Chứng tá đức tin của Beata Jalocha:
Ðau khổ không thể lấy đi cuộc sống của tôi
Chứng tá đức tin của Beata Jalocha: Ðau khổ không thể lấy đi cuộc sống của tôi.
Ngọc Yến
Roma (Vatican News 11-09-2021) - Câu chuyện của Beata Jalocha, một thiếu nữ bị tai nạn cách đây 8 năm (2013), nhưng nhờ đức tin và nỗ lực không ngừng cô đã vượt qua cú sốc. Sau tai nạn cô xác tín rằng rằng cuộc sống là một hồng ân và vì thế cô quan tâm đến mọi chi tiết nhỏ của cuộc sống để tận hưởng chúng.
Phải ngồi xe lăn nhưng cô không thiếu niềm tin, hy vọng và đam mê cuộc sống. Câu chuyện của cô đã được dàn dựng thành vở nhạc kịch được biểu diễn ở Roma.
Câu chuyện được chính Beata kể lại như sau:
Cách đây 8 năm, trong khi đang đi ngang qua một toà nhà, một người tự tử nhảy từ lầu 7 xuống và rơi trúng vào tôi. Tôi bị thương và từ đó phải ngồi xe lăn. Trước đó, tôi từng có một công việc và sự nghiệp đang phát triển. Tôi là một nhân viên vật lý trị liệu, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ được đồng nghiệp chữa trị cho mình. Ngay khi nghe tin về tình trạng thể chất của mình, tôi muốn tập trung vào những những gì có thể xây dựng tương lai cho mình. Tôi không muốn sống trong quá khứ và nghiền ngẫm những gì đã xảy ra. Tôi nhận ra rằng, mặc dù bị khuyết tật nhưng tôi vẫn có một cuộc sống bình thường, ngay cả khi tôi phải nỗ lực rất nhiều.
Ðối với tôi, các giá trị cuộc sống không thay đổi. Sau tai nạn tôi không muốn từ bỏ cuộc sống của mình, tôi muốn đấu tranh cho tương lai. Tôi luôn tận hưởng cuộc sống. Ðã từng làm việc với bệnh nhân, phải đối diện với những đau khổ của họ mỗi ngày, tôi biết giá trị khi có một cơ thể khỏe mạnh, và tôi cũng biết khó khăn như thế nào sau khi gặp tai nạn. Sau những trải nghiệm của mình, tôi đã hiểu sâu sắc hơn về quá trình mà một người bệnh phải trải qua.
Khi được điều trị trong bệnh viện, tôi đã đấu tranh mỗi ngày với những yếu đuối của tôi. Tôi tự đưa ra cho mình những lý do để tiếp tục bước tới. Tôi tin chắc tôi phải làm điều đó. Vấn đề lớn nhất đó là nỗi đau không chỉ xảy ra vào lúc đó nhưng còn đi cùng tôi cho tới tận bây giờ. Ðã hơn một lần, đau khổ đã lấy đi sức mạnh và quyết tâm của tôi, nhưng đau khổ không thể lấy đi cuộc sống của tôi.
Tất cả những điều này tôi có được là nhờ đức tin. Ðức tin và niềm hy vọng đã giúp tôi thay đổi cách suy nghĩ. Nhờ đức tin và hy vọng, tôi tin mình có thể sắp xếp lại cuộc sống. Khi bạn tin rằng con đường bạn đang đi là dành cho bạn bởi vì Chúa có một kế hoạch cho bạn, bạn tìm được sức mạnh cho những ngày tiếp theo. Trong lúc gặp khó khăn, lời an ủi thôi không đủ. Ðiều quan trọng là tin rằng không nhất thiết phải quá lệ thuộc vào người khác, nhưng xây dựng ý thức về khả năng có thể quản lý mọi sự.
Từ lúc đó, tôi biết rằng chấn thương này sẽ đi cùng với tôi, và đây là sự bình thường mới của tôi. Rõ ràng là sự tự lập có giá của nó. Thân thể tôi yếu hơn, sức lực của tôi giảm đi nhanh chóng. Nhưng nhờ đức tin, người ta có thể làm được nhiều hơn những gì họ nghĩ. Khi tôi biết ai đó đang phải đấu tranh với vấn đề của họ, tôi có thể trao cho họ vài giải pháp. Nói chung tôi tin tưởng vào mọi người, tin vào dự án mà họ có thể đem lại điều gì đó tốt đẹp.
Ngay từ đầu tôi đã tập trung vào những gì có thể thay đổi. Cơ thể tôi đòi hỏi một sự phục hồi liên tục, chấn thương đã trở thành mãn tính. Tôi phải sống chung với nỗi đau. Trong 8 năm, tôi không thể ngủ được vào ban đêm, phải thức dậy liên tục. Chất lượng cuộc sống giảm nhiều sau tai nạn. Tôi nhận ra rằng tôi phải thực hiện một số hoạt động nhanh bao nhiêu có thể, bởi vì khi đó tôi đã cạn kiệt sức khỏe và tâm trí tôi sẽ không chịu được cơn đau.
Tôi đã phải cố gắng rất nhiều để có thể học được cách suy nghĩ tích cực. Thường thì khi một điều gì đó làm chúng ta khó chịu, chúng ta tìm mọi cách để loại bỏ nó. Tất nhiên cuộc sống của tôi không dễ dàng, nhất là sau tai nạn. Chính vì điều này, tôi không thường xuyên nói về ngày đó. Sẽ chẳng có ý nghĩa gì khi tìm kiếm câu trả lời cho những câu hỏi "Tại sao người đó lại tự tử bằng cách nhảy từ lầu cao xuống?", "Tại sao lại xảy ra như vậy?" Câu hỏi tại sao có thể đặt ra nếu nó có thể chỉ ra hướng để xây dựng điều gì đó mới, và tránh dừng lại tại hiện trường của tai nạn.
Chúng ta hãy học cách trân trọng những điều bé nhỏ, đừng quá kỳ vọng vào cuộc sống và đón nhận cuộc sống như nó là. Ðối với tôi cuộc sống là một hồng ân. Vâng, tôi đã tuyên bố điều này sau tai nạn. Tất nhiên, cần phải có hy vọng trong cuộc sống, nhưng nói phải tuỳ thuộc vào chúng ta. Nhìn lại những gì đã xảy ra, tôi có thể nói rằng việc coi trọng mọi chi tiết nhỏ để đặt ra mục tiêu và đạt được rất có giá trị.
Trong thời gian tới, tôi sẽ bắt đầu những hoạt động mới, tôi biết những thử thách mới đang đợi tôi, nhưng đây là ước muốn. Tôi thích tự hỏi làm thế nào tôi có thể trải qua những ngày sống bình thường này nếu tôi thiếu ý chí. Tất cả phụ thuộc vào chúng ta. Cần phải có những kế hoạch cho riêng mình. Cần chú ý những gì đang xảy ra xung quanh chúng ta và đưa ra những chọn lựa. Khi một người mở ra cho những khả năng mới, cuộc sống sẽ nhiều màu sắc hơn. Giờ đây tôi nhận ra rằng, tại nạn làm cho một số điều trong tôi trở nên có giá trị hơn.