HÀNH TRANG SINH VIÊN THỜI ÐẠI
Số 23 04.06.2001
Khái niệm "tiếng lạ" đến với tôi lần đầu
khi đọc đoạn Kinh Thánh nói về các đặc sủng "kẻ khác thì được ơn nói các
thứ tiếng lạ" ( 1Cr 12, 10 ). Tôi đã nghĩ rằng "tiếng lạ" ở đây
có nghĩa là không phải tiếng mẹ đẻ của tôi, tức là tiếng Việt. Vậy thì chắc là
ám chỉ đến các ngoại ngữ. À, hoá ra tôi cũng có ơn nói tiếng lạ đấy, vì tôi học
tiếng Anh mà ! Thế nhưng sau đó tôi mới biết rằng mình đã hiểu sai. Tiếng lạ
cũng có thể có ý nghĩa như thế, nhưng người nói hoàn toàn không biết hay không
được học trước đó, ngoài ra nó còn là những thứ tiếng không có trong ngôn ngữ
loài người nữa, và được người ta nói, đúng hơn là được Thần Khí nói trong con
người khi cầu nguyện.
Rồi lại nghe nói có người nói tiếng lạ. Tôi chẳng
tin. Làm gì có chuyện ấy trong cái thế giới khoa học hiện đại này ? Ðó là
chuyện xa xưa của các Tông Ðồ chứ làm gì có ở Việt Nam hôm nay, với những con
người bình thường ? Nhưng chẳng lẽ Cha với Thầy nói gạt mình ? Không thể, vậy
chắc là có ! Nhưng chưa phải tôi tin là có người nói tiếng lạ, mà là tôi tin
vào Cha, tôi tin vào Thầy, thế thôi. Tôi tin rằng có, nhưng chắc là ở mãi tận
đâu đâu đấy, chắc tôi không có cơ hội để biết, và chắc chắn rằng, bản thân tôi
sẽ chẳng bao giờ nói tiếng lạ đâu ! Tôi đã chắc chắn thế.
Thật may mắn cho tôi ! Mang một
thái độ nghi ngờ và khước từ như thế, vậy mà Chúa vẫn không giận, Chúa vẫn
thương tôi và hình như Ngài còn chú ý đặc biệt đến tôi hơn thì phải. Ngài đã
cho tôi được chứng kiến tận mắt "nói tiếng lạ" là như thế nào. Người
được ơn đó thì chẳng phải ai xa lạ hay thánh thiện gì, chính là người chị em
tôi vẫn gặp gỡ, chính là người có bao nhiêu là ưu điểm lẫn khuyết điểm, cũng
như tôi thôi mà ! Khi ơn nói tiếng lạ xảy ra, tôi bàng hoàng tột độ, trong khi
mọi người nhắm mắt cầu nguyện, tôi mở to mắt mà nhìn sững vào người ấy, rõ ràng
Thần Khí Chúa đang hiện diện nơi đây, ngay trước mắt tôi, ngay tại nơi bình
thường này và với những con người bình thường này, tôi không thể tin rằng mình
không nằm mơ.
Thần Khí Chúa như đang lan tỏa ra
khắp trên mỗi người chúng tôi. Xung quanh tôi có nhiều người sụt sịt khóc, cũng
có người khóc rất to, họ đang choáng ngợp trước hạnh phúc quá đỗi lớn lao đó.
Tôi không khóc, nhưng có một cái gì đó vỡ oà trong tôi, nó quyện lẫn lòng tôn
thờ, kính phục, niềm hân hoan, hạnh phúc Thật sự, vào lúc đó, tôi cảm thấy rất
sợ. Tôi sợ vì cái tôi chối bỏ, không muốn tin đã xảy ra rồi. Tôi còn thấy kính
sợ một Thiên Chúa rất uy quyền nữa !
Sau biến cố đó, tôi thấy Chúa gần
tôi lắm. Tôi thấy tự tin hơn, vì tôi biết Chúa rất uy quyền nhưng cũng rất
thương tôi, mà lại hay tha thứ nữa. Giờ đây mỗi khi có dịp nói đến "tiếng
lạ", tôi chẳng còn ngần ngại, trái lại còn mạnh dạn làm chứng cho niềm tin
đó. Nhưng tin và làm chứng về người khác là một chuyện, còn chính mình có nói
được hay không lại là một chuyện khác. Thú thực, mặc dầu tôi hoàn toàn xác tín
rằng thực sự có ơn nói tiếng lạ ngay giữa cuộc sống bề bộn này, nhưng tôi vẫn
nghĩ ( lại một lần nữa ) ai được thì được chứ mình thì không bao giờ. Nào là
mình có xứng đáng đâu, nào là mình có quen cầu nguyện lớn tiếng đâu, thậm chí
còn hơn cầu nguyện lớn tiếng nữa, phải "lải nhải" những âm vô nghĩa,
nghe ngô nghê và buồn cười, thực sự tôi không làm được.
