HÀNH TRANG SINH VIÊN THỜI
ÐẠI
Số 15 09.04.2001
Hôm qua, giới trẻ khắp nơi hát vang bài theo Chúa
giữa một nhân loại đang muốn chạy theo lợi nhuận. Hôm nay, giới trẻ cùng với
Giáo Hội bước vào tuần lễ Vượt Qua của Chúa,
mặc cho giòng đời vẫy gọi với những biểu ngữ và quyền
lợi.
Vì hơn ai hết, người trẻ hôm nay biết mình đang cần
gì.
"Chúng tôi cần một niềm tin, chúng tôi cần một
con người để hy vọng.
Chúng tôi không cần những lời hứa suông và cũng chẳng
cần sự tâng bốc".
Kỳ vọng của người trẻ hôm nay chỉ có thể được đáp ứng
và làm tròn đầy
bằng vinh quang của Thập giá Ðức Ki-tô.
Ki-tô hỮu không tìm sỰ đau khỔ vì nó,
"Vác thập giá mình hằng ngày mà theo". Như thập giá
có thể được coi như một đồ trang sức, thì "vác thập giá mình" cũng có
thể trở nên một cách nói. Trong huấn giáo của Chúa Giê-su, kiểu nói này không
đưa sự hãm mình hay sự từ bỏ mình lên hàng đầu.
Trước tiên, kiểu nói đó không quy chiếu về nhiệm vụ nhẫn nại chịu đựng
những cực nhọc nhỏ hay to hằng ngày; kiểu nói đó càng ít nhắm tới việc tán
dương sự đau khổ như phương thế làm đẹp lòng Chúa. Người Ki-tô hữu không tìm sự
đau khổ vì nó, nhưng tìm tình yêu. Thập giá được chấp nhận sẽ trở nên dấu chỉ
tình yêu và hiến thân hoàn toàn. Vác thập giá theo Chúa Ki-tô có nghĩa làkết
hợp với Người, cung cấp một bằng chứng lớn nhất của tình yêu. Người ta không
thể nói tới thập giá mà không nghĩ tới tình yêu của Chúa đối với chúng ta, tới
sự kiện Chúa muốn ban cho chúng ta dồi dào của cải của Người.
Qua lời mời
này: "Hãy theo tôi" không
những Chúa Giê-su nói với các môn đệ Người: Hãy lấy tôi làm gương mẫu, nhưng
cũng nói: Hãy chia sẻ sự sống và những sự chọn lựa của tôi, hãy tiêu hao sự
sống của bạn với tôi vì tình yêu Chúa và anh em của bạn. Như thế, Chúa Ki-tô mở
ra trước chúng ta "con đường sự sống" con đường mà hỡi ôi thường bị
đe dọa bởi" con đường sự chết". Tội lỗi là con đường phân ly con
người với Thiên Chúa và với tha nhân, kích động sự chia rẽ và đục khoét xã hội
từ bên trong. "Con đường sự sống", lấy lại và lặp lại những thái độ
của Chúa Giê-su, trở nên con đường đức tin và hối cải. Chính xác đó là con
đường thập giá.
Ðó là con
đường dạy tín thác vào Người và vào mục đích cứu rỗi của Người, tin Người chết
để chứng tỏ tình yêu của Chúa đối với mọi người; đó là con đường cứu rỗi trong
lòng một xã hội luôn chia rẽ, hỗn tạp và trái nghịch; đó là con đường được phúc
theo Chúa Giê-su đến cùng, trong những hoàn cảnh lắm khi bi đát của sự sống
hằng ngày: đó là con đường không những sợ thất bại, những khó khăn, những loại
trừ, những cô đơn, bởi vì nó làm đầy tim con người bằng sự hiện diện của Chúa
Ki-tô; đó là con đường bình an, làm chủ lấy mình và đưa tới niềm vui sâu xa cõi
lòng.
Sứ điệp gởi Ðại hội Giới trẻ Thế giới năm 2001, số 05.
"Một hôm, ông Phê-rô và ông Gio-an lên Ðền
Thờ vào buổi cầu nguyện giờ thứ chín" ( Cv 3,1 )
Cầu
nguyện hay đi cầu nguyện cũng giống như đi làm. Tôi chắc chắn rằng có rất ít
người thực sự muốn thức dậy vào buổi sáng đặc biệt là sáng thứ hai để đi làm;
nhưng tất cả họ đều lôi mình ra khỏi giường để đi làm, vì đây là một việc bắt
buộc phải làm. Và tôi nghĩ cầu nguyện cũng giống như vậy chúng ta cần có một
thời gian biểu cố định cho cầu nguyện, có lẽ là trước bữa ăn sáng.
