"Bàn tay bị đập vỡ"
Hồi ký của cha Luigi Ginami
nhà truyền giáo ở Kenya
"Bàn tay bị đập vỡ" - Hồi ký của cha Luigi Ginami, nhà truyền giáo ở Kenya
Kenya (Vat. 13-06-2017) - Chúng tôi đang ăn tối tại Tòa Giám mục Garissa, một căn nhà đơn giản và sạch sẽ, nơi mà sự tiếp đón cho thấy trái tim lớn lao của đức cha Joe, tên gọi thân mật của đức cha Josep Alessandro. Tôi ngồi đối diện với ngài, bên phải là thầy Joseph và bên trái là Jimmy; bên trái đức cha là Doreen. Chúng tôi gần kết thúc một ngày dài, bắt đầu từ 4 giờ sáng; một ngày mà tôi, Jimmy và Doreen bị hoảng sợ vì tai nạn xảy ra trên đường đi; một ngày đói khát, nóng nực và sợ nhóm Al Shabaab - đảng Trẻ - một nhóm Hồi giáo bảo thủ ở châu Phi...
Tại bàn ăn, chúng tôi nói về tầm quan trọng của sự kiên định của các Kitô hữu trước các thánh thức của chủ nghĩa hồi giáo. Tôi kể lại với đức cha về các kinh nghiệm của tôi khi ở Iraq, ở Gaza và ở Bura Tana. Chủ nghĩa Hồi giáo bạo lực, trước khi nổi giận với các Kitô hữu, họ nổi giận với các dấu hiệu của Kitô giáo; trước tiên là các Thánh giá và các tượng Chúa chịu nạn. Tôi nhớ, vào năm 2014, khi tôi đang ở dải Gaza trong thời gian chiến tranh, các nữ tu của Mẹ Têrêsa Calcutta đã kể với tôi: các chị đặt một tượng Ðức Mẹ ở lối ra vào của cơ sở nuôi trẻ em khuyết tật người Hồi giáo và treo một chuỗi Mân côi bằng nhựa ở tay Ðức Mẹ. Thế mà, hầu như mỗi tuần, chuỗi Mân côi này lại được nhìn thấy nằm trên nền đất, còn thánh giá thì bị đập bể. Các nữ tu nhanh chóng thay thánh giá khác, nhưng rồi thánh giá cũng bị đập bể nhanh chóng. Cũng ở Gaza, Ramy, một tín hữu Tin lành có tiệm bán các sách Kinh thánh, tiệm của anh đã bị đốt và rồi chính anh cũng bị giết cách dã man. Tại Iraq, tôi nhìn thấy các nhà thờ gần thành phố Mosul bị xâm phạm, các thánh giá lớn bị ném xuống đất và vỡ tan tành#. Năm ngoái, khi viếng thăm điểm truyền giáo Bura Tana, nơi chúng tôi đã xây một nhà thờ nhỏ kính các thánh tử đạo, trên tường ở lối vào điểm truyền giáo có một thánh giá và thánh giá này đã bị nhổ đi...
Ðức cha Joe nghe tôi kể với sự chăm chú và im lặng. Rồi ngài nói với tôi: "Cha không cần phải đi thật xa để tìm những dấu chứng của sự phạm thánh. Tôi kể cho cha nghe một câu chuyện nhỏ. Từ Malta người ta tặng cho chúng tôi một tượng Ðức Mẹ rất đẹp, trong tay bế Chúa Giêsu Hài đồng. Tượng cao khoảng một mét, được sơn vẽ cẩn thận, nhưng không có giá trị lớn lắm. Tôi nghĩ đến việc đặt tượng bên ngoài trại mồ côi, nơi nhận nuôi phần lớn trẻ em Hồi giáo, bởi vì ở Garissa không có các cơ sở nhận các trẻ mồ côi như chúng tôi làm. Pho tượng nhỏ được đặt ở lối vào của tòa nhà, với Chúa Giêsu đang giang đôi cánh tay với đôi bàn tay bé nhỏ của Người. Một buổi sáng tồi tệ, tôi tìm thấy pho tượng bị xúc phạm: họ đã đập gãy đôi bàn tay nhỏ và để nó ở chân tượng; một bàn tay bị vỡ vụn, bàn tay còn lại còn nguyên. Tôi đã lượm lại bàn tay nhỏ và quyết định mang pho tượng về tòa giám mục này...
