Sự im lặng sâu xa sẽ đưa chúng ta đến chỗ coi như trước hết, cầu nguyện là chấp nhận. Con người cầu nguyện là con người đứng với bàn tay mở rộng cho thế gian. Con người biết rằng Chúa tỏ mình trong thiên nhiên chung quanh, trong những con người nó gặp, trong những hoàn cảnh gặp phải. Họ tín thác là thế giới nắm giữ bí mật của Thiên Chúa và chờ đợi bí mật đó được bày tỏ cho họ. Sự cầu nguyện tạo nên sự cởi mở nơi Thiên Chúa có thể ban mình cho nhân loại. Thực vậy, Chúa muốn ban mình; Chúa muốn trao phó chính mình cho con người ngài đã tạo dựng, ngài còn nài nỉ được chấp nhận trong tâm hồn con người.
Tuy nhiên sự cởi mở đó không phải tự nhiên mà có. Nó đòi hỏi ta phải xưng thú rằng chúng ta bất toàn, tuỳ thuộc, yếu đuối và còn tội lỗi nữa. Khi nào bạn cầu nguyện bạn xưng thú là bạn không phải là Thiên Chúa và bạn không muốn là Chúa, là bạn chưa đạt tới mục đích, và bạn không bao giờ đạt tới trong cuộc sống này, là bạn phải luôn giơ tay và lại chờ đợi hồng ân ban sự sống mới. Thái độ này khó khăn vì làm cho bạn thương tổn.
Sự khôn ngoan của thế gian là sự khôn ngoan cho rằng: "Tốt nhất là đứng vững, là nắm chặt cái bạn có bây giờ và ở đây, và giữ cái bạn có đừng để người khác lấy mất; bạn phải coi chừng bị phục kích. Nếu bạn không mang khí giới, nếu bạn không nắm chặt tay, và nếu bạn không tranh thủ để được cái tối thiểu cần thiết - thức ăn thức uống - thì bạn đang xin trơ trụi và thiếu thốn và sau cùng bạn sẽ cố tìm một sự thoả mãn tầm thường không ai hiểu được. Bạn mở rộng bàn tay và họ đóng đinh. Người khôn ngoan không nhìn xa xôi. Họ tỉnh thức với bắp thịt cương cứng, bàn tay nắm chặt, họ coi chừng và sẵn sàng cho những cuộc tấn công bất ngờ."
Cuộc sống nội tâm của con ngừơi đôi khi giống như thế. Nếu bạn nuôi dưỡng những tư tưởng hoà bình bạn phải cởi mở và tiếp nhận. Nhưng bạn có thể làm điều đó không, bạn dám làm không? Nghi ngờ, ghen tương, ghen ghét, báo thù, bất mãn và ích kỷ đã có sẵn trước khi bạn đặt tên cho nó. "Họ thực sự mưu toan làm gì?" "Họ thực sự nghĩ gì trong đầu óc" "Họ không thể đặt mọi con bài trên bàn." "Chắc chắn có nhiều cái để ý hơn cái trước mắt". Thường những cảm xúc như thế xuất hiện trước khi tư tưởng thành hình. Có cái gì căng thẳng trong nội tâm: "Coi chừng, đặt chương trình cho chiến thuật và khí giới sẵn sàng." Rồi những tư tưởng hoà bình chạy xa. Bạn sợ chúng nguy hiểm quá hay không thực tế. Bạn nghĩ: "Ai không trang bị cho mình sẽ mang lấy lỗi lầm về sự sa ngã của chính họ."
Trong tình thế ấy làm sao bạn có thể chờ đợi hồng ân? Ngay cả bạn có thể tưởng tượng ra là cuộc sống của bạn có thể đổi khác? Không lấy gì làm ngạc nhiên khi cầu nguyện cho thấy những vấn đề đó vì đòi hỏi luôn sẵn sàng buông khí giới, đi theo những cảm xúc nói cho bạn xa cách những gì chung quanh bạn. Thay vào đó bạn sống trong sự chờ đợi thường xuyên Chúa làm cho mọi sự nên mới sẽ làm cho bạn được sinh lại.
