Ðức Cha Giuse Vũ Duy Thống

bước vào Cuộc Thương Khó

 

Ðức Cha Giuse Vũ Duy Thống bước vào Cuộc Thương Khó.

Toàn thể cộng đoàn giáo xứ Vinh Tân thương mến Ðức Cha Giuse Vũ Duy Thống.

Phan Thiết (GP Phan Thiết 4-03-2017) - Ngày Thứ Tư Lễ Tro năm 2017 không chỉ là ngày khai mạc Mùa Chay Thánh, nhưng cùng với Ðức Cha Giuse Vũ Duy Thống và toàn thể Giáo phận Phan Thiết, chúng tôi bước vào Mùa Thương Khó. Ðức Cha Giuse đã ra đi, nhưng hình ảnh của một mục tử hy sinh vì đoàn chiên vẫn còn đó. Và tôi muốn nhìn ngắm cuộc đời Giám Mục Phan Thiết của Ngài dưới lăng kính thương khó. Ðức Cha Giuse đã âm thầm bước theo Chúa Giêsu theo khẩu hiệu "Tình yêu Ðức Kitô thúc bách chúng ta" với linh đạo Từng Bước Một Thôi, Nút Vòng Xoay và Như Hạt Nắng Vô Tư.

"Bước tới Giáo Phận Phan Thiết..." đó chính là lời đầu tiên của Ðức Cha Giuse, trong ngày nhậm chức Giám mục chính tòa Giáo Phận Phan Thiết, sau "đôi lời" của Ðức Hồng Y Gioan Baotixita Phạm Minh Mẫn. Bước tới là quyết định "nhập thể" với lòng can đảm tín thác vào một vùng đất xa lạ, có ít người quen, ngoài một số linh mục trẻ và chủng sinh, học trò cũ của Ngài! Câu nói "từ nay tôi là người Phan Thiết" trong giây phút đầu tiên ấy, như lời "xin vâng" ngày khởi đầu của công cuộc "nhập thể" đong đầy những hoang mang, do dự, lạ lẫm cho cả con chiên lẫn chủ chăn. "Này con xin đến để thực thi thánh ý Ngài". Tôi nghe và cảm nhận sâu xa được lời đáp trả đầy phó thác ấy nơi Ðức Cha Giuse, vì Tình Yêu Ðức Kitô thúc bách Ngài và tôi có vinh dự được ở bên cạnh Ngài trong vai trò thư ký. Tâm tình phó thác được trải dài qua 8 năm phục vụ Giáo Phận Phan Thiết, trước bao nhiêu chương trình dự án phát triển giáo phận, giáo xứ, xây dựng Trung Tâm Thánh Mẫu Tà Pao, Ngài đã không vội vàng, nhưng là phó thác để từng bước một thôi theo chân Chúa Giêsu.

"Bước tới Giáo Phận Phan Thiết..." còn là bước vào cuộc khổ nạn. Tôi nhớ lại đêm đầu tiên của Ngài tại Tòa Giám Mục: một con rắn khoanh tròn hộp thuốc mà Ngài uống xong rồi để trên bàn làm việc! Hú hồn! Sáng hôm sau, Ngài kể cho chúng tôi nghe bệnh tình của Ngài: ngoài bệnh mắt do hậu quả nặng nề của một tai nạn trước đó khi còn là Giám Mục phụ tá, Ngài còn bị bệnh tiểu đường, viêm xoang và nhiều chứng bệnh liên quan khác. Ngài thường xuyên phải kiêng khem trong ăn uống và kiên trì trong việc tập thể dục để chữa bệnh. Ngài cảm thấy sức làm việc không còn như xưa, chỉ mong thực hiện những hoài bão đã sẵn như linh đạo của mình. Vừa lạ lẫm trước bao vấn đề của giáo phận mới, vừa sức yếu và bệnh tật dai dẳng, Ngài bước vào cuộc khổ nạn! Có lần Ngài đã thổ lộ việc xin nghỉ công tác trong Ủy Ban Văn Hóa của Hội Ðồng Giám Mục Việt Nam.

