HÀNH
TRANG
SINH
VIÊN
THỜI ÐẠI
Số 24
11.06.2001
Trong vùng rừng núi đóng băng tuyết của bắc An Ðộ, trời
rất lạnh lẽo, những du khách được giúp đỡ để giữ ấm theo cách này: họ bỏ hòn
than nóng bỏng vào trong chiếc chén nhỏ, và cố giữ hòn than hồng được nóng mãi.
Họ cuốn dây chung quanh nó và lấy áo quần bọc kín, họ xách nó dưới cánh tay.
Có ba người đàn ông đang đi qua vùng thánh địa Amarnath,
một trong số họ thấy nhiều người khác đang bị rét, đã lấy than hồng đổ ra khỏi
chén, thắp lửa lên để ai nấy được sưởi ấm. Thế là mỗi người đều ra khỏi nơi ấy
bình yên. Khi họ bước đi vào trong một hang tối, người đàn ông thứ hai trong
đoàn cũng đã lấy lửa hồng trong chén của mình và dùng nó thắp lên ngọn đuốc,
giúp mọi người bước đi an lành. Còn người thứ ba của nhóm chế giễu họ và nói:
- Mấy người có khùng không chứ ? Tại sao lại đem hết lửa
của mình cho những người kia?
Những người đã cho lửa bèn nói với người ấy:
- Cho chúng tôi thấy lửa của anh đi !
Khi anh ta đập vỡ chén của mình thì không còn lửa nữa,
chỉ có tro và than.
Với ngọn lửa của mình, một người đã sưởi ấm, và một người đã thắp sáng.
Còn người thứ ba thì ích kỷ và giữ lửa cho riêng mình, và rồi nó cũng chẳng ích
gì cho người đó và cho người khác.
Cũng vậy, ý của Thiên
Chúa là muốn cho lửa của Chúa Thánh Thần mà chúng ta lãnh nhận đem lại ấm áp và
ánh sáng cho những người khác để giúp họ được cứu độ.
- Sợ thất bại không làm được công việc.
- Sợ nản
chí.
- Sợ
không dám ý kiến
- Sợ bất lực của mình.
- Sợ
hiểu lầm, những việc làm mà không thể giải thích hết được.
- Sợ
những buổi gây cấn trong gia đình.
Ðó là
những nỗi sợ gần như tôi chỉ biết nhìn về mình.
Vậy tôi
muốn gì đây ? Tôi muốn nỗi sợ đừng quá dầy đặc.
Tôi muốn gì nữa ? Xua tan đi
những nỗi sợ.
- Khó
đấy ! Và trọng tâm con đường duy nhất đưa tôi đến CẦU NGUYỆN.
- Vậy
thì hãy CẦU NGUYỆN đi !
Tôi
luôn được nhắc nhở hãy biết chạy đến với Chúa cầu xin và luôn kết hiệp cùng
Ngài, nhưng tôi lại quá lúng túng và vụng về, như kẻ đang mặc bộ đồ quá rộng
phải chạy, tôi bắt đầu nỗi sợ Và thật trùng hợp hy hữu, tôi được mời tham dự
Khóa Cầu Nguyện, lúc đầu tôi nghĩ mình không thể, nhưng cái không thể của tôi
trở thành cái có thể của Chúa, thật là sự chia sẻ và khích lệ tôi.
Tôi ý
thức hơn về nhu cầu CẦU NGUYỆN, thật lạ.
Một sự
đối thoại liên lỉ.
Mỗi một sự việc, một cuộc gặp gỡ
dù lớn hay nhỏ, miệng tôi đều thốt lên lời Tạ ơn Cha, cám ơn Chúa Và đó đã trở
thành lời CẦU NGUYỆN liên lỉ của tôi, dần dần những chuyện chẳng ra gì và cả sự
sợ hãi vô ích đã biến mất trong đầu tôi. Tôi tiếp tục đối thoại với Ngài một
cách giản dị, tầm thường nhất trong ngày sống của tôi.
Có đôi
khi tôi muốn chen lấn với ai đó để được đứng gần Người, để cho dẫu không nói
lời nào vẫn được Người luôn nhìn đến.
Thật
thú vị và dễ thương, tôi không phải lo sợ và xa lạ với Ngài nữa, lòng tôi chỉ
muốn yêu mến Ngài bằng tất cả sự lo lắng vụng về của tôi.