Con người chỉ là con người khi có thể cởi mở tiếp nhận những hồng ân được sửa soạn cho họ.
Ban phát nhiều khi dễ dàng trở thành phương pháp chế ngự người lãnh nhận hồng ân trở thành tuỳ thuộc ý muốn của người ban phát.
Khi bạn ban phát bạn làm chủ tình thế bạn có thể bố thí những của cải cho người bạn thấy xứng đáng. Bạn đã kiểm soát hoàn cảnh chung quanh và bạn có thể thụ hưởng quyền năng mà của cải ban cho bạn.
Chấp nhận hoàn toàn khác hẳn. Khi ai chấp nhận hồng ân, thì chấp nhận người khác đi vào thế giới của mình và sẵn sàng dành cho họ một chỗ trong cuộc sống của mình. Nếu có ai cho bạn mình một bức tranh mà xin bạn dành cho một chỗ trong nhà mình. Sau cùng, hồng ân chỉ trở thành hồng ân khi được chấp nhận. Khi ơn được chấp nhận sẽ có một chỗ trong cuộc sống người khác. Cũng dễ hiểu khi người ta mau chóng tặng quà lại như thế sẽ tái lập quân bình và thoát khỏi những liên hệ phụ thuộc. Giữa con người với nhau, thường là vấn đề buôn bán hơn là tiếp nhận, và nhiều người tỏ ra bối rối với quà cáp vì họ thấy mình không thể đáp trả. Họ nói "Tôi miễn cưỡng phải nhận".
Sự thách đố của tin mừng ở chỗ mời gọi chấp nhận ơn mà ta không có gì để đáp trả. Vì ơn này là hơi thở ban sự sống của chính Thiên Chúa, Thần Linh tuôn tràn trên ta qua Chúa Giêsu Kitô. Hơi thở cuộc sống đó giải thoát ta khỏi sợ hãi và cho ta khoảng không gian mới để sống. Người cầu nguyện trong cuộc sống luôn sẵn sàng nhận lãnh hơi thở Thiên Chúa, và để cho cuộc sống mình được canh tân và bành trướng. Trái lại con người không bao giờ cầu nguyện như đứa trẻ bị suyễn, vì nó hụt hơi, cả thế giới khô héo trước mặt nó. Nó bò vào góc nhà kiếm khí thở và gần như đang hấp hối. Nhưng người cầu nguyện mở lòng cho Chúa và có thể thở thoải mái. Họ đứng thẳng, giơ tay ra, ra khỏi góc tối, tự do hiên ngang đi vào thế giới vì họ có thể di chuyển không sợ hãi.
Người cầu nguyện là người có thể thở tự do, có tự do di chuyển tới nơi nào họ muốn không bị sợ hãi ám ảnh.
Người sống nhờ hơi thở của Chúa vui mừng nhận ra hơi thở đó cũng có nơi buồng phổi của bạn mình và cả hai thở do cùng một nguồn khí. Khi nhận ra nhau như thế, sự sợ hãi nhau biến mất, nụ cười nở trên môi, khí giới rơi xuống, và bàn tay nắm bàn tay. Người nhận ra hơi thở của Thiên Chúa trong người khác có thể để cho người khác đi vào cuộc sống mình và cũng nhận được những ơn đã ban cho người khác. Như thế có thể cho người khác được vui mừng vì đã ban phát điều gì.
