mấy đi chăng nữa, thì một
ngày nào đó cháu cũng sẽ được thoải mái, không còn khó chịu nữa.
Và khi đã xuống Sài-gòn, nhìn thấy dì lo lắng cho một người xalạ như
cháu, cháu như người trong cơn say tỉnh lại. Ðược các bác sĩ khám bệnh
và cho thuốc, giờ đây cháu thấy đỡ đau hẳn, và mắt cháu đang sáng
lên dần.
Dì ơi, nhờ có dì mà cháu nhận ra Thiên Chúa đang lo cho
cháu qua dì. Cháu cám ơn dì nhiều. Trong thư có gì sai sót, xin dì tha
thứ. Cháu Tâm.
GOSPELNET đã nhanh chóng mở một "account" cho bạn NGUYỄN THỊ TÂM để có thể có đủ
tổng cộng viện phí 4 cuộc giải phẫu vào khoảng 8 triệu VND. Tính đến
cuối ngày 29.5.2001, chúng tôi đã nhận được 220.000 VND chia sẻ của 3 bạn trẻ học viên lớp Bao Ðồng Giới
Trẻ của DCCT. Chúng tôi hy vọng sẽ tiếp tục nhận được trợ giúp của
mọi người gần xa.
Cô Ngọc Mai ở phòng Xã
Hội thuộc Viện Tim cho chúng tôi biết: Hội Ðồng Viện Tim đã xét
duyệt cho bé NGUYỄN THỊ TƯỜNG VY được
trợ giúp 950 USD trên tổng số viện phí 1.850 USD ( 900 USD do GOSPELNET
đóng góp ), và hiện đang chờ để được lên lịch giải phẫu, hy vọng sẽ
không quá trễ. "Account" đã mở ra cho bé Tường Vy tính cho đến nay đã
nhận được số tiền trợ giúp như sau ( số tiền dôi ra hơn số 900 USD
phải dóng viện phí, chúng tôi dự tính sẽ chuyển sang cho "account" của
bé Minh Ngọc ):
Ðôi bạn MK Phong Xuân Lê: 50 USD Bác Ðặng Thị Thi Xóm 2 Giáo Xứ ÐMHCG:
750.000 VND
Ðôi bạn MK Thông Xuân Diễm: 50 USD
Bạn MK Nguyễn Quốc Hưng: 50 USD
Bạn MK Trương Nguyên Hậu: 30 USD
Ðôi bạn MK Khoa Thúy Trang: 50 USD
Ðôi bạn MK Quang Huỳnh Cúc: 50 USD
Một bạn MK xin được ẩn danh: 50 USD
Hai bạn MK Bá
Hoàng và Nguyên Chi:
100 USD
Bạn MK Trần Huyền Trân: 50 USD
Hai bạn MK Nam
và Trần Khánh Mai: 30 USD
Bạn MK Trương Thanh Hằng: 30 USD
Bạn MK Bích Sơn: 300 USD
Anh Hà ( Hoa Kỳ ): 100 USD
Anh Văn ( Hoa Kỳ ): 20 USD
Anh Trần Hòa ( Hoa Kỳ) 100 USD
Ông NP Tieu Phuong 50 USD
Ông Nguyễn
Tùng Thư 50
CND ( sẽ gửi về )
TỔNG CỘNG: 1.110 USD + 750.000 VND ( đã nhận được ) + 50 CND ( sẽ
gửi về )
THÔNG TIN THÊM VỀ EM BÉ HỒ THỊ
MINH NGỌC ( MỔ TIM )
"Account" mở ra cho bé
MINH NGỌC tính đến hết ngày 30.5.2001 đã nhận được số tiền trợ
giúp như sau:
Ðôi bạn MK
Ðồng Thanh Hải: 30
USD
Bạn MK Phạm
Dzũng: 20
USD
Bà nội của
bé Lilas:
100 USD
Bạn MK Nguyễn
Quốc Hưng: 25
USD
Ðôi bạn MK
Phong Xuân Lê: 30
USD
Bạn MK Trần
Huyền Trân: 20
USD
Bạn MK Trần Tuấn: 30
USD
Một bạn MK xin được ẩn danh: 50 USD
Hai bạn MK Vũ Hưng Huỳnh
Ðào: 30 USD
TỔNG CỘNG: 445 USD ( sẽ gửi về ) +
2.550.000 VND ( đã nhận được )
Tối ngày thứ ba
29.5.2001, chúng tôi nhận được E-Mail của Sr. Tuyết Trinh, Dòng Ða-minh Rosa Lima với lời kêu gọi xin
trợ giúp cho một gia đình đang lâm cảnh ngặt nghèo như sau:
"Kính thăm cha Uy,
Tuyết Trinh có việc này muốn nhờ cha giúp đỡ thông qua GOSPELNET. Ở
tỉnh Ðồng Nai, nơi chúng con đang phục vụ, có gia đình anh TRẦN VĂN HƯỚNG và vợ là chị TRẦN THỊ MINH có hai người con,
một bé trai năm nay học lớp Ba Tiểu Học, còn bé gái thì lớp Chồi
Mẫu Giáo. Hai vợ chồng cùng bị bệnh tâm thần, hiện bây giờ người
vợ đang nằm điều trị ở bệnh viện tâm thần Biên Hòa, mỗi tháng tiền
lệ phí hết 120.000 VND. Người chồng ở nhà đi cạo mủ mỗi tháng được
300.000 VND. Nhà Dòng chúng con đã nhận nuôi bé gái. Thấy gia cảnh
quá chật vật cha Uy và GOSPELNET có cách nào giúp cho anh Hướng một
chút không ? Kính chào cha. Nữ Tu Tuyết Trinh. Ðiện thoại số
061.721.053, Hộp thư 10 Xuân Ðịnh Xuân Lộc Ðồng Nai."