Như Chúa Giêsu trong cuộc thương khó, Ðức Cha Giuse không tránh khỏi sự cô đơn. Trong phòng làm việc của Ngài, có một bàn nhỏ cạnh cửa sổ hướng về Núi Ðức Mẹ Tà Pao. Nhiều lần tôi thấy Ngài ở đó trầm tư cầu nguyện. Mọi người nói Ngài tìm ý nhạc, vì Ngài cho biết đang xin Ðức Mẹ cho sáng tác một bài hát dâng lên Mẹ Tà Pao. Nhưng tâm tư tôi lại nghe Ngài thốt lên thánh vịnh "lạy Cha, sao Cha bỏ con?" ngập tràn tâm tình phó thác. Trước bao nhiêu khó khăn rắc rối ngày càng nhiều tại giáo phận, đối nội, đối ngoại, Ngài một mình gỡ rối như "Nút vòng xoay". Ngài một mình chịu đựng. Những lần hiện diện với anh em linh mục, không thấy Ngài chia sẻ gì, ngoài một vài thông tin kiểu "đọc thư giùm bạn". Có lúc ruột đau như quặn thắt khi phải thi hành kỷ luật một anh em nào, nhưng sâu lắng một lòng thương xót vô hạn, ước mong giây phút trở về của người anh em. Ngài âm thầm tế nhị đồng hành với anh em như "nút vòng xoay", nói xa nói gần mong anh em hiểu, rồi lại phân vân vì không được như ý. Có lần tôi góp ý với Ngài: "Ðức Cha là người bắc, khéo léo tế nhị, còn con là người Vinh, con "đục thẳng" mà còn chưa được đó". Ngài rất thân tình với cộng sự của Ngài, tôi vinh dự được làm thư ký cho Ngài được bốn năm, sau đó Ngài đưa tôi đến một giáo xứ lớn, một trong những giáo xứ mà Ngài vốn có sự quan tâm đặc biệt. Gặp anh em trong Ban Thường Vụ bất cứ dịp lễ nào, Ngài cũng ân cần thăm hỏi. Chúng tôi không thể nào quên được chuyến viếng thăm Ngài trong ngày 26 Tết Ðinh Dậu 2017. Khi hỏi thăm sức khỏe, Ngài dí dỏm trả lời "lai rai như tai mũi họng". Rồi khác với mọi lần, khi xin ngày thêm sức, Ngài lấy lịch công giáo và ghi sổ ngay. Lần này, Ngài chần chừ, dầu tôi đã nhắc mấy lần, Ngài nói: "Cứ yên chí đi, đã có cha thư ký đây, lo gì!". Sau khi được Ngài tiếp chuyện, Ngài còn vui vẻ cầu chúc năm mới và lì xì cho mỗi thành viên Ban Thường Vụ một "đồng tiền may mắn" (2 đô la) mới tinh. Không ngờ lời chúc ấy là một lời trối như Chúa Giêsu đã nói với các môn đệ trong bữa tiệc ly năm xưa!

Quả thật, trên đường xuống nhà cơm của Tòa Giám Mục Phan Thiết, Ngài đã ngã xuống đất. Cấp cứu và điều trị đặc biệt tại bệnh viện, những giây phút cuối cùng, trên giường bệnh, máu và nước mắt, tôi thấy nơi Ngài khuôn mặt của Chúa Giêsu chịu đóng đinh... "Lạy Cha, con phó thác linh hồn con trong tay Cha".

Những băng rôn, lẵng hoa "Vô cùng thương tiếc Ðức Cha Giuse Vũ Duy Thống, Giám mục Giáo Phận Phan Thiết" và cờ tang được treo lên khắp nơi trong giáo phận. Nhưng bàng hoàng mất mát, hụt hẩng, tiếc thương, bổng vụt mất, như Mađalêna ngày nào khi Chúa Phục Sinh. Chân dung của nhạc sĩ Thông Vi Vu lại bừng sáng lên. Tôi đọc thấy trên nhiều trang mạng, những clip video, những bài tâm sự và những ca khúc của Thông Vi Vu được vang lên. Ngài đã ra đi nhưng Thông Vi Vu vẫn còn đó Như Hạt Nắng Vô Tư say mê đem hạnh phúc cho đời.

Ðức Cha Giuse kính yêu đã bước theo chân Chúa Giêsu, như khẩu hiệu giám mục và đã kiên trì khiêm tốn thực hiện linh đạo của mình. Ngài đã ra đi vào đầu tháng Thánh Giuse, Bổn mạng. Cuộc đời của Ðức Cha đã họa lại hình ảnh của Chúa Giêsu khổ nạn. Nguyện xin Thánh Cả ôm Ðức Cha vào lòng như xưa đã ôm ấp Chúa Giêsu, để đưa Ðức Cha kính yêu vào nơi an nghỉ muôn đời.

Toàn thể cộng đoàn giáo xứ Vinh Tân thương mến Ðức Cha.

Vinh Tân 4/3/2017,

 

Lm Giuse Hồ Sĩ Hữu

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page