Chủ bút:
CỦA THIÊN NIÊN KỶ MỚI !
( Lời kêu
gọi của ÐTC GIOAN PHAOLÔ II gởi đến giới trẻ thế giới )
"KHI BẠN ÐÓN NHẬN LỜI, LỜI SẼ BIẾN BẠN THÀNH NGỌN
NẾN SÁNG, MỘT TIA HY VỌNG CHO ÐỜI... CÁC BẠN ÐỪNG SỠ ÐÓN NHẬN LỜI... CÁC BẠN
ÐỪNG SỠ NOI GƯƠNG MẸ MA-RI-A QUYẾT ÐỊNH, CHỌN LỰA DƯỚI ÁNH SÁNG CỦA CHÚA... CÁC
BẠN ÐỪNG SỠ TIẾN VÀO THIÊN NIÊN KỶ MỚI VỚI NIỀM TIN YÊU VÀ HY VỌNG. CHÚNG TA
LUÔN CÓ THÁNH THẦN, LỜI CHÚA, MẸ MA-RI-A VÀ CÁC THÁNH TỬ ÐẠO ÐỒNG HÀNH...
( Trích bài giảng của Ðức TGM GB. Phạm Minh Mẫn,
Sàigòn, trong Ðại hội Giới trẻ Công giáo Sàigòn-ngày 1.1.2001 )
Tôi đã bị người phụ trách bỏ rơi ! Trước ngày Ðại hội diễn ra, tôi đã đăng ký bốn vé một cho tôi và cho ba người bạn khác, nhưng đến lúc chỉ còn hơn tiếng đồng hồ nữa Ðại Hội sẽ khai mạc thì người phân phối báo là tôi đã không đăng ký. Riêng tôi vì có tham gia tiết mục văn nghệ, nên đương nhiên có. Tôi bối rối thực sự vì sẽ giải thích làm sao với ba người bạn đã nghe tôi "dụ" để bỏ các cuộc vui khác của ngày đầu thiên niên kỷ này đến với tôi và Ðại hội ? Họ sẽ thất vọng mất và không tin tôi nữa. Tôi chạy lung tung hỏi hết người này đến người nọ để xin họ để lại vé thừa, nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu cảm thông cho người "trễ tàu". Tôi còn biết làm gì ?
Tôi sực nhớ đến Mẹ Ma-ri-a và đã cầu nguyện với Người. Xin Mẹ nài nỉ Chúa cứu lấy con, và đón nhận những cố gắng nhỏ bé của các bạn con. "Chúa ơi, Mẹ ơi ! Con phải làm sao đây ? Xin cứu giúp con !"
Chỉ năm phút sau, tôi nhận được thông báo có vài người đăng ký nhưng
không đến và thế là tôi được ưu tiên bốn vé. Lúc đó tôi mừng không thể tả được
vì những chiếc vé may mắn đó. Không, nhưng phải nói là những chiếc vé tình
thương của Chúa dành cho tôi qua Mẹ Ma-ri-a trong ngày trọng đại này. Tôi cám
ơn Chúa và Mẹ suốt cả buổi chiều và tối hôm đó.
GB. NGÔ
Quả là không phụ với mong chờ của tôi trong lần
đầu tiên được tham dự Ðại hội giới trẻ Công giáo đông đảo thế này. Mọi gương
mặt rạng ngời đang cùng hướng đến những tầm nhìn chung.
Ðầu chương trình chúng tôi tập hát và sinh hoạt tại
chỗ. Những giai điệu hùng hồn khơi lên sức sống và nhiệt huyết của tuổi trẻ.
Chúng tôi cùng nhau cử động đôi tay rồi đôi chân cùng với khăn, đèn theo Sư
huynh hướng dẫn trông rất đẹp. Tôi chưa dám so sánh nó với Ðại hôi thể thao
Sydney vừa rồi đâu, nhưng chính sự hồn nhiên đó liên kết chúng tôi với nhau và
chúng tôi thấy những người quanh mình dễ thương hơn. Tôi sẽ kể cho ngoại và mẹ
nghe những kỷ niệm này khi về ăn tết ở Nha Trang, chắc chắn bà và mẹ sẽ vui
lắm.
