Nói Với Giới Trẻ
(Những Loạt Bài Nói Chuyện Với Giới Trẻ
của Nữ Tu Mai An thực hiện
trong chương trình Phát Thanh
của Ðài Chân Lý Á Châu năm 1995)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
- 20 -
Nhà Xây Trên Cát Hay Trên Ðá
Trong tập sách "Sống đời sống" (Vivere la vita), cha Atilano Alaiz thuật lại thảm cảnh đổ vỡ đã có lần xảy đến với cha. Hồi đó cha khởi công xây cất nhà thờ giáo xứ và đã làm xong tới mái. Kiểu kiến trúc nhà thờ rất tân thời, có nhiều đặc nét mới mẻ và hấp dẫn. Nhìn ở ngoài và nhất là khi vào trong nhà thờ, người ta có một cảm giác lạ lùng, là tâm hồn nhẹ nhàng hướng thượng. Nhà thờ mọc lên giữa bãi cỏ xanh rì oai vệ như một đài kỷ niệm là biểu tượng của tinh thần liên đới, hợp nhất của tất cả mọi giáo dân trong xứ đạo, với bao hy sinh, bao cố gắng. Thế rồi một buổi sáng mùa thu, khi cha vừa thức giấc sau một đêm đầy mưa bão, ông từ hốt hoảng chạy đến bấm chuông nhà cha báo tin là nhà thờ đã bị sập. Những cột trụ xi măng không đủ sức chống đỡ mưa bão và chỉ còn là một đống gạch vụn. Cha Atilano vội vã khoác áo đi theo ông từ tới nhà thờ. Thật là một quang cảnh điêu tàn, thảm não.
Ðứng trước cảnh tượng đổ vỡ đó tâm trí cha liền nhớ lại Lời Chúa Giêsu đã phán trong Phúc Âm về dụ ngôn người khôn xây nhà trên đá. Dù mưa sa, nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy cũng không sụp đổ, vì đã xây trên đá. Còn người khờ dại xây trên cát. Gặp mưa sa, nước cuốn hay bão táp ập vào, nhà ấy liền sụp đổ tan tành (Mt 7:24-27). Cũng lúc đó trước mắt cha hiện rõ thảm cảnh sụp đổ tinh thần của những gia đình giáo dân trong giáo xứ, nhất là của giới trẻ đang chạy theo phong trào hưởng thụ. Một thảm cảnh đổ vỡ đời sống thật khó mà tái thiết hơn là tái thiết ngôi thánh đường này!
Các bạn thân mến, ai là người khôn ngoan và ai là người khờ dại Chúa Giêsu muốn nói tới trong phúc âm? Nhà xây trên đá tảng và nhà xây trên cát có ý nghĩa gì?
Chính Chúa Giêsu cũng trả lời cho chúng ta luôn. Người khôn ngoan là người biết lắng nghe lời Ngài giảng dạy và đem ra thực hành. Còn người khờ dại là người chỉ nghe lời Ngài một cách hời hợt rồi bỏ ngoài tai, không đem thực hành trong đời sống. Nói một cách cụ thể hơn, đá tảng là những giá trị phúc âm, những giá trị vĩnh viễn không mai một với thời gian hoặc qua những biến chuyển của lịch sử nhân loại. Cát tức là những giá trị giả tạo, những thần tượng nay còn mai mất tùy theo nhu cầu và thay đổi tùy theo các phong trào, các mốt hưởng thụ xã hội chế tạo ra.
Trên thực tế có thể nói được rằng các thần tượng đều có bệ làm bằng đất, bằng sành. Khi va chạm với vật gì cứng rắn hơn nó liền vỡ tan tành. Thần tượng chính là những giá trị giả tạo của xã hội hưởng thụ ngày nay, không thể nào đứng vững khi đối chiếu với những giá trị vĩnh viễn của phúc âm Chúa Kitô. Lúc ban đầu thần tượng giả tạo tỏ ra hấp dẫn, làm thỏa mãn khát vọng hạnh phúc của con người, nhưng rồi chẳng mấy chốc những thỏa mãn đó tan biến như mây khói, để lại trong tâm hồn những ai chạy theo nó một sự thèm khát đầy bất mãn đẩy đưa họ đến hố sâu tuyệt vọng.
Có lẽ các bạn đã có lần nghe người ta tuyên bố rằng, hạnh phúc của tôi là tiền bạc, là chức quyền, là sắc đẹp, là thành công. Nhưng một khi tất cả những sự đó qua đi, họ sẽ đi về đâu?
Nếu bạn chủ trương hạnh phúc là thành công, là thắng lợi, bạn sẽ đối phó với thất bại thế nào? Khi tiếng tăm bạn không còn nổi như cồn nữa, khi tiếng vỗ tay, hoan hô đã im bặt, tâm hồn bạn sẽ cảm thấy gì? Hẳn không phải là sự vắng lặng, khô cằn của sa mạc ư? Bạn có chịu đựng nổi không?