Biết bao nhiêu là rào cản của
Xa-tan ngăn tôi không có được ân sủng đó. Nhưng Chúa đã giúp tôi vượt qua từ
từ. Ðầu tiên là Chúa cho tôi nhận ra rằng không phải tôi tốt lành hay xứng đáng
mà tôi sẽ được hưởng những ơn đó. Ngày xưa Chúa đâu xuống trần gian để cứu
chuộc những con người tốt lành hay xứng đáng ? Có tội lỗi thì mới có cứu độ,
mới có lòng nhân từ hay thương xót chứ ! Và những vị thánh tông đồ tiên khởi
khi còn ở trần gian cũng có là người siêu phàm gì đâu, nếu không muốn nói là
cũng tội lỗi như những người khác. Dần dần tôi đã tin rằng, tôi và tất cả mọi
người đều có được sức mạnh Chúa ban. Ðiều quan trọng là chúng ta có đón nhận và
cho những sức mạnh đó hoạt động trong chúng ta hay không mà thôi. Ðó chính là
mặc cảm tự ti trước Thiên Chúa mà Xa-tan đã gieo vào lòng tôi.
Ðón nhận và tin vào khả năng Chúa
ban cho mình đã khó, hành động để biến niềm tin đó thành hiện thực càng khó
hơn. Nếu muốn có quyền năng Chúa ban, tôi phải cộng tác. Tôi phải cộng tác bằng
mở đầu với những âm vô nghĩa, nói lớn và liên tục. Chao ôi, sao mà khó khăn quá
! Suốt một thời gian dài, tôi không sao "mở miệng" được. Phải bắt đầu
khóa học Thần Khí thứ hai, tôi thật mới dám xin Chúa ban ơn nói tiếng lạ cho
tôi. Tôi phải khó khăn lắm mới tập "ê a" như thế trong những giờ cầu
nguyện, đầu óc thì nghĩ ngợi mông lung. Và, thật đúng là "cứ xin thì sẽ
được".
Tôi bắt đầu mở miệng, từ lúc ban
đầu còn lí nhí, gượng gạo, ngắt quãng, cho đến khi tôi có thể nói tự nhiên và
liên tục. Một khi đã mở được miệng lưỡi, tôi thấy mình như được giải thoát.
Trong những khi cầu nguyện, tôi được giải thoát khỏi những trăn trở, lo lắng:
phải nói gì với Chúa đây ? Tôi được giải thoát khỏi những lời lẽ và ý tưởng của
thế gian, của cá nhân tôi. Tôi cứ đơn sơ nói chuyện như một baby tập nói với
Chúa.
Thật dễ chịu ! Tôi, thậm chí cũng
không cần biết rằng tôi có thật sự đang nói tiếng lạ hay không, hoặc những gì
phát ra từ miệng tôi có ý nghĩa gì. Tôi chỉ biết một điều rằng, khi tôi mở được
miệng tôi, khi tôi đã được giải phóng khỏi những ràng buộc về ngôn từ hay ý
tưởng, thì tôi chắc chắn mình đã tiến lên một bậc trong sự tin tưởng và phó
thác vào Thiên Chúa. Và tôi thấy bình an. Tôi chỉ mở miệng và nói hướng về
Chúa, còn những việc khác, Chúa sẽ làm cho tôi.
VIỆC CHÚA LÀM
Ngày 10.5.2001 vừa qua, có người dân tộc ( Gia-rai
) nhờ tôi đưa đi bệnh viện Chợ Rẫy làm xét nghiệm tổng quát. Bác ấy năm nay 62
tuổi, có 5 người con, người con út năm nay đã 26. Cùng đi với Bác có đứa cháu
gọi chú và vợ của Bác trông cũng đẹp lão. Tôi hỏi người cháu, Bác theo đạo Công
giáo được bao lâu rồi ? và động lực nào khiến Bác theo đạo ? Người cháu trả
lời:
- Chú được rửa tội 7
năm rồi và nguyên nhân khiến chú theo đạo đơn giản là"xù nợ". Số là
một hôm cây chuối sau vườn chú bị sét đánh ( Trời đánh ) gãy. Theo tục của dân
Gia-rai phải cúng một con trâu để trời không đánh vào nhà sau này. Chú đã hứa
rõ cùng Giàng ( ông Trời ) một con trâu. Nhưng thấy tiếc tiếc không cùng. Nghe
nói có Chúa "cao tay" hơn Giàng, thế là chú theo đạo để Giàng không
bắt nạt vì không giữ lời hứa.
Nghe câu chuyện tôi cười thầm trong bụng. Nhưng tôi hỏi lúc này bác giữ đạo thế nào, người cháu nói:
- Chú
vẫn tin Chúa đang che chở chú và gia đình. Hiện giờ, nhà chú là nơi tụ họp nhóm
cầu nguyện hàng tuần vào tối thứ sáu.
Sự kiện
trên làm tôi nhớ lại lời Kinh Thánh: "Thiên Chúa làm cho mọi sự đều sinh
ích cho những ai yêu mến Người" ( Rm 8, 28 ).
Hiện
nay cả gia đình Bác đã được rửa tội.
Thư từ, và bài cộng tác xin gởi về địa chỉ: abba_chaoi@yahoo.com. Những thắc mắc về tin học, bạn có thể gởi về: nhịpcau_tinhọc@yahoo.com. |