Diễn văn đầu tiên của Ðức Thánh Cha

tại Mêhicô, trong nghi thức chào đón

tại Phi Trường Quốc Tế Guanajuato

 

Diễn văn đầu tiên của Ðức Thánh Cha tại Mêhicô, trong nghi thức chào đón tại Phi Trường Quốc Tế Guanajuato.

Mexico (RVA. 26/03/2012) - Diễn văn đầu tiên của Ðức Thánh Cha tại Mêhicô, trong nghi thức chào đón tại Phi Trường Quốc Tế Guanajuato:

Thưa Ngài Tổng Thống, Thưa quý vị Hồng Y, Chư Huynh Giám Mục và các Linh Mục,

Thưa quý vị thẩm quyền dân sự,

Anh chị em tại Guanajuato và trên toàn quốc Mexico,

Tôi hết sức sung sướng được đến đây, và tôi cảm tạ Thiên Chúa đã cho tôi thực hiện ước mong từ lâu trong tâm hồn tôi được đến củng cố trong đức tin toàn Dân Chúa của quốc gia vĩ đại này trên chính mãnh đất của mình. Người ta biết rõ lòng mộ mến của người dân Mêhicô đối với đấng kế vị thánh Phêrô, mà họ luôn nhớ cầu nguyện cho. Tôi nói lên điều này nơi đây, nơi được xem như là trung tâm địa lý của đất nước anh chị em; vị tiền nhiệm của tôi, Chân Phước Giáo Hoàng Gioan Phaolô II, đã muốn viếng thăm đất nước này trong chuyến tông du đầu tiên của ngài. Dù ngài không thể đến thăm được trong chuyến tông du đó, nhưng ngài đã gởi một sứ điệp khích lệ, khi bay ngang qua không phận Mêhicô. Tôi sung sướng lặp lại những lời của ngài nơi đây cho anh chị em; ngài đã nói trong sứ điệp đó như sau: "Tôi mang ơn anh chị em tín hữu tại El Bajío và Guanajuato, vì lòng mộ mến đối với Ðức Giáo Hoàng và vì lòng trung thành đối với Chúa. Nguyện chúc Thiên Chúa luôn ở cùng anh chị em" (x. Ðiện tín, ngày 30 tháng 01 năm 1979).

Nhớ lại những lời trên, Tôi xin cám ơn ngài, thưa Tổng Thống, vì sự đón tiếp niồng hậu, và tôi kính chào phu nhân của ngài và chào tất cả những thẩm quyền dân sự đến hiện diện nơi đây để tôn vinh tôi. Tôi xin chào đặc biệt Ðức Cha José Guadalupe Martín Rábago, Tổng Giám Mục của Léon, và chào Ðức Cha Carlos Aguiar Retes, Tổng Giám Mục Tlalnepanta vừa kiêm Chủ Tịch Hội Ðồng Giám Mục Mêhicô và Hội Ðồng Giám Mục Châu Mỹ Latinh. Với chuyến viếng thăm ngắn ngày nầy, tôi muốn chào tất cả người dân Mêhicô, và chào tất cả mọi quốc gia và dân chúng của Châu mỹ latinh, được nhiều giám mục đại diện cho. Cuộc gặp gỡ chúng ta tại địa điểm này, nơi có tượng uy nghi Chúa Kitô Vua trên núi Cubilete, làm chứng cho gốc rễ sâu xa của Ðức Tin công giáo nơi dân Mêhicô, luôn lãnh nhận những phúc lành của Chúa, trong tất cả mọi lúc thăng trầm của họ.

Ðất nước Mêhicô và đa số các quốc gia Châu Mỹ Latinh mới mừng trong những năm qua biến cố kỷ niệm 200 năm độc lập. Ðã có nhiều cử hành tôn giáo để cảm tạ Thiên Chúa vì giây phút quan trọng và có ý nghĩa này. Trong những cử hành mừng lễ, chẳng hạn như Thánh Lễ trong Ðền Thờ Thánh Phêrô ở Roma kính Ðức Mẹ Guadalupe, Ðức Nữ Ðồng Trinh Maria đã được sốt sắng khần cầu; Mẹ đã chỉ cho thấy Thiên Chúa yêu thương tất cả mọi dân tộc như thế nào và đã hiến thân cho họ không chút phân biệt kỳ thị nào cả. Mẹ chúng ta trên trời canh phòng trên đức tin của những con cái Mẹ, trong thời hình thành các quốc gia này; và Mẹ tiếp tục làm như vậy ngày nay, khi những thách thức mới xuất hiện.

Tôi đến đây như người hành hương của đức tin, đức cậy và đức mến. Tôi muốn củng cố những ai tin Chúa Kitô trong đức tin của họ, bằng việc làm cho vững mạnh và khuyến khích họ hãy làm cho tươi trẻ đức tin nhờ việc lắng nghe Lời Chúa, cử hành các bí tích và sống phù hợp với Ðức Tin. Bằng cách này, họ mới có đủ khả năng chia sẻ đức tin của họ với kẻ khác như là những nhà truyền giáo cho anh chị em mình, và hoạt động như men trong bột vừa góp phần vào việc chung sống trong hoà bình và sự kính trọng, dựa trên phẩm giá vô song của từng người được Thiên Chúa tạo dựng, (phẩm giá) mà không ai có quyền lãng quên hoặc khinh dễ. Phẩm giá này được thể hiện cách đặc biệt trong quyền căn bản của tự do tôn giáo, theo nghĩa trọn vẹn và toàn diện của nó.