Ðức cha tiếp tục nói với tôi: "Pho tượng đó đang ở đây! Cha Luigi, tượng đó đang ở góc nhà bên cạnh cha." Tôi từ từ quay lại và nhìn thấy pho tượng. Một nỗi buồn da diết tràn ngập trái tim tôi. Chúa Giêsu Hài đồng dễ thương không còn đôi bàn tay nữa. Ngài bị tàn phế rồi! Dường như ngài đã bị khuyết tật, giống như một em bé cần được chăm sóc và giúp đỡ... Tôi đứng lên, đến gần pho tượng nhỏ với lòng kính mến... Tôi nói với Chúa Giêsu: "Họ đã làm gì Chúa vậy? Chúa Giêsu của con, họ đã chặt đôi tay của Chúa! Chúng con, những kẻ khốn khổ, làm gì đây khi không có bàn tay thương xót của Chúa?"...
Ðức cha Joe nói: "Bàn tay đó chúng ta phải gắn vào pho tượng, nhưng mà luôn thiếu bàn tay kia." Tôi nói: "Nếu mà mọi người để pho tượng nguyên như cũ, con sẽ lấy bàn tay!" Tôi nhận ra mình hơi táo bạo khi yêu cầu như thế, nhưng bàn tay này thật thu hút tôi. Nó là một thách thức tuyệt vời. Một dấu hiệu của sự khinh miệt mà mỗi cuộc bách hại tôn giáo đều có... Việc chặt đứt bàn tay Chúa Giêsu nghĩa là chà đạp phẩm giá của ngài, đối với tôi, nó là một thách thức dữ dội từ pho tượng câm nín: "Cha Luigi, con có muốn là đôi tay của Ta mà bây giờ bị đập vỡ vì sự hận thù của con người không?"
Thách thức này đi vào lòng tôi như một tiếng nói nhỏ, một tiếng thì thào, rồi nổ bùng như tiếng sấm: "Cha Luigi, hôm nay con có muốn là bàn tay của Ta không?" Bàn tay nhỏ bằng thạch cao, không có giá trị gì mấy, đang nằm trong lòng bàn tay tôi, đưa tôi ngược lại thời gian, nhiều năm trước đây, bàn tay tôi được đức giám mục xức dầu và trở nên bàn tay của Chúa Giêsu khi thánh hiến bánh rượu, khi tha thứ tội lỗi. Bàn tay bị vỡ này thúc đẩy tôi ý thức lại hồng ân được đặt trong tay tôi để phục vụ Giáo hội. Tôi đáp lại tiếng sấm vang trong lòng: "Chúa Giêsu! Con cám ơn Chúa đã thánh hiến đôi tay bất xứng của con, con tạ ơn Chúa đã chọn đôi tay con để thay thế đôi tay của Chúa. Chính giây phút này, con nhắc lại lời thưa vâng của con... Con tạ ơn Chúa và thờ lạy Chúa. Xin luôn gìn giữ chức linh mục của con...." (VoltiDiSperanza 7, Joe 35-42)
"Ngón trỏ bàn tay phải". Hồi ký của cha Luigi Ginami, truyền giáo ở Kenya
Cửa lên máy bay cho chuyến bay từ Roma đến Amsterdam sắp sửa đóng. Tôi cầm hộ chiếu trong tay, và tìm vé máy bay trong chiếc balô... Tôi tìm thấy nó. Thật ra tôi có 3 thẻ lên máy bay. Bay từ Roma đến Mombasa với giá chỉ 525 euro, nên tôi phải bay 18 giờ, với 3 chuyến bay. Từ Roma đến Amsterdan, rồi tối nay, từ Amsterdam đến Nairobi và ngày mai, từ Nairobi đến Mombasa.
Tôi cố nhớ xem mình đã cầm tất cả đồ đạc của mình chưa. Tôi an tâm vì tôi đã có tất cả. Tôi có thể lên máy bay. Trước mặt tôi chỉ có ít người, vì tất cả hầu như đã lên máy bay. Tôi từ từ đi tới và một cô chiêu đãi viên đón tôi với nụ cười mỉm chi. Cô ta còn trẻ, chắc chưa đến 30 tuổi. Rất xinh đẹp, trang điểm cẩn thận. Nhưng tôi không bị ấn tượng bởi sắc đẹp hay lối trang điểm của cô, mà điều đánh động tôi chính là ngón tay trỏ bàn tay phải của cô. Trước mặt tôi có hai người. Tôi quan sát cô chiêu đãi viên cầm lấy thẻ lên máy bay, rồi trả lại đuôi thẻ cho hành khách đi trước tôi. Chính lúc cô cầm lấy thẻ lên máy bay của hành khách, tôi nhìn ngón tay trỏ của cô. Có một chiếc nhẫn vàng. Tôi tò mò. Tôi là một linh mục... trí óc tôi nghĩ đến điều gì đó. Tôi dừng lại suy nghĩ vừa đến trong đầu và chú tâm vào cuộc sống hiện tại. Tôi không nhìn rõ lắm, nhưng mắt tôi sáng lên cách chính xác: đúng rồi, một chiếc nhẫn Mân côi 10 hạt. Tôi nhìn lần thứ hai và chắc chắn đúng vậy.
