Bây giờ hay không bao giờ nữa

 

Bây giờ hay không bao giờ nữa.

Paris (Vat. 4-12-2015) - Trong các ngày từ 30 tháng 11 cho tới 11 tháng 12 năm 2015 Hội nghị quốc tế về thay đổi khí hậu, gọi tắt là COP 21, đang diễn ra tại Paris, thủ đô nước Pháp. Ðức Hồng Y Pietro Parolin, Quốc Vụ Khanh Toà Thánh, cũng hướng dẫn phái đoàn Toà Thánh tham dự, và cùng với 150 vị tổng thống và thủ tướng chính phủ lên tiếng trong những ngày đầu tiên của hội nghị.

Phát biểu trong hội nghị ngày 30 tháng 11 năm 2015, Ðức Hồng Y kêu gọi đạt tới một hiệp định toàn diện, biến đổi có định hướng luân lý đạo đức, bảo vệ phẩm giá con người, thông truyền các dấu hiệu mạnh mẽ cho tất cả các tác nhân liên hệ, và có một cái nhìn dài hạn nhằm đạt được ba mục tiêu là làm dịu bớt các ảnh hưởng của sự thay đổi khí hậu, xóa bỏ nghèo đói và khiến cho phẩm giá của con người được triển nở.

Nhắc lại lời Ðức Thánh Cha Phanxicô nói trong diễn văn đọc tại trụ sở Liên Hiệp Quốc ở Nairobi, Ðức Hồng Y cầu mong hiệp định dựa trên các nguyên tắc của tình liên đới, công lý, công bằng và tham dự, nhằm đạt được ba mục tiêu phức tạp tùy thuộc nhau kể trên. Thật là thê thảm, nếu các lợi lộc riêng tư thắng thế công ích, và đặc biệt đưa tới chỗ lèo lái thông tin. Theo Ðức Hồng Y một hiệp định toàn diện và biến đổi phải dựa trên ba cột trụ sau đây.

1) Cột trụ thứ nhất hệ tại việc đưa ra một định hướng luân lý đạo đức rõ ràng, gợi hứng cho các lý do và các mục đích của hiệp định. Vì những người dễ bị tổn thương nhất là người nghèo và các thế hệ tương lai, phải gánh chịu các hậu quả nghiêm trọng nhất của việc thay đổi khí hậu, mà thường khi họ không có trách nhiệm. Ðây là một hiện tượng không có biên giới, cũng không có hàng rào chính trị xã hội, cho phép chúng ta tự cô lập hóa mình. Chính vì thế cần củng cố ý thức chúng ta là một gia đình nhân loại, và toàn cầu không thể thờ ơ. Trước sự cấp bách của một tình trạng đòi hỏi sự cộng tác rộng rãi chừng nào có thể nhằm đạt tới một chương trình chung, thật quan trọng là Hiệp định phải dựa trên việc thừa nhận và bó buộc luân lý đạo đức hành động trong một bối cảnh của tình liên đới toàn cầu, cũng như tinh thần trách nhiệm chung nhưng khác biệt của từng người, theo các khả năng và điều kiện riêng.

2) Cột trụ thứ hai liên quan tới Hiệp định đó là không phải chỉ nhận diện các mô thức cho việc thực hiện, mà còn và nhất là phải thông truyền các dấu hiệu rõ ràng định hướng cho các thái độ hành xử của tất cả các tác nhân liên hệ, bắt đầu từ các chính quyền, kể cả các chính quyền địa phương, thế giới kinh doanh, cộng đoàn khoa học và xã hội dân sự nữa. Ðiều này đòi hỏi phải xác tín đi theo con đường hướng tới một nền kinh tế sử dụng các chất liệu thải ít thán khí vào không trung. Các quốc gia có nhiều tài nguyên và khả năng phải làm gương trong việc đem các tài nguyện đó tới cho các nước cần có, để thăng tiến các đường lối chính trị và các chương trình phát triển có thể chịu đựng nổi. ÐHY Parolin đặc biệt khuyến khích việc sử dụng các năng lượng có thể đổi mới và việc canh tân kỹ thuật tái biến chế, cũng như phát triển sự hữu hiệu năng lượng, hay việc quản trị thích đáng rừng, vận chuyển và rác rưởi; việc phát triển một mô thức vòng tròn của nền kinh tế; thực hiện các chương trình thích đáng, có thể chịu đựng nổi và khác biệt liên quan tới an ninh thực phẩm và chống lại việc phung phí thực phẩm; các chiến thuật giúp chống lại việc đầu cơ tích trữ và các phụ đới không hữu hiệu và đôi khi tồi bại; việc phát triển và thuyên chuyển các kỹ thuật thích hợp. Ðó là tất cả các khía cạnh mà việc thực hiện hữu hiệu phải được gợi hứng bởi Hiệp định.

