Một Chút Luyến Lưu:
Viên Ðá Ðầu Tiên là Viên Ðá Cuối Cùng
Một
Chút Luyến Lưu: Viên Ðá Ðầu Tiên là Viên Ðá Cuối Cùng.
Hình ảnh viên đá cuối cùng mà người ta đặt trên Ngài, tôi lại "xoay vòng" để viết về viên đá đầu tiên mà Ngài vừa đặt vào ngày 15 tháng 2 năm 2017 tại Giáo xứ La Dày. |
Phan Thiết (GP Phan Thiết 7-03-2017) - Mấy hôm nay, trên trang mạng của các Giáo phận, người ta đưa tin nhiều về hình ảnh của Ðức cố Giám mục Giuse Vũ Duy Thống, Giám mục Giáo phận Phan Thiết. Ngày 6 tháng 3 năm 2017, tại nhà thờ Chánh Tòa Phan thiết, người ta đã đặt một viên đá cuối cùng lên Ngài, và dường như những bài viết hay hình ảnh của Ngài lại "im lìm" như đưa Ngài vào cõi yên giấc ngàn thu.
Từ hình ảnh viên đá cuối cùng mà người ta đặt trên Ngài, tôi lại "xoay vòng" để viết về viên đá đầu tiên mà Ngài vừa đặt vào ngày 15 tháng 2 năm 2017 tại Giáo xứ La Dày. Viên đá đầu tiên ấy lại trở thành viên đá cuối cùng. Và cũng từ viên đá này, Ðức cha Giuse không còn đặt một viên đá đầu tiên nào nữa nhưng Giáo phận Phan Thiết lại đặt viên đá cuối cùng lên Ngài.
Tôi như được linh tính báo trước về công việc xây dựng công trình nhà thờ, nhà xứ và nhà giáo lý là phải "tự thân một mình". Ngay từ lúc xin Ngài định ngày lễ Ðặt viên đá, Ngài chỉ dành cho tôi một câu: "can đảm lên con nhá". Giữa ngày tĩnh tâm năm của linh mục đoàn giáo phận, Ngài gọi tôi lên và cho "một chút" cũng chỉ bởi một câu: "cha cho con một chút để về chuẩn bị lễ Ðặt viên đá, chắc là không có nữa đâu". Rồi tới ngày lễ Ðặt viên đá, khi ra về, với cái bắt tay chân tình, Ngài đã vỗ tay tôi ba lần cũng chỉ bởi một câu: "cứ tự tin mà xây con nhá". Lời nhắn nhủ ấy đã mang đến trong tôi như một dấu hiệu buồn. Chỉ ít ngày sau Lễ Ðặt Viên đá đầu tiên, trên đường đi hành hương cha Phanxicô Xaviê Trương Bửu Diệp, có người đã gọi điện cho tôi: Ðức cha đang được điều trị đặc biệt trong bệnh viện Phạm Ngọc Thạch. Nước mắt tôi đã tự rơi từ lúc nào và miệng tôi cũng tự đưa ra lời đáp: con có linh cảm Ðức cha đã ra đi thật rồi.
Trở về từ Thánh lễ an táng của Ngài, nhìn viên đá cuối cùng mà người ta đặt lên Ngài, tôi lại quay về kỷ niệm thân thương của viên đá đầu tiên. Tôi muốn lấy lại những hình ảnh của viên đá đầu tiên cất đi làm thành một kỷ niệm đẹp thì hình ảnh của viên đá đầu tiên trong thánh lễ cũng có dấu hiệu của viên đá cuối cùng. Tôi mơ hồ nhưng cũng cố chạy lên coi lại viên đá đầu tiên mà Ðức cha đã đặt. Thật là một sự trùng hợp đáng sợ. Trên hình chụp của viên đá đầu tiên trong thánh lễ với các cha vào lúc cuối thánh lễ. Nhìn qua viên đá tôi lại sửng sốt "bên gốc phải của viên đá lại có một gốc đen như là Ái tín đưa tin một người qua đời".
Giờ thì Cha đã ra đi còn con ở lại. Mỗi sáng thức giấc con lại thấy "hạt cà phê" bên cửa. Mỗi lần lên đồi con lại nghĩ về "đôi dép", hay mỗi lần đi chợ con lại nhớ về "củ cà rốt" xinh xinh. Nhưng dấu ấn Cha dành cho con vẫn là viên đá. Từ đây, con sẽ xây mà thiếu Cha - và con lại phải " từng bước" một thôi. Có lúc con lại phải thốt lên "Cha ơi, một mình con không thể", nhưng nhớ về những kỷ niệm bên Cha thì "một chút" thôi sẽ lại động viên con lại tiếp tục công việc của mình.
Cha ơi! "Thông Vi Vu" đã làm nên những lời ca tuyệt đẹp. Con là "Luyến" một dấu láy xin được đặt cạnh Cha. Cha và con cùng làm thành bản tình ca. Bản Tình ca La Dày muôn thưở - Tình Ca Của Viên Ðá Ðầu Tiên Là Viên Ðá Cuối Cùng.
Cha ơi! "Thông Vi Vu" như dòng nhạc tưởng nhớ. Xin cha mang theo dấu "luyến" này, để con được hoàn thiện một ước vọng nơi Cha.
Cha ơi! Xin cho con được đặt dấu "luyến" này bên dòng nhạc của cha luôn mãi. Ðể con làm nên một nốt lặng thêm hưng phấn cho đời.
Cha ơi! Cho con gắn dấu "luyến" này vào dòng nhạc Cha để con được giống Cha luôn đem niềm vui đến cho người.
Và Cha ơi! xin gắng dấu "luyến" này vào dòng nhạc của cha để con được chung phần hạnh phúc cùng cha muôn thưở muôn đời.
Nhớ về Cha.
Lm Giacôbê Tống Thành Luyến