Chúng ta có
thể dậy sớm hơn một chút và dành thời gian đó để cầu nguyện. Nhiều người đã làm
như vậy; và thật sự rất tốt đẹp nếu ta dậy sớm hơn thường lệ 10 phút, nửa tiếng
hay thậm chí là một tiếng và dành khoảng thời gian đó ở với Chúa. Sẽ có nhiều
lúc chúng ta không muốn cầu nguyện, tuy nhiên cũng giống như việc đi làm đó là
việc phải làm và chúng ta nên làm. Có thể chúng ta sẽ phải lôi bản thân mình đi
cầu nguyện ( giống như việc kéo bản thân mình ra khỏi giường và đi làm ).
Tôi còn nhớ
câu chuyện về một tu sĩ đúng là đã thật sự trói mình vào bục quỳ vì ông thấy
mình quá lãnh đạm đến nỗi ông không có cái cảm giác rằng mình đang quỳ ở đó nữa
không còn nghi ngờ gì nữa, ông đúng là một con người được Thiên Chúa thúc đẩy.
Chúng ta đã đọc đoạn Kinh Thánh nói rằng Thánh Phê-rô và Gio-an đến đền thờ lúc ba giờ chiều để cầu nguyện. Ðó là thời gian dành cho việc cầu nguyện ( Cv 3, 1 ). Như vậy, Phê-rô và Gio-an, cũng như những người Do-thái khác, đến đền thờ cầu nguyện vào những thời điểm cố định. Chúng ta hãy đọc Cv 6.
Những điều đó thực sự đã đánh động tôi. Các thánh tông đồ cảm thấy cần thiết phải gắn chặt hoàn toàn đời sống mình vào việc cầu nguyện và vào việc đem ra thi hành Lời Chúa. Tôi bảo đảm rằng họ không muốn xâm phạm vào khoảng thời gian đã được xác định cho việc cầu nguyện. Khi chúng ta sắp xếp thời gian của mình để cầu nguyện, chúng ta hãy cố trung thành đi theo thời khóa biểu đó. Sẽ có những lúc, cũng tự nhiên thôi, có người đến vào đúng lúc dành cho việc cầu nguyện, chúng ta không thể thực hiện đúng theo như thời khóa biểu được. Cho nên, đương nhiên là sẽ có những ngoại lệ, nhưng bình thường thì chúng ta nên cầu nguyện theo một thời gian biểu cố định.
Lm R. DEGRANDIS, SSJ.
( Trích sách: Cầu nguyện, tha thứ, chữa lành. ABBA-Cha ơi phát hành )
Một trong những bản nhạc của
chàng nhạc sĩ gầy gò họ Trịnh mà tôi ưa thích là bản "Cát Bụi", nó
bắt đầu bằng một câu hỏi nhân sinh "Hạt
bụi nào hóa kiếp thân tôi ?" và trong bản nhạc đó, câu hát trầm lắng
nhất với tôi là: " ...Bao nhiêu năm
làm kiếp con người, chợt một chiều tóc trắng như vôi, lá uá trên cao rụng đầy,
cho trăm năm vào chết một ngày...".
Cho dù con người được đánh giá như thế nào đi nữa, họ cũng sẽ chỉ là
con người, một thụ tạo cấu tạo gồm nước và những vật chất chẳng có gì giá trị.
Bé nhỏ, yếu đuối, và lúc chết đi, chắc chắn sẽ chỉ còn là bụi đất sau ít thời
gian phân hủy sinh học.
Ai đã từng qua đảo quốc Singapore, hẳn sẽ nhớ cái lần đầu tiên, khi máy
bay chuẩn bị hạ cánh xuống Changi Airport, nhìn qua cửa sổ thấy biển mênh mông
ngay bên cạnh, và có ảo giác những con tàu hình như đang đi ngang ngay cửa sổ
máy bay, cùng đường bình độ với máy bay. Nhìn những lớp container 20 feet, 40
feet chồng chất trên tàu, ta biết là con tàu đó rất lớn. Vậy mà với biển, chúng
chỉ như những cái thuyền giấy đồ chơi của em bé. Con người thật bé nhỏ khi đứng
trước thiên nhiên hùng vĩ. Thậm chí, chỉ "...một cơn gió thoảng cũng làm
nó biến đi, nơi nó mọc cũng không còn mang vết tích...". Bé nhỏ hèn kém là thế, nhưng con người luôn đa đoan và khổ sở vì
những thôi thúc bắt nguồn từ kiêu căng tự mãn.
