Suy Niệm Phúc Âm Hằng Ngày
(Những bài suy niệm hằng ngày
của Ðài Phát Thanh Chân Lý Á Châu
Radio Veritas Asia)
Prepared for Internet by Vietnamese Missionaries in Asia
Thứ Tư tuần V Mùa Chay (Ga 8,31-42)
Nô Lệ Tội Lỗi
Khi thi hành bổn phận của vị Khâm Sứ Tòa Thánh tại Hungary, Ðức Tổng Giám Mục Angelo Ronalli nhận được một bức thư nặng lời chê bai và quở trách Ngài về mọi mặt do một linh mục gởi cho. Ðọc xong bức thư, Ðức Tổng Giám Mục Angelo Roncalli không nói một lời, lòng vẫn thao thức yêu thương vị linh mục đã chỉ trích Ngài.
Thời gian trôi qua, Ngài được phong chức Sứ Thần Tòa Thánh tại Paris, rồi lên Hồng Y Giáo Chủ ở Pénitria và cuối cùng đắc cử Giáo Hoàng với danh hiệu là Gioan XXIII. Khi Ngài lên ngôi Giáo Hoàng thì vị linh mục viết thư chỉ trích Ngài vẫn còn sống. Một hôm, gặp dịp giáo dân trong vùng tổ chức cuộc hành hương về Rôma để yết kiến Ðức Tân Giáo Hoàng và cũng là vị cựu Tổng Giám Mục của họ ngày xưa. Vị linh mục nọ cũng đi chung với phái đoàn. Ðến Rôma, vị linh mục ấy xin được gặp riêng để yết kiến Ðức Gioan XXIII, và lời thỉnh cầu được chấp nhận.
Sau đây là câu chuyện do chính linh mục ấy thuật lại: Trong lúc đứng ở phòng khách trên điện cao Vatican để đợi đến phiên vào triều yết Ðức Thánh Cha, đầu óc tôi cứ nghĩ đến bức thư chỉ trích Ngài năm xưa. Tôi thầm nghĩ đã mấy chục năm qua rồi, chắc giờ đây Ðức Thánh Cha không còn nhớ nữa đâu. Nhưng nếu rủi khi Ngài còn nhớ thì sao? Lòng tôi cảm thấy xao xuyến hồi hộp và hy vọng Ðức Thánh Cha sẽ tha thứ cho tôi.
Ðang lúc suy nghĩ miên man thì bỗng cánh cửa chợt mở, linh mục thư ký dẫn tôi vào. Vừa thấy tôi, Ðức Thánh Cha niềm nở đưa tay bắt và mời tôi ngồi. Ngài ân cần hỏi thăm công việc mục vụ của tôi, của giáo phận và bùi ngùi nhắc đến những người bạn cũ năm xưa bên Hungary. Ngài thương nhớ tất cả, không trừ một ai và như thể xứ sở của tôi là chính quê hương của Ngài vậy.
Lúc ấy lòng tôi rất khấp khởi, vì chắc Ðức Thánh Cha đã quên hẳn bức thư hỗn hào ngày xưa. Câu chuyện vẫn tiếp tục trong bầu khí vui vẻ thân tình. Bỗng tôi thấy Ðức Thánh Cha đưa tay với lấy cuốn Kinh Thánh, Ngài mở ra để trước mặt tôi bức thư hỗn láo kia. Tôi xấu hổ và sợ hãi, tôi đang lúng túng với muôn ngàn âu lo thắc mắc, thì Ðức Thánh Cha đã cầm lấy tay tôi cách dịu dàng và bảo: "Con đừng sợ, Cha không bao giờ giận con đâu? Cha cám ơn con, Cha cũng là người có những khuyết điểm. Cha ngăn bức thư con viết vào Kinh Thánh để hằng ngày đọc mà xét mình, hầu có thể dứt khoát với những khuyết điểm còn tồn tại, hoặc xa lánh những lầm lỡ có thể xảy đến trong tương lai. Mỗi lần như thế, Cha lại nhớ đến con và cầu nguyện cho con".
Anh chị em thân mến!
