Text Box: HÀNH TRANG 
SINH VIÊN 
THỜI ÐẠI
Số 16 16.04.2001

Sự sống con người vừa rất cụ thể vừa rất trừu tượng.

Cụ thể vì vắng nó người ta nhận ra ngay,

còn trừu tượng vì không ai có thể thâu tóm được toàn bộ sự sống.

Có một lúc nào đó, chung ta đã nghĩ đến cái chết,

nhưng không phải để tìm sự hủy diệt mà để có thể thấy được mút cùng sự sống,

nhưng rồi lại nghĩ có chắc sự ra đi đó sẽ làm cho ta chiêm nghiệm hết về sự sống ?

Nếu sự sống, rốt cùng chỉ là "đi đâu loanh quanh cho đời mỏi mệt"

như một người mới đi xa đã viết, và như người ta đã hát, thì sự sống càng kéo dài càng đáng lo âu.

Nhưng hình như đâu phải sự sống là thế hay chỉ có thế.

Cuộc sống mà mọi người sống, đang ôm chặt một hy vọng của mầm sống mới.

Mầm sống ấy làm cho người ta trẻ mãi không già, làm người ta đi vào bất tử.

Mầm sống ấy hôm nay đối với những người Công Giáo đang trở nên một sự sống chắc chắn,

vì chính Giê-su, Người đã chết và đã trỗi dậy từ đó.

Từ nay sự chết không còn mang dấu ấn của bế tắc vĩnh viễn,

và sự sống bắt đầu đeo vòng nguyệt quế vĩnh hằng.

Sự sống ấy đang được Giê-su trao ban tận tay cho những ai ước mong biết rõ giá trị sự sống này.

Ánh sáng cỦa "ngày thỨ nhẤt"

( Ga 20, 11 18 )

Bà Ma-ri-a đứng ở ngoài, gần bên mộ mà khóc"... Tin Mừng Mác-cô cho ta một thông tin đắt giá "Bà Ma-ri-a Mác-đa-la là kẻ đã được Ðức Giê-su trừ cho khỏi bầy quỷ" ( Mc 16, 9 ). Như vậy quá khứ của bà bi thảm, u ám biết bao !

Ðược Ðức Giê-su trừ bầy quỷ, từ đáy vực thẳm, bà đã được đưa lên đỉnh cao, tưởng là nô lệ triền miên mà hóa ra được giải phóng, từ nhầy nhụa được đưa về nơi trong lành. Tưởng rằng từ đây sẽ thở không khí tự do, sẽ đi theo Ðức Giê-su không rời. Vậy mà chỉ trong vài ngày đã sụp đổ hết, lại phải nhìn thấy nét mặt quỷ quái của thế gian, và Ðức Giê-su chết quá sức thê thảm. Cái còn lại cho Ma-ri-a chỉ còn là một xác chết. Như thế kể là mất hết rồi. Nhưng vẫn chưa tận cùng sự bóc lột. Ðến cả xác chết cũng bị cướp mất. Ôi Ma-ri-a, bà đã biết thế nào là mất hết, mất trắng tay, xin hãy cầu nguyện cho mọi kẻ yếu đuối, thấp cổ bé miệng, bị bắt nạt, bị tước đoạt. Họ cũng như bà, chỉ còn biết đứng đó mà khóc.

Thế rồi có ai đó đến gần, hỏi rằng: "Này bà, sao bà khóc ? Bà tìm ai ?". "Thưa ông, nếu có phải ông giấu xác chết, xin chỉ cho tôi để tôi đem về" ( Ga 20, 15 ). Trời ơi, đứng trước sự sống đời đời, mà đầu óc vẫn còn quẩn quanh trong sự chết !

Nghe câu nói của Ma-ri-a vừa tội nghiệp, não nùng lại vừa như đang phải khóc lóc năn nỉ với xã hội đen, cái xã hội giết người, cướp xác, có lẽ còn phải thanh toán gì nữa theo luật giang hồ chứ chẳng không ! Ðột nhiên Ðức Giê-su gọi tên: "Ma-ri-a" và Ma-ri-a rú lên "Ráp-bu-ni !" Ðột nhiên thế giới đã bị lộn ngược lại trở về đúng chỗ. Ánh sáng của "ngày thứ nhất" này còn rực rỡ hơn cái hôm mà Ma-ri-a được trừ bảy quỷ gấp trăm ngàn lần.