Nhìn những cảnh đời lố lăng dị hơm đang diễn ra hàng ngày, ta bỗng thấy
mình không giống, thấy mình chững chạc và có tâm thế cao hơn. Chính lúc đó, ta
đang có một chút kiêu căng rồi. Cái anh chàng A.Q điên điên trong truyện cùng
tên của nhà văn Trung Quốc Lỗ Tấn hay anh Chí Phèo, đứa con khốn khổ của văn sĩ
hiện thực Nam Cao thế mà vẫn có sự kiêu ngạo riêng, và họ dùng cái tính kiêu
hãnh vốn có đó của mình để chống lại những bất công khốn khổ đến với họ. Dù chỉ
là hoang tưởng. Nhưng nếu suy nghĩ kỹ về cái mà ta cảm nhận, suy niệm về sự
chết và những gì sau đó, sẽ thấy rằng hình như chúng ta luôn sống hoang tưởng.
Ðôi khi, chúng ta kiêu căng với cả những gì ta không có, không phải của ta.
Chúng ta lăn lộn, thủ đoạn, mê cuồng để đạt được những danh lợi hư vô. Tận sâu
thẳm trong tâm hồn, ta vẫn có thể nghe, nếu ta lắng nghe, thấy có câu hỏi rằng "danh lợi
đó để làm gì ?" Mẹ của Forest Gum ( phim Forest Gum ) là
một bà mẹ tuyệt vời, bà có khuyên Forest một câu: "thực ra,
người ta thường chỉ dùng khoảng 30% tiền bạc để nuôi sống mình, 70% còn lại là
để lòe nhau" Ðúng không ? Lòe, nổ, khoe khoang,
making believe là cái tật của đa số người ( chỉ khác là kín đáo hay không mà
thôi ).
Tôi có biết một cô gái, cô ta có thể mua tất cả mười bộ bông tai thời
trang trong một cửa hiệu chỉ vì không muốn ai có một đôi giống như cô. Thật hết
biết.
Tôi muốn xin Chúa một câu trả lời:
Lạy Chúa, có
phải Chúa luôn muốn con nhìn lại mình trong mùa chay, để biết mình hơn, nghĩa
là hiểu rằng con người chẳng là gì để mà kiêu căng. Tổng thống Clinton trong
Nhà trắng người có quyền lực nhất thế giới - và gã ăn mày lang thang sống trong
thùng carton dưới hầm cống Washington khi chết đi có gì khác nhau không ? Cô
gái điếm ở khu xì-ke Lê Lai làm tất cả mọi điều có thể cho đứa con của cô có
một cuộc sống tốt hơn và cô người mẫu đẹp mê hồn nhưng óc bã đậu cứ mãi lẩn
quẩn trong mấy cái vòng tròn tình tiền với mấy gã ngoại quốc trong cái bar kia,
phá thai, không muốn có con vì sợ hư bộ ngực, ai cao trọng hơn ai ? ai đàng
điếm hơn ai ?
Lạy Chúa, xin hãy luôn soi sáng
giúp con nhìn thấy được các hạn chế của mình, chế ngự được kiêu căng và tự mãn,
biết sống khiêm nhường và thứ tha. Mặc dù đó thực sự luôn là điều hiếm hoi đối
với một con người.
Và xin cho con
luôn ý thức được con sinh ra từ hạt bụi, với hơi thở truyền sinh của Chúa, lúc
chết rồi thân xác con sẽ lại trở về với bụi tro.
Nguyễn
Thái Vũ
Khi có thắc mắc về
mạng và tin học nói chung, quý vị có thể hỏi ở địa chỉ: nhipcau_tinhoc@yahoo.com để được giải đáp. Bài tham gia cộng
tác xin gởi về: abba_chaoi@yahoo.com Khi bạn có nhu cầu
tham khảo các số ABBA đã phát hành, xin vào hộp thư mở của chúng tôi: abba_suutap@yahoo.com
với passwords: abba |