Nói Với Giới Trẻ

(Những Loạt Bài Nói Chuyện Với Giới Trẻ

của Nữ Tu Mai An thực hiện

trong chương trình Phát Thanh

của Ðài Chân Lý Á Châu năm 1995)

 

Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia


- 37 -

Lạy Ngài Xin Hãy Phán Dạy Con

 

Một vị tân linh mục được mời đến giảng tĩnh tâm cho một nhóm giáo sư tại trường đại học. Biết mình trẻ tuổi và thiếu kinh nghiệm, cha cảm thấy lo sợ không biết phải nói gì, sợ bị những người thông thái ấy phê bình chất vấn. Cha tìm cách từ chối, nhưng không thể được. Cuối cùng cha đến tham khảo ý kiến cha giám đốc đại chủng viện cũ của cha. Vị tân linh mục thân thưa:

- Thưa cha, con cảm thấy áy náy không biết phải dọn bài giảng thế nào cho những người học thức đó. Nếu con nói về các vấn đề khoa học, địa lý, thì những giáo sư chuyên về các môn đó sẽ mỉm cười sự ngu dốt của con. Nếu con bàn đến các sự kiện lịch sử, hoặc trích dịch một vài tác phẩm văn chương nào, thì sẽ phải đụng đầu với những giáo sư thông giỏi khác. Con không biết phải nói gì, hoặc phải bắt đầu từ đâu? Xin cha giúp con.

Cha giám đốc cao niên giàu kinh nghiệm mỉm cười đáp:

- Con ơi, con hãy rao giảng tin mừng phúc âm. Hãy nói với họ về tình thương bao la của Thiên Chúa là Cha nhân từ. Các giáo sư thông giỏi ấy không biết nhiều về những giá trị và tin mừng này đâu! (Listen to the river, p. 119).

Các bạn trẻ thân mến, biết bao nhiêu người trẻ trên thế giới này đã sống, đang sống và sẽ phải sống với nỗi băn khoăn thắc mắc đè nặng tâm hồn họ. Họ không hiểu bản thân họ là ai, đời sống họ có ý nghĩa gì, hoặc đi về đâu? Và cũng không thiếu gì những người đã phải nhắm mắt tạ thế trong băn khoăn thắc mắc vì vẫn không tìm được giải đáp cho những thắc mắc căn bản đó.

Nhà triết gia Pascal đã nói, "con người là cây sậy biết suy nghĩ". Thật vậy, con người khác các tạo vật khác ở chỗ có lý trí, biết suy tư, biết tự hỏi. Ai trong chúng ta là người bình thường lại không có lần cảm thấy băn khoăn tự hỏi: tôi là ai? Ai là người sau cùng có trách nhiệm về sự hiện hữu của tôi trên mặt đất này? Ðời sống tôi có ý nghĩa gì? Tôi phải trở nên con người như thế nào? Sự sống trong tôi từ đâu đến? Và sẽ ra sao? Còn gì bên kia bờ sự chết nữa hay chăng? Ðó là một vài câu hỏi mà một lúc nào đó trong đời mỗi người đều khao khát tìm được câu trả lời. Unamuno, một văn sĩ người Tây Ban Nha rất nổi tiếng trong lúc đau khổ dằn vặt tâm hồn đã thốt lên với Ðấng vô hình nào đó:

- Lạy Chúa, xin hãy nói cho con biết con muốn gì, vì chính con, con cũng không biết con muốn gì nữa.

Xin hãy cất đi khỏi tâm hồn con gánh nặng của băn khoăn lo lắng. Hãy mở ra trước mắt con biển cả của chính lòng con, biển cả của sự vô tận.

Lạy Chúa, xin hãy nói cho con biết con là ai và tại sao con sống. Hãy tỏ cho con biết mầu nhiệm của chính bản thân con. Và hãy mở ra kho tàng của con, của đời con, ôi lạy Chúa.

Người không tìm được giải đáp cho những băn khoăn lo lắng căn bản của mình thật không khác gì người đi lạc trong đêm tối, giữa rừng sâu hoang vu, khiếp sợ giữa những tiếng hú rùng rợn.

Giữa lúc băn khoăn lo lắng đó, chắc có lần bạn đã tự hỏi: Tại sao mỗi người không thể tự chọn cho mình ý nghĩa đời sống mình? Tại sao mình không thể sống như mình muốn? Không phải sự sống của mỗi người thuộc về mình hay sao?