Chúa Giê-su Phục Sinh ơi, Chúa cũng ở gần chúng con trong gang tấc, mà chúng con vẫn cứ mãi chìm trong xã hội đen. Xin Chúa hãy gọi tên chúng con, xin cho chúng con nghe thấy tiếng gọi gần gũi ấy, xin cho chúng con mở mắt. A-men.

Halleluia.

KHÔNG CẦN KHĂN TANG

Mọi người lúng túng, không biết phải làm gì với vải vừa xé làm khăn tang, với chiếc áo quan được nhà đòn chở tới chưa đầy nửa tiếng.

Nguyên nhân của sự việc bắt đầu từ chiếc xe chở cô Nguyễn Việt Lan ( sinh năm 1968 ) và rất đông hành khách bị lật nhào trên tuyến đường Phương-lâm Sài-gòn cách đây hơn 10 năm. Cô Lan bị bất tỉnh nhân sự, hơi thở chỉ còn thoi thóp. Các chị em trong cộng đoàn Bái Ái, Bình-triệu gấp gáp đưa chị về bệnh viện Thánh Tâm, Biê-hòa. Vào đến nơi, bác sĩ lắc đầu, một linh mục ở đó ( bệnh viện này trước đây của Dòng Thánh Thể, sau 1975, nhà nước tiếp quản và chừa lại một diện tích nhỏ để làm Tu Viện ) đã đến xức dầu và giải tội thiêng liêng, vì lúc đó cô Lan đã hoàn toàn hôn mê.

Các chị em trong cộng đoàn không chịu thua, thuê xe đưa cô Lan về bệnh viện Chợ Rẫy, Sài-gòn. Trong phòng cấp cứu, các bác sĩ trực đều lắc đầu, vì cô Lan đã bị gãy chân, gãy hai xương sườn cắm vào phổi, đứt một phần lưỡi và chấn thương sọ não. Cô Lan được đưa đến một góc trong phòng cấp cứu, để thân nhân tùy ý quyết định nên đưa về ngay hay đợi giám định đã chết để mang xuống nhà xác. Một chị tức tốc gọi điện thoại về cộng đoàn ở Bình-triệu để mọi người chuẩn bị đón xác cô Lan về.

Vừa hay tin, cha Lộc, linh viện phụ, cắt đặt những việc cho những người trong cộng đoàn rồi xin phép cha xứ Fatima giựt chuông báo tử. Nghe chuông, bà con trong Họ Ðạo tập trung đến nhà thờ. Cha Lộc nói: "Chúng ta hãy cầu xin Mẹ Ma-ri-a cứu cô Lan, là chị em trong cộng đoàn của chúng ta. Chúng ta không muốn mất cô ấy. Nhưng nếu Chúa đã có cách khác trên cuộc đời cô Lan thì xin Mẹ cùng đi với cô Lan đến trước tòa Thiên Chúa". Trong tiếng khóc thút thít, mọi người bắt đầu cầu nguyện: "Kính mừng Ma-ri-a đầy ơn phước Ðức Chúa Trời ở cùng Bà, xin cầu cho cúng con, bây giờ và trong giờ lâm tử".

Khi vừa xong Năm Sự Thương, một chị trong nhà cộng đoàn chạy vội đến nói gì với cha Lộc, rồi ngài từ từ bước lên trước mọi người. Lúc này ngài bắt đầu khóc, còn mọi người vội im lặng, vì nhận ra một cảm giác yêu thương đặc biệt chứ không phải là xót xa, mất mát nơi những giọt nước mắt của ngài. Cha Lộc nói: "Chúng ta hãy ngợi khen Chúa, hãy cảm tạ Mẹ và hây chuẩn bị tinh thần chăm sóc cô Lan, vì cô Lan đã được hồi sinh".

Chị giáo dân kể cho tôi câu chuyện này nói: "Ðức Mẹ thương cô Lan đặc biệt lắm, nên khi về nhà, chỉ một thời gian ngắn sau là cô được bình phục hoàn toàn".

