Bài giảng Chúa Nhật Thương Xót

của Ðức Phanxicô

 

Bài giảng Chúa Nhật Thương Xót của Ðức Phanxicô.

Roma (VietCatholic News 3-04-2016) - Bài giảng của Ðức Phanxicô trong Thanh lễ Chúa Nhật Thương Xót:

Mọi ốm yếu của ta đều tìm được sự chữa lành nơi lòng thương xót của Thiên Chúa.

"Chúa Giêsu làm nhiều dấu lạ khác trước mặt các môn đệ, nhưng không được ghi lại trong sách này" (Ga 20:30). Tin Mừng là sách nói về lòng thương xót của Thiên Chúa, để được đọc đi đọc lại, vì mọi sự Chúa Giêsu nói và làm đều nói lên lòng thương xót của Chúa Cha. Tuy nhiên, không phải mọi sự đều đã được ghi lại; Tin Mừng của lòng thương xót vẫn còn là một cuốn sách bỏ ngỏ, trong đó, các dấu lạ của các môn đệ Chúa Giêsu, tức các hành vi yêu thương cụ thể và các chứng tá tốt đẹp nhất của lòng thương xót, tiếp tục được ghi chép. Tất cả chúng ta đều được mời gọi trở nên những người sống động viết lên Tin Mừng, những người loan báo Tin Mừng cho mọi người nam nữ thời nay. Chúng ta làm việc này bằng cách thực hành các việc thương xót phần hồn và phần xác, vốn là các tiêu điểm của đời sống Kitô hữu. Nhờ các cử chỉ đơn sơ nhưng mạnh mẽ này, dù không được ai trông thấy, ta có thể đồng hành với người thiếu thốn, mang tới cho họ tình âu yếm và sự an ủi của Thiên Chúa. Và như thế là tiếp tục công việc lớn lao của Chúa Giêsu vào ngày Phục Sinh, khi Người tuôn đổ lòng thương xót của Chúa Cha vào tâm hồn các môn đệ đang run sợ của Người, đem đến cho họ Chúa Thánh Thần, Ðấng tha thứ tội lỗi và ban phát niềm vui.

Ðồng thời, câu truyện chúng ta vừa nghe trình bầy với chúng ta một tương phản rõ rệt: có sự sợ hãi nơi các môn đệ; các ngài tụ họp đàng sau những chiếc cửa kín mít; và rồi có việc sai đi của Chúa Giêsu, Ðấng sai các ngài lên đường vào thế giới để công bố sứ điệp tha thứ. Sự tương phản này có thể cũng đang có nơi chúng ta, được cảm nhận như là một cuộc tranh đấu bên trong giữa một tâm hồn khép kín và lời mời gọi yêu thương phải mở toang các cánh cửa vốn bị tội lỗi khép kín. Ðây là lời mời gọi sẽ giải thoát chúng ta để chúng ta ra khỏi con người của chúng ta. Chúa Kitô, Ðấng vì yêu thương, đã bước qua nhiều chiếc cửa vốn bị ngăn chặn bởi tội lỗi, cái chết và quyền lực hỏa ngục, muốn đi vào mỗi người chúng ta để mở toang những cánh cửa khép kín của lòng ta. Chúa Giêsu, Ðấng nhờ sự phục sinh của Người, đã chiến thắng sợ sệt và kinh hãi vốn giam hãm chúng ta, muốn phá tung mọi cánh cửa khép kín của ta và sai ta ra đi. Con đường mà Thầy Phục Sinh chỉ cho ta là con đường một chiều, nó chỉ có một hướng: nghĩa là ta phải tiến về phía trước, quá chúng ta, để làm chứng cho sức mạnh chữa lành của tình yêu đã chiếm được chúng ta.Ta thấy phía trước ta một nhân loại hay bị thương tích và sợ hãi, một nhân loại đang mang nhiều vết thẹo đau đớn và bất trắc. Trước tiếng kêu thổn thức muốn được thương xót và bình an, chúng ta nghe tiếng Chúa Giêsu mời gọi đầy cảm hứng: "Như Chúa Cha đã sai Thầy thế nào, Thầy cũng sai các con như vậy" (Ga 20:21).