Ðức Gioan XXIII nổi tiếng là vị Giáo Hoàng hiền lành và khiêm nhượng. Ngài đã biết tận dụng những lời phê bình chỉ trích để canh tân đời sống đức tin của mình luôn mãi. Vì những lời khen tặng, nhất là vì lịch sự, như hậu ý vụ lợi có hại cho sự phát triển tinh thần và nhân cách của người nhận hơn là làm lợi cho họ.
Trong bài Tin Mừng hôm nay, chúng ta đọc thấy thái độ của Chúa Giêsu đối với người Do Thái vừa mới tin vào Ngài. Ngài thấy lòng tin của họ chưa được trọn vẹn lắm, nên Ngài đã đề nghị với họ những biện pháp thiết thực để củng cố lòng tin đó. Nhưng Ngài đòi họ cần phải sống Lời Chúa, để cho Lời Chúa thấm nhập vào trọn cuộc đời họ, để Lời Chúa giải thoát họ khỏi cảnh nô lệ tội lỗi. Tuy nhiên, những người Do Thái này chưa có đủ khiêm tốn để chấp nhận đề nghị của Chúa. Họ tự phụ mình là con cháu của Abraham và không cần ai chỉ dạy thêm điều chi nữa.
Anh chị em thân mến!
Chúa Giêsu chờ đợi những người Do Thái mới tin Chúa, như đoạn Tin Mừng mà chúng ta vừa nghe. Hãy noi gương của Thiên Chúa và của Abraham mà phát triển mối tương quan đức tin với Ngài: "Nếu các ngươi là con cái của Thiên Chúa Cha, thì chắc chắn các ngươi sẽ yêu mến Ta. Nếu các ngươi là con cái của Abraham thì các ngươi hãy thi hành công việc của Abraham mà tin lời Ta".
Vậy, những người Do Thái tự phụ này không thể nào thăng tiến trên con đường đức tin. Bởi vì họ chỉ mượn danh nghĩa con cái Thiên Chúa, bà con của Abraham để hưởng lợi mà thôi. Họ cho mình là người trong nhà, nhưng thực ra họ là những người con xa lạ, người con hoang theo như từ ngữ của đoạn Tin Mừng mà chúng ta vừa nghe.
Ðức cố Hồng Y Phanxicô Xaviê Nguyễn Văn Thuận, tác giả tập sách "Ðường Hy Vọng" đã khuyên chúng ta như sau: Lòng mến Chúa phải tuyệt đối. Vì như Lời Chúa dạy: "Không ai được làm tôi hai chủ". Con làm tôi mấy chủ? Mỗi ngày hãy dành riêng ít phút thinh lặng để giúp đời nội tâm tiến lên. Lâu nay con để dành mấy phút? Con chỉ có một việc quan trọng nhất, như Maria đã chọn phần tốt nhất là ngồi bên chân Chúa. Nếu con không sống nội tâm, nếu Chúa Giêsu không phải là linh hồn các hoạt động của con thì con thấy nhiều, rõ nhiều rồi, cha miễn nói thêm. Con chỉ có một của ăn là "Thánh ý Cha", nghĩa là con sống, con lớn lên bằng ý Chúa, con hành động do ý Chúa. Ý Chúa như thức ăn để con sống lành mạnh. Ngoài ý Chúa, con sẽ chết. Con chỉ có một giây phút đẹp nhất, giây phút hiện tại sống trong tình yêu Chúa cách trọn vẹn. Ðời con sẽ tuyệt đẹp, nếu con biết thêu dệt những giây phút kết hợp mật thiết với thánh ý Chúa.
Phải! ý Chúa muốn cho mỗi người chúng ta trong hiện tại là trở nên những con thảo của Ngài, chứ không phải là những đứa con hoang. Hãy thi hành công việc của Thiên Chúa. Hãy để cho Lời Ngài thấm nhập trong cả cuộc sống của mình.
Lạy Chúa, nhiều lúc vì tự phụ, con ỷ lại vào trí khôn, vào sức riêng của mình để xa tránh Chúa. Xin Chúa thương ban cho con tâm hồn khiêm tốn hiền lành, để cho Lời Chúa hướng dẫn từng giây phút cuộc đời con. Amen.