Linh Ðạo Cho Giáo Dân Ngày Nay

Rev. Jess S. Brena, SJ, Taiwan

Prepared for internet by Vietnamese Missionaries in Taiwan


63. Vợ Ấn,
Chồng Kitô Giáo

Petronila (Malaysia)

Trước đây tôi là người theo Ấn Giáo. Tôi xuất thân từ một gia đình nề nếp. Tôi không hiểu tình cờ cách nào tôi đã yêu được chồng tôi, là một người Kitô giáo. Tôi lấy anh ấy và hai năm sau thì được rửa tôi.

Trong nghi thức rửa tội, khi linh mục đổ nước trên đầu tôi và bảo: "Tôi rửa tội cho chị nhân danh Cha và Con và Thánh Thần", thì tôi thấy có những dòng điện nào đó như rần rần khắp cơ thể tôi. Tôi cảm thấy cả con người tôi được biến đổi. Song tiếc thay, tôi không để ý đến chuyện này.

Rồi sau khi Chúa ban cho tôi đứa con đầu lòng, chúng tôi vẫn hạnh phúc như phần lớn các cặp vợ chồng khác. Một bữa nọ khoảng nửa đêm sau chuyến đi xa trở về nhà, con tôi giật mình dậy khóc thét lên, song tôi chẳng hiểu là trong người nó đang có gì không ổn. Cho nên tôi cầu nguyện, rồi lấy nước thánh xức và làm dấu thánh giá trên trán nó. Sau ít phút nó lại quay ra ngủ ngon lành. Và cũng vậy tôi mới có thể hiểu được là dấu thánh giá mà tôi ghi trên trán con tôi thực sự có một hiệu quả nào đó.

Cuộc sống tôi cũng bình thường như mọi người khác. Có yêu thương và cũng có hiểu lầm. Mâu thuẫn càng ngày càng nhiều đến nỗi vợ chồng tôi càng lạnh nhạt với nhau dần. Thời gian duy nhất chúng tôi có thể gần nhau là đêm về, nhưng lúc ấy chúng tôi chẳng nói với nhau được nhiều. Cuộc sống tôi buồn chán đến nỗi tôi bỏ bê cả việc nhà, xếp vào một xó hết. Các chị của tôi la tôi và tôi càng không tìm được sự bình an tâm hồn. Tôi chỉ đi lễ mỗi tháng một lần. Song chính trong thời gian trước lễ phục sinh, tôi được nghe bài giảng của một linh mục. Vị ấy bảo rằng chúng tôi nên hy sinh một điều gì đó trong mùa chay. Trở về nhà, bài giảng của vị linh mục ấy cứ réo rắt mãi trong tâm hồn tôi, như nhắc nhở tôi hãy thực hiện một việc gì đó. Lúc ấy tôi quyết định sẽ đi dự lễ hằng ngày trong suốt mùa Chay. Rồi mùa Chay trôi qua, tôi cảm nhận trong tôi sự thay đổi. Tôi cảm thấy hạnh phúc và bình an tâm hồn ngay cả những lúc ở nhà một mình. Và tình yêu dành cho chồng tôi mỗi ngày càng mạnh mẽ hơn. Tôi đọc sách nhà thờ và cũng giúp một số việc lặt vặt.

Bữa nọ tôi nghe là sắp có một khóa học đề tài "Sống trong Thần Khí". Tôi quyết định sẽ tham dự đủ cả 7 tuần. Ðến tuần thứ 5, lúc được lãnh nghi thức "Thanh Tẩy trong Thần Khí", tôi cảm thấy hơi run run và lo lo. Trong những buổi cầu nguyện, linh mục đã dặn chúng tôi hãy thư giãn bớt đi, một việc mà lúc đó tôi không thể nào làm được. Tôi ngồi dán chặt vào ghế, song như có một cái gì lướt qua và tôi ngã ngửa ra phía sau. Một trong những người hướng dẫn ở đó đỡ tôi nằm xuống. Như thể bị điện giật, tôi không thể cử động được. Nằm một hồi lâu thì có một người "anh em" đến bảo tôi dậy. Khi mở mắt ra tôi không thấy gì. Rồi phải mất thêm vài phút nữa, tôi mới dịu bớt và mới chỗi dậy được.

Sau khóa học này, tôi cảm thấy hạnh phúc hơn trước nhiều. Tôi cũng thấy bình an trong tâm hồn và trong tinh thần. Không phải tôi là người duy nhất cảm thấy được sự thay đổi đó mà cả chồng tôi cũng cảm thấy như vậy. Thậm chí anh ấy còn kể cả với mẹ đỡ đầu của tôi về điều này. Tôi ngợi khen và cảm tạ Chúa vì Người đã biến đổi cả cuộc đời khốn khổ tôi từ đó. Tôi cũng cảm tạ Người vì chồng tôi đã cho phép tôi tham gia mọi hoạt động tại nhà thờ xứ.

Tôi rất phấn khởi và hạnh phúc vì Ðức Giêsu là Chúa của tôi, là Chủ gia đình, là linh hồn sống động của thân xác tôi. Hằng ngày trong lời cầu nguyện, tôi cảm tạ Người vì những gì Người đã ban cho tôi hôm đó. Tôi không yêu cầu hay đòi hỏi Người điều gì nữa, bởi vì tôi ý thức Người biết những gì tốt nhất cho tôi và gia đình tôi. Tôi cảm tạ Người vì Người đã ban cho tôi một gia đình hạnh phúc, trong đó có tôi.


Back to Vietnamese Missionaries in Taiwan Home Page