3) Cột trụ thứ ba liên quan tới viễn tượng tương lai. Hội nghị thượng đỉnh về thay đổi khí hậu không phải là điểm tới, cũng không phải là điểm khởi hành, mà là một giai đoạn định đọat của một tiến trình không kết thúc với năm 2015. Một Hiệp định có viễn tượng thời gian rộng rãi phải thấy trước các tiến trình duyệt xét các dấn thân, và theo dõi trong sáng, hữu hiệu và năng động, có khả năng gia tăng từ từ mức độ tham vọng, cũng như bảo đảm một sự kiểm soát thích đáng. Ngoài ra cũng phải nghiêm chỉnh duyệt xét việc thực hiện các mô thức sản xuất và tiêu thụ có thể chịu đựng nổi, cũng như các thái độ và kiểu sống mới. Các giải pháp kỹ thuật tuy cần thiết, nhưng không đủ, nếu không bước vào trong việc giáo dục các kiểu sống có thể chịu được và một ý thức trách nhiệm cao. Kiểu sống hiện nay với nền văn hóa của việc xài rồi vứt bỏ là điều không thể chịu đựng nổi, và nó không được phép có chỗ trong các mô thức giáo dục và phát triển của chúng ta.

Ngày 28 tháng 11 năm 2015 Ðức Hồng Y Claudio Hummes, nguyên Tổng trưởng Bộ Giáo Sĩ, Chủ tịch Mạng lưới Toàn Amazzonia, đã trao cho ông Nicolas Hulot và bà Christina Figueres một thỉnh nguyện thư với chữ ký của 1.8 triệu người, trong đó có 800 ngàn tín hữu công giáo, yêu cầu các phái đoàn tham dự Hội nghị thượng đỉnh về khí hậu COP 21 đạt quyết định giảm việc thải thán khí vào không trung để làm chậm tiến trình hâm nóng trái đất; xác định một thời hạn loại trừ mọi thứ nhiên thạch, và lấy năm 2050 làm mức thời gian loại trừ thán khí hoàn toàn. Ngoài ra thỉnh nguyện thư cũng yêu cầu các nước giầu trợ giúp các nước nghèo trong việc chống lại các thay đổi khí hậu với sự trợ giúp tài chánh và các dụng cụ thích hợp. Tưởng cũng nên nhắc lại là hồi tháng 10 năm 2015 các Hồng Y, Giám Mục và các Thượng Phụ toàn thế giới cũng đã đưa ra lời kêu gọi Hội nghị thượng đỉnh về thay đổi khí hậu COP 21 tại Paris cố gắng đạt được một Hiệp định có tích cách bắt buộc giúp thay đổi tình hình môi sinh hiện nay, có nguy cơ đưa thế giới tới bờ vực thẳm của các tai ương thê thảm.

Ngày 30 tháng 11 năm 2015, trong cuộc phỏng vấn trên máy bay từ Bangui vể Roma, có nhà báo đã hỏi Ðức Thánh Cha Phanxicô liên quan tới giải pháp mà mọi người chờ đợi nơi Hội nghị thượng đỉnh tại Paris. Ðức Thánh Cha Phanxicô đã ghi nhận rằng ngay từ đầu các Hội nghị về môi sinh và khí hậu đã đạt rất ít thành quả cụ thể. Và càng ngày tình hình càng nghiêm trọng hơn. Các khối đá băng bắc cực đang tan chảy nhanh chóng. Biết bao nhiêu tai ương thiên nhiên đã và đang xảy ra ngày càng nhiều. Sẽ có nhiều nước biến mất. Thế giới đang chứng kiến một cuộc tự tử tập thể. Vì thế, hoặc là phải đạt được kết qủa cụ thể ngay bây giờ, hay là không bao giờ nữa.

Quả vậy, cho đến nay các cường quốc kỹ nghệ dã chỉ nghĩ tới các lợi nhuận của mình, không ký nhận, hay ký nhận mà không thi hành các đòi buộc của các thỏa hiệp môi sinh. Nhưng nếu thế giới cứ tiếp tục đà này, thì chẳng bao lâu nữa sẽ qúa muộn để có thể đảo ngược tình hình của cuộc tự sát tập thể.

 

Linh Tiến Khải

(Radio Vatican)

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page