Chân phước đầu tiên

của Phong trào Focolare

 

Chân phước đầu tiên của Phong trào Focolare.

Roma [Zenit 23/9/2010] - Kính thưa quý vị, các bạn thân mến. Vào lúc 4 giờ chiều thứ Bảy 25 tháng 9 năm 2010, tại vương cung thánh đường thánh Phero ở Roma, Ðức cha Angelo Amato, bộ trưởng bộ phong thánh, sẽ đại diện Ðức thánh cha Benedicto XVI chủ sự lễ nghi tôn phong Chân phước cho Chiara Badano, một thiếu nữ thành viên của Phong Trào "Focolare" [Tổ Ấm] do bà Chiara Lubich thành lập năm 1943.

Cùng ngày, hàng ngàn thành viên của Phong Trào này sẽ tập trung tại Ðại thính đường Phaolo VI để mừng kính vị Chân phước đầu tiên của Phong Trào.

Vào lúc 10 giờ 30 sáng ngày mai Chúa Nhựt 26 tháng 9, Ðức hồng y Tarcisio Bertone, Quốc vụ khanh Tòa thánh, sẽ dâng thánh lễ tạ ơn tại vương cung thánh đường thánh Phaolo ngoại thành.

Sau đây là vài nét tiểu sử của Chân phước Chiara Badano.

Sau 11 năm thành hôn, ông bà Ruggero và Maria Teresa Badano mới có được niềm vui đón chào đứa con đầu lòng và con gái độc nhứt của mình. Chiara, tên cô gái, chào đời ngày 29 tháng 10 năm 1971 trong một ngôi làng nhỏ tại Sassello, miền Liguria, Bắc Ý.

Người mẹ nói: "Chiara không chỉ là con gái độc nhứt của chúng tôi. Trước hết, nó thuộc về Chúa. Do đó, chúng tôi phải giáo dục nó, nhưng vẫn tôn trọng tự do của nó".

Năm 1981, Chiara đã khám phá ra Phong Trào Focolare, nhờ một người bạn tên là Chicca là người đã mời em tham gia Phong Trào "GEN" [thế hệ mới], một nhánh của Phong trào Focolare dành cho giới trẻ.

Bà Maria Grazia Magrini, cáo thỉnh viên vụ án phong Chân phước cho Chiara Badano nói với hãng thông tấn Zenit rằng Chiara luôn "đặt Chúa Giesu vào chỗ nhứt trong cuộc sống. Em gọi Chúa Giesu là "phu quân" của mình."

Bà Magrini cho biết: là một thiếu nữ, Chiara cũng thích ca hát, nhảy múa, chơi tennis và trượt xe lăn. Cô cũng thích leo núi và đi biển. Nhưng quan trọng hơn cả, cô cũng thích đi lễ mỗi ngày.

Một ngày nọ, năm lên 17 tuổi, trong lúc chơi tennis, cô gái cảm thấy đau nhức trong người. Người mẹ nhớ lại: "Chiara đã trở về nhà với khuôn mặt nhợt nhạt. Em đi thẳng lên phòng."

Người mẹ hỏi con tại sao không tiếp tục chơi. Cô gái cho biết: lúc đang chơi, cô cảm thấy đau lưng đến độ phải quăng chiếc vợt đi.

Cơn đau ngày càng mãnh liệt hơn. Không bao lâu các bác sĩ khám phá ra cô gái bị ung thư xương. Vì bệnh tình ngày càng trầm trọng, Chiara phải nhập viện nhiều lần. Nhưng cô gái thường lập lại: "Lạy Chúa Giêsu, con chịu đau khổ vì Chúa. Nếu Chúa muốn, con xin tiếp tục chịu đau khổ".

Người mẹ vẫn còn nhớ lại lúc con gái mình trở về nhà sau lần chạy hóa trị đầu tiên. Cô không muốn nói chuyện với ai cả. Bà Maria Teresa kể lại: "Tôi nhìn cháu và nhận ra được cuộc chiến đấu trên gương mặt cháu khi cháu "thưa xin vâng" với Chúa Giêsu". Phải 25 phút sau, Chiara mới nhìn mẹ và nói: "Bây giờ mẹ có thể nói".

Chiara phải chịu giải phẩu. Nhưng cuộc giải phẩu đã thất bại. Kể từ đó, Chiara không thể xử dụng đôi chân của mình nữa.

Trong giai đoạn này, tình bạn giữa Chiara và bà Chiara Lubich, sáng lập viên của Phong Trào Focolare, ngày càng thắm thiết. Bà Chiara đặt thêm cho cô gái một tên mới là "Luce", nghĩa là Ánh Sáng.

Chiara đã phải trải qua nhiều tháng hấp hối khi chuẩn bị đi gặp gỡ với Chúa Giêsu.

Người bạn thân của Chiara là Chicca kể lại: "Những giây phút đẹp nhứt là mùa hè cuối cùng. Chiara nằm bất động trên giường".

Bà Magrini, cáo thỉnh viên vụ án phong Chân phước cho Chiara, nhấn mạnh đến thái độ của Chiara: "Cô gái không kêu la, không than trách, mà chỉ nhìn vào hình Chúa Giêsu".

Chicca cho biết: Chiara muốn chuẩn bị mọi sự cho đám tang của mình, từ các bài hát trong thánh lễ cho đến quần áo và bộ tóc của mình. Mọi sự phải được chuẩn bị như một cuộc lễ.

Người bạn gái của Chiara kể lại: "Chiara nói với tôi rằng cô muốn được chôn cất với một bộ áo trắng như mọt cô dâu đi gặp Chúa Giêsu".

Lời nhắn nhủ cuối cùng của Chiara dành cho mẹ mình là: "Khi mẹ mặc áo cho con, mẹ phải lập lại ba lần lời này: Giờ đây Chiara đi gặp Chúa Giêsu". Chiara cũng xin được trao tặng giác mô của mình cho hai người bạn trẻ.

Cô qua đời ngày 7 tháng 10 năm 1990. Lời cuối cô nói với mẹ mình là "Mẹ hãy vui vì con được hạnh phúc".

 

CV.

 


Back to Vietnamese Missionaries in Asia Home Page