Cùng Ðọc Tin Mừng
(Suy Niệm Và Giảng Lễ Chúa Nhật)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Chúa Nhật 31 Mùa thường Niên Năm B
Thể hiện tình yêu đối với Thiên Chúa
bằng "lòng yêu thương và phục vụ" tha nhân
(Mc 12, 28-34)
Tin Mừng Mác-cô 12, 28-34
28 Có một người trong các kinh sư đã nghe Ðức Giê-su và những người thuộc nhóm Xa-đốc tranh luận với nhau. Thấy Ðức Giê-su đối đáp hay, ông đến gần Người và hỏi: "Thưa Thầy, trong mọi điều răn, điều răn nào đứng đầu?" 29 Ðức Giê-su trả lời: "Ðiều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ít-ra-en, Ðức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Ðức Chúa duy nhất. 30 Ngươi phải yêu mến Ðức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi. 31 Ðiều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình. Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó." 32 Ông kinh sư nói với Ðức Giê-su: "Thưa Thầy, hay lắm, Thầy nói rất đúng. Thiên Chúa là Ðấng duy nhất, ngoài Người ra không có Ðấng nào khác. 33 Yêu mến Thiên Chúa hết lòng, hết trí khôn, hết sức lực, và yêu người thân cận như chính mình, là điều quý hơn mọi lễ toàn thiêu và hy lễ." 34 Ðức Giê-su thấy ông ta trả lời khôn ngoan như vậy, thì bảo: "Ông không còn xa Nước Thiên Chúa đâu!" Sau đó, không ai dám chất vấn Người nữa.
Suy Niệm:
Thể hiện tình yêu đối với Thiên Chúa bằng "lòng yêu thương và phục vụ" tha nhân.
Trong đạo Do-Thái, từ thập giới, các thầy Ráppi diễn giải thêm thắt luật Môsê thành 613 điều khoản. Trong đó có 248 điều buộc và 365 điều cấm. Biết cho hết 613 điều luật đó đã là khó, nên chuyện tìm hiểu xem trong 613 điều đó điều nào quan trọng nhất lại càng khó khăn hơn.
Nhưng Chúa Giê-su là Ðấng ban lề luật nên Ngài đã nắm luật trong đầu và Ngài là Ðấng có thẩm quyền để tuyên bố điều luật nào trọng nhất.
Khi có người thông luật đến hỏi về điều răn trọng nhất, Chúa Giê-su trả lời ngay: "Ðiều răn đứng đầu là: Nghe đây, hỡi Ít-ra-en, Ðức Chúa, Thiên Chúa chúng ta, là Ðức Chúa duy nhất. Ngươi phải yêu mến Ðức Chúa, Thiên Chúa của ngươi, hết lòng, hết linh hồn, hết trí khôn và hết sức lực ngươi (Ðnl 6,5); Ðiều răn thứ hai là: Ngươi phải yêu người thân cận như chính mình (Lv 19,18). Chẳng có điều răn nào khác lớn hơn các điều răn đó."
Ðiều răn mến Chúa nằm ở sách Ðệ Nhị Luật, điều răn yêu người ghi ở sách Lê-vi thuộc hai bộ sách khác nhau đã được Chúa Giê-su liên kết thành một điều răn duy nhất là mến Chúa yêu người.
Qua lời dạy của mình, nhiều lần Chúa Giê-su cũng dạy cho biết rằng chính khi yêu người là lúc mến Chúa và tình yêu đối với Thiên Chúa phải được thể hiện qua tình yêu thương người anh chị em chung quanh. Những gì ta làm cho tha nhân là làm cho chính Chúa.
Khi Sao lê bắt bớ các tín hữu đầu tiên theo Chúa Giê-su, ông bị Chúa Giê-su quật ngã và nói: "Sao-lê! Tại sao ngươi bắt bớ Ta?". Lúc ấy, Sao-lê chỉ lùng bắt các tín hữu của Chúa Giê-su thôi, nhưng Chúa Giê-su không hạch ông tại sao ngươi bắt bớ các tín hữu của Ta, mà lại nói: "tại sao ngươi bắt bớ Ta" (Cv 9, 4). Các kitô hữu là tay chân, là thân mình của Chúa Giê-su, vậy bắt bớ họ là bắt bớ Chúa.
