Giọt Nước Mắt Cuối Cùng

(118 Câu Chuyện Suy Tư Và Cầu Nguyện

Ðôi Hàng Tâm Tư Cho Một Ðời Kitô Hữu)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 110 -

Từ Môi Miệng Con Trẻ

 

Ðôi khi lời các nhân chứng trẻ thơ nói về Chúa lại có ảnh hưởng mạnh mẻ đới với người lớn hơn là những lời chứng của người lớn. Ðó cũng là trường hợp của ông Tam-ba, một nhà trí thức Inđônêsia và cũng là một tín đồ của nhà thờ tin lành lớn nhất tại nước này.

Nhà thờ ấy do giáo xứ thành lập và Tam-ba là nhạc trưởng của nhà thờ đồng thời là một nhân vật đáng kính. Tam-ba kể rằng:

"Tôi rất hãnh diện, và tôi cho rằng tôi là người tín đồ duy nhất trong nhà thờ Palembang có được bằng đại học. Vì không những tôi là giáo sư tại đại học Si-uy-đai-a mà còn là chủ tịch hội luật gia tại Palembang. Hơn nữa, tôi còn được bầu làm chủ tịch hội trí thức tin lành trong tỉnh. Với tất cả những danh hiệu và chức vụ như vậy, tương lai cao, tôi thấy chẳng ai bằng tôi cả".

Tam-ba rất tự tin về tôn giáo của mình. Ông ta không bao giờ nghĩ rằng mình chưa phải là người tin Chúa thật, cho đến khi nhà truyền giảng phúc âm Pac Hêlaiơ đến tỉnh Palembang mở cuộc diễn giảng tin lành. Tam-ba tham dự các buổi truyền giảng, nhưng rất tức giận khi thấy nhà truyền giáo này kêu gọi tín hữu trong nhà thờ lập giao ước mới trong niềm tin.

Khi các thanh niên đáp ứng tiến lên tuyên xưng đức tin ông mắng họ: "Các anh các chị không cần phải làm như vậy. Vì các anh các chị đã được tái sinh qua phép rửa và lễ xác nhận niềm tin rồi".

Tuy nhiên, vì sự can đảm của các bạn trẻ không sợ người ta chê cười khi tiến lên xưng tội và tin Chúa dù đã làm tín đồ lâu năm, ông Tam-ba trở lại nghe giảng nữa trong các đêm kế tiếp, và qua cuộc nói chuyện với diễn giả Pac Hêlaiơ ông bằng lòng nhận mình có tội, xin Chúa tha tội và tái tạo đời mình.

Ông kể lại: "Lúc ấy tôi cảm thấy một vật nặng đè lên tâm hồn tôi. Các tội lỗi của tôi trong quá khứ và thái độ kiêu ngạo của tôi bỗng hiện ra trước mắt tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi xin Chúa tha tội cho tôi và tôi cảm thấy được cứu rỗi".

Dẫu rằng đã tuyên xưng đức tin như vậy, ông Tam-ba vẫn còn vật lộn nhiều với niềm tin. Nhưng nếu nhờ các thanh niên mà ông hạ mình tin Chúa thật, thì lần sau này ông phải nhờ đến một em bé.

Tam-ba kể: "Vài tháng sau khi có chiến dịch giảng Tin Mừng của nhà truyền giáo Pac Hêlaiơ, tôi lại thấy đức tin của mình bị sa lầy trong bao nhiêu nan đề liên quan đến công việc làm của tôi. Tôi bận quá không có thì giờ nào cầu nguyện nữa. Lúc ấy Chúa sai một người thầy đến dạy tôi. Người này là đứa cháu trai mới có hai tuổi. Tôi từng nói với cháu rằng, người tin Chúa phải luôn luôn cầu nguyện cùng Chúa trước khi đi ngủ.

Một hôm cháu tôi đến nhà tôi và ngủ chung trong phòng với tôi. Khi tôi và cháu lên giường ngủ, cháu hỏi: "Cậu ơi, sao cậu không cầu nguyện? Cậu cãi nhau với Chúa Giêsu đấy à?"

Câu hỏi ngây thơ của đứa cháu làm tôi tỉnh ngộ. Thật đúng là Chúa đã dùng một đứa bé mới có hai tuổi làm nhân chứng cảnh tỉnh tôi và khuyên bảo tôi. Tôi đã lập tức cầu nguyện, xin Chúa tha tội ngay trước mặt đứa cháu. Từ đó đến nay tôi không bao giờ quên cầu nguyện trước khi đi ngủ nữa.

 

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page