Cô chiêu đãi viên nhìn tôi mỉm cười, rồi nhìn vào hộ chiếu và thẻ lên máy bay của tôi... Một cách nhẹ nhàng, tôi thận trọng nắm bàn tay cô một vài giây ngắn ngủi. Trong khi nắm bàn tay được chăm sóc cẩn thận của cô, tôi nói với cô: "Cám ơn vì tấm gương đẹp tuyệt vời cô đã cho tôi thấy. Ðừng bao giờ cảm thấy xấu hổ khi tỏ cho tất cả các hành khách thấy rằng cô đeo một nhẫn Mân côi ở ngón tay. Tôi chắc chắn là cô cũng lần chuỗi Mân côi." Cô gái trẻ đỏ mặt, nhìn xuống bàn tay mình, rôi nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi nói với cô: "Tôi là một linh mục. Tôi đang đi đến một nước Hồi giáo và tôi cảm thấy vui khi thấy rằng cô không xấu hổ khi là một Kitô hữu. Tôi đi đến trại tập trung Dadaab ở biên giới Kenya và Somalia!" Cô nói với tôi: "Thưa cha, rất nguy hiểm... Con biết nó là gì và thật là buồn. Ở đó có cả biển người đang đau khổ. Cha cẩn thận nhé."...
Tôi trả lời cô: "Bởi vì thế, lòng cha vui mừng khi nhìn thấy chuỗi Mân côi trên ngón tay con. Tốt lắm! Ðừng bao giờ sợ tỏ ra mình là Kitô hữu. Khi con cầm các vé máy bay, con làm chứng bằng ngón tay trỏ này, con đang dạy giáo lý. Rất nhiều người, phần lớn, không biết nó, nhưng một người là đủ, một linh mục nghèo khó như cha, để nói rằng, ngày hôm nay, với một dấu hiệu nhỏ của người Kitô hữu của con, con đã làm một điều lớn lao."
Tôi rút ra từ ngón tay tôi chiếc nhẫn Mân côi bằng nhựa màu vàng, từ Iraq, mà tôi đã chọn như bạn đồng hành của tôi. Tôi nói với cô chiêu đãi viên: "Nhìn xem! Cái này cha lấy ở một trại tị nạn cách Mosul 45 cây số. Những người dân khốn khổ ở đó cũng không xấu hổ là Kitô hữu và vì lý do này họ đã mất tất cả. Họ bị nhóm Hồi giáo ISIS đe dọa và phải rời bỏ quê quán, di tản đi nơi khác. Con không cần phải bỏ tất cả, nhưng chỉ đơn giản là can đảm tiếp tục làm điều con làm ngày hôm nay. Con hứa với cha không?"
Cô gái dịu dàng nhìn tôi và nói: "Cha ơi, cám ơn điều cha đã nói với con! Con vui vì sự khen ngợi của cha. Con lần hạt Mân côi mỗi ngày và con hứa với cha là khi cha đang bay đến Amsterdam, thì con sẽ đang đọc kinh Mân Côi cầu nguyện cho cha." Tôi nắm chặt tay cô chiêu đãi viên và lòng tôi cảm thấy có một sức mạnh to lớn và bình an. Tôi không cô đơn lẻ loi: rất nhiều người tốt lành cầu nguyện cho tôi...
Máy bay đang hạ cánh, tôi phải ngừng viết, tôi nghĩ đến cô chiêu đãi viên và kinh Mân Côi cô cầu nguyện cho tôi trong những giờ phút này... Chúng tôi đang rời máy bay... Một người đàn ông ở tuổi trung niên đặt tay của ông lên thành ghế trước mặt tôi, và... trên ngón tay đeo nhẫn của bàn tay phải... một nhẫn Mân côi. Tôi bắt kịp ông ta ở sân bay và lịch sự chào ông. Cả bà vợ của ông cũng có chiếc nhẫn Mân côi ở ngón tay.
Nếu bạn nhìn kỹ xung quanh mình, có nhiều đức tin hơn bạn tưởng. Hãy tìm kiếm đức tin, vì nó không bày tỏ ra, nó khiêm nhường và kín đáo, nhưng lại có hiệu quả tuyệt vời: đó là chứng ta. Hôm nay, khi đang trên đường bay đến Amsterdam, tôi đã học được tất cả điều này. Chỉ là một vài giờ hành trình... (VoltiDiSperanza 7 Joe 13-16)
Hồng Thủy
(Radio Vatican)