Mọi ốm yếu của ta đều tìm được sự chữa lành nơi lòng thương xót của Thiên Chúa. Thực thế, lòng thương xót của Người không giữ khoảng cách nào: lòng thương xót này luôn tìm cách gặp gỡ mọi hình thức nghèo khó và giải phóng thế giới này khỏi quá nhiều thứ nô dịch. Lòng thương xót muốn đụng tới các vết thương của mọi người, để chữa lành chúng. Làm tông đồ của lòng thương xót nghĩa là đụng tới và xoa dịu các vết thương hiện đang làm đau đớn các thân xác và linh hồn của nhiều người trong các anh chị em của chúng ta. Chữa lành các vết thương này là chúng ta tuyên xưng Chúa Giêsu, chúng ta làm cho Người hiện diện và sống động; chúng ta giúp những người khác, những người đụng tới lòng thương xót của Người bằng đôi tay của mình, nhìn nhận Người là "Chúa Tể và là Thiên Chúa" (Ga 20:28), như thánh tông đồ Tôma xưa. Ðây là sứ mệnh Người trao cho chúng ta. Rất nhiều người đang yêu cầu được lắng nghe và hiểu biết. Tin Mừng của lòng thương xót, cần được công bố và viết ra trong cuộc sống hàng ngày của chúng ta, luôn đi tìm con người với những trái tim kiên nhẫn và rộng mở, "những người Samaria nhân hậu" biết cảm thương và im lặng trước mầu nhiệm của mỗi anh chị em. Tin Mừng của lòng thương xót đòi phải có những người phục vụ đại lượng và vui tươi, những người yêu thương tự do không chờ mong được đền đáp bất cứ điều gì.

"Bình an cho các con!" (Ga 20:21) là lời Chúa Giêsu chào các môn đệ của Người; cũng một bình an này đang chờ đợi mọi người nam nữ thời nay. Ðây không phải là thứ bình an do thương thuyết mà có, nó không phải là việc không có tranh chấp: nó là bình an của Người, bình an phát xuất từ trái tim của Chúa Phục Sinh, bình an đã đánh bại tội lỗi, sợ sệt và chết chóc. Nó là thứ bình an không chia rẽ mà hợp nhất; nó là thứ bình an không bỏ rơi chúng ta nhưng làm cho chúng ta cảm thấy được lắng nghe và được yêu thương; nó là thứ bình an trì chí ngay trong đớn đau và giúp hy vọng đâm bông. Thứ bình an này, giống như vào ngày Phục Sinh, được sinh ra như mới do sự tha thứ của Thiên Chúa, vốn làm cõi lòng xao xuyến của chúng ta được thanh thản. Ðược trở thành người mang bình an của Người, đó là sứ mệnh được ủy thác cho Giáo Hội vào ngày Phục Sinh. Trong Chúa Kitô, chúng ta sinh ra để trở thành các khí cụ hòa giải, đem sự tha thứ của Chúa Cha đến cho mọi người, biểu lộ khuôn mặt yêu thương của Người bằng các cử chỉ thương xót cụ thể.

Trong Thánh Vịnh đáp ca, chúng ta nghe thấy những lời này: "Tình yêu của Người bền vững thiên thu" (Tv 117/118: 2). Thực vậy, lòng thương xót của Thiên Chúa kéo dài muôn thuở: nó không bao giờ chấm dứt, nó không bao giờ thoái lui khi đối diện với những tâm hồn khép kín, và nó không bao giờ mệt mỏi. Trong cái muôn thuở này, chúng ta tìm được sức mạnh trong những lúc thử thách và yếu đuối vì chúng ta biết chắc chắn: Thiên Chúa không bỏ rơi chúng ta. Người ở với chúng ta muôn thuở. Chúng ta hãy cảm tạ Người vì một tình yêu lớn lao đến thế, một tình yêu chúng ta không tài nào hiểu thấu; Nó bao la xiết bao! Chúng ta hãy cầu xin để được ơn không bao giờ trở nên mệt mỏi trong việc kín múc giếng thương xót của Chúa Cha và đem nó đến cho thế giới. Chúng ta hãy cầu xin để cả chúng ta cũng trở nên những người có lòng thương xót, biết truyền bá sức mạnh của Tin Mừng ra khắp nơi, và viết các trang Tin Mừng mà Thánh Tông Ðồ Gioan chưa viết hết.

 

Vũ Văn An

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page