Diễn văn của Ðức Thánh Cha

trong buổi gặp gỡ cộng đồng người Rom

 

Diễn văn của Ðức Thánh Cha trong buổi gặp gỡ cộng đồng người Rom.

Kosice (Vatican News 14-09-2021) - Buổi gặp gỡ với cộng đồng người Rom bắt đầu với lời chào mừng ngắn của cha Peter, sau đó là lời chứng của một gia đình người Rom, người đã tìm được chỗ đứng trong thế giới công việc.

Diễn văn của Ðức Thánh Cha trong buổi gặp gỡ cộng đồng người Rom:

Kosice, ngày 14/09/2021

Anh chị em thân mến, chào anh chị em!

Tôi cảm ơn vì sự chào đón của anh chị em và những lời triều mến của anh chị em. Ján đã gợi nhớ lại điều mà Thánh Phao-lô VI đã nói với anh chị em: "Anh chị em ở trong Giáo hội, anh chị em không ở bên lề... Anh chị em ở nơi con tim Giáo hội" (Bài giảng ngày 26 tháng 9 năm 1965). Không ai trong Giáo hội nên cảm thấy lạc lõng hoặc bị bỏ rơi. Ðó không chỉ là một cách nói, đó là cách hiện hữu của Giáo hội. Bởi vì là Giáo Hội nghĩa là đang sống theo lời quy tụ của Chúa, là cảm thấy chính danh trong cuộc sống, là thành phần của cùng một đội. Vâng, bởi vì Thiên Chúa muốn chúng ta như thế, mỗi người khác nhau nhưng tất cả đều hiệp nhất xung quanh Người. Chúa nhìn thấy chúng ta cùng nhau.

Và Người nhìn thấy chúng ta là con cái: Người nhìn với cái nhìn của người Cha, cái nhìn yêu mến dành cho mỗi đứa con. Nếu tôi đón nhận ánh nhìn ấy lên tôi, thì tôi học được cách nhìn người khác tốt hơn: tôi khám phá ra rằng còn có những người con khác của Thiên Chúa bên cạnh tôi và tôi nhận họ là anh em. Ðây là Giáo Hội, một gia đình gồm những anh chị em cùng một Cha, Ðấng đã cho chúng ta Chúa Giêsu là người anh em, để chúng ta hiểu được Người yêu tình huynh đệ đến nhường nào. Và Người muốn toàn thể nhân loại trở thành một đại gia đình. Anh chị em nuôi dưỡng một tình yêu lớn dành cho gia đình, và nhìn Giáo hội khởi đi từ kinh nghiệm này. Vâng, Giáo hội là nhà, đó là nhà của anh chị em. Vì vậy - tôi muốn nói với anh chị em bằng cả trái tim - anh chị em được chào đón, hãy luôn cảm thấy Giáo hội là nhà của mình và đừng bao giờ sợ hãi khi ở đó. Không ai giữ anh chị em hoặc bất kỳ ai khác bên ngoài Giáo hội!

Anh Ján và Beáta vợ anh đã chào tôi: anh chị đã cùng nhau đặt ước mơ của gia đình trước sự đa dạng tuyệt vời về nguồn gốc, phong tục, tập quán của mình. Hơn nhiều lời nói, chính cuộc hôn nhân của anh chị là minh chứng cho sự cụ thể của việc chung sống có thể phá đổ nhiều định kiến cho rằng điều này dường như không thể vượt qua được. Không dễ vượt ra khỏi thành kiến, ngay cả giữa các Kitô hữu. Thật không dễ để đánh giá cao người khác, người ta thường nhìn thấy những trở ngại hoặc như kẻ thù, và diễn tả sự xét đoán mà không cần biết khuôn mặt và câu chuyện của họ.

Nhưng chúng ta hãy lắng nghe điều Chúa Giêsu nói trong Tin Mừng: "Ðừng xét đoán" (Mt 7,1). Tin Mừng không dỗ ngọt, không làm dịu. Ðức Kitô nói với chúng ta: "Ðừng xét đoán". Tuy nhiên, đã bao nhiêu lần, chúng ta không chỉ ngồi lê hay đồn thổi, mà còn tự cho mình là công chính khi làm người phán xét khắt khe về người khác. Khoan dung với bản thân, nhưng lại cứng rắn với người khác. Thực tế, các xét đoán là định kiến bao nhiêu, thì chúng ta thường tô màu thêm bấy nhiêu! Ðó là dùng lời nói làm biến chất vẻ đẹp của con cái Thiên Chúa, là anh em của chúng ta. Không thể hạ giảm thực tại về người khác thành những mô hình có sẵn của chính mình, không thể đóng khung người khác. Trên hết, để thực sự biết về người khác, chúng ta phải nhận biết họ: nhận biết rằng mỗi người đều mang nơi mình vẻ đẹp tuyệt vời của một người con Thiên Chúa, nơi đó phản chiếu hình ảnh Ðấng Tạo Hóa.