Và trong dụ ngôn về ngày phán xét cuối cùng, Chúa Giê-su dạy: "Những gì các ngươi đã làm cho các anh em bé nhỏ của Ta đây là các ngươi đã làm cho chính Ta" và "những gì các ngươi đã không làm cho các anh em bé nhỏ của Ta đây là các ngươi đã không làm cho chính Ta". (Mt 25, 40.45).
Qua những lời đó, Chúa Giê-su đòi hỏi chúng ta thể hiện tình yêu đối với Thiên Chúa bằng cách yêu mến tha nhân. Thiên Chúa đã đồng hoá mình với tha nhân và hai giới răn mến Chúa yêu người cũng chỉ là một.
Tuy nhiên trong thực tế, chúng ta vẫn chia cắt Thiên Chúa, như là Ðầu, ra khỏi thân mình Ngài, và chỉ muốn yêu thương và tôn trọng 'đầu' chứ không quan tâm đến 'thân mình Ngài'.
Xin đan cử một ví dụ:
Thuý Liễu tuổi mới lên mười, là đứa con gái được cưng yêu nhất trong gia đình. Thuý Liễu rất thương mẹ vì mẹ Thuý Liễu rất hiền, rất thương yêu con cái và nhất là có khuôn mặt đẹp như tiên. Trước đây, bà là hoa khôi trong toàn vùng.
Thế nhưng kể từ ngày mẹ Thuý Liễu ngã vào lửa và bị phỏng nặng, sau đó, hai bàn tay bị biến dạng, trở nên sần sùi, nhăn nheo, đen đủi trông rất gớm ghiếc thì Thuý Liễu không còn quấn quít với mẹ như trước nữa. Cô bé không dám nhìn vào đôi bàn tay của mẹ, không để cho mẹ chải đầu cho mình, không để cho mẹ tắm rửa cho mình như hồi mẹ còn đôi bàn tay búp măng xinh đẹp. Thậm chí Thuý Liễu không trực tiếp trao bất kỳ vật gì tận tay mẹ nữa. Khi cần trao gì cho mẹ, Thuý Liễu đặt vật đó lên bàn rồi bảo mẹ đến lấy.
Thuý Liễu ghi lại tâm trạng mình trong cuốn nhật ký: Mình vẫn yêu mẹ vì mẹ có khuôn mặt rất khả ái, nhưng mình cảm thấy sợ hãi với đôi bàn tay của mẹ quá. Mình không muốn nhìn, không muốn đụng chạm đến đôi bàn tay ấy và mong ước đôi tay ấy đừng động đến mình, trông nó ghê sợ quá!
Thuý Liễu yêu khuôn mặt nhưng lại ghê tởm đôi bàn tay của mẹ, như thể khuôn mặt và bàn tay thuộc về hai người khác nhau!
Có lẽ chúng ta cũng vậy, chúng ta yêu mến Thiên Chúa vì Ngài uy nghi cao cả nhưng chúng ta xa lánh, không muốn đụng chạm đến những người chung quanh là chi thể của Ngài, là đôi tay của Ngài.
Cầu nguyện:
Lạy Chúa, xin giúp con nhớ rằng:
Yêu mến Thiên Chúa thì phải yêu cả anh chị em chung quanh vì họ là chi thể, là đôi bàn tay của Ngài. Có như thế mới là mến yêu Thiên Chúa toàn diện.
Ðến ngày phán xét, Chúa chỉ hỏi chúng con có một điều: ngươi có yêu mến chăm sóc những anh chị em bé nhỏ chung quanh là đôi tay, là thân mình của Ta không?
(5-11-2006)
Rev. Inhaxiô Trần Ngà