"Ông Ngoại" Của Chúng Tôi
"Ông Ngoại" Của Chúng Tôi.
Học viện MTG Hà Nội
Hà Nội (WTGPHN 07-08-2025) - Có những con người chỉ cần hiện diện thôi cũng đủ khiến người ta cảm thấy bình an. Có những ánh mắt chỉ một thoáng chạm cũng đủ khiến người khác dừng lại để lắng nghe. Có những nụ cười không cần lời nói vẫn có thể xoa dịu những xao động trong tâm hồn;... Tôi đang muốn nói tới một người mà có lẽ với mỗi người con Tổng Giáo Phận Hà Nội lúc này nói chung và với mỗi chị em Dòng Mến Thánh Giá Hà Nội chúng tôi nói riêng đang rất thương nhớ. Ðó chính là Ðức cha Lô-ren-sô Chu Văn Minh, một người cha, một người thầy và đặc biệt là một người ông yêu quý của chúng tôi đã lên đường trở về Nhà Cha.
Người ông của chiêm niệm và âm thầm gieo Lời
Ai đã từng nghe Ông giảng, hẳn sẽ nhớ đến giọng nói nhẹ nhàng, ấm áp, đôi khi nhỏ đến mức phải chăm chú lắng nghe. Nhưng đó không phải là sự yếu ớt mà là tiếng nói phát ra từ một tâm hồn đã đi sâu vào trong thinh lặng của chiêm niệm. Trong lời Ông nói, người ta cảm được chiều sâu của Lời Chúa và cảm nhận được một đời sống cầu nguyện liên lỉ phía sau những lời giảng ấy. Không ngôn từ hào nhoáng; không cần khuấy động đám đông nhưng đơn giản chỉ là nói và để Chúa nói qua mình. Sự khôn ngoan nơi Ông không phải là sự sắc sảo mà là sự hiền hòa, khiêm nhường mà thấm đẫm ân sủng.
Ông từng là Giám đốc Ðại Chủng viện Thánh Giu-se Hà Nội. Có lẽ, không ít linh mục hôm nay đã từng là chủng sinh dưới sự dìu dắt âm thầm nhưng kiên vững của ông. Ông không áp đặt nhưng dẫn dắt bằng gương sáng. Ông dạy người trẻ cách bước đi trong ơn gọi, không phải bằng lệnh truyền mà bằng đời sống cầu nguyện của chính mình. Ông không truyền đạt đức tin như một mớ kiến thức nhưng như một hành trình sống kết hợp với Thiên Chúa. Trong thời đại ồn ào và vội vã, Ông chính là chứng nhân của sự trung thành và kiên nhẫn, là người "gieo Lời" rồi lặng lẽ chờ hoa trái mọc lên.
Người ông của Dòng Mến Thánh Giá Hà Nội
Không biết chính xác từ bao giờ, nhưng khi bước chân vào Dòng, tôi đã biết đến Ðức cha Lô-ren-sô với cách gọi thật trìu mến "Ông ngoại". Hai tiếng thân thương này được dành cho Ông không chỉ vì tuổi tác mà còn vì cách Ông sống và hiện diện: Trầm lắng, hiền từ, khiêm nhường và đầy bao dung. Nơi Ông có một vẻ đẹp của sự chín chắn mà thời gian không thể làm phai mờ. Một vẻ đẹp không đến từ quyền lực hay học vị mà đến từ một trái tim đã từng được Thiên Chúa chạm đến và không ngừng để Ngài chạm vào.
Ông không chỉ là một mục tử, một người thầy, mà còn là một người Ông vô cùng thân thương. Không quá nhiều lời, không tìm kiếm ánh hào quang, cuộc đời của Ông là một bản nhạc thánh ca dịu dàng, đậm chiều sâu của đức tin và lòng mến. Ông hiện diện cùng Hội dòng chúng tôi như một điểm tựa âm thầm nhưng vững chắc. Không biết đã bao lần Ông đến với chị em chúng tôi trong các dịp lễ khấn, tĩnh tâm, huấn đức hoặc chỉ đơn giản là những buổi gặp gỡ thân tình, những bài học nhân bản nho nhỏ,... Nhưng dù là dịp nào thì Ông luôn mang theo sự hiền hậu, yêu thương và quan tâm đầy khích lệ. Ông không giảng dạy như một Bề trên nghiêm nghị nhưng chia sẻ như một người ông đang truyền lại cho con cháu gia sản đức tin quý báu. Trong từng lời nói, ánh mắt và cách sống của Ông, chị em chúng tôi đều cảm nhận được một tâm hồn yêu mến đời tu, yêu mến ơn gọi sống hiến dâng và yêu mến cách riêng linh đạo Mến Thánh Giá.
Ông không chỉ lo cho đời sống thiêng liêng của chị em chúng tôi, mà còn quan tâm cả đến nhu cầu thể chất - để đời sống dâng hiến trở nên một hành trình trọn vẹn, tràn đầy niềm vui cả thể xác lẫn tinh thần. Nhiều chị đã từng kể lại rằng, vào những giai đoạn khó khăn, Ông để ý chăm lo cho các chị từng bữa ăn, từng đôi giày, đôi dép, từng cái áo ấm,... Nghe thì có vẻ vụn vặt, nhưng trong chính sự vụn vặt ấy lại chất chứa cả tấm lòng yêu thương và tinh tế của một người cha, một người ông. Bởi chỉ ai thật sự yêu thương thì mới quan tâm đến những điều nhỏ nhặt như thế.
Và khi về hưu, "người ông" ấy vẫn đồng hành với Hội dòng trong thinh lặng, bằng một tình yêu âm thầm nhưng bền bỉ và sâu đậm. Hình ảnh hằng ngày Ông lặng lẽ quỳ gối nơi nhà nguyện đã khắc hoạ rõ nét chân dung một người ông đạo hạnh. Ông không cần giảng dạy thêm, bởi chính đời sống âm thầm và hiệp thông của Ông là một bài học lớn lao. Chính tại nơi ấy, Ông vẫn tiếp tục nâng đỡ Hội dòng, không phải bằng lời nói mà bằng lời cầu nguyện - bền bỉ và trung tín như suối nguồn nuôi dưỡng Hội dòng qua bao thử thách. Chị em chúng tôi vẫn luôn nhớ rõ lời Ông dặn dò trong mỗi dịp huấn đức: "Không xin, không từ chối. Bảo thì vâng theo". Câu nói ấy, giản dị nhưng sâu sắc đã trở thành phương châm cho bao chị em trẻ đang khởi đầu hành trình ơn gọi, và cũng là ánh sáng dẫn đường cho những người đang bước đi trong đời sống tận hiến.
Giờ đây, Ông đã trở về nhà Cha. Tuy không còn nhìn thấy Ông bằng con mắt thể lý nhưng những di sản thiêng liêng mà Ông để lại vẫn luôn sống mãi trong lòng mỗi chị em Mến Thánh Giá Hà Nội chúng tôi. Di sản ấy không được viết trên giấy nhưng được ghi khắc trong tim - nơi những ai đã từng được Ông gặp gỡ, nâng đỡ, khích lệ và yêu thương.
Một lần nữa, Hội dòng chúng con xin kính chào và vĩnh biệt Ông trong Chúa Giê-su Ki-tô.
M.D
Học viện MTG Hà Nội