Nhưng tôi muốn nói thêm một điều nữa, vì tôi không chỉ
mong có thế ở Ðại hội. Tôi ước mong được các bạn trẻ kể cho nghe về cách sống
chứng nhân của giới trẻ hôm nay và những minh chứng về một Vị Giê-su đang sống
và sẽ là Ðấng làm chủ thiên niên kỷ thứ ba này. Tôi nghĩ thứ nước mà tôi muốn
và các bạn cũng muốn la Giê-su. Tôi hơi tiết cho bầu khí chung. Sự nhộn nhịp
của lễ hội phủ lấp hết những khoảng trống để lòng người đón nhận Giê-su. Ðiều
này tôi nhận ra ngay khi cùng nhau đọc Thánh Kinh. Chẳng một lời nào của Chúa
vừa được chúng ta đọc lên có cơ hội lưu lại và trở nên sự sống cho tôi trong
ngày ấy.
Những bạn tôi có dịp gặp trong tối hôm ấy chỉ quan tâm đến sự náo nhiệt
hay bận tâm đánh giá về các tiết mục văn nghệ. Tôi có cảm giác chúng tôi bị
"virus" xâm nhập và làm vô hiệu hóa những "phần mềm" điều
hành căn bản, khiến chúng tôi bị lôi cuốn vào một quỹ đạo khác. Không biết ban tổ
chức đã nghĩ đến điều này khi cấu trúc chương trình Ðại hội như thế không ?
Về rồi mà tôi vẫn cứ ước ao giá mà có nhiều thời
gian hơn cho bạn trẻ gặp nhau một cách cá nhân trong nhóm nhỏ, để người trẻ làm
chứng cho người trẻ về Chúa và về Hội Thánh của Người. Tôi như cu cậu đợi mẹ đi
chợ về mong được cái kẹo,nhưng hôm nay mẹ lại quên, nên cu cậu đành tĩu nghĩu
buồn.
AN SHIN
Tôi là một trong số gần 5000 bạn trẽ được vinh dự có mặt trong ngày đại
hội giới trẻ được tổ chức vào 1-1-2001 tại khuôn viên Ðại Chủng Viện Thánh
Giuse vừa qua.
Khoảng 4h30, song song với chương trình văn nghệ đang được các ca sĩ công giáo nổi tiếng trình bày thì tại sân ngoài Ðại
Chủng Viện, tôi bắt gặp khoảng hơn 300 bạn trẻ cùng nhau kết nối thành những
vòng tròn lớn, nhỏ. Họ ca hát, nhảy muá, trò chuyện và trao đổi với nhau. Nhìn
thấy các bạn, tôi bỗng giật mình:" Ô hay, hoá ra hơn một giờ vừa qua mình
ngoan thật !", đông nhất là các bạn thuộc giáo xứ Phát Diệm, hơn 40 người.
Và đâu đó tại những góc khuất cuả bờ tường, những nhóm 3-4 người cùng ngồi với
nhau, không khí thật tĩnh lặng và tôi tin chắc rằng họ đang cầu nguyện, họ đang
ca ngợi và táng tụng quyền năng của Thiên Chuá đã kết nối từng người trong họ
lại với nhau.
Bên trong, Hiền
Thục vẫn hát, Tam Ca Ao Trắng thì vẫn ngân vang tiếng ca ấm áp và các bạn thì
vẩn cứ sôi lên theo diễn tiến của cuộc chơi, tôi tiếc vì chẳng nằm trong nhóm
nào cã nên cứ nhìn ngẩn ngơ và nghĩ rằng, cái tôi tìm khi đến đây chính là
không khí này, cái mà tôi khao khát là đây, một sự liên kết trong Ðức Ki-tô cuả
những người có thể là vừa quen nhau. Tôi thích như thế này hơn, thích sự chân
thành và sôi động này hơn Và ước gì, ban tổ chức dành một nửa thời gian cuả
chương trình văn nghệ cho bọn mình. Ðể tôi thật sự là một người trẻ trong đại
hội dành cho giới trẻ này.
N.