Nếu thần tượng của bạn là sắc đẹp, hoặc của cá nhân bạn, hoặc của người bạn yêu thương, thế nhỡ khi gặp tai nạn, thân xác bị tàn tật, khi những vết nhăn của thời gian bắt đầu xuất hiện trên dung nhan làm mất vẻ diễm lệ yêu kiều của nó, bạn sẽ làm gì? sẽ lẩn trốn nơi đâu?
Cô Sofia Loren quả là một cô gái xinh đẹp lại cũng rất khôn ngoan. Ðã có lần cô tuyên bố với một ký giả phỏng vấn cô: "Tôi không bao giờ quá đặt nặng vấn đề về sắc đẹp của tôi. Ðó là món quà Thiên Chúa ban tặng cho tôi cách nhưng không qua trung gian của cha mẹ tôi. Mỗi lần nhìn mặt mình trong gương, tôi cũng không bận tâm khi thấy có thêm một hay hai lằn da nhăn trên trán. Trong tâm hồn, lúc nào tôi cũng cảm thấy trẻ, đầy nghị lực và yêu đời!"
Người yêu chuộng và tôn thờ thần tượng đặt hạnh phúc và cả đời sống mình trong trạng thái bấp bênh, luôn lo lắng sợ hãi bị mất đi. Sở dĩ cô Sofia luôn cảm thấy trẻ trung, yêu đời bởi vì cô không đặt hạnh phúc đời cô trên sắc đẹp, là thứ giá trị mau qua khác nào bông hoa sớm nở chiều tàn, nhưng chắc hẳn là phải trên giá trị gì khác vững bền hơn, tuy cô đã không tỏ cho ký giả biết qua lần phỏng vấn nói trên. Riêng đối với bạn, với mỗi người trong chúng ta, đâu là giá trị bất diệt, đâu là tảng đá vững chắc mà chúng ta đã chọn làm nền móng cho căn nhà là đời sống duy nhất và quý giá nhất của chúng ta? Ðâu là những thần tượng mà chúng ta đã và đang dại dột cúi đầu tôn thờ một cách mù quáng?
Trong phúc âm, Chúa Giêsu đã cảnh cáo dân chúng xa tránh thảm cảnh đổ vỡ khốn nạn của những người chạy theo thần tượng mau qua, qua nhiều dụ ngôn. Chẳng hạn như dụ ngôn người phú hộ dại dột chỉ lo tích trữ của cải vào kho lẫm để được thảnh thơi ăn hưởng. Nhưng chính sau khi ông đã thu đầy kho lẫm là lúc ông phải chết, không có thì giờ để tận hưởng những gì ông đã mệt công tích trữ một cách vô ích (Lc 12:19-21). Hoặc một người dại dột khác là người phú hộ ích kỷ, ngày nào cũng ăn uống hả hê, sống trên nhung lụa với mọi thú vui, trong khi đó ông không biết mủi lòng thương hại cũng không bố thí một chén cơm, một ly nước cho người hành khất nghèo khổ là Lazarô thân mình đầy ung nhọt ngồi co ro trước cửa nhà ông. Sau những ngày sống vô ý nghĩa đầy thú vui đó, ông đã chết để rồi bị chôn vùi trong khốn cực đến muôn đời (Lc 16:19-23).
Ðó là kết quả sau cùng của những ai chọn cái tôi làm thần tượng và miệt mài chạy theo thú vui trần gian như cùng đích của họ. Vậy phải làm gì để tránh khỏi thảm cảnh đau thương đó? Chúa Giêsu mách bảo chúng ta con đường khôn ngoan sau đây:
Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, nơi kẻ trộm khoét vách lấy đi. Nhưng hãy tích trữ cho mình những kho tàng trên trời, nơi mối mọt không làm hư nát, nơi trộm cắp không đào ngạch và lấy đi được. Vì kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó (Mt 6:19-21).
Nói cách khác đi, Chúa Giêsu mời gọi chúng ta hãy khôn ngoan nhắm tới điều mỗi người chúng ta phải là, hơn là những gì có thể nắm trong tay. Cái gì có cũng có thể mất đi. Nhưng cái gì đã trở nên một với nhân vị của mỗi người, không gì có thể tách ra và cũng không sợ ai lấy mất đi được. Những giá trị chân thực đó là tình yêu, tình liên đới huynh đệ, lòng quảng đại bao dung, sự công bình bác ái, sự trưởng thành về mặt tâm lý và về con người toàn diện, sự an bình và tự do nội tâm, tình bạn nghĩa thiết với Thiên Chúa... Ðó là những giá trị bất diệt không vàng bạc nào có thể đổi mua và cho dù sự chết cũng không cướp giựt khỏi đời sống chúng ta được.
Thực vậy, chỉ những ai biết chọn Thiên Chúa là Cha, Ðức Kitô là lẽ sống và tha nhân là anh em, người ấy sẽ được an bình hạnh phúc ở đời này và mãi mãi không bao giờ phải ân hận, tủi nhục, nhưng sẽ được sung sướng muôn đời.
Mai An
Thứ Tư, ngày 13/09/1995