Giọt Nước Mắt Cuối Cùng
(118 Câu Chuyện Suy Tư Và Cầu Nguyện
Ðôi Hàng Tâm Tư Cho Một Ðời Kitô Hữu)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 14 -
Ánh Sáng Trong Cuộc Ðời
"Ánh sáng của các con phải chiếu dọi trước mặt mọi người. Họ sẽ thấy các việc thiện lành của các con mà ca ngợi Cha các con ở trên trời".
Câu Thánh Kinh này do chính Chúa Giêsu dạy, nhưng người tin Chúa nhiều khi biết mà không thực hành. Nhiều người tin Chúa nhưng dường như lúc nào cũng có những vật cản làm cho người khác không sao thấy ánh sáng nơi mình được.
Một tín hữu khi gặp một người làm việc trong một xí nghiệp, nói về Chúa cho người ấy nghe và cố thuyết phục người ấy tin Chúa. Người này nhất định không chịu tin. Sau cùng ông ta nói:
"Tôi có lý do riêng để giữ lập trường của tôi, vì trong xí nghiệp này, tôi biết một người tín hữu. Nhưng việc làm hằng ngày của anh ta không chứng minh lòng tin của anh ta. Chẳng hạn như anh ấy lúc nào cũng đi trễ, về sớm, làm việc không chăm chỉ và hay nói truyện làm mất thì giờ. Khi nào bị khiển trách, đã không nhận lỗi mà còn có thái độ bực tức nữa. Nếu tôi tin Chúa như anh ta thì tôi không muốn".
Như thế làvì không chân thật và không chăm chỉ mà người tín hữu này làm lu mờ ánh sáng của Chúa trong anh ta.
Một trường hợp khác cũng làm lu mờ ánh sáng của Chúa vì ta không tin Chúa, mà thường ta không nghĩ ra.
Một bà mẹ khi gặp đứa con trai đã lớn tuổi, thường hay trách con là không tin Chúa cẩn thận và không chịu đi nhà thờ. Một lần nọ sau khi nghe mẹ nói một bài dài về kết quả tốt khi tin Chúa, người con chậm rãi trả lời:
"Thưa mẹ, con thấy mẹ lúc nào dường như cũng rất khiếp sợ Chúa trừng phạt. Mẹ lại hay hốt hoảng khi nghe những việc rất thường xảy ra. Mẹ sợ bị tai nạn, bệnh tật và sợ chết nữa. Con có cảm tưởng là tin Chúa như mẹ thật không có ích lợi gì, vì người không tin Chúa còn bình tĩnh hơn mẹ. Mẹ muốn con tin Chúa. Nhưng nếu con tin Chúa mà vẫn không thấy an bình, cứ lo lắng như mẹ, thì con thật không muốn".
Một trường hợp thứ ba cũng làm lu mờ ánh sáng của Chúa:
Một bà cụ tin Chúa từ khi sinh ra. Lúc lớn lên, cụ rất thích nói về Chúa cho bất cứ ai cụ gặp. Một hôm nghe cụ đau yếu, một bà bạn không tin Chúa đến thăm. Bà ấy vừa hỏi thăm thì bà cụ đã nói không ngớt: nào là đau làm sao, mất ngủ làm sao, ăn uống như thế nào. Cụ than mệt mỏi, đau yếu quá chừng. Nhưng sau đó cụ làm chứng cho bà bạn về Chúa. Bà ấy chỉ vâng, dạ cho qua rồi ra về.
Vài ngày sau, gặp một người cháu tin Chúa, bà phê bình:
"Bà cụ ấy tin Chúa gì mà gặp bác là than quá chừng. Tưởng tin Chúa làm sao, chứ tin Chúa mà khi đau yếu, bệnh tật lại cứ than thở như thế, bác chẳng tin làm gì".
*
* *
Những mẩu truyện kể trên chỉ cốt cho ta thấy rằng: Nếu tin Chúa mà không sống thật như người có Chúa, thì ánh sáng trong ta chỉ là bóng tối, và người đời không thể nào thấy ánh sáng đó được.