NGUYỄN LÊ PHAN ANH

 

ÐỨc Giê-su Ki-tô làm Chúa thỰc và làm Vua thẬt

Trải qua bao năm tháng gọi là "sống đạo, giữ đạo", từ bé cho đến nay hai mươi mấy năm trôi qua, tôi đã sống cho tôi và cho Thiên Chúa như thế nào ? Tham gia hội đoàn này, sinh hoạt nhóm đạo đức kia, gần đây thậm chí còn có thể chia sẻ Lời Chúa "dạy Giáo lý", nói về Thiên Chúa cho những tâm hồn bé nhỏ, thật tệ hại và là một nguy cơ, khi chính bản thân mình chưa thể nhận định rằng chính mình là ai và đang làm gì ? và ai đang chi phối mình ? hay lại chính ta chi phối lấy ta. Ðúng vậy, từ một bài chia sẻ, nhưng đúng hơn đối với tôi, đó chính là một bài giảng theo đúng với ý nghĩa của một bài giảng, chẳng khác nào như một gáo nước lạnh tưới vào một gốc cây đang từ từ khô héo đi khi chính nó tự tách ra khỏi nguồn mạch của sự sống, đang được cảm nhận lại sự sống đang ngấm dần. Ít nhất từ gáo nước lạnh ấy, tôi như đang thấm dần thấm dần từ đất vào rễ, để rồi lại bừng lên sự sống mãnh liệt hơn, và rồi tôi cũng đang hoạt động như vậy. Vâng đó là bài chia sẻ trong lớp học Giáo Lý bao đồng của giáo xứ tôi: "Ðối với bạn, Ðức Ki-tô là ai ?"

"Giờ này đối với tôi, Ðức Ki-tô là ai ?" Như có bài hát như thế, vậy Ngài là ai đối với tôi ? Khi tôi cảm nghiệm tôi chính tôi đang bị tính xác thịt chi phối và hoạt dộng trong tôi và càng cảm nghiệm rằng chính những tính xấu của tính xác thịt ấy không phải là hoa quả của Thánh Thần, chính những sự ấy đã đẩy tôi ra khỏi Ðức Ki-tô, mặc dũ tôi, môi miệng tôi luôn thưa rằng: "Lạy Chúa Giê-su, Lạy Chúa Giê-su... !" Tôi chỉ thưa lên như vậy khi tôi cần đến Ngài, xem Ngài như người phục vụ những điều tôi xin, những khi tôi thiếu thốn, khi tôi bế tắc trong cuộc sống.

Nhưng đến giờ này, khi tự tôi viết lên những điều này, thì ít nhiều tôi đã được cảm nhận từ bài giảng đó và phần lớn nhờ Chúa Thánh Thần, Ngài đang đến và đang hoạt động trong tôi, đang tác thánh bản thân tôi, để giờ đây tôi mong được chính Ngài Ðức Giê-su Ki-tô làm Chúa thực và làm Vua thật của cuộc sống tôi. Và điều ấy cũng chắc chắn là điều Ngài đang mong đợi nơi tôi, để rồi tôi không phải bối rối tự hỏi: "Ðối với tôi Ðức Ki-tô là ai ?" nhưng sẽ mạnh dạn tuyên xưng rằng Ðức Giê-su Ki-tô là Chúa thật của đời tôi .

"Lạy Chúa Thánh Thần, con yếu đuối mỏng dòn, bản thân con không tự mình làm được điều gì mà không phải nhờ ơn Chuá giúp, xin cho con thật lòng có Chúa, và để Chúa Giê-su là Ðấng đã chiến thắng sự chết và sự tội, Ngài làm Chúa thật trong cuộc đời con, để Ngài chi phối mọi sự trong ngoài của con, con xin nhờ ơn Chúa.

Lạy Chúa Giê-su, con xin tuyên xưng và chúc tụng Chúa, vì Chúa đã không bỏ rơi con, như rất nhiều lần con từ chối Ngài trong cuộc sống, Ngài thật cao cả ! Xin hãy đến cùng con, làm Chúa và làm Vua cuộc đời con. Suốt đời con, con xin cám ơn Chúa, xin chúc tụng Chúa"

HÙNG ÐỖ

 

Thư từ, và bài cộng tác xin gởi về địa chỉ: abba_chaoi@yahoo.com.

Những thắc mắc về tin học, bạn có thể gởi về: nhịpcau_tinhọc@yahoo.com.