Anh chị em thân mến, rất nhiều lần anh chị em là đối tượng của những định kiến và phán xét tàn nhẫn, những định kiến phân biệt đối xử, những lời nói và cử chỉ phỉ báng. Với điều này, tất cả chúng ta đều trở nên nghèo hơn, nghèo nàn hơn về tình người. Ðiều chúng ta cần để phục hồi phẩm giá là chuyển từ định kiến sang đối thoại, từ khép kín sang hội nhập. Nhưng làm điều đó thế nào? Nikola và René đã giúp chúng ta: câu chuyện tình yêu của anh chị được sinh ra từ đây và trưởng thành nhờ sự gần gũi và động viên mà anh chị nhận được. Anh chị cảm thấy được trao quyền và muốn có một công việc; anh chị cảm thấy được yêu thương và lớn lên với mong muốn mang lại cho con cái anh chị nhiều thứ hơn.

Vì vậy, anh chị đã cho chúng ta một thông điệp quý giá: nơi nào có sự chăm sóc con người, nơi có việc mục vụ, nơi có sự kiên nhẫn và cụ thể, thì nơi đó sinh hoa kết trái. Không phải ngay lập tức, nhưng với thời gian, thành quả sẽ đến. Những phán xét và định kiến chỉ làm tăng thêm khoảng cách. Sự bốc đồng và lời lẽ to tiếng chẳng giúp ích gì. Cô lập người khác không giải quyết được gì. Khi gia tăng sự đóng kín, thì sớm hay muộn cơn giận cũng bùng lên. Con đường để chung sống hòa bình là hội nhập. Ðó là một quá trình hữu cơ, chậm rãi và quan trọng, bắt đầu với sự hiểu biết lẫn nhau, tiến bước với sự kiên nhẫn và hướng tới tương lai. Và tương lai sẽ thuộc về ai? Thuộc về con cái chúng ta. Chính chúng giúp định hướng chúng ta: những ước mơ lớn của chúng không thể va vào những bức tường chúng ta dựng lên. Chúng muốn phát triển cùng với những người khác, không có ngăn trở và bị dập tắt. Chúng xứng đáng có một cuộc sống hòa nhập, một cuộc sống tự do. Chúng là những người thúc đẩy những lựa chọn có tầm nhìn xa, vốn không tìm thấy sự đồng thuận ngay lập tức nhưng hướng đến tương lai của mọi người. Những lựa chọn can đảm phải được thực hiện vì con cái chúng ta: vì phẩm giá của chúng, vì sự giáo dục của chúng, để chúng lớn lên vừa bén rễ nơi nguồn gốc của chúng nhưng cũng đồng thời không bị ngăn trở trước những cơ hội.

Tôi cảm ơn những người thực hiện công việc hội nhập này, ngoài việc đòi hỏi không ít vất vả, đôi khi còn phải nhận sự hiểu nhầm và vô ơn, có lẽ ngay cả trong Giáo hội.

Các linh mục, tu sĩ và giáo dân và những người bạn thân mến! Xin cảm ơn anh chị em là những người đã cống hiến thời gian cho sự phát triển toàn diện của anh chị em của mình! Cảm ơn vì tất cả công việc với những ai ở bên lề. Tôi cũng đang nghĩ đến những người tị nạn và tù nhân. Tôi đặc biệt diễn tả sự gần gũi với những ai đang bị cầm tù. Xin cám ơn cha Peter kể về các trung tâm mục vụ, nơi không chỉ trợ giúp xã hội, mà còn đồng hành cá nhân. Cảm ơn anh em Salegiêng Hãy tiến bước trên con đường này, dù không thấy được tất cả thành quả ngay lập tức, nhưng nó có tính ngôn sứ, bởi vì nó bao gồm những anh chị em rốt hết, xây dựng tình huynh đệ, gieo hòa bình. Ðừng ngại đi ra để gặp gỡ những người thiệt thòi. Anh chị em sẽ thấy mình bước ra để gặp Chúa Giêsu, Người chờ đợi anh chị em ở nơi người đang cần, nơi thiếu thốn; nơi phục vụ chứ không phải nơi quyền lực; nơi nhập thể chứ không phải nơi dễ chịu. Chính người hiện diện ở đó.

Và tôi mời tất cả anh chị em hãy vượt qua nỗi sợ hãi, vượt ra khỏi những vết thương của quá khứ, với sự tự tin, từng bước một: trong công việc lương thiện, trong phẩm giá có được cơm bánh hằng ngày, trong việc nuôi dưỡng lòng tin lẫn nhau. Và trong lời cầu nguyện cho nhau, bởi vì đây là điều hướng dẫn chúng ta và cho chúng ta sức mạnh. Tôi khuyến khích anh chị em, tôi chúc lành cho anh chị em và tôi mang đến cho anh chị em vòng tay của toàn Giáo hội. Xin cảm ơn. Palikerav.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page