Như người lữ hành của hy vọng, tôi muốn ngỏ lời với các dân nước, nhờ những lời của thánh tông đồ Phaolô như sau: "Thưa anh chị em, tôi không muốn để anh chị em không biết gì về những kẻ đã an nghỉ, để anh chị em đừng than khóc như những kẻ không có hy vọng" (1 th 4,13). Niềm tín thác vào Thiên Chúa cống hiến cho chúng ta sự chắc chắn chúng ta sẽ gặp ngài, lãnh nhận ân sũng của ngài; niềm hy vọng của kẻ tin dựa trên điều này. Và, ý thức như thế, chúng ta cố gắng biến đổi những cơ cấu hiện tại và những biến cố ít thoã mãn và xem ra như không thể dẹp bỏ được, hay không thể vượt qua được, vừa đồng thời giúp những ai không nhìn thấy ý nghĩa hoặc không nhìn thấy tương lai trong đời sống. Phải, niềm hy vọng có sức thay đổi thật sự cuộc sống cụ thể của từng người nam nữ (x. thông điệp Spe Salvi, số 2). Niềm hy vọng hướng ta đến "trời mới đất mới" (Kh 21,1), đã trở nên hữu hình trong những phản chiếu của nó. Hơn nữa, khi niềm hy vọng ăn rễ trong một dân tộc, khi nó được chia sẻ, thì nó chiếu toả như ánh sáng phá tan bóng tối gây mù quáng và kềm giữ chúng ta lại. Ðất nước Mêhicô này và toàn thể lục địa này, được mời gọi sống niềm hy vọng của nó vào Thiên Chúa như một xác tín sâu xa, vừa biến đổi nó thành thái độ của con tim và thành một dấn thân thực hành cụ thể cùng nhau tiến bước, trong việc xây dựng một thế giới tốt đẹp hơn. Như tôi đã nói tại Roma," hãy tiếp tục tiến bước không mệt mõi trong việc xây dựng một xã hội được xây trên sự phát triển điều tốt, trên chiến thắng của tình thương và trên sự lan rộng của công bằng" (bài giảng ngày 12 tháng 12 năm 2011).

Cùng với đức tin và đức cậy, kẻ tin Chúa Kitô-và toàn thể Giáo Hội - sống và thực hiện đức bác ái như là yếu tố thiết yếu của sứ mạng. Trong ý nghĩa sơ khởi của nó, tình thương bác ái " trước hết là sự đáp trả đơn thuần cho những nhu cầu liền ngay và những hoàn cảnh đặc biệt" (Deus caritas est, 31a), như khi chúng ta giúp cho những ai đang khổ vì đói, vì thiếu nơi nương tựa, hoặc đang thiếu thốn gì đó trong cuộc sống. Không ai bị loại trừ, vì nguồn gốc hay vì niềm tin của họ, ra khỏi sứ mạng của Giáo Hội, một giáo hội không cạnh tranh với những sáng kiến tư hay công khác. Thật vậy, giáo hội sẳn sàng làm việc chung với những ai nhắm đến cùng chung mục tiêu. Giáo Hội cũng không có hậu ý nào khác ngoài việc thực thi điều tốt một cách đầy tôn trọng và không ích kỷ, để giúp cho những nghèo cùng, thường không thấy được những dấu chỉ của tình yêu đích thực.

Thưa ngài tổng thống, thưa các bạn, trong những ngày này, tôi cầu nguyện cùng Thiên Chúa và với Ðức Bà Guadalupê cho tất cả quý vị và các bạn, ngỏ hầu quý vị và các bạn được sống thật với đức tin đã lãnh nhận và với những truyền thống tốt đẹp nhất của nó. Tôi sẽ cầu nguyện đặc biệt cho những ai thiếu thốn, nhất là cho những ai đang đau khổ vì những xung đột củ và mới, vì những tâm tình thù hận và vì mọi hình thức của bạo lực. Tôi biết tôi đang ở trong một đất nước rất hãnh diện về tính hiếu khách của mình và không muốn loại trừ ai cả. Tôi đã biết như thế, và bây giờ tôi có thể nhìn thấy tận mắt điều này và cảm nghiệm nó trong tâm hồn. Tôi chân thành hy vọng nhiều anh chị em Mêhicô đang sống xa quê hương cũng cảm được như vậy và rằng không có gì làm cho họ quên mất tính hiếu khách hoặc từ bỏ ước muốn làm cho tính hiếu khách được lớn mạnh thêm trong sự hoà hợp và trong sự phát triển toàn diện đích thực.

Xin cám ơn quý vị và các bạn.

 

R.V.A.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page