PHƯƠNG UYÊN
CON NAY TRỞ VỀ
Reng, reng, reng những tiếng
chuông điện thoại vang lên liên hồi lúc 23 giờ đêm thứ Sáu ngày 11.5.2001. Một
số thầy đang làm việc và số khác đã ngủ nên không ai nhấc máy. Tôi đang đọc báo
ở tầng 3 vội chạy xuống nghe khi điện thoại reo lên tiếng thứ 8. Anh Hoàng, một
người vừa đổi đời đang làm việc trong nhóm Ðồng Hành nhắn các thầy đến chung cư
A để làm phép rửa tội cho một bệnh nhân Sida đang thoi thóp. 30 phút sau, 3
thầy Dòng đã có mặt tại chung cư. Tại đó, cũng đã có mặt anh Hoàng, em Hiếu và
một chị phụ trách của nhóm Ðồng Hành. Cũng có một phụ nữ đạo đức Công giáo bên
cạnh nhà và những người con chị đang trò chuyện và khuyên nhủ gia đình T. Tất
cả cùng nhau chuẩn bị làm những nghi thức cho bệnh nhân.
Bệnh nhân T tuổi ngoài đôi mươi
đã bị nhiễm HIV/AIDS ở giai đoạn cuối. Lúc này em chỉ còn da bọc xương và nói năng
rất khó khăn. Em của T, một cô bé 19 tuổi cũng đã bị nhiễm nhưng chưa thể cho
em biết vì sợ em tự vẫn như em đã nói. Anh Hoàng và nhóm Ðồng Hành đang giúp em
gái T tham gia các chương trình sinh hoạt của nhóm để dần dần em cảm nhận và
sẵn sàng chấp nhận để có ích cho đời. Chính anh Hoàng ( một cựu bệnh nhân ma
tuý ) là người đã tâm sự, an ủi và nói với T về Chúa vào những ngày cuối đời.
Miễn nói về gia đình T ở đây vì dài dòng lắm lắm. T rất thích anh Hoàng vì anh
đã chăm sóc, ở bênh cạnh T những ngày bệnh nặng. T rất muốn theo đạo và Chúa
của anh Hoàng. Song, gia đình của T không chấp nhận vì sợ nhiều xui xẻo. Anh
Hoàng không cưỡng ép T và gia đình. Anh Hoàng đã cùng với một số thầy phụ trách
công tác chăm sóc bệnh nhân HIV / AIDS thường xuyên thăm hỏi và trò chuyện với
T và gia đình. Mãi đến 20 giờ đêm thứ Sáu, người Dì của T mới chấp nhận lời
thỉnh cầu trong tuyệt vọng của T để theo cho bằng được cái đạo của anh Hoàng và
các thầy. Anh Hoàng là người thường trực bên T đã vội vàng điện thoại cho các
thầy đến vì T đã quá yếu. Các Thầy vừa đến nơi thì người phụ nữ Công giáo nhà
bên cạnh đã rửa tội vì sợ các thầy không đến kịp. Các thầy chỉ còn việc trao
của ăn đàng và cầu nguyện cho T cùng gia đình T. Gia đình T thật xúc động trước
những nghi thức Công giáo và tình cảm của nhóm làm việc. Khi rước Mình Thánh
Chúa, T đã ú ớ đọc Kinh Lạy Cha và làm Dấu Thánh Giá theo anh Hoàng như một đứa
trẻ lên 3 thật dễ thương. Cả nhà đã vang lên bài hát Xin Dâng Lời cảm tạ trước
khi kết thúc nghi thức vì vừa mới có thêm một người trở về với Chúa vào giờ thứ
Mười Một. Các thầy và nhóm tạm chia tay lúc 0 giờ 15 và hẹn hôm sau sẽ đến với
T.
10 giờ sáng Thứ bảy ngày 12.5.
Gia đình báo tin T đã trút hơi thở cuối cùng trong bình an. Dù biết rằng giờ ra
đi của T sẽ được đếm từng phút, những người giúp em thật ngạc nhiên tại sao em
lại ra đi đúng vào lúc em vừa nhận lãnh bí tích rửa tội và nhận của ăn đàng.
Phải chăng mọi sự đều là ý Chúa! Mọi người đã tiễn T ra đi trong một tâm trạng
buồn vui lẫn lộn vì đã có một người con, một người em trở về sau bao ngày xa
cách. T ơi, những lời này viết lên cho T tuy muộn màng nhưng đây là tâm tình
của nhóm muốn tặng em, một người em lầm đường, lỡ bước nay đã hối cải ăn năn.
Em có biết rằng chính em đã là niềm hy vọng của nhóm không ? Sau khi được nghe
em tâm sự và em được nghe những lời chân tình của anh Hoàng, em đã thay đổi và
trở nên hiền lành, chấp nhận mà không oán hờn, em đã là một con người mới thật
sự rồi đó T ơi. Giờ đây, em đã được yên nghỉ trong Chúa, và Chúa Giê-su đang
giang đôi tay nhân hiền của Ngài để đón em vào lòng như lời cầu nguyện của một
thầy khi em vừa rước của ăn đàng. Về với Chúa, em nhớ cầu nguyện cho nhóm và
cho những người như em sớm nhận ra tiếng gọi của Chúa nhé em.
Trần
Xuân Sang