Tiến sĩ Viktor Frankl và là bác sĩ chuyên về khoa tâm lý học trả lời: "Tôi thiết nghĩ rằng, ý nghĩa đời sống không phải là phát minh của con người, nhưng là một kho tàng sẵn có cần được khám phá ra dần". Nói cách khác đi, ý nghĩa đời sống con người không phải là một món hàng sau các cửa kính tùy theo sở thích và sự chọn lựa của mỗi người. Ý nghĩa đời sống không phải là điều có thể chọn lựa như khi ta chọn một nghề nghiệp nào để sinh sống. Không, tất cả mỗi người đã được tạo dựng vì một mục đích cao thượng và để chu toàn một kế hoạch đã được vạch sẵn cho ngay từ khi chào đời. Kế hoạch đó nằm trong chương trình bí nhiệm của Chúa và được tỏ lộ dần dần cho những ai thành tâm đi tìm kiếm nó.

Một triết gia khác, ông Victor Cousin, đã không hổ thẹn nói lên sự ghen tương của ông đối với cái may mắn của các tín hữu công giáo. Ông viết: "Chúng tôi, những người tự hào là triết gia vô thần, chúng tôi bước đi lảo đảo trong đêm tối theo các cơ may, như chiếc thuyền lênh đênh trên biển cả không tìm được hướng đi rõ rệt, lao mình giữa sóng to gió lớn và phải chèo chống với mọi hiểm nguy đắm thuyền. Còn các anh, là tín hữu Kitô, là môn đệ của Ðức Giêsu, các anh là những người may mắn biết bao! Vì trên chiếc thuyền của các anh có cái địa bàn, có một người mẹ, có người thuyền trưởng, trên đầu các anh là một bầu trời sao sáng, và trước mắt các anh mỗi lúc một hiện rõ bến tàu".

Quả thật, là tín hữu Kitô, có lẽ vì quá quen thuộc nên nhiều lần chúng ta không còn biết nhận ra cái may mắn và vinh dự của mình. Có lúc chúng ta như trẻ em ngây ngô nghĩ rằng lòng tin của chúng ta là như bộ sách bách khoa trong đó có thể tìm được mọi giải đáp cho mọi vấn đề liên quan đến đời sống con người. Thế nhưng, bao lâu còn sống trên đời, đời sống con người vẫn là một mầu nhiệm cả với bản thân ta. Và với ánh sáng đức tin soi dẫn chúng ta chỉ có thể hiểu được phần nào ý nghĩa của đời mình, và tuy chỉ là thân phận nhỏ bé, chúng ta không phải là một mảnh vụn vô nghĩa lý hoặc mất hút trong vũ trụ mênh mông.

Biết bao người sau một chuỗi ngày hoang phí sự sống, khi về cuối đời đã phải ân hận than trách rằng: "Ôi giả như tôi đã được may mắn gặp người nào có thể khuyên bảo tôi, chỉ đường dẫn lối cho tôi, nếu như có ai đã mở mắt cho tôi, chắc tôi đã không hoang phí đời sống tôi đến nông nỗi này!"

Là tín hữu Kitô, sống theo niềm tin vào Chúa Kitô, tức là biết nhận ra sự may mắn cao cả được có một thầy dạy khôn ngoan thông biết mọi sự, không thể sai lầm, được có người bạn ở gần bên cạnh để dẫn đường chỉ lối trong đêm tối và mở mắt cho ta trước những điều bí nhiệm. Còn may mắn lớn lao nào hơn cho bằng trở nên môn đệ của Ðấng "là đường, là sự thật và là sự sống"? (Gn 14:6). Chúng ta còn có thể khao khát được biết gì hơn nữa khi được chính Thiên Chúa tỏ lộ cho ta biết đâu là bí quyết, là con đường dẫn đến sự sống thật?

Thiên Chúa chính là Ðấng đã uốn nắn tạo dựng nên con người từ lòng đất, từ trong lòng mẹ. Chỉ một mình Ngài thấu tỏ mọi bí nhiệm của con người mà thôi. Thánh Augustino đã phải thốt lên: Thiên Chúa ở ngay trong ta, còn hơn ta ở gần với chính ta nữa. Vì thế sống niềm tin của người tín hữu Kitô tức là tìm cách khám phá ra ý nghĩa đời sống mà Thiên Chúa đã đặt để trong ta khi Ngài tác tạo ta giống hình ảnh của Ngài, tức là tin nhận điều Ngài muốn mạc khải và tỏ lộ cho ta biết về ơn gọi và sứ mệnh của mỗi người chúng ta, là khẩn khoản xin Chúa hộ giúp ta sống đúng theo kế hoạch Ngài đã dự sẵn cho mỗi người. Nếu Ngài đã ban tặng sự sống cho ta, ta phải sống thế nào, phải tận dụng sự sống đó ra sao? Nếu Thiên Chúa đã phán dạy để tỏ lộ điều bí nhiệm về đời sống ta, quả là một sự khờ dại nếu chúng ta không biết lắng nghe lời Ngài và bước theo đường lối Ngài chỉ dẫn. Làm sao nhận ra Lời và đường lối của Ngài? Mời các bạn đón nghe tiếp trong bài tới.

 

Mai An

Thứ Tư, ngày 10/01/1996

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page