Bên Giường Bệnh
Bên Giường Bệnh.
M. Mad
Hà Nội (WTGPHN 04-08-2025) - Sau khi đọc được thông báo ngày 02/8/2025 của Văn phòng Toà Tổng Giám Mục Hà Nội về tình hình sức khoẻ của Ðức cha Lô-ren-sô Chu Văn Minh, tôi có cơ hội ghé đến nơi Ðức cha đang dưỡng bệnh và đọc kinh cầu nguyện cho ngài. Ở đó, không gian rất yên tĩnh, chỉ có tiếng thì thầm cầu nguyện vang lên từ những người lặng lẽ quây quần bên giường bệnh của ngài. Mùi thuốc sát trùng nhè nhẹ, tiếng máy trợ thở nhịp nhàng và hơi thở yếu ớt của ngài tạo nên một bầu không khí vừa thiêng liêng, vừa xót xa.
Ngài nằm đó, gầy gò và tiều tụy. Khuôn mặt đã hằn sâu dấu vết thời gian, ánh mắt nhắm nghiền, chiếc bình oxy kề cận như người bạn cuối đời. Nhưng dường như trong sự mệt mỏi của thân xác ấy, vẫn có một sự hiện diện thật bình an như thể một đời đã được hiến dâng trọn vẹn, và giờ đây chỉ còn lặng lẽ chờ đợi trong tay Chúa.
Tôi xúc động khi thấy một cụ già rón rén bước đến bên ngài. Cụ khom người thật thấp, ghé sát vào tai ngài và thì thầm điều gì đó. Không ai nghe rõ, nhưng tôi tin đó là một lời nguyện, hay một tiếng cảm ơn... cũng có thể là một lời từ biệt đầy yêu thương. Trong khoảnh khắc ấy, mọi lời giảng dạy, mọi văn bằng, mọi chức danh dường như tan biến... Chỉ còn lại một con người bé nhỏ đang được ôm ấp bởi lời cầu của cộng đoàn - một mục tử được bao phủ bằng lời kinh của đoàn chiên mình từng chăn dắt.
Tôi nhớ dáng hình Ðức cha ngày xưa - một con người đầy nghị lực, thông thái, nhẹ nhàng mà sâu sắc. Bao nhiêu năm phục vụ Hội Thánh, từng giảng dạy cho biết bao thế hệ, từng là người nâng đỡ đời sống thiêng liêng cho nhiều tâm hồn. Vậy mà giờ đây, tất cả chỉ còn là một thân xác mỏng manh nằm yên, và một nhịp thở yếu ớt níu giữ sợi chỉ sự sống.
Người ta thường ngưỡng mộ một đời linh mục, giám mục, vì những gì các ngài đã làm được. Nhưng đứng trước Ðức cha hôm nay, tôi lại thấy xúc động hơn bởi những gì ngài không còn làm được nữa. Ngài không còn nói, không còn giảng, không còn cử hành Thánh lễ, nhưng sự hiện diện của ngài là một lời chứng sống động về lòng tín thác nơi Chúa.
Thật vậy, giữa một thời đại mà người ta hay tôn vinh sức mạnh, khả năng và hiệu quả, hình ảnh một vị mục tử đang âm thầm kết hiệp với Chúa trong đau yếu và lặng thinh lại khiến tôi bối rối. Vì chính lúc yếu đuối nhất, lại là lúc đức tin sáng ngời nhất. Không còn gì để cậy dựa - thì chỉ còn biết phó thác. Không còn ai để nói chuyện - thì chỉ còn Chúa để thầm thì trong sâu thẳm linh hồn.
Tôi chợt nhớ đến câu khẩu hiệu giám mục của Ðức cha: "Phục vụ trong Ðức Ái." Và ngài vẫn đang phục vụ - ngay cả trên giường bệnh, khi thân xác đã rã rời, ngài vẫn đang dạy tôi về sự trung tín, sự khiêm nhường, và nhất là sự phó thác. Ðôi khi, chính sự yếu đuối lại trở thành nơi mạnh mẽ nhất để Chúa tỏ lộ tình yêu của Người.
Rời khỏi căn phòng ấy, lòng tôi lặng đi rất lâu. Trong sâu thẳm, tôi chỉ biết thầm thì: Lạy Chúa, xin gìn giữ Ðức cha của chúng con. Xin để nơi thập giá bệnh tật, ngài tìm thấy niềm an ủi sâu xa là chính sự hiện diện của Chúa. Và xin cho chúng con - những người từng được ngài phục vụ - biết đáp lại bằng tình thương và lời cầu nguyện chân thành nhất./.
M. Mad