TRINH
THÁNH LỄ
Ngược hẳn với không khí sôi động, náo nhiệt ở phần
đầu chương trình, hàng ngàn bạn trẻ đứng im lặng, nghiêng mình đón rước các vị
Thánh Tử Ðạo Việt-nam và suy gẫm về cuộc đời trung thành làm chứng nhân cho
Chúa đến hơi thở cuối cùng. Tôi cảm nghiệm sâu sắc rằng, Chúa Giê-su và các
Ngài đang hiện diện ở giữa chúng tôi. Và tôi thấy trân trọng hơn bao giờ hết
những con người tuyệt vời mà Chúa đã ban cho dân tộc Việt-nam.
Ðiểm đặc sắc nhất của Thánh Lễ là bạn tham dự với toàn
bộ con người bạn, cả thể xác lẫn tâm trí. Tôi đã cùng mọi người mê say cất vang
tiếng hát, đã cùng mọi người nhún nhảy, lắc lư theo điệu nhạc và cùng reo hò
tôn vinh Thiên Chúa. Lần đầu tiên khi tham dự Thánh Lễ, tôi có thể ngửa mặt lên
bầu trời bao la, thăm thẳm, hai tay dang rộng, tâm hồn rạo rực, ngất ngây một
tâm tình tạ ơn. Toàn bộ cảm xúc, toàn bộ trí não của tôi đều hướng về một Thiên
Chúa đang ngự trị giữa nơi đây, không hề có một giây phút nào xao lãng.
Nếu như tất cả những điều đó là bề mặt bên ngoài khiến
tôi sốt sắng hơn, ngợi khen Thiên Chúa nhiều hơn, thì bài giảng của Ðức Tổng
mới thật sự là điều đánh động tôi nhất. Bài giảng của ngài chỉ xoáy vào một cái
sườn duy nhất, đó là NỖI SỠ HÃI. Con người ai cũng sống với nhiều nỗi sợ, có
những nỗi sợ chính đáng, và cũng có những nỗi sợ rất vô lý. Vượt lên trên những
nỗi sợ thường tình của con người, Ðức Cha nhấn mạnh đến một nỗi sợ và ngài quả
quyết rằng bổn phận dẹp tan nó chính là bổn phận của những người trẻ như chúng
ta. Ðó là sợ phải sống và làm chứng cho Tin Mừng, đó là sợ "trở thành những vị thánh của ngàn năm mới".
Khó khăn đấy, nên đương nhiên là sợ. Nhưng chẳng lẽ sợ mãi mà không làm gì à ?
Lời Chúa Giê-su Ki-tô nói : "Có Thầy
đây, các con đừng sợ !", câu Kinh Thánh nghe sao mà ấm lòng ! "Ðừng
sợ"... "Ðừng sợ" "Có Thầy đây" những câu chữ này cứ
vang vọng trong tôi.
Chúa Giê-su nói với chúng ta đấy, Ngài nói với tôi,
nói với bạn đấy ! Ðức Giê-su chính là chủ thể của niềm hy vọng, cậy trông và bổ
sức cho mọi bạn trẻ trên con đường tiến vào thiên niên kỷ mới đầy thách đố và
hy vọng. Hãy "cùng Chúa Giê-su tiến vào thiên niên kỷ mới" ( khẩu
hiệu của Ðại Hội ), bạn nhé !
Thánh Lễ kết thúc với một nghi thức cũng rất ấn tượng.
Hàng ngàn bạn trẻ đã hô vang lời tuyên hứa dấn thân trước mặt vị mục tử và giữa
đất trời bao la huyền nhiệm. "Mỗi
bạn trẻ Một Tin Mừng" trong ngàn năm mới. Tôi thầm cầu nguyện cùng
Chúa Giê-su xin Ngài hãy thực hiện những lời hứa đó để chúng không phải chỉ là
những lời hô hào cho vui bên ngoài mà thôi.
ABBA - Cha ơi xin cám ơn những lời chúc mừng và lời đề
nghị được cộng tác. Mọi thư từ, bài viết xin gởi đến cho chúng tôi theo địa
chỉ: abba_chaoi@yahoo.com