GOSPELNET xin trợ giúp ngay 500.000
VND cho gia đình anh TRẦN VĂN
HƯỚNG, và sẽ cố gắng xin các ân nhân được một suất trợ giúp 50.000 VND mỗi tháng cho bé trai
đang học lớp Ba.
THÔNG TIN MỚI VỀ BẢO VỆ SỨC SỐNG
Qua đường dây điện thoại nóng 090.34.09.14, GOSPELNET đã được một bác sĩ chuyển đến một ca
đồng ý giữ lại thai nhi đã 20 tuần tuổi. Chúng tôi đã nhanh chóng
giới thiệu và chuyển bà mẹ trẻ 20 tuổi đến một Tu Hội để được
chăm sóc chu đáo cho đến ngày sinh con đầu lòng. Hy vọng chị ấy cũng
sẽ giữ để nuôi nấng cháu bé trong tương lai. Xin mọi người cùng tạ
ơn Thiên Chúa và Mẹ Ma-ri-a với GOSPELNET.
THÔNG TIN MỚI VỀ TRỠ GIÚP 6 EM HỌC SINH NGHÈO MIỀN BẮC
Ngày thứ năm 31.5.2001, GOSPELNET đã tạm ứng ngay
số tiền là 100 USD và 400.000 VND để cha Nguyễn Hữu Trung, DCCT, lo liệu cho 6 em học sinh có gia
đình quá nghèo ở một Giáo Xứ nhỏ thuộc vùng nông thôn miền Bắc,
mỗi em sẽ được trợ giúp 50.000 VND
mỗi tháng, trong 6 tháng liền ( từ tháng 6 đến tháng 12.2001 ) để
các em không phải bỏ dở nhưng sẽ được tiếp tục đi học trong năm học
sắp tới, 2001 2002. Tên tuổi và địa chỉ của các em sẽ được cha Trung
gửi về và đăng trên GOSPELNET trong số báo sau. Rất mong được quý
độc giả gần xa nhận đỡ đầu lâu dài cho các em.
THÔNG TIN MỚI VỀ EM NGUYỄN NGỌC HOÀNG ( BẠI LIỆT )
Ngày thứ tư 30.5.2001, chúng tôi nhận được điện
thoại của Sr. Thu, Dòng Ða-minh Bắc Ninh và Sr. nhung, Dòng Mến Thánh
Giá Nha Trang về trường hợp của em NGUYỄN
NGỌC HOÀNG, sinh năm 1989, là con thứ 5 trong một gia đình có đến 7
anh chị em, bố đã mất, mẹ làm mướn, cư ngụ tại xã Hàm Thuận, tỉnh
Bình Thuận . Em Hoàng bị liệt cả 2 chân phải dùng đôi nẹp inox để
kẹp vào hai chân, nay em đã lớn và cao hơn, không thể còn dùng được
đôi nẹp này nữa. GOSPELNET đã trợ giúp ngay qua Sr. Thu số tiền 2.000.000 VND để em Hoàng có thể
sớm mua được đôi nẹp chân mới.
THÔNG BÁO VỀ SỐ ÐIỆN THOẠI NÓNG
Kể từ tháng 6.2001, theo quy định của Nhà Nước,
có thêm số 3 ở đầu dãy số. Vì thế, từ nay khi cần, xin quý độc giả
gọi về cho chúng tôi theo số: 090.3.340.914