Trong lời tự thú của một người hiện đại cho thấy khó khăn của việc ban tặng: "Chấp nhận cái gì cho tôi cảm tưởng tuỳ thuộc. Ðó là cái gì tôi thường không quen. Tôi quản lý công việc của tôi và tôi sung sướng vì mình có thể làm điều đó. Bất cứ khi nào tôi nhận được điều gì tôi không biết phải xử sự ra sao. Hình như tôi không còn ở nơi trung tâm điểm của cuộc sống mình và thấy hơi khó chịu. Hiện nay thật đó thật là chuyện buồn phải nói, vì tôi không cho ai cái tôi thích có. Tôi không để cho ai có niềm vui được ban phát."
Như khi bạn nhận ra ai chấp nhận bạn, bạn muốn cho hết và bạn thấy mình có nhiều cái để cho.
Rồi bạn có thể hát như Simon và Garfunkel:
Ðây là bài hát
cho người hỏi
xin tôi và tôi sẽ hát đánh
đàn
rất êm dịu, tôi sẽ làm cho
bạn cười
đó là bài hát cho người
lấy đi
lấy đi và đừng bỏ qua
tôi đã chờ đợi trọn
cuộc đời
Hãy xin tôi và tôi sẽ đánh
đàn
về tất cả tình yêu tôi nắm
giữ trong lòng.
Khi cầu nguyện mà chấp nhận lẫn nhau, không còn chỗ cho tiên kiến, vì thay vì tìm hiểu người khác tôi luôn để cho họ mới mẻ đối với tôi. Rồi người ta có thể nói với nhau và chia xẻ cuộc sống cho tâm hồn nói chuyện với tâm hồn. Một sinh viên viết: "Cuộc nói chuyện hay là tiến trình chúng tôi ban phát cuộc sống cho nhau và ý nghĩa đễ tiếp tục sống, để cùng mừng lễ với nhau, cùng buồn với nhau và cùng gây cảm hứng cho nhau."
Trên hết, cầu nguyện là chấp nhận Thiên Chúa luôn mới mẻ luôn khác biệt. Vì Thiên Chúa là Chúa bị xúc động sâu xa và tâm hồn ngài rộng lớn hơn ta. Việc chấp nhận cởi mở trong khi cầu nguyện đối diện với Thiên Chúa luôn mới mẻ làm cho tôi được tự do. Khi cầu nguyện tôi luôn trên đường hành hương. Trên đường tôi càng gặp nhiều người cho tôi thấy họ có gì tôi tìm kiếm. Tôi không bao giờ biết được nếu tôi không tiếp xúc với họ. Nhưng tôi biết là họ luôn luôn mới mẻ và không có gì phải sợ cả.
Người cầu nguyện là người có can đảm giơ tay thẳng và để mình được dắt đi. Sau khi giao phó cho Phêrô sứ mệnh săn sóc cho dân Chúa ngài nói:
Ta long trọng loan báo cho con
hay
khi con còn trẻ
con thắt lưng
và đi đâu tuỳ ý;
nhưng khi con về già
con sẽ giơ tay ra
có người thắt lưng cho con
và đem con đi đến nơi con không
muốn đến.
(Gioan 21:18)
Săn sóc cho bạn bè có nghĩa việc chấp nhận lớn lên. Việc chấp nhận này để cho Giêsu và môn đệ Ngài đến nơi họ không muốn, đó là thập giá. Ðó cũng là con đường của người cầu nguyện. Khi bạn còn trẻ chưa trưởng thành bạn muốn nắm giữ mọi cái trong bàn tay, nhưng nếu bạn mở tay cho việc cầu nguyện bạn có thể giơ tay và để cho người ta đưa đến nơi bạn không biết. Bạn chỉ biết là sự tự do mà hơi thở của Thiên Chúa mang lại, sẽ dẫn tới cuộc sống mới dù cho bạn chỉ thấy dấu hiệu duy nhất là thánh giá.
Nhưng đối với người cầu nguyện cả dấu hiệu đó cũng mất đặc tính làm cho ta sợ hãi.
(C) Copyright 1998
by Rev. Ngô tường DZũng, Texas, USA.